Trường Ninh Đế Quân

Chương 685: Về kinh

Tường Ninh Quán.
Nhị Bản đạo nhân ngồi khoanh chân trên bờ tường ngẩn người nhìn bãi đất trống bên ngoài đạo quán. Sư phụ gã Thanh Quả đạo nhân chắp tay sau mông đi qua, giật mình nhìn ái đồ đang ngẩn người trong gió: "Động dục rồi?"
Nhị Bản đạo nhân trừng mắt nhìn sư phụ gã một cái: "Già mà bất kính."
Thanh Quả đạo nhân bay lên bờ tường: "Cũng đúng, con đâu thể động dục được... Vậy thì con đang nhìn gì?"
Nhị Bản đạo nhân: "Nói giống như các người biết vậy."
Thanh Quả đạo nhân: "..."
Nhị Bản đạo nhân chỉ bãi đất trống bên ngoài tường nói: "Sư phụ người xem, lúc đạo quán chúng ta quy hoạch bãi đất trống này vốn cũng phải xây ở trong viện, nhưng sau này không biết tại sao lại không vây lại, cứ để trống như vậy rất không tốt, tất cả đều lãng phí, thế nào cũng phải lớn chừng mười mấy hai mươi mẫu đất, con định sử dụng thật tốt, trồng ngô."
Thanh Quả đạo nhân: "Thành Trường An này tấc đất tấc vàng mà con trồng mười mấy mẫu ngô cũng là rất khoe của."
Nhị Bản đạo nhân: "Sư phụ người không thấy rất có ý thơ sao?"
Thanh Quả đạo nhân: "Mẹ nó chứ trồng mười mấy mẫu ngô có ý thơ cái rắm, nếu con trồng mười mấy mẫu đào, qua mấy năm nữa hoa đào nở nhìn màu hồng giống như biển, đến thời điểm này hàng năm đều sẽ có vô số cô nương xinh đẹp đến đây ngắm hoa."
Ông ta quay sang Nhị Bản đạo nhân nhướn nhướn mày.
Nhị Bản đạo nhân vỗ đùi: "Cách hay đó, sư phụ đúng là sư phụ, cảnh giới vượt xa đệ tử quá nhiều."
Thanh Quả đạo nhân cười cười: "Con còn non lắm."
Nhị Bản đạo nhân: "Đến lúc đó rừng đào hơn mười mẫu nở hoa, người tới đây đều là các cô nương xinh đẹp... Chúng ta đi tìm Trà Nhi cô nương hỏi xem có thể mở một phân hiệu bán son phấn ở trong rừng đào này không, ở cửa vườn đào bán ô giấy dầu, trong vườn đào tìm người vẽ tranh, ở một đầu khác của vườn đào bày quán hàng bán một ít đồ ăn vặt, như vậy tính ra thu nhập của đạo quán chúng ta sẽ tương đối khả quan rồi."
Thanh Quả đạo nhân: "Con mẹ nó con nghĩ chuyện kiếm tiền? Ta nói với con sẽ có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp tới đây, con lại chỉ nghĩ làm sao để kiếm tiền của các nàng ?"
Nhị Bản đạo nhân: "Nếu không thì sao?"
Thanh Quả đạo nhân thở dài một tiếng: "Hôm trước ta nói chuyện với sư gia của con, nói đạo quán chúng ta thời kì giáp hạt, đệ tử đời thứ ba chỉ có một mình con, sư gia con mong mỏi Tường Ninh Quán hương khói thịnh vượng, đệ tử bái nhập đạo quán sẽ nhiều hơn, ta nói chỗ chúng ta đã bị định vì nơi thanh tu của quốc sư, không cho phép người ngoài quấy rầy, có hương khói thịnh vượng cái rắm ấy, sư gia của con khóc lớn một hồi..."
Nhị Bản đạo nhân: "Haiz... Hay là chúng ta cũng học cách của núi Long Hổ, hàng năm phái người ra ngoài vân du, mang trẻ con đáng thương về nhận làm đệ tử."
Thanh Quả đạo nhân: "Con tưởng sư gia con khóc là vì không có người kế tục? Con quá là không hiểu sư gia của con rồi. Sư gia con khóc là vì biết nhất định không thể hương khói thịnh vượng cho nên không kiếm được tiền nhang đèn gì, ông ấy đơn thuần là khóc vì tiền. Con cũng đúng là thân đồ tôn của ông ấy, trong mắt con và sư gia của con ngoại trừ tiền ra thì không có thứ khác nữa."
Nhị Bản đạo nhân nói: "Sư gia muốn kiếm tiền, là vì sư gia quá già rồi, dù sao cũng phải vì nghĩ cho hậu sự của mình nhiều một chút, ai mà không muốn ra đi nở mày nở mặt một chút."
Thanh Quả đạo nhân: "Vậy tại sao con muốn kiếm nhiều tiền?"
Nhị Bản đạo nhân: "Sư gia con là ba người sư phụ đưa tiễn, ta phải đưa tiễn ba người sư phụ, đương nhiên con phải kiếm tiền nhiều một chút."
Thanh Quả đạo nhân: "Ta đi ngươi..."
Nhị Bản đạo nhân: "Đừng cứ mắng người khác, mắng người khác không tốt."
Thanh Quả đạo nhân chợt nhớ tới gì đó: "Nếu trồng rừng đào rồi chúng ta lại dùng trúc quây lại thành từng vòng tròn nhỏ, dùng đá xây hồ nước ngâm mình tắm, rắc cánh hoa đào lên!"
Nhị Bản đạo nhân: "Vậy con sẽ xây bậc thang ở chỗ cao nhất đạo quán chúng ta, rồi nghĩ cách làm một số thiên lý nhãn..."
Thanh Quả đạo nhân ở trên bờ tường cởi giày ra muốn đập gã, đúng lúc này trong bãi đất trống bên kia có hai người bước nhanh tới, không phải đi cửa chính đạo quán mà là bên cửa hông, nhìn phương hướng hai người kia tới cũng không phải là dáng vẻ muốn đi cửa hông, không phải xuyên tường thì là nhảy tường.
"Sao nhìn quen mắt vậy?"
Nhị Bản đạo nhân dụi mắt: "Sư phụ người xem hai người kia có giống Thẩm Lãnh và Trà Nhi cô nương không?"
Thanh Quả đạo nhân: "Đừng nói bừa, Thẩm tướng quân và phu nhân đã đi Cầu Lập, tính thời gian giờ đã ra khỏi Liên Sơn đạo mới đúng, sao có thể đến đây được."
Hai người ngồi xổm trên bờ tường nhìn kỹ, càng nhìn càng giống, tuy rằng hai người kia đều đội mũ rơm che kín đầu mặt nhưng thân hình vẫn có thể phân biệt ra. Hai người liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy chuyện không tốt, nếu thật sự là Thẩm Lãnh và Trà Nhi cô nương về, không cẩn thận sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nửa nén nhang sau, Tường Ninh Quán, hậu viện.
Tiểu Trương chân nhân vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Lãnh, lại nhìn sang Trà gia, thế nào cũng không tin việc mình nhìn thấy là thật sự.
"Muốn xin chân nhân giúp hai việc."
Thẩm Lãnh chắp tay nói: "Lần này vhúng ta trở về là lén trở về, vốn lĩnh chỉ xuôi nam, trên đường đi biết được đình úy Hàn đại nhân bị thương cho nên lén trở lại. Việc đầu tiên chính là chúng ta phải tạm thời ở trong Tường Ninh Quán vài ngày, chân nhân đừng tiết lộ. Việc thứ hai là muốn nhờ chân nhân đi lấy danh sách nhân viên của tất cả đạo quán trong thành Trường An. Danh sách này ở Tông thẩm ti Hộ bộ có một bản, chắc hẳn phủ Đình Úy cũng có một bản, nhưng mà chúng ta đều không tiện lộ mặt, ta hỏi ở bên Khâm Thiên Giám cũng có một bản là hoàn chỉnh nhất, tổng cộng mấy đời đều có, nếu như..."
"Một canh giờ sau ta sẽ trở lại."
Tiểu Trương chân nhân đứng dậy: "Các ngươi chờ ta."
Thẩm Lãnh lại chắp tay: "Đa tạ."
Trà gia nói: "Thật ra còn có một yêu cầu quá đáng... Nếu Tiểu Trương chân nhân thấy tiện, giúp chúng ta ký hai bản Đạo tông độ điệp (1), chúng ta thay y phục của Đạo môn cũng thuận tiện hơn."
Nhị Bản đạo nhân ở bên cạnh ngây người ra: "Vậy các người vào thành Trường An như thế nào?"
Thẩm Lãnh nhìn gã, Nhị Bản đạo nhân ngại hỏi lại lần nữa.
Nghĩ thầm thành Trường An cao lớn như vậy cũng không ngăn được hai người này, từ vẻ mặt của Thẩm Lãnh là biết không phải vào một cách đứng đắn. Nhìn dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó của gã, Thanh Quả đạo nhân hỏi một câu: "Con đang nghĩ gì thế?"
Nhị Bản đạo nhân: "Con đang nghĩ đến quan phủ tố giác hai người họ sẽ được thưởng bao nhiêu."
Thanh Quả đạo nhân hừ một tiếng: "Sao con có thể một mình suy nghĩ chuyện thế này được! Lần sau lúc nghĩ thì nhớ thương lượng với ta một chút."
Thẩm Lãnh và Trà gia không nhịn cười được. Trà gia cười nói: "Dù sao thân phận độ điệp cũng là treo ở trong Tường Ninh Quán, chúng ta đi làm vài chuyện giết người phóng hỏa, để lại đạo hiệu Thanh Quả đạo nhân Tường Ninh Quán."
Thanh Quả: "..."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Nàng ở trong đạo quán chờ Tiểu Trương chân nhân trở lại, ta đi gặp Nhiếp Dã."
Trà gia ngẩn ra: "Nhiếp Dã?"
Thẩm Lãnh nói: "Yên tâm, hắn sẽ không nói ra chuyện gì."
Nửa canh giờ sau, Nghênh Tân Lâu.
Thẩm Lãnh đứng ở trong gian phòng của Diệp Lưu Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cửa sổ đang đóng, cũng không biết hắn có thể nhìn thấy gì, hay là đứng ở đây chỉ là để cảm thụ tâm cảnh của Diệp Lưu Vân mỗi ngày.
Cửa mở ra két một tiếng, Hắc Nhãn dẫn Nhiếp Dã vào. Lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh rõ ràng Nhiếp Dã đã ngây người, sau đó vội vàng chắp tay: "Ti chức bái kiến tướng quân... Hắc Nhãn chỉ nói là có người muốn gặp ta, không nói là tướng quân đã trở lại."
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Đừng đa lễ, ta lén trở lại."
Nhiếp Dã lại ngẩn người: "Vì Hàn đại nhân?"
"Phải." Thẩm Lãnh nói: "Người trong phủ Đình Úy ta chỉ có thể tìm ngươi, ta muốn biết chuyện về thích khách phủ Đình Úy tra được gì. Chắc ngươi hiểu, có rất nhiều chuyện quan phủ cũng không tiện làm chính diện, dùng phương thức cá nhân làm lại dễ hơn."
Đương nhiên Nhiếp Dã hiểu ý của câu này, báo thù không phải phủ Đình Úy nên làm chuyện, báo thù là chuyện quan hệ riêng tư, phủ Đình Úy phải phá án theo lẽ công bằng, cho dù những người đó đáng chết thì cũng phải chờ rất lâu.
"Phủ Đình Úy đã điều tra người của tất cả các đạo quán trong thành Trường An. Tổng cộng có hơn mấy trăm đệ tử Đạo môn vào đạo quán tu hành cùng đợt với những đạo nhân trong Phụng Ninh Quán, hiện giờ cũng có hơn ba trăm người vẫn ở trong thành Trường An, có gần trăm người biến mất không thấy đâu trong ngày Phụng Ninh Quán gặp chuyện, nghi ngờ là tất cả đều trốn khỏi Trường An trong cùng ngày, hiện giờ không rõ tung tích. Cũng có thể có một bộ phận vẫn ẩn nấp ở trong thành Trường An, nhưng thành Trường An quá lớn, cho dù có Tuần thành binh mã ti và người của cấm quân điều tra loại trừ theo kiểu kéo lưới, muốn tra được manh mối gì cũng không dễ dàng."
"Mấy người ở Phụng Ninh Quán đó đã khai gì chưa?"
"Thông tin khai ra không nhiều."
"Có thể đưa ta vào phủ Đình Úy không?"
Thẩm Lãnh nhìn Nhiếp Dã: "Ta biết việc này không đúng quy định, hơn nữa sẽ liên lụy đến ngươi."
Nhiếp Dã: "Không có vấn đề, muốn khi nào vào cũng được."
"Vậy thì ngay bây giờ."
Thẩm Lãnh chắp tay: "Đa tạ."
Nhiếp Dã: "Chờ ta một lát, ta đi tìm một bộ y phục đình úy đến."
Sau khi nói xong gã xoay người rời đi.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hắc Nhãn: "Lưu Vân Hội đã tra được gì chưa?"
"Đã tra được một chút, tuy không biết việc ám sát trong nông trại có quan hệ trực tiếp với người Bột Hải hay không, nhưng đại khái đã lần ra được tung tích của tên thủ lĩnh người Bột Hải đó. Vốn dĩ ta và Bạch Sát đã quyết định, đêm nay dẫn người đột kích."
"Chờ ta."
Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Chờ ta từ phủ Đình Úy trở lại rồi định chuyện đột kích. Ngươi và Bạch Sát biết ta đã về là được, tạm thời đừng nói cho quá nhiều người biết."
Hắc Nhãn gật đầu: "Trên dưới Lưu Vân Hội, nghe ngươi điều khiển."
Thẩm Lãnh vỗ vai Hắc Nhãn: "Bệ hạ biết có thể sẽ trách cứ các ngươi."
Khóe miệng Hắc Nhãn giương lên: "Một tướng quân như ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì? Nói ra thì, đông chủ là lão đại của ta, không phải là lão đại của ngươi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, hai người nhìn nhau cười.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, Thẩm Lãnh đi theo Nhiếp Dã vào phủ Đình Úy, sẽ không ai nghi ngờ người mặc cẩm y đình úy đi bên cạnh Nhiếp Dã này chính là Thẩm Lãnh, có Nhiếp Dã dẫn theo tất nhiên cũng sẽ không có người kiểm tra. Hai người đi xuyên qua đại viện của phủ Đình Úy đến tiến đến hình phòng. Thẩm Lãnh đi theo phía sau Nhiếp Dã nhỏ giọng nói: "Đưa mấy người của Phụng Ninh Quán vào trong một gian phòng."
Nhiếp Dã ừ một tiếng: "Dễ làm."
Gã đi đến cửa gian hình phòng lớn nhất: "Ngài vào trong chờ ta."
Không bao lâu sau, Nhiếp Dã dặn người dẫn tất cả mấy người trong Phụng Ninh Quán đến đây. Sau khi Hàn Hoán Chi xảy ra chuyện này, cuộc sống của mấy người này hiển nhiên là càng không tốt, kẻ nào kẻ nấy cũng thương tích đầy mình, nhìn cũng có chút thê thảm nhưng lại không khiến người ta cảm thấy đáng thương chút nào cả.
Nhiếp Dã bảo thủ hạ đưa người vào sau đó khoát tay: "Ta sẽ hỏi bọn họ một số chuyện, các ngươi đều ra ngoài đi, không có chuyện khẩn cấp thì tạm thời đừng quấy rầy ta."
Những đình úy này sắp lui ra ngoài cửa, Nhiếp Dã đột nhiên hỏi một câu: "Các ngươi biết hắn không?"
Những thủ hạ này đều là thân tín của Nhiếp Dã, tất cả những người vào phòng đều là theo gã trở về từ chiến trường bắc cương, bọn họ đã tham gia trận chiến Bột Hải thì làm sao có thể không biết Thẩm Lãnh. Lúc vừa mới nhìn thấy Thẩm Lãnh có rất nhiều người đều kinh ngạc, nhưng sau khi Nhiếp Dã hỏi câu này, mọi người lại đồng thời lắc đầu: "Không biết."
Nhiếp Dã ừ một tiếng: "Đa tạ các vị."
Những đình úy vốn đã sắp ra ngoài này nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng chỉnh tề hành quân lễ với Thẩm Lãnh.
Không thể nói câu cảm ơn tướng quân gì đó.
Không cần nói câu cảm ơn tướng quân gì đó.
Một quân lễ này là đủ rồi.
(1) độ điệp: thẻ đi tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận