Trường Ninh Đế Quân

Chương 857: Công!

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều biết rất rõ, việc châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy chắc chắn Thất Ngưu Tuấn và Khoa La Liêu sẽ không mắc mưu, vậy nhưng bọn họ cũng không mong đợi hai người này mắc mưu, nhưng phong thư này sẽ khiến trong lòng hai người đều có chút nghi ngờ, cho dù sự nghi ngờ này chỉ có một chút xíu thôi cũng sẽ không phải là uổng công viết. Có lúc trên chiến trường cũng không phải mỗi một sách lược đều sẽ hiệu quả, nhưng nếu ngươi từ bỏ ngay từ đầu vì cảm thấy sẽ không thành công thì tất nhiên sẽ không được gì cả.
Tam Nhãn Hổ Sơn Quan thật sự quá khó đánh, Thẩm Lãnh lại xin hoàng đế thời gian mười ngày, mười ngày này chỉ là dùng để chờ thứ mà Thẩm Lãnh muốn chờ. Mạnh Trường An vẫn luôn hỏi hắn rốt cuộc là cái gì, Thẩm Lãnh chỉ làm ra vẻ thần bí không nói.
Mạnh Trường An nghi là nỗ trận xa mà Thẩm Lãnh bảo Râu Xồm Hồ Đa Đa làm, nhưng nỗ trận xa là đại sát khí dã chiến, tuyệt đối không phải lợi khí công thành. Huống hồ Râu Xồm ở ngay trong quân, nếu như là chuyện về nỗ trận xa chắc hẳn gã biết, nhưng gã thật sự không biết.
Ba ngày tiếp theo quân Ninh không có bất kỳ hành động nào, nhưng người Hắc Vũ phòng thủ trên tường thành không dám lười biếng, mỗi ngày vẫn canh phòng nghiêm ngặt. Sự yên tĩnh suốt ba ngày thậm chí còn khiến người thành quan trong có ảo giác, người Ninh đã định từ bỏ việc tiến công nơi này rồi.
Tam Nhãn Hổ Sơn Quan chính là mắt xích quan trọng nhất trong trận chiến này, nếu khai thông thì quân Ninh có thể hình thành xu thế bao vây đại doanh Nam Viện Hắc Vũ, nếu không thể khai thông thì đại quân hai mươi vạn binh ở bên này chỉ có thể đi quan nội đến thành Hãn Hải. Cho dù vẫn có thể hội hợp với đại quân bắc cương của Võ Tân Vũ, nhưng mà trên thực tế coi như là ưu thế tiêu diệt đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ trước đó đã không còn.
Hội hợp với Võ Tân Vũ tiến công hướng bắc thì không thể dây dưa với Liêu Sát Lang. Liêu Sát Lang chỉ cần chuyên tâm đánh điểm này là đủ rồi, chứ không cần phân binh hai đường.
Mức chênh lệch khổng lồ trong này, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Ba ngày, Thẩm Lãnh vẫn chưa đợi được thứ mà hắn muốn đợi.
Sáng sớm ngày thứ tư, Thẩm Lãnh vẫn thức dậy sớm bắt đầu luyện công như trước, thân binh vào bẩm báo tình hình trong đêm hôm qua, Thẩm Lãnh vừa nghe vừa luyện đao. Đúng lúc này bên ngoài có người chạy nhanh vào, tiếng bước chân rất gấp.
"Tướng quân, đến rồi!"
Thẩm Lãnh nhìn về phía cửa, người chạy vào là phó đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Vương Căn Đống. Mấy vị tướng quân trong Tuần Hải Thủy Sư đều rất thú vị, các binh sĩ còn lén đặt biệt danh dựa theo tính cách của mấy vị tướng quân.
Mọi người gọi Đỗ Uy Danh là Dạ Xoa, ý nói Đỗ Uy Danh thoạt nhìn là người rất ôn hòa, rất yên tĩnh, nhưng một khi lên chiến trường thì sẽ ngoan độc điên cuồng giống như quỷ Dạ Xoa vậy.
Mọi người gọi Vương Khoát Hải là Voi Lớn, cái này tất nhiên không cần giải thích gì, ngoại trừ thân thể cao lớn cường tráng ra, chính là người trời sinh đã lớn hơn người khác một cỡ như Vương Khoát Hải chỗ nào cũng lớn hơn người bình thường không ít. Rất nhiều người lúc nói đùa đều nói cái vòi voi Vương tướng quân của ngươi mọc nhầm chỗ.
Cho nên cũng sẽ gọi Vương Khoát Hải là tướng quân Vòi Voi, thế nên Vương Khoát Hải có thêm một câu nói cửa miệng, thường xuyên nói có tin ta một vòi quật chết ngươi không.
Trần Nhiễm thì không cần phải nói, mọi người đều biết gã là Trần Không Nắp.
Mà biệt danh của Vương Căn Đống cũng rất rõ ràng dễ hiểu, là Người Thật Thà.
Vương Căn Đống là một người thật sự chịu thương chịu khó. Thẩm Lãnh thường xuyên không ở Tuần Hải Thủy Sư, phần lớn thời gian việc thao luyện hàng ngày của quân đội và nhiệm vụ của thủy sư đều là Vương Căn Đống hoàn thành, Thẩm Lãnh giống như một chưởng quầy vô trách nhiệm vậy.
Về phần biệt danh của Thẩm Lãnh... Không ai dám đặt, chủ yếu là sợ bị đánh.
Vương Căn Đống vội vã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt kích động: "Rốt cuộc cũng đã đến rồi."
Thẩm Lãnh cười đứng dậy: "Đi dỡ hàng. Hãy mau chuyển đồ đến bên ngoài Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, trong một ngày phải dựng thứ đó lên cho ta!"
Một ngày, thật sự đã dựng lên được.
Hai mươi cỗ máy ném đá loại lớn.
Lúc chiều tối, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đi đến đất trống, đối diện chính là Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, bên này là đã dựng lên hai mươi cỗ máy ném đá loại lớn. Mạnh Trường An nhìn những cỗ máy ném đá như quái vật khổng lồ này mà mắt cũng sáng lên: "Đồ tốt ở đâu ra vậy? Biến phép ra sao? Ngươi là biến máy ném đá của chúng ta thành to lên sao?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu muốn biến cái gì thành lớn thì biến cái đó thành lớn, ngươi đoán ta biến cái gì trước?"
Mạnh Trường An trừng mắt lườm hắn một cái: "Không biết xấu hổ."
Thẩm Lãnh: "Tiền đó, thứ ta nói là tiền đó, thứ ngươi nghĩ là gì!"
Mạnh Trường An ngửa đầu nhìn trời.
Thẩm Lãnh trừng mắt lườm lại gã một cái: "Lúc ta khai chiến với người Nhật Lang ở nam cương, thứ người Nhật Lang dùng để công thành là máy ném đá do người An Tức tạo ra. Nó quá lớn, hơn nữa đường xá quá xa nên không có cách nào mang về Đại Ninh, cho nên ta đã tìm người vẽ bản vẽ chi tiết, sau khi đến Trường An ta liền đưa bản vẽ đến Binh bộ Võ Công Phường, Võ Công Phường người của mà bắt đầu dựa theo bản vẽ để chế tạo ra. Kích thước không tiện, nhưng so với máy ném đá của người An Tức thì lắp ráp giản tiện và cũng dễ vận chuyển hơn. Lúc ta theo bệ hạ rời Trường An thì Võ Công Phường vẫn chưa chế tạo với quy mô lớn, nhưng đã thử qua, uy lực kinh người."
"Ta để lại hai chiếc Phục Ba và năm chiếc thuyền hàng ở Trường An, chỉ đợi thứ này được làm ra. Ta để lại người nói với người của Võ Công Phường chỉ cần tạo ra đủ hai mươi cỗ, lập tức chất lên thuyền vận chuyển lên bắc."
Hắn vỗ tay lên cỗ máy ném đá khổng lồ: "Trên chiến trường bất kỳ một kẻ địch nào cũng có thể biến thành tiên sinh của chúng ta, sẽ dạy chúng ta một chút gì đó. Nếu như có thể dựa vào thứ này đánh hạ được Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, vậy thì phải cảm ơn người An Tức."
"Thử?" Thẩm Lãnh hỏi.
Mạnh Trường An gật đầu: "Thử."
Chỗ này là bên dưới núi Phổ Lạc Tư, có rất nhiều đá, đại quân phân tán ra, rất nhanh chóng đã chuyển đến không ít đá. Râu Xồm ngồi ở một bên nhìn quân Ninh làm việc mà sắc mặt luôn không ngừng thay đổi, khi thì nhíu mày khi thì nhếch miệng, lúc thì sắc mặt ngưng trọng lúc thì mỉm cười. Hắn ta nhìn những cỗ máy ném đá kia, hình như có chút si mê.
"Trời sắp tối rồi."
Thẩm Lãnh chỉ về phía Tam Nhãn Hổ Sơn Quan: "Vương Khoát Hải, Tân Tật Công."
Hai người vội vàng tiến lên: "Mời tướng quân căn dặn."
"Hai người các ngươi, mỗi người mang hai ngàn người, chia một đội năm trăm người, kể từ bây giờ không ngừng ném đá về phía Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, điều chỉnh xong là bắt đầu ném, không cần lo chỗ ném có phải chỗ thành quan mấu chốt hay không. Hai mươi cỗ, không được ngừng, người có thể thay phiên nhưng máy ném đá phải ném mãi."
Hai người Vương Khoát Hải và Tân Tật Công chắp tay: "Tuân mệnh."
Dương Thất Bảo vẫn luôn đứng ở bên cạnh vẻ mặt hưng phấn: "Tướng quân, ném hắn một đêm, sáng sớm ngày mai ta dẫn người đi công một lần!"
"Ném một đêm? Huynh tưởng đá thì không cần tiền à."
Dương Thất Bảo sửng sốt.
Thẩm Lãnh cười nói: "Đương nhiên không cần tiền rồi... Ném một đêm làm sao được, trong vòng ba ngày ba đêm không cho bất cứ người nào tới gần Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, cứ ném ba ngày ba đêm. Thất Bảo đại ca, nếu huynh thật sự cảm thấy rảnh rỗi, vậy thì dẫn đội ngũ của huynh đi chuyển thêm nhiều đá nữa đến."
"Chúng ta cũng đi!"
Tu Di Ngạn và Bạch Nha ở cách đó không xa cười: "Bị cái nơi rách nát này làm bực bội hơn mười ngày rồi, hôm nay phải phát tiết hết."
Vô số quân nhân Đại Ninh bắt đầu hành động, dùng tất cả dụng cụ có thể sử dụng được đi chuyển đá. Các phụ binh có nhiều cách hơn, bọn họ chặt cây làm thành con lăn, đặt đá trên con lăn rồi chuyển qua. Trong lúc nhất thời quân Ninh hội tụ ở bên ngoài Tam Nhãn Hổ Sơn Quan biến thành thợ khai thác đá. Trước đó quân Ninh đã có máy ném đá, chẳng qua là tầm bắn không đủ, hiện giờ số đá đã chuẩn bị lúc trước cũng đã có công dụng.
"Ném!"
Ngay sau khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, trước khi mặt trời xuống núi, tảng đá lớn đầu tiên bay về phía Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, rơi xuống ở chỗ cách tường thành quan khẩu khoảng hơn hai trượng, đánh hụt rồi.
"Đẩy lên phía trước!"
Tân Tật Công cũng cởi cả áo khoác ra, vén cổ tay áo lên cùng với phụ binh và chiến binh đẩy máy ném đá khổng lồ lên phía trước. Tuy có lắp bánh xe gỗ, nhưng bản thân máy ném đá cũng quá mức nặng nề nên di động đâu có dễ dàng như vậy, mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối đen mới tới vị trí tạm ổn.
Tân Tật Công nói to: "Không cần chờ đến trời sáng lại nhắm bắn cự ly, thắp sáng đuốc chung quanh lên, nhét đá vào xong là bắn ra, nghe âm thanh mà phân biệt xem có đánh trúng vào tường thành hay không."
Gã ta vừa lớn tiếng chỉ huy vừa chạy tới giúp vận chuyển đá, trên phiến đất trống này rất nhanh chóng sáng lên rất nhiều đuốc, chiếu sáng như ban ngày.
Bịch!
Xa xa truyền đến một âm thanh trầm đục, đó là tiếng đá đập vào tường thành.
"Gần được rồi!"
Có người hô.
"Tiến lên một trượng nữa!"
Thẩm Lãnh sai người chặt một ít gỗ đóng một cái giường đơn giản ngay bên cạnh. Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: "Ngươi đi nghỉ ngơi, ta ở đây theo dõi, ngày mai đổi phiên ngươi."
Mạnh Trường An cũng không tranh giành, ừ một tiếng liền xoay người đi.
Lần này là ném suốt một đêm, căn bản là mặc kệ rốt cuộc ném trúng chỗ nào, máy ném đá từ bên này ném đá đi, tảng đá lớn biến mất trong đêm tối, sau đó xuất hiện ở tường thành bên kia. Trên tường thành cũng thắp đèn đuốc, nhưng thường thường là đá sẽ đột ngột xuất hiện, chờ đá xuất hiện trong phạm vi đuốc chiếu sáng thì đã muộn rồi, tránh cũng không tránh kịp.
Lúc trời sắp sáng, Thẩm Lãnh ở trên giường gỗ hoạt động một chút, sai người đi căn dặn hỏa đầu quân làm cơm sớm để đến đưa đến trận địa máy ném đá. Qua sau nửa canh giờ nữa sắc trời tảng sáng, đã có thể nhìn thấy tường thành phía đối diện bị đập lồi lõm, nhưng không thể không tán thưởng một tiếng, Tam Nhãn Hổ Sơn Quan xây dựng quả thực quá kiên cố, ném đá suốt một đêm mà lại không thể đập nứt hay đập sụp tường thành.
Thẩm Lãnh sai người đến chỗ hỏa đầu quân xong liền bắt đầu chạy vòng quanh trận địa máy ném đá, sau khi chạy khoảng mấy chục vòng thì hỏa đầu quân đã đưa cơm sáng nóng hổi lên. Ăn sáng xong, binh lính quân Ninh càng hăng hái hơn, máy ném đá ném vù vù sang phía đối diện.
Lại nửa ngày nữa, sau một tiếng rắc thật lớn, cần ném của một cỗ máy ném đá đột nhiên rớt xuống, suýt nữa đập trúng người. Thẩm Lãnh hạ lệnh chuyển máy ném đá bị hỏng đi, số máy ném đá còn lại vẫn không được ngừng lại.
Hai ngày hai đêm, quân Ninh đã dùng hỏng năm cỗ máy ném đá.
"Sụp rồi!"
Buổi sáng ngày thứ ba, sau một tiếng hô kinh hỉ, cả đại doanh quân Ninh đều sôi trào.
Hai ngày hai đêm rồi lại gần nửa trời trôi qua, số lượng đá ném đi đã hoàn toàn không đếm nổi, cuối cùng cũng đập tường thành của Tam Nhãn Hổ Sơn Quan sụp xuống một mảng. Từ xa có thể nhìn thấy có binh sĩ Hắc Vũ cùng rơi xuống theo mảng tường thành bị sụp, không ít người bị vùi lấp dưới đá vụn và đất.
"Tiếp tục ném!"
Thẩm Lãnh xoa huyệt Thái Dương: "Điều chỉnh góc độ, ném vào hai bên chỗ tường bị sụp."
Cứ như vậy cho đến qua buổi trưa, bên phía tường thành Tam Nhãn Hổ Sơn Quan truyền đến một tiếng vang cực lớn, tường thành bắt đầu sụp xuống từng mảng lớn, đá rơi và gạch đất vụn tạo thành một con dốc có thể leo lên tường thành.
"Dương Thất Bảo!"
"Có!"
Mạnh Trường An hét to một tiếng, thò tay ra cầm mũ sắt đội lên đầu: "Theo ta xông lên!"
Dương Thất Bảo đã nhịn từ lâu lập tức rút đao cầm trong tay: "Đã chờ tướng quân hạ lệnh từ lâu rồi."
"Tiếp tục ném."
Thẩm Lãnh lớn tiếng căn dặn: "Chờ khi người của chúng ta sắp đến dưới thành thì hãy ngừng."
Hắn cũng đội mũ sắt, rút đao ra liền đi lên phía trước. Mạnh Trường An bước ngang qua một bước ngăn hắn lại: "Ngươi đừng đi lên."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Tại sao?"
Mạnh Trường An lười giải thích: "Ngươi không được đi lên là được, hỏi cái gì mà hỏi."
Gã nhìn về phía Trần Nhiễm: "Cản hắn."
Trần Nhiễm ừm một tiếng, cũng bước ngang qua một bước chắn trước mặt Thẩm Lãnh: "Nghe lời Mạnh tướng quân!"
Mạnh Trường An đi nhanh lên phía trước, hàng ngàn chiến binh Đại Ninh ở phía sau bắt đầu chỉnh tề tiến lên. Cự thạch bay qua trên đỉnh đầu bọn họ, cự thạch ở bên dưới, các binh sĩ đông nghịt đã chuẩn bị sẵn sàng xung phong.
"Biên quân bắc cương không chỉ có thể giữ đất, còn có thể mở biên cương!"
Mạnh Trường An chỉ hắc tuyến đao về phía trước: "Nếu có người nào lâm chiến rút lui, giết! Nếu các ngươi thấy ta lâm chiến rút, giết!"
Một mình dẫn đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận