Trường Ninh Đế Quân

Chương 1081: Ta đã chuẩn bị mấy năm rồi

Ngày thứ ba sau khi Thẩm Lãnh thả Khuyết Nguyệt Sinh về, thám báo liền truyền tin tức về nói đại quân Hậu Khuyết quốc đang thu dọn doanh trướng giống như là chuẩn bị rời đi. Đây là phản ứng bình thường nhất của Ô Nhĩ Đôn, đương nhiên cũng không loại trừ là biểu hiện giả cố ý làm ra cho quân Ninh xem. Có thêm nhiều thám báo hơn được phân công ra ngoài theo dõi hướng đi của doanh địa đại quân Hậu Khuyết quốc, một khi đại quân Hậu Khuyết quốc thật sự rút đi thì sẽ là ngày quyết chiến của quân Ninh và người An Tức đến.
Đã sang xuân, Thẩm Lãnh nhìn thấy lớp cỏ bên ngoài lều lớn, cỏ tuy không cao nhưng đã phủ một lớp trên mặt đất. Con người thật sự là loài rất kỳ lạ, Thẩm Lãnh luôn cảm thấy con người rất mâu thuẫn.
"Ngươi nói, người thích màu xanh không?" Thẩm Lãnh hỏi Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm đưa mắt theo tầm nhìn của Thẩm Lãnh nhìn mặt cỏ: "Thích chứ, nếu sơn thủy không màu xanh, ai sẽ còn gửi gắm tình cảm vào sơn thủy. Tuy rằng ta cũng không biết tại sao, nhưng khi nhìn màu xanh ngập mắt sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhất là đến thảo nguyên nhìn màu xanh mênh mông vô bờ ấy, thật sự khiến lòng người rộng mở, còn muốn hét to một tiếng."
"Vậy tại sao mọi người lại thích dùng màu sắc để diễn tả chuyện không thích."
"Ví dụ như?"
"Mũ."
"..."
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Làm sao ngươi nghĩ ra câu hỏi có tính triết lý như vậy?"
"Bởi vì ta thấy Khuyết Nguyệt Sinh không giống như người Hậu Khuyết chút nào."
Trần Nhiễm: "Câu chuyện về Khuyết Nguyệt Sinh đã rất bi thương rồi, nếu ngươi lại thêm gia vị nữa thì còn có nhân tính không."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì dừng lại ở đây."
Trần Nhiễm hỏi: "Khi nào quyết chiến?"
"Chờ."
Thẩm Lãnh nhìn bầu trời, Trần Nhiễm cũng không hiểu tại sao lại nhìn bầu trời.
Mấy ngày gần đây Thẩm Lãnh cũng rất lạ, luôn ra ngoài tìm một vài người dân chăn nuôi bản địa nói chuyện, hễ nói chuyện là hết nửa canh giờ, sau khi nói chuyện còn cho một ít vàng bạc, tuy rằng không nhiều nhưng dân chăn nuôi cầm tất nhiên cũng vui. Mới đầu Trần Nhiễm tưởng là Thẩm Lãnh đang mua chuộc lòng dân, làm cho người Thổ Phiên không quá thù hận người Ninh, nhưng cách làm này hiệu quả cũng không quá lớn, tốc độ lan truyền cực kỳ chậm.
"Chờ gì?" Trần Nhiễm tò mò hỏi.
"Chờ gió." Thẩm Lãnh cười cười: "Gió đến sẽ là quyết chiến."
Vương Đình Thổ Phiên.
Già Lạc Khắc Lược đứng ở trên tường thành nhìn ra bên ngoài, tường thành của Vương Đình cũng đủ cao lớn, cũng đủ chắc chắn, cho nên y cũng không quá lo lắng quân Ninh có thể dễ dàng công phá nơi này. Y đang theo dõi bên đại doanh Hậu Khuyết quốc kia, Khí Nhiếp Thích đã đi ba lần nhưng dường như đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn vẫn quyết tâm muốn đi. Già Lạc Khắc Lược suy đoán đại khái là con trai của Ô Nhĩ Đôn đã được người Ninh thả về, cho nên y vốn đã rất coi trọng người Ninh tên là Thẩm Lãnh kia, hiện tại không thể không coi trọng hơn.
"Khí Nhiếp Thích."
"Có thần."
"Khanh biết một tướng quân đủ tư cách phải biết cái gì không?"
"Thiên thời địa lợi, binh pháp chiến trận."
"Khanh nói không sai, nhưng không phải là quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất là lòng người."
Già Lạc Khắc Lược nhìn bên phía đại doanh Hậu Khuyết quốc, nói: "Người Hậu Khuyết sắp đi rồi, chứng tỏ Thẩm Lãnh đã thả con trai của Ô Nhĩ Đôn về. Sớm không thả, muộn không thả mà lại thả vào lúc này, chính là để cho Ô Nhĩ Đôn lựa chọn. Ô Nhĩ Đôn đã không còn nhà nữa nhưng hắn còn có quân đội, quân đội hơn mười vạn tinh nhuệ đủ để cho Ô Nhĩ Đôn đánh hạ một vùng căn cơ mới ở Tây Vực, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Còn nếu l Ô Nhĩ Đôn ở lại quyết chiến cùng quân Ninh thì không còn cái gì cả."
Sắc mặt của Khí Nhiếp Thích rất khó coi: "Thần đi gặp Ô Nhĩ Đôn ba lần, lần đầu tiên lão ta còn luôn miệng đồng ý, lần thứ hai gặp lão ta nói đã đang chuẩn bị chuyện quyết chiến, nhưng hôm qua thần lại đi gặp lão ta, lão ta từ chối, nói thân thể không khoẻ nên không gặp thần."
"Để mặc cho lão ta đi?"
Khí Nhiếp Thích hỏi Già Lạc Khắc Lược.
"Nếu không thì sao?"
Già Lạc Khắc Lược cười cười: "Thẩm Lãnh là người biết đánh trận nhất mà trẫm từng gặp. Hắn không nhất định là người biết luyện binh nhất, cũng không nhất định là người có đầu óc nhanh nhạy nhất, nhưng hắn hiểu nhất thế nào là đánh trận, trước khi đánh trận phải hiểu chiến tranh là gì... lòng người. Hắn dùng một tiểu nhân vật không bắt mắt đã khống chế được chiến cuộc. Ai có thể nghĩ đến người khống chế cuộc chiến tranh này sẽ lại là con trai của Ô Nhĩ Đôn. Khanh nói không để người Hậu Khuyết đi thì làm sao? Chúng ta xuất binh đánh một trận với quân đội mấy chục vạn của Ô Nhĩ Đôn trước?"
Khí Nhiếp Thích thở dài một tiếng: "Chỉ là thần không cam lòng."
"Trẫm cũng không cam lòng."
Già Lạc Khắc Lược nói: "Khanh đi chuẩn bị một chút, ngày mai khanh dẫn quân tiến công quân đội của Thẩm Lãnh."
"Hả?" Khí Nhiếp Thích không tự chủ được mà ngây người ra: "Tiến công?"
"Phải."
Khí Nhiếp Thích chấn động trong lòng: "Bệ hạ, lúc này chúng ta có thành Vương Đình phòng thủ chắc chắn, hà tất phải chủ động tiến công?"
"Gió sắp tới rồi."
Già Lạc Khắc Lược nhìn về phía Khí Nhiếp Thích: "Khanh thật sự kém Thẩm Lãnh quá xa. Tại sao Thẩm Lãnh ở phía đông và Đường Bảo Bảo ở phía bắc đều dừng lại? Bởi vì bọn họ đang đợi gió. Hàng năm cuối tháng ba, tháng tư là bên Vương Đình Thổ Phiên này sẽ có gió lốc, gió từ hướng đông bắc tới. Trẫm đã đích thân nói chuyện với người Thổ Phiên, khanh có từng nói chuyện chưa? Khanh biết làm một tướng quân như thế nào nhưng lại không làm. Miệng khanh nói phải biết hiện tượng thiên văn địa lý, nhưng khanh chỉ biết đến trong đầu. Nếu gió tới, máy ném đá của người Ninh lợi dụng uy lực của gió lốc thì tầm bắn có thể xa hơn, tầm bắn của mũi tên cũng sẽ xa hơn. Điều quan trọng nhất là bọn họ lợi dụng sức gió khiến cho Vương Đình biến thành một biển lửa. Bọn họ sẽ khởi xướng tấn công từ hướng đông bắc, nhất định sẽ không sai."
Già Lạc Khắc Lược thở dài: "Khí Nhiếp Thích, trẫm vẫn đánh giá khanh hơi cao."
Mặt Khí Nhiếp Thích nóng lên, trong lòng cũng sợ hãi.
Bệ hạ, thật sự thất vọng về hắn ta rồi.
"Nếu gió tới, mấy vạn quân Ninh của Thẩm Lãnh sẽ lập tức tiến công, bọn họ chiếm được địa lợi, trước khi gió tới phải bức lui quân đội của Thẩm Lãnh trước, trẫm dốc toàn lực ứng phó với đại quân mấy chục vạn của Đường Bảo Bảo, trận chiến này còn có phần thắng. Nếu để cho quân đội của Thẩm Lãnh khống chế được hướng thuận gió bên ngoài thành trước..."
Y nhìn về phía Khí Nhiếp Thích: "Đừng để trẫm thất vọng nữa."
Đại doanh quân Ninh.
Bắt đầu từ mấy ngày trước Thẩm Lãnh đã hạ lệnh cho các tướng sĩ đào chiến hào ở bên ngoài đại doanh. Các tướng sĩ khó hiểu nhưng vẫn chấp hành. Nếu như nói muốn công thành, chỗ nào còn cách Vương Đình Thổ Phiên năm mươi dặm, bắt đầu đào chiến hào từ chỗ này thì phải đào bao lâu mới có thể đào đến dưới thành Vương Đình.
"Chiến hào không cần quá rộng, rộng bằng vai một người cộng thêm hai nắm tay là được."
Trần Nhiễm dẫn người ở trên bãi đất trống bên ngoài đại doanh không ngừng tuần tra, vừa đi vừa hô to.
"Quân lệnh của đại tướng quân, chỉ cần lấy độ rộng bằng vai một người cộng thêm hai nắm tay là được, người có thể đi lại ở trong chiến hào, hai người nghiêng người có thể đi qua."
Chiến hào như vậy cũng không dễ đào, độ rộng chỉ lớn như vậy, còn muốn đào sâu gần bằng một người, yêu cầu từ vai trở lên để lộ ra ngoài. Kiểu chiến hào này thì có thể có tác dụng gì? Nếu có chiến hào, kẻ thù tấn công mà các binh sĩ muốn rút đi cũng sẽ rất khó.
Nhưng mà bọn họ rất tin tưởng không nghi ngờ Thẩm Lãnh, đại tướng quân nói hữu dụng thì nhất định là hữu dụng.
Ngồi trên sườn núi xa xa, Thẩm Lãnh giơ bình nước lên uống một ngụm, Nhị Bản đạo nhân chỉ về phía trước: "Huynh cho người đào như vậy để làm gì?"
"Ta muốn dẫn nước biển tới đây bao phủ Vương Đình Thổ Phiên, bắt đầu đào từ chỗ này, đào đến đông cương Đại Ninh."
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời.
Nhị Bản đạo nhân liếc mắt lườm hắn.
"Xin lỗi, thật ra muốn đào nhà xí."
"Độ rộng hầm cầu nhà huynh là một vai thêm hai nắm tay? Đi ỉa còn phải đứng tấn để ỉa sao?"
Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng tù và truyền đến, xa xa có thám báo cưỡi ngựa chạy nhanh về, tiếng tù và càng lúc càng vang, đó là cảnh báo địch tập kích.
"Đến rồi."
Thẩm Lãnh đứng lên, phủi đất trên mông: "Tuy rằng đào chưa được nhiều như dự tính, nhưng cũng tạm ổn rồi. Truyền lệnh, tất cả những người còn đang đào chiến hào đều vào trong chiến hào đã đào xong, tất cả vũ khí đều chuẩn bị sẵn sàng."
Thẩm Lãnh nhìn sang một phương hướng khác, trận địa máy ném đá của bọn họ ở phía sau cách chiến hào không đến mấy trượng. Ngoài ra, Thẩm Lãnh còn cho người làm ra không ít lầu xa, những lầu xa này cao đến bốn trượng, có thể cho hơn mười tên cung tiễn thủ ở trên lầu xa bắn tên. Cùng với tiếng tù và không ngừng vang lên, quân đội trong đại doanh cũng đang nhanh chóng tập kết.
Hắc Nhãn thở ra một hơi: "Ngươi đoán được người An Tức sẽ chủ động đến tiến công?"
"Già Lạc Khắc Lược là một người biết đánh trận. Chuyện đánh trận này phải hỏi người, hỏi trời, hỏi đất, đều phải hỏi hết mới được. Ta đã hỏi rồi, hắn nhất định cũng đã hỏi rồi, ta đang đợi gió, hắn nhất định sẽ không để ta đợi được gió."
Thẩm Lãnh cầm lấy cung thiết thai: "Đi thôi."
Nhị Bản đạo nhân và Hắc Nhãn một trái một phải đi theo Thẩm Lãnh, đi nhanh đến bên ngoài ngoài doanh.
Ít nhất sáu bảy ngàn binh lính quân Ninh ở trong chiến hào cúi thấp người xuống, nhìn từ xa căn bản là không nhìn thấy có người, xa thêm một chút nữa thậm chí còn không nhìn thấy có đường rãnh. Đại quân của người An Tức ùn ùn kéo đến, giống như nước lũ cuốn qua mặt đất.
"Bọn họ giỏi dùng máy ném đá nhất, sẽ không tùy tiện tiến công."
Thẩm Lãnh đi lên một cỗ lầu xa, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía trước: "Thật ra đấu pháp của bọn họ cũng đơn giản, trước hết dùng máy ném đá điên cuồng công kích, sau đó lại phát động tấn công, nhưng máy ném đá cần tiến vào tầm bắn mới có thể uy hiếp được doanh trại của chúng ta. Vậy thì ta sẽ đẩy tầm bắn của bọn họ ra bên ngoài, đánh một trận ở ngoài doanh."
Nhìn thấy đại quân An Tức kéo đến, tiếng trống trận bên quân Ninh bỗng nhiên vang lên, rung trời động đất.
Vù một tiếng, tất cả binh lính quân Ninh trong chiến hào đều đứng lên, mũi tên bắn ra ngoài, người An Tức ở phía trước nhất không kịp chuẩn bị liền bị bắn ngã một lớp, bọn họ lập tức dừng lại bắt đầu đánh trả. Mà máy ném đá của quân Ninh thì ném tảng đá lớn và túi hỏa dược qua, những người An Tức ở ngoài đường tuyến này một người cũng đừng mong còn sống đi qua. Tầm bắn được tính toán trước, người An Tức lập tức bị tổn thất nặng nề.
"Ép bọn chúng xuống!"
Khí Nhiếp Thích hét to một tiếng.
Đại quân An Tức dừng lại bắt đầu lắp máy ném đá của bọn họ. Khoảng hơn nửa canh giờ sau, máy ném đá của người An Tức bắt đầu điên cuồng ném tảng đá lớn qua, muốn đập cho binh lính quân Ninh trong chiến hào lui xuống, nhưng chiến hào quá hẹp, đá của bọn họ bắn đi đều lớn hơn chiến hào, binh lính quân Ninh nhìn thấy đá bay tới lập tức ngồi xổm xuống, đá kẹt trên chiến hào không đập vào người được.
Một gã binh lính quân Ninh ngồi xổm trong chiến hào nhìn tảng đá lớn bay qua trên đỉnh đầu, vỗ ngực: "Nhìn kìa, bay qua rồi."
Vừa mới nói xong thì một tảng đá lớn rơi trên đỉnh đầu gã ta, bụi đất bay mù mịt, cũng may mà đá kẹt ở đó không đập trúng gã ta, sợ tới mức sắc mặt hơi trắng bệch. Giờ mọi người mới hiểu được tại sao đại tướng quân bảo bọn họ đào chiến hào chật hẹp như vậy
"Ta đã tính toán khoảng cách."
Thẩm Lãnh đứng ở trên lầu xa chỉ về phía trước: "Máy ném đá của chúng ta ở phía sau chiến hào, máy ném đá của kẻ thù muốn đập vào máy ném đá của chúng ta thì phải đi qua chiến hào mới được, nhưng đâu có dễ dàng để cho bọn họ tới gần chiến hào như vậy. Máy ném đá của bọn họ có thể đập nát doanh địa của chúng ta, vậy nhưng nếu muốn ném đến vị trí doanh địa vừa khéo ở trong vòng chiến hào, cho dù bọn họ tấn công đến đây cũng sẽ phát hiện căn bản không có chỗ cho bọn họ dựng máy ném đá. Tất cả đều là chiến hào, bọn họ lại lấp lại ư? Ta sẽ không cho bọn họ cơ hội, đánh một trận rồi ta sẽ để các binh sĩ rút về, đến lúc đó giao chiến hào cho người An Tức."
"Giao chiến hào cho người An Tức?"
Hắc Nhãn không hiểu: "Vậy không phải là chúng ta thiệt sao?"
"Cứ chờ xem là được."
Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên: "Bắt đầu từ lúc gặp người An Tức ở nam cương ta vẫn luôn nghĩ sẽ đánh bọn họ như thế nào, đã nghĩ mấy năm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận