Trường Ninh Đế Quân

Chương 892: Đến rồi!

Trần Nhiễm nhìn xuống dưới thành, mặt đất bốc cháy biến thành màu đen, khiến người cũng biến thành màu đen. Thi thể sau khi bị đốt nhìn càng thêm thê thảm, nhưng gã đã không có cảm xúc gì, đây vốn là dáng vẻ mà chiến tranh nên có.
Đi đến một bên tường thành khác nhìn xuống dưới thành, khắp nơi bên trong thành đều là thương binh, những huynh đệ này có thể đại bộ phận đều không chống đỡ được đến lúc trở về.
"Trận này đánh đến hiện tại, đã mất nhiều huynh đệ như vậy."
Trần Nhiễm hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên hướng lên bầu trời hô to một tiếng: "Không phải là vì kinh sợ!"
"Chúng ta tới, không phải là để chứng minh chúng ta không đánh thắng."
Trần Nhiễm hô to hai tiếng, tất cả các binh sĩ đều nhìn về phía gã.
"Trần tướng quân."
Một gã thương binh đang nằm ở dưới thành gọi một tiếng: "Chúng ta đã thắng rồi. Bệ hạ nói, vĩnh viễn không để chiến tranh phát sinh trên quốc thổ Đại Ninh."
Trần Nhiễm nói: "Đánh xong trận chiến này, đây là đất của Đại Ninh rồi."
Thương binh cười: "Vậy lần sau chúng ta lên trên phía bắc nữa đánh một trận."
Các binh sĩ cũng đều cười.
"Người Hắc Vũ đánh không lại chúng ta trên địa bàn của bọn họ, ngươi nói bọn họ có sợ không?"
"Đúng thế, trên địa bàn của bọn họ lấy nhiều đánh ít mà còn không thắng, có sợ hay không?"
Dưới thành đồng loạt vang lên tiếng hoan hô, ngay cả thương binh cũng đang hô hoán.
Có lẽ người Hắc Vũ ở ngoài thành khó có thể hiểu được, rốt cuộc những người Ninh bị vây khốn hơn mười ngày này đang hoan hô cái gì? Chẳng lẽ bọn họ tưởng là đã đánh thắng? Rõ ràng là bọn họ sắp sửa công phá thành Biệt Cổ mới đúng.
Trần Nhiễm trở lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, nhìn lên bầu trời: "Bầu trời ở Hắc Vũ, cũng chỉ như vậy."
Thẩm Lãnh cười nói: "Lần sau đi xem thử bầu trời ở Tinh Thành."
"Cũng không đẹp được đến đâu."
Trần Nhiễm cười nói: "Trăng của phiên bang đều không tròn bằng ở Đại Ninh, không sáng bằng ở Đại Ninh. Ngươi xem có người phiên bang nào sau khi tới Đại Ninh còn muốn trở về nữa? Cũng không biết có bao nhiêu bách tính phiên bang cảm thấy Đại Ninh đẹp nhất, trăng tròn nhất, ví dụ như Râu Xồm... Đúng rồi, từ lúc đánh Tam Nhãn Hổ Sơn Quan xong, tại sao không nhìn thấy Râu Xồm?"
Thẩm Lãnh tựa đầu vào tường thành, cười cười: "Vừa rồi ngươi hỏi ta lá bài cuối cùng là gì, chính là Râu Xồm."
"Râu Xồm?"
Trần Nhiễm ngây người ra: "Chẳng lẽ hắn đã đi xin cứu binh?"
"Hắn có thể đi đâu xin cứu binh."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngươi còn không biết cứu binh của chúng ta từ đâu đến? Đao Binh đến, chúng ta có thể chống đỡ thêm một thời gian, đó không phải là cứu binh thật sự. Nếu Đao Binh dốc hết toàn lực tiến về phía trước, cho dù có thể phá vỡ doanh địa dày đặc như vậy của người Hắc Vũ thì cũng sẽ tổn thất thảm trọng, cho nên mặc dù Đao Binh đến cũng chỉ có thể là ở vòng ngoài phối hợp tác chiến thu hút phân tán binh lực của người Hắc Vũ. Đừng hy vọng Đao Binh có thể giết vào trong thành."
"Cứu binh của chúng ta, chỉ có thể là đại tướng quân Võ Tân Vũ."
Thẩm Lãnh cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Ngươi còn nhớ không? Lúc đánh Tam Nhãn Hổ Sơn Quan Râu Xồm vẫn luôn ngẩn người khi nhìn thấy chúng ta công thành, sau đó hai mắt sáng lên, đến ban đêm Râu Xồm tìm ta nói nhất định phải rời đi làm một việc, ta đã để hắn đi."
"Đi làm gì?"
"Đi tạo đại sát khí."
Lúc Thẩm Lãnh nói câu này giọng đã rất nhẹ, lúc Trần Nhiễm hỏi lại mới phát hiện Thẩm Lãnh đã ngủ rồi. Chém giết liên tục hai ngày hai đêm, cho dù là người bằng sắt cũng sẽ mệt, Trần Nhiễm tựa vào bên cạnh Thẩm Lãnh lẩm bẩm nói: "Ngủ đi, ta ở ngay bên cạnh ngươi đây."
Hiếm khi người Hắc Vũ cả đêm không tấn công, dường như đang nghĩ cách làm như thế nào mới có thể vừa mới công phá thành Biệt Cổ. Một đêm này bất kể là đối với quân Ninh hay là đối với người Hắc Vũ mà nói đều là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có, các binh sĩ có thể thay phiên nhau ngủ yên một giấc.
Lúc ngày mới sắp đến, tiếng tù và bên phía người Hắc Vũ đã vang lên, Thẩm Lãnh lập tức bừng tỉnh, đứng bật dậy nhìn ra bên ngoài. Bên đại doanh người Hắc Vũ phía xa quân đội đã từ trong doanh địa túa ra bên ngoài, giống như từng dòng nước lũ hội tụ về bên thành Biệt Cổ. Bên phòng tuyến thứ nhất đã bị bọn họ đánh hạ hôm qua, người Hắc Vũ cũng đều đứng lên, dùng loan đao gõ lên tấm chắn cổ vũ cho người của phe mình.
"Ăn trước rồi nói tiếp."
Trần Nhiễm đưa cho Thẩm Lãnh ba cái bánh màn thầu nóng hổi.
"Lúc nãy dưới thành đưa lên, ta thấy ngươi ngủ say nên không gọi ngươi."
Trần Nhiễm nuốt bánh màn thầu trong miệng xuống, lấy từ trong túi da hươu đeo bên hông ra một nắm dưa muối giống như làm ảo thuật: "Giữ lại cho ngươi đấy."
Thẩm Lãnh cười hì hì, dưa muối đã thái lát nhưng vẫn còn dính liền, lúc ăn kéo từng lát xuống là được. Thẩm Lãnh xé mấy miếng dưa muối kẹp vào bánh màn thầu, cắn một miếng hết gần nửa cái bánh, hai má lập tức phồng lên.
"Bảo lính quan sát nhìn vào trong đại doanh của người Hắc Vũ xem, Ta cảm thấy không ổn, người Hắc Vũ cả đêm yên tĩnh không thể nào chỉ là lo ngủ một giấc."
Thẩm Lãnh vừa nói xong thì nghe thấy lính quan sát ở chỗ cao hô một tiếng.
"Chùy công thành!"
Trần Nhiễm thò đầu nhìn ra bên ngoài: "Cái đệch, con mẹ nó nó to thật!"
Trước đó người Hắc Vũ đã từng có ý đưa xe phá thành lên nhưng không thể công phá phòng tuyến thứ nhất của quân Ninh. Hôm qua bọn họ đã tấn công thẳng đến dưới thành, chùy công thành đã có đất dụng võ. Chùy công thành này quá to, to đến mức thái quá, cọc gỗ đó sợ là hai người cũng không ôm xuể, một đầu cọc gỗ còn bọc sắt nữa.
Binh sĩ Hắc Vũ đông nghịt đẩy xe phá thành khổng lồ đi về trước. Phía trước xe phá thành, người Hắc Vũ cũng đang đẩy từng cỗ máy bắn nỏ tiến lên phía trước.
"Bọn họ đủ tầm bắn rồi."
Thẩm Lãnh nuốt miếng bánh màn thầu cuối cùng xuống, lại uống thêm một ngụm nước: "Rõ ràng người Hắc Vũ đã cải tiến máy bắn nỏ của bọn họ, tầm bắn xa hơn trước. Không chỉ có chúng ta ở chuẩn bị chiến tranh, bọn họ cũng như vậy. Nếu không có nỗ trận xa của Râu Xồm, chúng ta muốn đánh được Dã Lộc Nguyên cũng không dễ dàng, thậm chí có thể sẽ thất bại. Nói các huynh đệ chỉnh đốn một chút, trọng nỗ của chúng ta ở trên tường thành, dù sao vẫn xa hơn bọn họ một chút."
Thẩm Lãnh nhìn cung thiết thai bên cạnh, thiết vũ tiễn mà hắn chuyên dụng đã hết rồi, hiện tại chỉ dùng mũi tên bình thường.
"Người Hắc Vũ suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ được cách gì hay ho, chỉ có thể dựa vào mạng người để bù đắp lại."
Nói xong câu đó Thẩm Lãnh lại nhìn nhìn ra xa.
Gần thành Biệt Cổ không có đường thủy. Thủy sư của hắn ở cách thành Biệt Cổ khoảng trăm dặm, không có đường thủy, thủy sư cường đại cũng không thể nào chi viện.
"Bọn họ không có cách nào khác."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi: "Thật ra chúng ta sớm đã không còn cách gì khác rồi."
Đội ngũ người Hắc Vũ đã đông nghìn nghịt kéo lên, lúc phương trận ở phía trước di động dường như có thể nghiền nát mặt đất. Bọn họ hô hào, âm thanh rất lớn, phối hợp với tiếng trống trận của bọn họ rảo bước tiến lên.
Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên: "Đối với bọn họ mà nói, chúng ta là kẻ xâm lược."
Hắn đứng thẳng người: "Chúng ta chính là tới xâm lược!"
"Giết!"
Tiếng hô trên tường thành lấn át tiếng hô của người Hắc Vũ ở ngoài thành, các binh sĩ lại gõ vang hung giáp trên chiến trường một lần nữa, âm thanh đồng đều cũng lấn át trống trận của người Hắc Vũ. Đó là ý chí chiến đấu vĩnh viễn cũng sẽ không khuất phục của chiến binh Đại Ninh.
Tiếng trống trận của người Hắc Vũ dừng lại, sau đó bất chợt tăng tốc, giống như gió táp mưa sa.
Khi tiếng trống thay đổi, người Hắc Vũ gầm rú nhào lên tấn công.
Bịch!
Một mũi tên trọng nỗ đâm vào thành tường, ở ngay phía dưới Thẩm Lãnh bọn họ không đến nửa trượng, giây phút trọng nỗ đâm vào thành tường gạch đá vỡ vụn liền bắn ra ngoài. Mà trọng nỗ của Đại Ninh ở trên tường thành cũng bắt đầu phát uy, mũi tên ngập trời.
"Quân địch thuẫn trận!"
Trên tháp quan sát, tiếng hô của binh lính cực kỳ khàn đặc.
Binh sĩ Hắc Vũ nhiều không đếm xuể hợp thành thuẫn trận, hộ tống chiếc xe phá thành khổng lồ kia chậm rãi di động về phía thành Biệt Cổ.
Các binh sĩ trên tường thành điều chỉnh góc độ của trọng nỗ, điên cuồng bắn về phía thuẫn trận, trọng nỗ to bằng cánh tay bay vụt đi, đâm vào tấm chắn trực tiếp đâm nát tấm chắn nặng nề, nhưng người Hắc Vũ quá nhiều, một người ngã xuống, phía sau lại bổ sung lên. Tất cả mọi người đều giơ cao tấm chắn ngăn cản công kích cho người đẩy xe phá thành.
Ngoại trừ xe phá thành ra, người Hắc Vũ cũng khiêng thang mây lao về phía tường thành, bọn họ đang dùng tính mạng của mình để phân tán sự công kích của quân Ninh.
"Cho thương binh lên."
Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn một tiếng, liên tục bắn tên bắn chết hai gã người Hắc Vũ đang khiêng thang.
"Chuẩn bị cận chiến."
Thẩm Lãnh lại thở ra một hơi.
Lần này có thể người Hắc Vũ sẽ công lên trên tường thành rồi.
"Kiểm tra lại lang nha phách!"
Trần Nhiễm vừa dứt tiếng hô thì một mũi tên bay sượt qua mũ sắt của gã, lưu lại một chuỗi đốm lửa.
"Cho trọng nỗ ngắm bắn. Lúc trước ta đã hạ lệnh đào chiến hào, tuy người Hắc Vũ đã dùng thi thể lấp đầy nhưng xe phá thành quá nặng không có khả năng đi qua được, bọn họ chỉ có thể đi theo thông đạo do ta cố ý để lại, nhắm vào thông đạo mà bắn!"
Thẩm Lãnh vừa hạ lệnh vừa bắn tên.
"Viện binh! Viện binh!"
Binh sĩ trên tháp quan sát đột nhiên hô lên, cổ họng sắp rách ra.
"Phía đông, có chiến kỳ Đại Ninh ta xuất hiện!"
Thẩm Lãnh xoay người nhanh chóng chạy đến một bên, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía đông. Một vùng phía đông, chiến binh Đại Ninh đông nghìn nghịt đang cuốn đất mà đến.
"Đao Binh đến rồi!"
Thẩm Lãnh vui mừng.
Nhưng Đao Binh không qua đây được, nhiều nhất chỉ có thể là dẫn dụ người Hắc Vũ phân binh, nhưng mà bên tuyến bắc binh lực của người Hắc Vũ quá nhiều.
Qua thiên lý nhãn có thể nhìn thấy bên đại doanh Hắc Vũ, từng đội từng đội binh sĩ Hắc Vũ lao ra ngoài, kết thành phương trận tập kết về phía Đao Binh.
"Đao Binh dừng lại rồi!"
Tiếng hét của lính quan sát lại vang lên một lần nữa.
Trên dải đất trống phía đông thành Biệt Cổ, đông cương Đao Binh đại tướng quân Bùi Đình Sơn ngồi trên chiến mã giơ roi ngựa lên, đại quân dừng lại, cung tiễn thủ bắt đầu tiến về phía trước theo trật tự, tạo thành tiễn trận ở phía trước đại quân.
Bùi Đình Sơn nhìn thành Biệt Cổ bị bao vây kín như bưng, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.
"Râu Xồm đâu!"
Lão ta quay đầu lại gọi.
Râu Xồm lại có râu, mặc dù không dài như trước, hắn ta chạy tới: "Đại tướng quân, ta ở đây!"
"Ngươi cần bao lâu?!"
"Ít nhất một canh giờ."
"Vậy thì ta chống đỡ cho ngươi một canh giờ."
Bùi Đình Sơn hít sâu một hơi, nhấc đao giơ lên trời.
"Đám nhãi ranh của đông cương Đao Binh!"
Lão ta ngồi thẳng người trên lưng ngựa, trường đao chỉ lên trời chậm rãi buông xuống chỉ về phía thành Biệt Cổ phía xa: "Bệ hạ đang ở đó, người Hắc Vũ đang đánh, đó là bệ hạ của chúng ta, đó là bệ hạ của Đại Ninh, bệ hạ của chúng ta đã bị ức hiếp!"
"Giết! Giết! Giết!"
Đao Binh phát ra từng tiếng quát phẫn nộ rung trời.
"Không ai có thể ức hiếp bệ hạ của chúng ta! Không ai có thể ức hiếp Đại Ninh của chúng ta!"
Bùi Đình Sơn thúc ngựa chạy về phía trước: "Nếu các ngươi nhìn thấy ta ở phía sau các ngươi, cứ giết ta đi!"
Đại tướng quân tuổi đã quá lục tuần phóng ngựa lao đi.
Râu Xồm đã ngây người.
Không phải nói là phòng thủ một canh giờ tranh thủ thời gian cho hắn ta sao? Tại sao đại tướng quân lại xông ra ngoài?
"Để bệ hạ nhìn thấy chúng ta ở đây!"
Tất cả kỵ binh của Đao Binh theo đại tướng quân Bùi Đình Sơn giết ra ngoài, đại kỳ chữ Bùi tung bay.
"Bệ hạ!"
Bùi Đình Sơn khàn giọng gọi, âm thanh phá vỡ mây trời.
"Lão thần đến rồi!"
"Đao Binh!"
"Công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận