Trường Ninh Đế Quân

Chương 1429: Người đạt 10 điểm

Liêu Bắc đạo là đạo trị có diện tích lớn nhất Đại Ninh, rộng tương đương với chín Đông Thục đạo, gần hai Kinh Kỳ đạo. Liêu Bắc đạo cũng là khu sản xuất lương thực lớn nhất cả Đại Ninh, một phần năm sản lượng lương thực của Đại Ninh được sản xuất ở đây.
Liêu Bắc đạo không những lúa mì tốt, gạo cũng tốt, thậm chí còn tốt hơn lúa nước ở phía nam một chút, nhưng chính bởi vì Liêu Bắc đạo quá lớn, địa vực lại đặc biệt, từ trước đến nay đều là nơi ẩn náu của mật điệp địch quốc.
Trong quá khứ Liêu Bắc đạo bắc giáp Hắc Vũ, đông nối liền Bột Hải. Đường biên cảnh chinh chiến kích liệt nhất giữa Đại Ninh và Hắc Vũ chính là đường biên cảnh phía bắc Liêu Bắc đạo, đại doanh Tức Phong Khẩu, thành Hãn Hải đều ở Liêu Bắc đạo.
Mà đại doanh bắc cương trọng giáp thiết kỵ thì ở giữa Liêu Bắc đạo và Quân Bình đạo.
Sau khi đại thắng Hắc Vũ, cương vực của Đại Ninh mở rộng lên hướng bắc mấy ngàn dặm, điều này làm cho Liêu Bắc đạo từng đối diện với Hắc Vũ trở thành hậu phương lớn.
Nhưng tổ chức mật điệp của người Hắc Vũ cài cắm ở Liêu Bắc đạo không phải mấy năm, cũng không phải mười mấy năm hay mấy chục năm, mà có lịch sử ít nhất hai trăm năm, có thể tính ngược về khi Hắc Vũ Thanh Nha mới bắt đầu thành lập.
Cuộc đấu tranh giữa hai đế quốc siêu cấp trước giờ đều không chỉ là giao phong trên chiến trường, mà là giao phong ở các phương diện.
Ví dụ như những nước nhỏ phụ thuộc vào hai nước lớn, bọn họ phải gặp đối mặt với áp lực của hai nước lớn. Khi Đại Ninh yếu thế, quan viên sứ giả của Lễ bộ Đại Ninh không ngừng ân uy tịnh thi, kéo được khoảng mấy chục nước nhỏ từ phía Hắc Vũ về phía mình.
Về thương nghiệp, tại sao đế quốc Hắc Vũ khống Bột Hải chặt chẽ? Chính là bởi vì chỉ cần khống chế Bột Hải quốc là có thể kiềm chế kinh doanh hải vận ở phương bắc Đại Ninh, và còn có thể nối liền ba quốc gia phản Ninh là Hắc Vũ, Bột Hải, Tang quốc thành một đường.
Quân Ninh đông chinh tiêu diệt Bột Hải chính là để phá vỡ phong tỏa của đế quốc Hắc Vũ đối với hải vực bắc cương, một đao chặt đứt liên minh ba nước.
Bên Tây Vực, đế quốc Hắc Vũ vẫn luôn dùng chính sách cưỡng chế, tiểu quốc nào thân với Đại Ninh là bọn họ liền chèn ép nước đó. Từ xa xưa tới nay, các nước Tây Vực và Đại Ninh đều là trạng thái đối lập chính là bởi vì bọn họ lựa chọn đứng bên phía Hắc Vũ. Bọn họ không phải ngốc, ai có thể ngờ được sau này Đại Ninh có thể nhất cử đánh bại Hắc Vũ có vẻ như cường đại hơn.
Giao phong trực diện trên chiến trường là điều mọi người nhìn thấy được, ở nơi không nhìn thấy cũng không kém hung hiểm.
Phủ Đình Úy thống kê trong mấy trăm năm bắt đầu từ khi Đại Ninh lập quốc đến bây giờ, có ít nhất hơn ngàn quan viên Đại Ninh bị mật điệp Hắc Vũ ám sát, đều tập trung ở các đạo phương bắc và Trường An. Bởi vì người Bột Hải và người Ninh trên cơ bản không có sự khác biệt về bề ngoài, cho nên Hắc Vũ huấn luyện lượng lớn người Bột Hải lẻn vào Đại Ninh chờ thời cơ phá hoại.
Nha môn huấn luyện mật điệp của người Hắc Vũ và phủ Đình Úy Đại Ninh đã đối kháng nhau mấy trăm năm, số lượng mật điệp hàng năm Thanh Nha Hắc Vũ lén đưa vào Đại Ninh cũng không ít. Trong một khoảng thời gian rất dài trước đây thực lực của Thanh Nha cũng luôn vượt qua phủ Đình Úy rất xa, bởi vì sau lưng Thanh Nha chính là Kiếm Môn.
Từ sau khi Đại Ninh bắc chinh đại thắng, Thanh Nha không thể không thu nhỏ quy mô xâm nhập Ninh quốc, cũng mất liên lạc với rất nhiều mật điệp, nhưng từ đầu đến cuối Thanh Nha đều không từ bỏ.
Sau khi đám người Khám La Hắc Đình bị giết, thực lực của Thanh Nha bị giảm đi nhiều, làm việc cũng càng trở nên khiêm tốn hơn, nhưng mà kẻ thù biết khiêm tốn còn đáng sợ hơn kẻ thù luôn cao ngạo.
Thanh Nha vẫn còn, phủ Đình Úy không thể lơi lỏng.
Tinh Thành, Thanh Nha.
Nam nhân trung niên cao lớn mặc cẩm bào dẫn theo hơn một trăm giáp sĩ tinh hãn đi đến bên ngoài cửa lớn Thanh Nha. Tất cả quan viên của Thanh Nha đều ở cửa lớn nghênh đón, khi nhìn thấy nam nhân trung niên này, bọn họ không thể không cúi đầu.
Thời gian trôi đi cảnh vật thay đổi, Kiếm Môn đã diệt, Tâm Phụng Nguyệt đã chết, Thanh Nha mất đi chỗ dựa vững chắc lớn nhất, hiện tại Thanh Nha đã không phải là Thanh Nha thậm chí còn dám phái người âm thầm giám sát hãn hoàng như trước kia nữa.
"Ta là Thiên Điểu Phi Nhai."
Nam nhân trung niên đi đến trước mặt các quan viên Thanh Nha, nhìn những người đó một lượt rồi lớn tiếng nói: "Kể từ hôm nay, ta chính là chỉ huy sứ Thanh Nha mới của các ngươi. Ta là một người không muốn nói lời thừa thãi, thời gian của mỗi người đều nên dùng để làm thêm nhiều việc hữu dụng chứ không phải lải nhải dông dài."
"Thứ nhất, đưa cho ta danh sách mật điệp do Thanh Nha sắp xếp cài vào Ninh quốc trong mười năm nay, mười năm trở lên thì không cần."
"Thứ hai, tất cả hồ sơ quan trọng về Kiếm Môn ở trong Thanh Nha đều mang đến hết cho ta."
"Thứ ba..."
Thiên Điểu Phi Nhai bước nhanh tới gian thư phòng đã thuộc về y.
"Tất cả quan viên Thanh Nha xuất thân đệ tử Kiếm Môn..."
Lúc nói đến một nửa câu này, rất nhiều quan viên Thanh Nha đều đã thay đổi sắc mặt, ai cũng biết tầm ảnh hưởng của Kiếm Môn đối với Thanh Nha lớn cỡ nào, nói là trực tiếp thuộc quyền hãn hoàng bệ hạ không phụ trách bất cứ nha môn nào, nhưng mà từ trước đều là người của Kiếm Môn nắm giữ Thanh Nha.
Lúc trước Kiếm Môn tiêu diệt quý tộc trong khắp Tinh Thành, sau đó Kiếm Môn bị quân đội của Nguyên Phụ Cơ giết hại, sau hai sự kiện này, Thanh Nha lòng người bàng hoàng, không một ai biết khi nào dao mổ sẽ chém xuống cổ mình.
"Tất cả quan viên Thanh Nha xuất thân đệ tử Kiếm Môn... tự hủy bỏ tất cả mọi thứ như chứng nhận thân phận có liên quan đến Kiếm Môn. Ta cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất giữ thân phận là đệ tử Kiếm Môn sau đó ra ngoài nhận cái chết, thứ hai mặc kệ ai hỏi các ngươi cũng không thừa nhận mình là người của Kiếm Môn."
Thiên Điểu Phi Nhai dừng chân lại, quay đầu lại nhìn lướt qua những quan viên đang thay đổi sắc mặt kia, nói từng câu từng chữ: "Nếu đồng ý, từ hôm nay trở đi, sau này bất kể là người của ai phái tới điều tra các ngươi, cho dù là người của nhiếp chính vương phái tới, hỏi các ngươi có phải người của Kiếm Môn hay không, các ngươi đều trả lời giống nhau... Các ngươi là người của Thiên Điểu Phi Nhai."
"Vâng!"
Trong khắp Thanh Nha vang lên một tiếng hô đồng thanh, sắc mặt mỗi người đều trở nên kích động.
"Đi làm việc!"
Thiên Điểu Phi Nhai khoát tay.
"Vâng!"
Tất cả các quan viên Thanh Nha đều tản đi.
Trong thư phòng, Thiên Điểu Phi Nhai ngồi thử xuống cái ghế ngọc đen của chỉ huy sứ Thanh Nha, nhíu mày: "Cái này đắt lắm sao?"
Một gã quan viên thủ hạ vội vàng trả lời: "Là năm đó đại nhân Khám La Hắc Đình đặc biệt cho người tạo ra, nghe nói giá trị vạn vàng, dùng ngọc đen Long Sơn nguyên khối để tạc ra."
Thiên Điểu Phi Nhai vỗ tay tên tay vịn của ghế ngọc đen, đứng dậy: "Đưa cái ghế này, bao gồm tất cả những thứ đáng giá của chỉ huy sứ trước kia đến thương hành trong Tinh Thành bán đấu giá, tiền bạc thu được gửi vào ngân khố Thanh Nha, để trợ cấp cho người vong trận."
Y căn dặn một tiếng: "Lấy cho ta một cái ghế gỗ, thêm một cái nệm."
Thủ hạ vội vàng làm việc, sáu bảy tráng hán mới chuyển được cái ghế ngọc đen kia ra ngoài, tất cả những thứ quý giá trong phòng cũng đều bị dọn đi, cả căn phòng nhìn có vẻ rộng rãi hơn một chút.
Thiên Điểu Phi Nhai ngồi xuống ghế gỗ, thỏa mãn gật đầu: "Thế này mới thoải mái, ghế cái lạnh như băng kia giống như quan tài vậy."
Một gã quan viên Thanh Nha ôm một chồng hồ sơ thật dày đi vào, hết sức cẩn thận đặt trên bàn: "Thủ tọa đại nhân, đây là danh sách và tư liệu xuất thân của tất cả mật điệp lẻn vào Ninh quốc mười năm nay, đều ở trong này. Nếu đại nhân muốn lâu hơn, lát nữa thuộc hạ lại đưa đến."
"Người từ mười năm trở lên đều không cần nữa, trên thực tế, người năm năm trở lên không hề động đến đã xem như vô dụng rồi."
Thiên Điểu Phi Nhai nói: "Người sống yên ổn ở Ninh quốc mười năm trở lên mà không chấp hành nhiệm vụ lần nào, các ngươi nghĩ bọn họ sẽ còn toàn tâm toàn ý phục tùng sự điều khiển của Thanh Nha sao? Bọn họ đã là chim bay ra khỏi lồng, đổi lại là các ngươi cũng sẽ không muốn trở lại trong lồng."
Mọi người ở trong phòng có ai dám tuỳ tiện đáp lời, nhưng trên thực tế bọn họ đều biết Thiên Điểu Phi Nhai nói không sai. Từ khi Thanh Nha thành lập tới nay, thời điểm điên cuồng nhất, có một năm phái hơn bốn trăm người đến Ninh quốc, nhưng mà những người này có chín phần sau khi đến Ninh quốc liền mất liên lạc.
"Phân loại những người được phái đi trong vòng năm năm, phân loại riêng những người được 7 điểm trở lên trong khảo hạch thành tích mật điệp cho ta."
Thiên Điểu Phi Nhai mở một bản hồ sơ ra, vừa xem vừa căn dặn: "Ngoài ra, mật điệp huấn luyện ở trong Tinh Thành, tìm khảo hạch tất cả những người có thành tích 7 điểm trở lên đến đây cho ta, ta muốn gặp bọn họ."
Thanh Nha khảo hạch mật điệp rất khắc nghiệt, dựa theo chế độ khảo hạch của bọn họ chấm điểm năng lực mật điệp từ 1 điểm đến 10 điểm. Năng lực tổng hợp của tuyệt đại bộ phận mật điệp đều từ 3 điểm trở xuống, mà người đạt 3 điểm là có thể phái đến Ninh quốc.
Nhưng mật điệp phái đến Ninh quốc lại quá đặc biệt, trên năm mươi phần trăm đều là trẻ con, phái đi khi bảy tám tuổi hoặc mười mấy tuổi, đưa đến sáu chỗ mật điệp huấn luyện bí mật ở Liêu Bắc đạo Ninh quốc để huấn luyện.
Cho nên hệ thống huấn luyện mật điệp Hắc Vũ ở Liêu Bắc đạo và hệ thống huấn luyện Thanh Nha trong đế quốc Hắc Vũ hoàn toàn khác nhau. quan viên Thanh Nha chủ trì của sáu cơ sở huấn luyện mật điệp ở Liêu Bắc đạo có cấp bậc tương đương với phó chỉ huy sứ của Thanh Nha.
Chỉ huy sứ Thanh Nha được gọi là thủ tọa, chỉ có một người, phó chỉ huy sứ tổng cộng có ba người, trong đó có một người ở Ninh quốc, mười năm trước phái đi Ninh quốc sau đó vẫn chưa từng trở lại. Trên thực tế so với vị phó chỉ huy sứ kia, mật điệp có cấp bậc như Nguyên Bồi Thánh căn bản không đáng nhắc tới.
Người nào có thể đạt được 5 điểm khảo hạch thành tích Thanh Nha sẽ được ủy thác trọng trách, từ 7 điểm trở lên xem như ngàn dặm có một.
"Ta nghe nói..." Thiên Điểu Phi Nhai nhìn về phía thủ hạ: "Chỉ huy sứ mật điệp Liêu Bắc đạo Ninh quốc Dạ Khải là mật điệp duy nhất do Thanh Nha huấn luyện ra được 10 điểm trong ba mươi năm nay."
"Vâng." Thủ hạ vội vàng trả lời: "Chỉ có một mình hắn, cho nên mới hai mươi mốt tuổi đã được nhâm mệnh làm phó chỉ huy sứ, nếu không phải chúng ta đã thua người Ninh trên chiến trường, mất liên lạc với đại nhân Dạ Khải..."
Hắn ta không có dám nói tiếp, nói nửa câu đã bắt đầu hối hận rồi. Nếu không phải bị mất liên lạc thì Dạ Khải sẽ được điều về Hắc Vũ, trở thành thủ tọa Thanh Nha.
"Mười năm rồi."
Ngón tay của Thiên Điểu Phi Nhai gõ lên bàn, im lặng một lát rồi nói: "Sau khi tất cả những người được 7 điểm trở lên đến thì bảo bọn họ qua gặp ta, ta muốn chọn một nhóm người đi Liêu Bắc đạo Ninh quốc, không tiếc giá lớn tìm Dạ Khải về. Ta cần hắn trở lại giúp ta, hắn không thể làm con diều đứt dây nữa..."
Cùng lúc đó, thành Trường An.
Hình phòng phủ Đình Úy, Hàn Hoán Chi ngồi ở đó nhìn Nguyên Bồi Thánh. Nguyên Bồi Thánh bị ông ta nhìn đến mức hơi sợ hãi, một lúc lâu sau hắn ta thở dài nói: "Ta đều đã khai ra tất cả mật điệp Hắc Vũ trong thành Trường An, Hàn đại nhân ngươi còn muốn biết gì nữa?"
"Cấp bậc của ngươi ở Thanh Nha là gì?"
Nguyên Bồi Thánh trả lời: "Trước kia là cấp bậc bách phu trưởng, sau khi Bộc Nguyệt đến, thăng ta làm ngân bào thiên phu trưởng."
"Ngươi chỉ là một bách phu trưởng."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Ta muốn biết, ai là thủ lĩnh của các ngươi. Ở Liêu Bắc đạo nhất định có người có cấp bậc cao hơn ngươi nhiều, toàn bộ tổ chức mật điệp đều ở dưới hắn, người này là ai?"
"Ta không biết cụ thể hắn là ai, rốt cuộc là một người, hay là một danh hiệu, thậm chí có khả năng còn là một đám người."
Nguyên Bồi Thánh lắc đầu: "Hàn đại nhân ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta thật sự không biết, ta chỉ biết hắn tên là Dạ Khải, nhưng thân phận là gì, trông như thế nào, bao nhiêu tuổi, hiện giờ ở đâu, những điều này ta đều không biết. Điều duy nhất ta biết về hắn chính là người này là người duy nhất đạt 10 điểm của Thanh Nha trong ba mươi năm."
Hàn Hoán Chi gật đầu.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao ông ta xin chỉ thị hoàng đế để cho một trong hai người Thẩm Lãnh hoặc Mạnh Trường An đi. Kẻ ẩn nấp sâu nhất ở Liêu Bắc đạo đó nhất định rất mạnh.
Y tự ngăn cách mình, người Ninh không tìm được y, chính người Hắc Vũ cũng không tìm được y.
"Dạ Khải..."
Hàn Hoán Chi lẩm bẩm một câu.
Ông ta hỏi Nguyên Bồi Thánh: "Tại sao ngươi nói hắn có khả năng là một đám người?"
"Trước đây hắn gần như đồng thời xuất hiện ở sáu cơ sở."
Nguyên Bồi Thánh nói: "Cho nên có thể một đám người là hắn, hắn là một đám người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận