Trường Ninh Đế Quân

Chương 1244: Cùng một đường

Thoáng chốc, chuyện người Hắc Vũ xâm lấn Bột Hải đạo đã trở nên không quan trọng. Thoáng chốc, dường như ngay cả đàm phán cũng trở nên không quan trọng.
Cái chết của thế tử Lý Tiêu Thiện làm cho thế cục của cả bắc cương trở nên phức tạp hơn, nhưng chiến tranh xưa nay đều vô tình, cũng sẽ không bởi vì gã là thế tử nguy hiểm sẽ tự động né tránh gã.
Dường như cũng không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ phát triển theo phương hướng đã định sẵn. Nói ra thì đây thật sự chỉ là một trận chiến tranh để tăng thêm thẻ đánh bạc khi đàm phán. Người Hắc Vũ đánh thắng thì bọn họ có thể tự tin hơn một chút trong chuyện thương lượng ngưng chiến với người Ninh. Còn nếu là bên Đại Ninh đánh thắng thì có thể bức ép người Hắc Vũ phải nhượng bộ nhiều hơn nữa.
Trước trận chiến, Thẩm Lãnh, Võ Tân Vũ và cả Diệp Vân Tán đã đưa ra rất nhiều dự đoán, đã suy đoán rất nhiều khả năng, nhưng không ai nghĩ đến Lý Tiêu Thiện sẽ chiến tử.
Đại doanh.
Vương Căn Đống nhìn về phía Thẩm Lãnh đứng ở cửa lều lớn, ngập ngừng muốn nói lại thôi, lại nhìn sang Võ Tân Vũ đứng im lặng ở trước bản đồ, cũng vẫn không biết nói gì.
"Ta đã phái người dùng phương thức nhanh nhất gửi tin tức đến Thái Sơn."
Cuối cùng người phá vỡ im lặng là Diệp Vân Tán, nhưng chỉ là một câu nói này rồi lại tiếp tục trầm mặc, không khí trong đại trướng giống như cũng ngưng đọng lại.
Lại qua một hồi lâu sau Diệp Vân Tán tiếp tục nói: "Ta cũng đã sắp xếp người bảo quản tốt thi thể của thế tử điện hạ, mau chóng đưa đến Trường An."
Võ Tân Vũ thở dài một hơi: "Chúng ta đã nghĩ tới vô số khả năng, làm sao để khiến thế giằng co này trở thành trạng thái trường kỳ, nhưng không ngờ sẽ dùng phương thức như vậy để hoàn thành mục tiêu của chúng ta."
Tay của gã ấn lên mặt bàn, bởi vì ấn mạnh mà chân bàn vang lên tiếng cọt kẹt, trên mu bàn tay gã thì nổi gân xanh.
Diệp Vân Tán nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta đã phái người đưa tin cho Tâm Phụng Nguyệt, bảo lão ta giao hung thủ Thanh Thụ đã sát hại thế tử điện hạ ra."
"Lão ta không thể nào giao người đâu."
Tầm nhìn của Thẩm Lãnh từ ngoài cửa thu hồi lại, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
"Không sai."
Diệp Vân Tán nói: "Tâm Phụng Nguyệt đã thay đổi sách lược, lão ta muốn lợi dụng cơ hội này lôi kéo lòng người. Sau khi tuyên bố Tẩm Sắc phản quốc, Tẩm Sắc đã mất đi tác dụng vốn có, điểm này không cần nói nhiều gì. Vốn dĩ chúng ta cũng định đưa Tẩm Sắc về quốc nội, chỉ là Tâm Phụng Nguyệt chủ động làm ra cục diện như vậy, có vẻ rất bất lợi đối với chúng ta."
Có thể ông ta là người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối trong tình hình hiện tại, ngay cả Võ Tân Vũ cũng không thể. Việc mà bọn họ muốn làm khác nhau, suy tính khác nhau, tính cách khác nhau, cho nên đã định sẵn quân nhân đều sẽ không bình tĩnh như ông ta.
Nhất là quân nhân của bắc cương, trong xương tủy bọn họ có máu chiến đấu nhiều hơn.
Diệp Vân Tán dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Ta biết bây giờ hai người các ngươi đang nghĩ gì, cũng biết quân nhân không chấp nhận được mỗi thù hận này, nhất là ở bắc cương, nhưng ta hy vọng các ngươi giao chuyện này cho ta xử lý, các ngươi chờ thêm mấy tháng nữa."
"Chờ gì?" Võ Tân Vũ hỏi.
Diệp Vân Tán chậm rãi thở ra một hơi: "Chờ ý chỉ của bệ hạ."
Võ Tân Vũ nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng đang nhìn hắn.
Một lát sau Võ Tân Vũ nhìn Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Thật ra chúng ta đều biết Diệp đại nhân nói đúng, chuyện này hiện giờ nên chờ đợi bệ hạ ý chỉ, nhưng lúc trước ta nhận được ý chỉ của bệ hạ, bệ hạ cho ta quyền điều động binh mã các đạo bắc cương, trong mấy tháng chờ ý chỉ của bệ hạ này, ta sẽ triệu tập binh mã đến đây."
Diệp Vân Tán mấp máy môi, giống như Vương Căn Đống, cuối cùng vẫn không thể nào nói ra câu nào.
"Ta sẽ ở lại."
Thẩm Lãnh xoay người lại nhìn ra ngoài cửa: "Ta ở đây đợi ý chỉ."
Một canh giờ sau.
Thẩm Lãnh nắm lấy hai tay Trà gia nói: "Mọi người đều về trước, sau khi đến đông cương nghĩ cách gửi thư về cho ta, cũng phái người gửi thư cho Mạnh Trường An nói hắn đón Tẩm Sắc và đứa trẻ về."
Trà gia gật đầu: "Ta biết, những chuyện này không cần lo lắng, chàng ở bắc cương nhớ bảo trọng thân thể, đã không phải là tiểu tử mười bảy mười tám tuổi nữa rồi."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta mới mười chín nàng đã chê ta rồi sao?"
Trà gia cười lắc đầu, Thẩm Lãnh sợ nàng lo lắng mới cố gắng nói đùa một câu, trước giờ hắn đều sẽ không tỏ ra áp lực, tỏ ra không kiên nhẫn, cũng sẽ không tỏ ra bi thương và phẫn nộ khi ở trước mặt nàng.
Nam nhân của nàng là một đại trượng phu đội trời đạp đất.
Trà gia nói: "Đúng vậy, chàng đã mười chín rồi, còn ta mới mười lăm, chê chàng là chuyện bình thường."
Thẩm Lãnh cười nói: "Lúc nàng mười lăm tuổi trẻ trung đáng yêu đã gặp ta, nàng xem đi, nàng thật may mắn."
Trà gia: "Chàng thì không giống, chàng đã mười chín mới gặp được ta."
Hai người bỗng nhiên ôm chặt lấy nhau, ôm rất lâu rất lâu.
"Yên tâm về chúng ta."
Trà gia khẽ nói bên tai Thẩm Lãnh: "Chúng ta đều sẽ ổn, bình an trở lại đông cương, chăm sóc đứa trẻ thật tốt, cũng sẽ sắp xếp tốt cho cả nhà Tẩm Sắc và Mạnh Vô Ly dàn nhà, càng sẽ khỏe mạnh chờ chàng trở lại."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, hôn một cái thật mạnh lên trán Trà gia.
"Ta sẽ không ở đây quá lâu."
Trà gia cũng ừ một tiếng.
Hai người lại nắm tay nhau, ai cũng không muốn tách rời.
Cùng lúc đó, Thái Sơn.
Bệ hạ đứng ở chân núi nhìn, ông ta đã đứng ở đây gần một canh giờ. Khi trên quan đạo xa xa xuất hiện một loạt cờ xí, vẻ mặt của hoàng đế cũng không thể che giấu được vẻ kích động, ông ta bắt đầu đi lên phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh.
Đoàn xe do một đội mấy trăm tinh kỵ hộ tống dừng lại, trên xe ngựa có một người hai bên tóc mai đốm bạc nhảy xuống, quá nóng lòng, chân vấp một cái không thể đứng vững, té ngã xuống đất, lại lập tức bò dậy chạy như bay về phía bệ hạ.
"Bệ hạ!"
Trang Ung vừa chạy vừa nói to, giọng nói run run.
Hoàng đế cũng đang chạy, sau khi chạy đến nơi hoàng đế còn cầm chặt tay Trang Ung, cẩn thận quan sát dáng vẻ của Trang Ung, nhìn từ trên xuống dưới. Khi ông ta nhìn thấy Trang Ung đã đẩy nếp nhăn trên mặt, nhìn thấy hai bên tóc mai đốm bạc, hoàng đế bỗng nhiên không còn cố gắng được nữa, ông ta vốn còn muốn nói đùa một câu nhưng nước mắt đã chảy xuống.
"Sao khanh, khanh đã già đến vậy rồi?"
Hoàng đế nhìn mặt Trang Ung: "Hả? Sao khanh đã già đến vậy rồi?"
Trang Ung cười rơi lệ: "Bệ hạ, thần đã không còn trẻ nữa, vốn đã không còn trẻ nữa rồi."
Hoàng đế lắc đầu: "Không phải, là trẫm không nên để khanh đi nam cương, trẫm không nên để khanh đi."
Hắn giơ tay lên chạm đến một chút Trang Ung thái dương đích đầu bạc: "Ngươi không nên lão thành như vậy , ngươi tất trẫm còn muốn nhỏ một ít đâu."
Trang Ung nói: "Cũng không phải thần đã già, chỉ là dọc đường đi đến đây thần hơi mệt mỏi, thần vẫn khỏe lắm, vẫn khỏe lắm."
Hoàng đế quay đầu lại: "Người đâu!"
Đại Phóng Chu vội vàng chạy tới: "Bệ hạ, có nô tì."
"Cho người khiêng Trang Ung lên núi."
Trang Ung giật mình khi nghe được câu nói này của hoàng đế, vội vàng cúi đầu nói: "Bệ hạ, thần không sao, thần cũng không mệt mỏi, thần nguyện cùng bệ hạ đi lên núi."
"Trẫm đi cùng khanh."
Hoàng đế nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Không bao lâu sau, hai gã thị vệ đại nội cường tráng đi đến. Hai người mang một cái cáng tre đến, hoàng đế nhất quyết ấn Trang Ung ngồi lên cáng tre, hai gã thị vệ đại nội nâng cáng tre lên đi về phía trước, hoàng đế vẫn không buông tay Trang Ung ra, cầm tay đi ở bên cạnh cáng tre.
Mọi người ở đây nhìn thấy đều bị chấn động.
Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Năm đó trẫm cảm thấy để khanh ở lại bên đó là thích hợp nhất. Có người thiện chiến, có người thiện trị, mà khanh vừa thiện chiến vừa thiện trị, bất kể thế nào trẫm để khanh ở lại bên đó dường như cũng không sai, nhưng bây giờ trẫm đã hối hận rồi."
Trang Ung vội vàng nói: "Bệ hạ, thần thật sự rất tốt, thoạt nhìn tóc hơi bạc chỉ là vì, chỉ là vì..."
Ông ta nói "chỉ là" hai lần cũng không tìm được một lý do thích hợp, cho nên càng lo sợ hơn.
"Trẫm biết là khanh nhớ Đại Ninh, nhớ nhà, nhớ bằng hữu cũ, cũng nhớ trẫm."
Hoàng đế đi ở bên cạnh cáng tre, nắm tay Trang Ung nói: "Lần này trẫm không để khanh đi nữa, không cho khanh đi chỗ nào nữa cả. Chờ một thời gian nữa cùng trẫm về Trường An, sau khi đến Trường An trẫm cho người của viện Thái Y điều dưỡng cho khanh thật tốt."
Trang Ung nói: "Thần tạ bệ hạ, bệ hạ người để thần xuống đi lên núi cùng người đi, cơ thể thần không sao."
"Ngồi yên đó."
Hoàng đế thở dài một hơi: "Trẫm đã chuẩn bị rượu, loại rượu mà khanh thích uống, hôm nay trẫm với khanh uống thêm hai chén, trẫm muốn uống rượu."
Kinh Kỳ đạo.
Đậu Hoài Nam rót một chén trà đưa cho tiền thái tử Lý Trường Trạch: "Hôm nay nhìn ngươi giống như có tâm sự gì đó?"
Lý Trường Trạch nhận lấy chén trà rồi cười cười nói: "Bây giờ ta còn có thể có tâm sự gì, chỉ là già mồm cãi láo. Tới mùa đông con người đều sẽ có chút già mồm cãi láo, cảm thấy vạn vật suy sút, khắp nơi đều thê lương."
Đậu Hoài Nam nói: "Mùa đông là kỳ ngủ đông."
Gã liếc mắt nhìn Lý Trường Trạch một cái: "Qua kỳ ngủ đông, ngươi nhìn lại sẽ là khắp nơi đều xanh biếc, vui tươi rạng rỡ."
Lý Trường Trạch cười nói: "Đậu đại nhân hiện tại cũng là kỳ ngủ đông. Tuy bây giờ ngươi chẳng qua là một tiểu lại ngũ phẩm, nhưng ta biết với tài trí của Đậu đại nhân thì sớm muộn gì cũng sẽ còn được trọng dụng, nói không chừng thủ phụ Nội Các trong tương lai chính là Đậu đại nhân ngươi."
Đậu Hoài Nam cười khổ: "Sao nào, ngươi còn biết xem tướng số?"
Lý Trường Trạch nói: "Con người ta trước nay đều không tin mệnh."
Đậu Hoài Nam dường như ngẩn người, sau đó hỏi: "Nghe nói hôm qua ngươi đã gặp bằng hữu?"
"Đúng vậy, bằng hữu của ta từ trong thành Trường An đến thăm."
Lý Trường Trạch nhấp một miếng trà: "Tuy ta đã không phải là thái tử, cũng đã không phải là hoàng tử nữa, nhưng ta vẫn có mấy bằng hữu ở trong thành Trường An, biết ta trở về Kinh Kỳ đạo nên bọn họ cố ý đến thăm ta, ngươi nói có trùng hợp không"
Gã ta nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Bọn họ cũng nói không khác Đậu đại nhân ngươi lắm, nói hiện tại là kỳ ngủ đông, nếu kỳ ngủ đông mà ngoan ngoãn ngủ yên, làm cho trên người có thêm chút thịt mỡ cũng tốt, ăn nhiều thịt giải sầu nhiều, đợi năm sau xuân về hoa nở, không chừng sẽ đều là chuyện tốt."
Đậu Hoài Nam rướn lên phía trước: "Có chuyện tốt gì đáng để vui vẻ thì không thể giấu riêng, nói với ta một tiếng, cũng để ta vui ké một chút."
Lý Trường Trạch nói: "Vậy thì phải xem hứng thú của Đậu đại nhân và hứng thú của ta có phải ở cùng một chuyện hay không, có phải trên cùng một đường hay không. Nếu không phải, ta nói ra niềm vui nhỏ này, Đậu đại nhân cũng sẽ không cảm thấy vui."
Đậu Hoài Nam chỉ ra ngoài cửa sổ: "Ngươi xem, trước mặt mỗi người đều có một con đường, hiện tại ta ra ngoài chỉ có một con đường này, ngươi cũng ở đây, ngươi ra ngoài cũng là đi con đường này. Chúng ta vốn không ở trên một con đường, nhưng bây giờ đều ở đây, cho nên khi ra ngoài tất nhiên sẽ đi một con đường."
Gã nhìn về phía Lý Trường Trạch: "Lúc chỉ một con đường, có phải là không có lựa chọn nào khác không?"
Lý Trường Trạch cười lớn ha ha: "Vậy thì niềm vui này của chúng ta có thể nhất trí rồi."
Đậu Hoài Nam cũng cười lớn ha ha: "Có niềm vui cũng tốt hơn là không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận