Trường Ninh Đế Quân

Chương 440: Người Tang quốc

Thẩm Lãnh đi mấy bước đến chỗ vách đá nhìn kỹ, mấy chiếc kia thuyền nhìn từ quy cách kích cỡ tuyệt đối không phải chiến thuyền Đại Ninh, cũng không phải chiến thuyền nước khác, đó chính là thuyền đánh cá, nhưng thuyền đánh cá bình thường tại sao có thể có trận liệt chiến đấu hợp lý như thế?
Mới đầu Thẩm Lãnh tưởng là trùng hợp, mấy chiếc thuyền ra ngoài đánh cá vừa khéo xếp hàng như vậy, nhưng mà nhìn kỹ một lúc lâu, thuyền đánh cá không thay đổi đội ngũ, mấy chiếc thuyền đầu đuôi hô ứng có thể công có thể thủ. Hắn xoay người nhờ thị vệ đại nội bên cạnh đi tìm một cái thiên lý nhãn đến, không bao lâu sau thị vệ trở lại, Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn thêm một lúc, xác định chiếc thuyền thứ nhất chìm sâu hơn, ngoài cạnh thuyền còn buộc gỗ, ngay phía trước che vải, giống như là một chiếc thuyền va chạm.
Rõ ràng như vậy, giống như là sợ người ta không nhìn ra.
Nhìn lên chiếc thuyền thứ hai, trên thuyền đánh cá có 3 – 5 nam nhân dáng vẻ như ngư dân không nhìn ra điểm gì không ổn, cũng không thấy binh khí. Đúng lúc này một nữ nhân từ trong mui thuyền chui ra, đi đến đầu thuyền đứng lại, bỗng nhiên nhấc một chân giẫm lên mép thuyền, giơ hồ lô rượu trong tay lên rót thẳng vào miệng, kia một bộ váy dài màu đỏ, cái chân trắng nõn dưới làn váy kia.
Thẩm Lãnh lập tức giật mình.
Hồng Thập Nhất Nương.
Một hải tặc ở vùng biển phía nam, chạy đến Đông Hải làm gì?
Thẩm Lãnh lập tức muốn chạy xuống chân núi, thị vệ đại nội đi theo hắn vội vàng ngăn lại, lúc này Thẩm Lãnh mới nhớ ra mình còn đang treo cánh tay chống gậy, vì thế vội vàng nhờ thị vệ đại nội giúp đỡ đến Tuần Hải Thủy Sư của hắn, bảo tướng quân Vương Căn Đống mang mấy chiếc thuyền ra biển.
Nhưng dù sao cũng chậm trễ một chút thời gian, mấy chiếc thuyền đánh cá kia đã biến mất ở phía xa, Thẩm Lãnh vẫn luôn giơ thiên lý nhãn nhìn hướng đi của mấy chiếc thuyền đánh cá kia, không tự chủ được nhíu mày lại.
Hắn không ghét Hồng Thập Nhất Nương, một hải tặc giết hải tặc, cũng là một hải tặc được ngư dân vùng Lâm Hải tôn sùng là anh hùng, huống chi còn là một nữ nhân, không những không ghét, còn có một chút kính ý.
Nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây. Từ nam cương đến đông cương, nếu nàng ta đi đường biển, trời biết sẽ trải qua bao nhiêu hung hiểm, phải đi bao lâu, đó là nơi mà nàng hoàn toàn xa lạ, biển lớn nhìn như giống nhau nhưng khắp nơi chốn đều là nguy hiểm.
Sau khi mấy chiếc thuyền đánh cá rời đi vốn định cách xa như vậy, nhưng không ngờ Hồng Thập Nhất Nương lại ra lệnh một tiếng, cho thuyền đánh cá quay đầu trở về đường cũ, tất cả hải tặc thủ hạ đều ngây người. Trong cảng thuyền kia chính là chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh, nếu lại đi một chuyến nữa chẳng phải là tự tìm đường chết?
"Ta phải xác định hắn đã hiểu được ý của ta." Hồng Thập Nhất Nương nốc một ngụm rượu: "Con mẹ nó bớt lắm lời đi, lão nương bảo các ngươi quay lại thì quay lại, cho dù chết, có lão nương đi cùng các ngươi, các ngươi cũng cười thầm chứ."
Bọn thủ hạ bất đắc dĩ, đành phải quay đầu thuyền đánh cá đi vòng lại một lần nữa, trên đỉnh núi Thẩm Lãnh vừa muốn từ bỏ, bất chợt phát hiện mấy chiếc thuyền kia lại quay trở lại, không nhịn được trong lòng vui vẻ.
Đội thuyền của Vương Căn Đống đã chạy nhanh ra biển, khoảng mười chiếc Phục Ba và một chiếc thuyền Vạn Quân, đừng nói là mấy chiếc thuyền đánh cá kia của Hồng Thập Nhất Nương, dù là đổi hết thuyền đánh cá thành chiến thuyền cho nàng ta cũng không phải đối thủ, dù sao thuyền kia thật sự hơi quá nhỏ.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy thủy sư Đại Ninh ra biển, đội thuyền của Hồng Thập Nhất Nương bắt đầu gia tăng tốc độ bỏ chạy, nhưng mà tốc độ của thuyền đánh cá tất nhiên không thể so sánh với chiến thuyền, khoảng cách giữa song phương đang không ngừng rút ngắn lại.
Sở dĩ Thẩm Lãnh cho Vương Căn Đống đi theo, không phải Đỗ Uy Danh, không phải Vương Khoát Hải, là vì Vương Căn Đống cẩn thận. Thẩm Lãnh không định bắt Hồng Thập Nhất Nương, bởi vì Hồng Thập Nhất Nương đến báo tin cho hắn.
Đại tặc Hải Phù Đồ, nhất định đang ở Đông Hải.
Hồng Thập Nhất Nương không có hy vọng gặp Thẩm Lãnh, nhưng nàng ta biết Thẩm Lãnh ở bên này, nàng ta cũng không xác định mình dẫn thuyền đánh cá đi lại ở đây thì Thẩm Lãnh có thể nhìn thấy hay không, nếu không nhìn thấy thì nàng ta vẫn tiếp tục di chuyển, may mắn là đã nhìn thấy chiến thuyền thủy sư Đại Ninh đi ra, chứng minh là Thẩm Lãnh đã nhìn thấy rồi.
"Lão đại, làm sao đây?" Một lão hải tặc lập tức hoảng hốt: "Đó là Vạn Quân, không cần đánh, trực tiếp đâm vào là có thể đâm nát tất cả thuyền của chúng ta rồi, chúng ta đây là lấy trứng chọi đá, còn là đá tảng nữa."
"Sợ cái gì." Hồng Thập Nhất Nương uống một hơi cạn sạch rượu trong hồ lô: "Lão nương xinh đẹp phong nhã hào hoa như vậy còn không sợ chết, ngươi đã già như vậy rồi còn sợ cái rắm? An tâm là được, nếu Thẩm Lãnh không phải kẻ ngu ngốc thì sẽ biết làm như thế nào."
Lão hải tặc sắp khóc đến nơi: "Lỡ như hắn là kẻ ngu ngốc thì sao? Đâu có đạo lý nhìn thấy hải tặc không tiêu diệt."
Hồng Thập Nhất Nương: "Lão nương cũng không phải hải tặc thật sự."
Nàng ta chỉ tay về phía trước: "Cứ việc lái về phía trước, nếu chiến thuyền của Đại Ninh động thủ, coi như ta."
"Lão đại, coi như người cái gì?"
"Coi như ta... xui xẻo."
Một đám hải tặc đen mặt rồi.
Nhưng mà điều chẳng ai ngờ được là, chiến thuyền của Đại Ninh lại thật sự không động thủ, rõ ràng đã đến khoảng cách bắn của máy bắn tên, rõ ràng chỉ cần tăng thêm tốc độ thuyền lớn Vạn Quân là có thể đâm chìm tất cả mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ kia, nhưng thủy sư Đại Ninh lại giảm tốc độ, chỉ đi theo phía sau.
"Tên đó quả nhiên không ngốc." Hồng Thập Nhất Nương cười lớn, cười đến rung ngực: "Lấy một bình rượu nữa đến cho ta!"
"Đại đương gia, thú vị sao?" Lão hải tặc thở phào nhẹ nhõm: "Lần trước người đã nói cai rượu rồi."
"Lão nương nói là khi nào giết Hải Phù Đồ rồi, lão nương sẽ cai rượu."
Lão hải tặc trầm mặc rất lâu: "Đại đương gia, có câu nói ta nhịn trong lòng đã rất lâu rồi, từ đầu đến cuối cũng không dám nói, nếu hôm nay đã đến mức này thì ta sẽ liều... Tâm tư của Hải Phù Đồ đối với đại đương gia ngay cả chúng ta cũng thấy rõ ràng như vậy, các người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, dù hắn giết chóc thế nào nhưng cũng chưa từng động sát niệm đối với người, người hà tất như thế này chứ? Chúng ta đều là từ cùng một ổ đi ra, bình an vô sự không tốt sao?"
"Hắn chưa từng động sát niệm với ta, nhưng hắn đã giết bao nhiêu người vô tội?" Hồng Thập Nhất Nương nốc một ngụm rượu: "Cha ruột mẹ ruột của lão nương chết như thế nào? Là cha ruột của Hải Phù Đồ giết, cha ruột hắn nhận nuôi ta là ta có thể quên hận? Lúc nhỏ trơ mắt nhìn hải tặc giết cả nhà ta, trơ mắt nhìn các hương thân cùng nhau ra biển kiếm ăn ngã xuống, máu chảy ướt đẫm sàn thuyền, lão già kia tưởng là khi đó ta mới 4 – 5 tuổi sẽ không nhớ, nhưng hiện tại hễ ta nhắm mắt lại, máu đó liền chảy ngay trước mắt ta."
Lão hải tặc run run: "Nhưng mà đại đương gia, người làm như vậy nếu để Hải Phù Đồ biết, sợ là ngay cả một tia tình cảm cuối cùng hắn cũng sẽ buông bỏ."
"Không có tình cảm." Hồng Thập Nhất Nương xoay người, lung la lung lay trở về mui thuyền: "Thuyền của thủy sư một đường đi theo, gần như có thể biết Hải Phù Đồ ở gần đây, không biết chỗ ẩn thân của hắn, ít nhất có thể khiến thủy sư cảnh tỉnh."
Sau khi nói xong nàng ta vào trong mui thuyền, không còn đi ra nữa.
Lão hải tặc nhìn chiến thuyền Đại Ninh đi theo phía sau thở dài một hồi... Nghĩ thầm năm đó lão đương gia hà tất chứ? Giết cha mẹ cả nhà đồng tộc già trẻ người ta, duy chỉ chừa lại cô nương này, thật sự tưởng rằng nuôi một ngày ba bữa là có thể hết thù hận? Khi lão ta đi theo cha của Hải Phù Đồ đã làm hải tặc rồi, nhưng bởi vì nhát gan chưa bao giờ dám giết người, đành phải đi làm mấy công việc như nấu bếp. Sau này Hải Phù Đồ và Hồng Thập Nhất Nương cãi nhau mà trở mặt, Hải Phù Đồ mang theo đại đội nhân mã rời đi, những người còn lại bên cạnh Hồng Thập Nhất Nương phần lớn đều là những đứa trẻ lúc đầu bị hải tặc bắt đi, căn bản là chưa quên nỗi hận trong lòng, trước kia không dám phản, chỉ là sợ hãi.
Nhưng lão ta khác, lão ta đã sống nhiều tuổi như vậy, chỉ muốn được chết già.
Ngẫm lại lúc nhỏ hai đứa trẻ đó thật là tốt.
Còn nhớ khi Hồng Thập Nhất Nương 7 – 8 tuổi, bị mấy nam hài tử ức hiếp, Hải Phù Đồ đi lên liền đánh nhau một trận, thậm chí trực tiếp đánh chết một đứa trẻ choai choai. Vì chuyện này, lão đương gia còn thưởng Hải Phù Đồ, nói là nam nhân thì nên xuống tay như thế, nếu đã đánh thì đánh cho đến chết, động thủ không phải mục đích, giết người mới là mục đích, chỉ có dám giết người mới có thể khiến cho người ta sợ.
Khi đó, Hải Phù Đồ cũng mới mười mấy tuổi thôi.
Sau này Hải Phù Đồ tính cách càng ngày càng thô bạo, ai dám tới gần Hồng Thập Nhất Nương là y đều sẽ lộ nanh vuốt.
Mười năm từ lúc 4 – 5 tuổi đến 14 – 15 tuổi, là thời điểm quan hệ giữa Hải Phù Đồ và Hồng Thập Nhất Nương tốt nhất, thật sự là thanh mai trúc mã khiến cho người ta nhìn đều ngưỡng mộ, cho đến một ngày Hồng Thập Nhất Nương biết thân thế của mình, biết kẻ thù là ai.
Lão đương gia từng chỉ vào cổ Hải Phù Đồ mắng: "Lão tử giữ nó lại chính là nuôi vợ cho ngươi, nuôi 17 – 18 người, ngươi chỉ để mắt đến nó, nhưng con mẹ nó ngươi lại không dám xuống tay? Người ngươi còn dám giết, một nha đầu mà ngươi không dám ngủ?!"
Hải Phù Đồ nói, khi đại hôn rồi hãy nói.
Hồng Thập Nhất Nương nói, ngươi dám vào phòng ta, không giết được ngươi, ta sẽ tự giết ta.
Ai cũng không dám nhắc đến lai lịch của cái tên Hồng Thập Nhất Nương, đó là nữ hài thứ mười một mà lão đương gia nuôi cho con trai lão ta.
Có ít nhất 7 – 8 nữ hài tử không đợi được đến ngày được Hải Phù Đồ chọn lựa, đã bị lão đương gia uống rượu say gây họa rồi.
Đến chiều tối Vương Căn Đống mang thuyền trở về, ở cửa hành cung cầu kiến Thẩm Lãnh, sau khi xin chỉ thị của bệ hạ Thẩm Lãnh cho người ta gọi Vương Căn Đống vào, dường như là tò mò, bệ hạ cũng cùng Thẩm Lãnh nghe Vương Căn Đống báo cáo.
"Bệ hạ." Vương Căn Đống quy củ quỳ xuống hành lễ, sau đó lại quay sang Thẩm Lãnh chắp tay: "Đề đốc đại nhân."
"Nói đi." Hoàng đế ra hiệu cho Vương Căn Đống đứng dậy: "Chuyện là thế nào?"
Vương Căn Đống nói: "Tướng quân sắp xếp thần mang thuyền ra biển, thần đã biết ngay ý của tướng quân, nếu là để diệt toàn bộ đám hải tặc nhỏ kia, tướng quân sẽ cho Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh bọn họ đi theo, duy nhất chỉ bảo một mình thần dẫn đội, là tướng quân muốn bảo thần chỉ đi theo bọn họ."
Thẩm Lãnh giơ ngón tay cái lên.
Vương Căn Đống tiếp tục nói: "Đám hải tặc đó là hung phỉ rất nổi danh ở Lâm Hải, người cầm đầu là một nữ nhân tên Hồng Thập Nhất Nương, nói giết người vô số cũng không quá, nhưng mà nàng ta chưa bao giờ hại bách tính, mà là chuyên giết hải tặc."
"Hải tặc giết hải tặc? Có chút thú vị."
Hoàng đế hơi nheo mắt lại, tựa như thấy tò mò về Hồng Thập Nhất Nương này.
"Hồng Thập Nhất Nương đột nhiên xuất hiện ở Đông Hải, chứng tỏ là Hải Phù Đồ nhất định ở đây."
"Hải Phù Đồ là ai?"
Thẩm Lãnh lập tức giải thích một chút, sắc mặt hoàng đế bỗng nhiên ngưng trọng hẳn: "Ở Lâm Hải không sống nổi nữa, sợ bị thủy sư của trẫm tiêu diệt, cho nên liền từ Lâm Hải chạy đến Đông Hải?"
"Thần cảm thấy, có lẽ là hắn cấu kết với người của Tang quốc." Thẩm Lãnh cẩn thận suy nghĩ một chút: "Bắt đầu từ mấy năm nay, hải tặc Tang quốc trên Đông Hải đột nhiên nhiều lên, mặc dù không hung hăng ngang ngược, cũng không dám đến gần bờ cướp bóc, nhưng hiển nhiên là có mưu đồ. Mấy ngày trước thần nghe nói, trong thành Triêu Dương có một đám người Tang quốc đã ở hơn hai tháng, không buôn bán cũng không xa đi, ăn uống vui chơi ngay trong thành Triêu Dương, giống như là đang đợi người. Sau khi Hàn Hoán Chi đại nhân đến vốn muốn điều tra một chút, nhưng có việc gấp phải đi Bạch Sơn Quan, việc này liền không nhắc lại nữa."
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống.
"Đợi người?"
Tin tức từ trong thành Trường An đưa đến, nói hoàng tử Tang quốc kia bị bắt giữ, nhưng một tên thị vệ chạy thoát, tên là Thỉ Chí Di Hằng.
"Người đã đi rồi?" Hoàng đế hỏi.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vẫn chưa, thần đã sắp xếp người theo dõi, nhưng dù sao thần cũng quản lý thủy sư chứ không phải người của phủ Đình Úy, không có quyền điều tra kỹ."
Hoàng đế xoay người: "Vệ Lam, vào đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận