Trường Ninh Đế Quân

Chương 746: Tình cũ

Thẩm Lãnh cho người Nhật Lang thời gian hai mươi ngày là đã tính toán trước rồi, vương công quý tộc ở cách xa nhất cho dù dùng tốc độ nhanh nhất để tới, thời gian hai mươi ngày cũng tuyệt đối không đủ. Mặc dù nói hoàng tộc Nhật Lang quốc cũng phân phong các nơi, nhưng mà giữa các đời hoàng đế Nhật Lang quốc và huynh đệ tỷ muội rất ít khi có mâu thuẫn, cũng rất ít khi bài xích lẫn nhau, cho nên phần lớn hoàng tộc còn được phép sống ở trong ngoài đô thành.
Thẩm Lãnh muốn hai mươi ngày, vừa vặn là thời gian những vương công quý tộc thật sự cầm quyền đó từ đô thành đến thành Ngải Lan.
Mặt trời vừa mới nhô lên không lâu, Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành Ngải Lan trông về bờ biển phía xa. Phong cách kiến trúc của Nhật Lang quốc thật sự hơi hỗn loạn, tòa thạch lâu mà Thẩm Lãnh đang đứng này hoàn toàn khác với kiến trúc Trung Nguyên, lâu đài chóp nhọn thoạt nhìn có chút không quen, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chỗ ở mà thôi, không phải là tất cả mọi chỗ ở đều là nhà cho nên không phải tất cả mọi chỗ ở đều quan trọng.
Không biết tại sao La San có cảm giác mình có thể nhìn thấy vẻ u buồn trong ánh mắt của Thẩm Lãnh, nàng ta rất hứng thú với người trẻ tuổi này.
"Mỗi ngày ngươi đều thức dậy rất sớm?"
La San đi đến phía sau hắn hỏi một câu.
"Phải."
"Không ngủ được?"
"Ngủ được."
Mấy câu trò chuyện này cực kỳ nhạt nhẽo.
"Lúc trời còn chưa sáng ta đã nhìn thấy ngươi luyện công ở đây rồi, lúc ở Điệu quốc, ta cũng nhìn thấy ngươi luyện công không chỉ một lần."
La San hỏi: "Có phải ở Ninh quốc các ngươi tòng quân cạnh tranh vô cùng kịch liệt hay không? Nếu có một ngày ngươi không luyện công, không cố gắng thì sẽ bị đào thải? Ta vẫn cảm thấy quốc gia sùng thượng vũ lực đều là dã man ngu muội, nếu như ngươi chán ghét chinh chiến..."
"Chán ghét chinh chiến?"
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn La San một cái: "Quân nhân sẽ không chán ghét chinh chiến, điều quân nhân chán ghét là không thể kết thúc chiến tranh."
Hắn trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Ta luyện công, chỉ là thói quen."
La San: "Duy trì thói quen như vậy nhất định là rất vất vả."
Thẩm Lãnh cũng không giải thích.
Nàng ta không hiểu.
Khi đó hắn mới đi theo Thẩm tiên sinh không bao lâu, hắn đều vẫn còn hơi sợ Thẩm tiên sinh và Trà gia, hắn không biểu hiện sự sợ hãi này ra ngoài bởi vì hắn biết sự mâu thuẫn và đề phòng của mình làm Thẩm tiên sinh đau lòng, đó là sự khinh nhờn đối với lòng tín nhiệm.
Cho nên khoảng thời gian đó hắn luôn phải đến rất khuya mới có thể ngủ, thích ứng với hoàn cảnh xa lạ không có thuận lợi như bản thân hắn nghĩ. Vì ngủ muộn cho nên sẽ luôn thức dậy hơi muộn một chút, cho đến khi có một ngày buổi trưa có trời mưa, Thẩm tiên sinh ra ngoài làm việc không trở lại, buổi chiều hắn trốn ở trong phòng đọc sách bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cũng không có ai đánh thức hắn, chờ đến lúc hắn tỉnh lại đã là đêm khuya, không biết là canh giờ nào, bên ngoài phòng tối đến mức khiến hắn cảm thấy đây không phải là đêm mà là vực sâu. Sau đó ngay khi hắn mơ mơ màng màng nghe thấy một tiếng gà gáy, một lát sau, Trà gia cầm kiếm gỗ của nàng từ trong phòng đi ra, đứng ở trong viện dùng một phương thức gần như là máy móc để đâm kiếm.
Thẩm Lãnh lén nấp ở trong phòng nhìn, bên phòng của Thẩm tiên sinh cũng không sáng dầu, hiển nhiên tiên sinh đi cả đêm không về. Mỗi ngày trời vẫn còn tối là Trà gia đã luyện kiếm, mà mỗi ngày chỉ cần Trà gia ra khỏi cửa phòng là đèn trong phòng tiên sinh tất nhiên sẽ sáng lên. Đêm nay tiên sinh không ở đây, nhưng cho dù vậy, lúc ấy tiểu cô nương Thẩm Trà Nhan mà theo Thẩm Lãnh thấy là khắc nghiệt và còn lãnh ngạo ấy vẫn luyện kiếm đúng giờ trong tình huống không có ai giám sát. Hắn vẫn nhìn nàng, nhìn thanh kiếm gỗ kia đâm về phía vòng tròn treo trên cây hết lần này đến lần khác.
Thẩm Lãnh e sợ đêm tối, hắn chưa từng nói với người khác.
Ở trong căn phòng nhỏ rách nát như chuồng ngựa trong nhà Mạnh lão bản, đêm tối là sự giày vò tinh thần lớn nhất đối với Thẩm Lãnh, những con dơi bay đầy trời trong đêm hè bị hắn tưởng tượng thành ác ma tới giết hắn hết lần này đến lần khác, con cú mèo đậu trên nhánh cây kêu bị hắn tưởng tượng thành sứ giả tới từ địa ngục hết lần này đến lần khác.
Cũng chính vào ngày hôm đó, trên cây bên ngoài tường viện đạo quán có con cú mèo đột nhiên kêu lên, tiếng kêu đó thật sự rất khó nghe, âm thanh vang lên đột ngột làm Trà gia giật mình, kiếm gỗ nàng đâm ra bị chệch.
Vì thế Thẩm Lãnh theo bản năng từ trong phòng lao ra, khi đó hắn chỉ nghĩ đứng ở bên cạnh tiểu cô nương đó thì hẳn là nàng sẽ không sợ nữa.
Lúc đó Trà gia liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Bị dọa tỉnh giấc?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ừm, sợ, ta ở bên cạnh tỷ thì không sợ nữa."
Bắt đầu từ ngày đó, khi nào Trà gia luyện kiếm là Thẩm Lãnh liền luyện công khi đó, sau này khi Thẩm Lãnh vào thủy sư cũng không thay đổi thói quen này.
La San hỏi: "Nếu không phải là vì sợ bị đào thải, tại sao mỗi ngày ngươi đều luyện công sớm như vậy?"
Nàng ta hỏi lần đầu tiên Thẩm Lãnh không trả lời, cũng không muốn giải thích, đó là câu chuyện giữa hắn và Trà gia, hà tất phải giải thích gì với một nữ nhân khác.
Nhưng khi La San hỏi lần thứ hai Thẩm Lãnh nhìn mắt nàng ta, vẫn không nói, thế mà La San nhìn lại hiểu ánh mắt của hắn.
La San trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói một câu: "Hóa ra là bởi vì quan tâm."
Cùng lúc đó, Cầu Lập.
Trong viện khách điếm, Trà gia thu vòng tròn treo ở trên cây lại, vòng tròn này là Thẩm Lãnh làm, đeo trên cổ giống như một sợi dây chuyền, không phải chất liệu tốt gì nhưng mài rất trơn bóng, bởi vì cái này là Thẩm Lãnh làm cho nên trên bề mặt không có một vết kiếm. Thân kiếm Phá Giáp kiếm của Trà gia có độ rộng không nhỏ hơn vòng tròn này bao nhiêu, nhưng mỗi một lần kiếm của nàng đều có thể chuẩn xác đâm vào mà không đụng đến vòng tròn.
Hiện giờ nàng đã có rất nhiều trang sức châu báu, mà chỉ có cái vòng sắt nho nhỏ này đeo trên cổ nàng.
Lâm Lạc Vũ từ trong phòng đi ra, đưa một cái áo cho Trà gia đang cả người đẫm mồ hôi: "Khoác thêm vào, mới ra mồ hôi, sáng sớm gió lạnh."
Trà gia cầm áo khoác lên vai: "Lâm tỷ tỷ sao không ngủ thêm một lát nữa?"
Lâm Lạc Vũ lắc đầu, chỉ lên cây.
Tiếng ve kêu phiền phức.
Trà gia bỗng nhiên nhớ đến ngày đó tiếng kêu của con cú mèo làm mình hoảng sợ, tiểu tử ngốc lê hai chiếc giày từ trong phòng lao ra, khi đó nàng hơi ngại, cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt tiểu tử ngốc, vì thế hỏi hắn là có phải ngươi bị dọa tỉnh giấc hay không? Đương nhiên nàng biết tiểu tử ngốc lao ra ngoài là muốn cho mình biết có hắn ở đây, nhưng tiểu tử ngốc kia lại rất nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ, sợ, ta ở bên cạnh tỷ sẽ không sợ nữa."
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trà gia là Lâm Lạc Vũ biết nàng lại đang nhớ Thẩm Lãnh, vì thế cười cười: "Hai người đó nha, lúc muội đang nhớ hắn, hơn phân nửa là hắn cũng đang nhớ muội."
"Đâu có." Trà gia nói: "Không phải hơn phân nửa, lúc muội nhớ hắn thì nhất định hắn cũng đang nhớ muội."
Lâm Lạc Vũ hừ một tiếng: "Khoe khoang cái gì chứ."
Trà gia: "Khoe khoang tiểu tử ngốc nhà mình đó."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ta đi làm cơm sáng, không có phần của muội."
Trà gia: "Vậy thì muội ăn của tỷ."
Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu: "Có một chuyện ta thấy rất tò mò, Thẩm tiên sinh rời Cầu Lập, ta tưởng là muội sẽ bảo vệ ông ấy về bắc suốt dọc đường, nhưng ta không ngờ muội lại yên tâm như vậy, chuyện này hình như cũng là lần đầu tiên."
Trà gia nhún vai: "Bởi vì muội thật sự yên tâm."
Trước khi nàng khuyên Thẩm tiên sinh về Trường An, Trang Ung đã tìm nàng, kể cho nàng một câu chuyện, một câu chuyện có liên quan đến nàng nhưng nàng không phải nhân vật chính, nhân vật chính là Thẩm tiên sinh và một nam nhân khác. Trà gia biết câu chuyện này, nàng là người đã trải qua nhưng lúc đó nàng còn rất nhỏ, người từng kể câu chuyện này với nàng rất nhiều lần chính là Thẩm tiên sinh.
Trà gia nhìn Lâm Lạc Vũ đang rửa rau chuẩn bị nấu mì, hỏi: "Chuyện giữa hai nam nhân sẽ luôn có nhiều biến hóa khôn lường sao?"
Lâm Lạc Vũ ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Trà gia: "Không phải là muội cảm thấy uy hiếp vì một nam nhân chứ? Mạnh Trường An?"
Trà gia cũng ngẩn ra, sau đó nhổ phì một cái: "Phì!"
Lâm Lạc Vũ: "Vậy thì muội nói ai?"
"Thẩm tiên sinh."
Trà gia tựa người ở đó giơ tay lên lau mồ hôi trên trán: "Lúc muội còn rất nhỏ, có một lần chúng muội lại bị người đuổi giết chúng muội chặn lại, khác với trước đây, lần này người đuổi giết chúng muội không nhiều, chỉ có một người... Khi đó muội vẫn chưa hiểu chuyện cho nên cũng không để ý, đừng nói một người, dù là mười mấy hai mươi người đến cũng chắc chắn không cản được chúng muội. Nhưng sau khi nhìn thấy người kia sắc mặt tiên sinh liền trở nên hết sức khó coi, câu đầu tiên ông ấy nói với người kia là... Ta chết cũng được, nhưng ngươi không thể động đến khuê nữ của ta, nếu không thì ta sẽ âm hồn bất tán. Muội đã không nhớ rõ chuyện lúc đó nhưng lại nhớ câu này, tỷ nói có kỳ lạ không?"
Lâm Lạc Vũ nghe đến đây liền căng thẳng trong lòng, quay đầu lại nhìn về phía Trà gia: "Thương Cửu Tuế?"
Trà gia ừ một tiếng: "Đúng vậy, ngoài ông ta ra, lúc đó tiên sinh còn sợ ai?"
Lâm Lạc Vũ dừng thái rau, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tiên sinh thất bại, một chiêu cũng không thể đỡ được, thật ra bọn họ giao thủ không chỉ một chiêu nhưng có lẽ là trong lòng Thương Cửu Tuế có một chút không nỡ. Tiên sinh vẫn luôn giành phần tấn công trước, Thương Cửu Tuế luôn né tránh, sau đó Thương Cửu Tuế hỏi một câu... Ông ta hỏi, có phải ngươi có lỗi với hoàng hậu nương nương hay không? Tiên sinh ngẫm nghĩ, trả lời là phải, vì thế Thương Cửu Tuế một chưởng đánh bay tiên sinh, lúc tiên sinh rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy."
Trà gia nói: "Khi đó tiên sinh nói, Thương Cửu Tuế, ngươi có thể giúp ta giao đứa trẻ cho Sở Kiếm Liên không?"
Lâm Lạc Vũ đặt dao xuống, đâu còn có tâm trạng tiếp tục thái rau nữa.
Trà gia tiếp tục nói: "Thương Cửu Tuế nói... Thẩm Tiểu Tùng, ngươi có thể không màng sống chết vì nó, nó là con gái của ngươi? Tiên sinh trả lời là không phải, là ta nhặt được nó, nhưng ta xem nó là con gái. Thương Cửu Tuế đứng ở đó im lặng rất lâu rất lâu, ông ta nói với tiên sinh rằng ngươi trốn đi, trốn tới chỗ người mà ngươi cho rằng có thể bảo vệ ngươi, ví dụ như Sở Kiếm Liên mà ngươi nói, nếu ta không thể giết ngươi trước mặt hắn, sau này ta sẽ không bao giờ tìm đến làm phiền ngươi nữa. Tiên sinh bị trọng thương lảo đảo mang muội chạy trối chết một mạch, Thương Cửu Tuế thật sự không ra tay nữa, chỉ đi theo từ xa, thậm chí ông ta còn tìm lang trung trị liệu vết thương cho tiên sinh, nhưng bản lĩnh của lang trung còn không bằng tiên sinh nên bị tiên sinh đuổi đi."
Trà gia dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Rồi sau đó chúng muội đã tìm được Sở tiên sinh, khi đó muội còn rất nhỏ, thật ra cũng không nhớ được bao nhiêu, rất nhiều chuyện đều là sau này tiên sinh kể lại cho muội nghe. Ông ấy nói ở sơn trang của Sở Kiếm Liên, Thương Cửu Tuế hỏi Sở Kiếm Liên là nếu ngươi không bảo vệ được hắn thì làm sao? Sở tiên sinh nói ta không bảo vệ được hắn thì giết ngươi. Thương Cửu Tuế và Sở tiên sinh đứng mặt đối mặt rất lâu cũng không động thủ, rồi Sở tiên sinh một kiếm đả thương ông ta, từ đó về sau ông ta thật sự không còn tìm đến làm phiền tiên sinh nữa."
Lâm Lạc Vũ hỏi: "Vậy là Thương Cửu Tuế ở Cầu Lập?"
"Đến đây rất lâu rồi, chỉ là không dám gặp tiên sinh, đã gặp tướng quân Trang Ung rồi."
Lâm Lạc Vũ thở ra một hơi thật dài: "Chẳng trách muội lại yên tâm như vậy."
Mấy tháng trước.
Thương Cửu Tuế nhìn về phía Trang Ung đang ngồi ở trước mặt ông ta: "Ta nên làm gì mới có thể khiến hắn tha thứ cho ta?"
Trang Ung cũng nhìn ông ta, trả lời: "Ngươi nên hỏi bản thân ngươi, ngươi nên làm gì mới có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng ngươi? Nút thắt trong lòng ngươi trước giờ đều không phải Thẩm Tiểu Tùng, mà là chính bản thân ngươi."
Thương Cửu Tuế cười gượng không nói.
Trang Ung chỉ chỉ phía sau trang viên: "Hắn sống ở ngay bên kia, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đi gặp hắn."
"Trước hết không đi."
Thương Cửu Tuế cúi đầu uống trà, không nói nữa.
Hồi lâu sau, Trang Ung đột nhiên hỏi ông ta: "Ngươi rất cô độc phải không?"
Thương Cửu Tuế ngẩng phắt đầu lên: "Tại sao?"
"Nếu ngươi không cô độc, vạn dặm xa xôi, cưỡi sóng vượt biển, thế mà ngay cả con lừa và cái xe cũng chở tới đây."
Thương Cửu Tuế nhìn ra bên ngoài: "Lúc ở Bình Việt đạo đã định bán nó đi, cuối cùng vẫn không nỡ."
Trang Ung cười: "Chuyện của các ngươi, chắc là quan trọng hơn một chiếc xe lừa."
Thương Cửu Tuế suy nghĩ rất lâu, gật đầu: "Chính xác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận