Trường Ninh Đế Quân

Chương 416: Trốn

Bình Việt đạo.
Lúc Hàn Hoán Chi đến huyện Khoát Hải, tin tức đại chiến phía nam kết thúc vừa mới truyền đến, Thẩm Lãnh dẫn người toàn diệt dư bộ thủy sư Nguyên Thanh Phong, nhưng hiện giờ Thẩm Lãnh ở đâu thì không biết rõ, nhưng ngược lại Hàn Hoán Chi cũng yên tâm hơn, Thẩm Lãnh không ở đây, mình cũng không tìm được, tất nhiên người muốn giết hắn cũng không tìm được.
Không bao lâu từ phía bắc có thư do chính Diệp Khai Thái viết đưa tới, nói những sát thủ thích khách ở huyện Phúc Điền kia đã bị diệt, Hàn Hoán Chi nhìn thư cẩn thận, sau đó trong lòng không nhịn được có chút không phục, thầm nghĩ ngươi đây cũng gọi là diệu kế gì?
Diệp Khai Thái triệu tập hơn năm ngàn sương binh, một ngàn hai trăm chiến binh của mười một huyện lật tung huyện Phúc Điền một lượt.
Những tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh kia thế nào cũng không ngờ được, cuối cùng bọn họ cũng không có lựa chọn chiến đấu một trận, bị mấy ngàn người bao vây, chỉ riêng mũi tên lông vũ đã bắn ra hơn một vạn ba ngàn mũi tên.
Hàn Hoán Chi đặt thư của Diệp Khai Thái xuống, tuy cảm thấy cách này của Diệp Khai Thái quả thật không tính là cách gì, nhưng quả thật không có cách nào trực tiếp hơn hữu hiệu hơn cách này. Chuyện ở huyện Phúc Điền đã xong, kế tiếp chính là người ôm đao kia.
Ít ngày nữa Diệp Khai Thái cũng sẽ xuôi nam, mà việc ông ta cần phải làm ở huyện Khoát Hải là lôi những người hiện giờ còn ẩn nấp ra.
Ông ta ở trong huyện nha huyện Khoát Hải, đứng trầm tư bên cạnh ba cây chuối tiêu ở trong viện. Thật ra cho đến bây giờ đã không khó đoán ra tử sĩ lần này là ai phái đến, dù sao con đường làm quan của vị đại học sĩ kia đã sắp chấm dứt, trước khi lui xuống, nếu lão ta còn không nghĩ cách báo thù, sợ là sau này cũng không có cơ hội gì nữa.
Chuyến đi đông cương, đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng hoặc là đi hoặc là chết, không có con đường thứ ba.
Tử sĩ?
Tử.
Một con chim bồ câu lượn vòng bên trên viện một lát rồi đậu xuống, đậu ngay trên cây chuối tiêu, Hàn Hoán Chi vươn tay ra, chim bồ câu bay lên đậu trên cánh tay ông ta. Lấy mật tín từ trên chân bồ câu xuống mở ra xem, phỏng đoán trong lòng Hàn Hoán Chi đã được xác minh.
Theo như phủ Đình Úy kiểm chứng, những tử sĩ này vô cùng có khả năng đều là phu nhân đại học sĩ nuôi. Lão phu nhân kia tính cách trầm ổn, tâm tư kín đáo, mưu lược hơn người, Hàn Hoán Chi sớm đã nghe danh, ban đầu sau một lần gặp mặt ở phủ đại học sĩ, đã có vài phần hiểu biết đối với lão phu nhân kia.
"Bên phía bệ hạ cũng cần một ít thẻ bài."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Cổ Lạc và Cảnh San, hai thiên bạn bị trọng thương ngồi ở một bên, nhưng người vẫn thẳng tắp như cũ.
Một vị thiên bạn khác Nhạc Vạn Trù cúi đầu nói: "Ý của đại nhân là, gửi tin tức qua cho bệ hạ?"
"Tin tức đã gửi qua rồi, nhưng chỉ tin tức thôi thì không được, không có chứng cứ rõ ràng bệ hạ cũng không tiện mở miệng." Hàn Hoán Chi nói: "Truyền tin cho bên thành Trường An, nhân chứng vật chứng đều phải có mới có thể ghim chết người được, đại học sĩ có cúi đầu hay không, là ở chúng ta."
Sau khi nói xong câu đó Hàn Hoán Chi hỏi Cổ Lạc: "Người đả thương ngươi, ngươi có thể nói ra được bao nhiêu?"
Cổ Lạc cúi đầu: "Không nói được, tất cả những gì nhìn thấy, đều là giả."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng.
Cảnh San vừa muốn nói rõ chi tiết một chút tướng mạo cách làm việc vủa người nọ, nhưng Cổ Lạc lại nói đều là giả, vốn đang ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ lại mới hiểu ra, những gì người ta để cho bọn họ nhìn thấy, chỉ là để cho bọn họ nhìn thấy.
"Vừa mới điều tra ra phu nhân đại học sĩ không phải người Ninh." Hàn Hoán Chi thản nhiên nói: "Cả triều văn võ tất nhiên không ai biết, không phải người Ninh, cho nên muốn tra cũng sẽ không khó."
Thành Trường An.
Trong thư viện Nhạn Tháp có một nơi tên là Tứ Hải Các, người học hành ở đây đều là người bên ngoài Đại Ninh, đến từ các quốc gia, có người Tây Vực, có người ở ngoài đông hải, còn có người tóc vàng mắt xanh đến nay cũng không biết quốc gia mà hắn ta nói nằm ở chỗ nào, duy nhất không thể nào có người Hắc Vũ.
Trong Tứ Hải Các mặc kệ đến từ nơi nào thì ở đây thân phận đều giống nhau, đều tính là đệ tử thư viện Nhạn Tháp, nhưng trong đó có một người đặc biệt nhất, cho dù bản thân hắn ta khiêm tốn hữu lễ, nhưng thân phận dù sao cũng không tầm thường.
Hoàng tử Anh Điều Liễu Ngạn của Tang quốc ngoài đông hải, là một người khiêm tốn vĩnh viễn hòa khí, gặp người từ rất xa đã bắt đầu khom người hành lễ. Theo như chính hắn ta nói thì cấp bậc lễ nghĩa của Tang quốc còn rườm rà hơn cả Đại Ninh, cũng luôn nói văn hóa nghệ thuật, thậm chí cả binh pháp của bổn quốc bọn họ đều cực kỳ có thành tựu, nhưng đều phục Đại Ninh tất cả mọi thứ. Hắn ta đã ở Tứ Hải Các học hành mấy năm, học sinh trong Tứ Hải Các tới tới lui lui, chỉ có hắn ta từ đầu đến cuối vẫn không đi, khi được hỏi chẳng lẽ không nhớ quê nhà, hắn ta luôn thở dài một tiếng, cũng không muốn trả lời nhiều.
Anh Điều Liễu Ngạn ở Tứ Hải Các nhân duyên không tệ, không thiếu tiền nên vung tay cũng rộng rãi, cho nên kết giao được rất nhiều bằng hữu. Bởi vì dù sao cũng mang thân phận hoàng tử, cho nên cũng an bài chỗ ở cho hắn ta ở bên phía Hộ bộ Thượng Tân Các, mà lúc trước hắn ta mang đến chừng hơn trăm thân tín hộ vệ, đều ở trong Thượng Tân Các, ngày bình thường chỉ có cận vệ theo hắn ta đi học ở Tứ Hải Các, một nam nhân trung niên rất lạnh lùng cũng rất cô tịch, trên mặt có một vết sẹo dài, đó là vết đao chém, từ giữa lông mày chém xéo đến bên má, nhưng một đao kia lại không có tổn hại đến mắt, không có thương tổn đến mũi, chỉ là thoạt nhìn khó tránh khỏi sẽ có vẻ dữ tợn, y tên là Thỉ Chí Di Hằng.
Lúc Anh Điều Liễu Ngạn học, Thỉ Chí Di Hằng sẽ ngồi khoanh chân một mình trên thêm đá bên ngoài Tứ Hải Các, hễ ngồi là hết nửa ngày.
Trong Tứ Hải Các chỉ nửa ngày giảng bài, đến sau giờ ngọ Thỉ Chí Di Hằng sẽ cùng Anh Điều Liễu Ngạn trở lại Hộ bộ Thượng Tân Các.
Nhiều người ở trong Hộ bộ Thượng Tân Các như vậy cũng toàn là ở vài ba năm, tất nhiên cũng sẽ không nuôi ăn mãi được, mỗi tháng thu bạc của bọn họ cũng không ít, vị hoàng tử này vung tay cũng chưa bao giờ keo kiệt, cho nên quan hệ nhân mạch trong Thượng Tân Các cũng không tệ lắm.
"Cô mẫu đã phái người gửi cho ta một phong thư." Trên đường từ thư viện đi bộ về Thượng Tân Các, Anh Điều Liễu Ngạn có chút cảm khái: "Cô mẫu nói, đại học sĩ hẳn là không chống đỡ được rồi."
Thỉ Chí Di Hằng đi sau hắn ta nửa bước như hình với bóng hơi ngây người, cúi đầu: "Điện hạ nên trở về Tang quốc rồi."
"Đúng vậy, nên về rồi." Anh Điều Liễu Ngạn có chút tiếc nuối: "Nhưng quá nhiều thứ phải học tập ở Đại Ninh, cho đến bây giờ, ta đều không dám lười biếng cũng không dám hỗn xược, thứ gì có thể học được thì đều liều mạng ghi nhớ, duy chỉ có cách luyện binh của chiến binh Đại Ninh, ta cũng chỉ học được đại khái, những người bí mật giao cho cô mẫu bồi dưỡng bằng phương thức huấn luyện chiến binh, lần này trở về đều phải mang theo hết, bọn họ chính là hy vọng bình định Tang quốc nhất thống giang sơn của chúng ta trong tương lai."
Thỉ Chí Di Hằng nói: "Tang quốc chiến loạn nhiều năm, vương gửi điện hạ đến Đại Ninh một là để bảo vệ sự an toàn của điện hạ, cách xa hoạ chiến tranh, hai là để học tập văn hóa và binh pháp của Đại Ninh, đã sắp năm năm rồi, vương cũng đang chờ điện hạ trở về, với tài học của điện hạ, không ngoài năm năm, Tang quốc tất nhiên nhất thống."
"Chỉ mong như thế." Anh Điều Liễu Ngạn gật đầu: "Chỉ là luôn có một cảm giác không rõ, liệu cô mẫu có xảy ra chuyện gì hay không?"
"Có lẽ sẽ không."
Thỉ Chí Di Hằng vừa muốn nói gì đó, từ phía đối diện có một đội đình úy mặc màu đen cẩm y của phủ Đình Úy đi đến, nhìn thấy những người này, ánh mắt Thỉ Chí Di Hằng bất chợt sắc lạnh.
"Xin hỏi có phải hoàng tử Tang quốc Anh Điều Liễu Ngạn?" Bách bạn dẫn đầu chắp tay hỏi một câu.
Thỉ Chí Di Hằng tiến lên một bước chắn ở trước người Anh Điều Liễu Ngạn: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Phụng mệnh mời hoàng tử về phủ Đình Úy hỏi nói mấy câu."
"Chúng ta là khách quý của Đại Ninh, điện hạ thân phận tôn quý, các ngươi tùy tiện đã muốn đưa người đến phủ Đình Úy?"
"Không phải đang thương lượng với ngươi." Bách bạn hơi hất cằm lên: "Hai chữ khách quý cũng không nên nói ra từ chính miệng các ngươi, nếu kính Đại Ninh ta, các ngươi tự nhiên là khách quý, không liên quan đến thân phận hoàng tử, người kính Đại Ninh ta, bình dân bách tính ở xa đến cũng là khách quý, nếu không kính Đại Ninh, không tuân luật pháp Đại Ninh, hoàng tử Tang quốc cũng thế, bình dân bách tính cũng thế, không có đặc quyền."
"Rốt cuộc các ngươi muốn hỏi gì, hỏi ngay tại đây."
Thỉ Chí Di Hằng theo bản năng sờ sờ bên hông, nhưng ở Đại Ninh không được đeo bội đao, đao của y đang treo ở Lễ bộ.
"Tự trọng." Bách bạn liếc nhìn Thỉ Chí Di Hằng: "Chớ để mất thể diện."
"Ta đi cùng các ngươi."
Anh Điều Liễu Ngạn vỗ vỗ vai Thỉ Chí Di Hằng, ánh mắt nhẹ nhàng hướng ra ngoài: "Đến Thượng Tân Các chờ ta về, ta tin phủ Đình Úy mời ta qua cũng sẽ làm việc theo luật pháp của Đại Ninh, ta cũng không làm chuyện vi phạm luật pháp Đại Ninh, ngươi không cần lo lắng."
Thỉ Chí Di Hằng lập tức hiểu được, đứng thẳng người: "Vậy thuộc hạ về Thượng Tân Các."
"Ngươi cũng phải đi." Bách bạn cười cười: "Cũng không phiền ngươi phải về Thượng Tân Các chờ, thuộc thần của hoàng tử điện hạ cũng đều đã mời đến phủ Đình Úy hết rồi."
Thỉ Chí Di Hằng ánh mắt phát lạnh, nhìn lướt qua bốn phía, có thể nhìn thấy cung nỏ.
Trên đường đến đông cương, hoàng đế từ trong ruộng của nông hộ đi ra, nhìn phiến mạ xanh biếc kia trong lòng cũng thư thái. Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam chạy đến bên cạnh đỡ hoàng đế, hạ giọng nói: "Điều tra ra rồi, thân phận của phu nhân đại học sĩ là giả. Nhiều năm trước bà ta từ Tang quốc ngoài đông hải đến, bỏ ra số tiền lớn mua chuộc Ngụy gia, Ngụy gia tuyên bố với bên ngoài bà ta là họ hàng xa cơ khổ đến nhờ cậy, sau này gả cho đại học sĩ."
"Tang quốc." Hoàng đế ừ một tiếng: "Trong Tứ Hải Các có một vị hoàng tử Tang quốc."
"Vâng." Vệ Lam nói: "Nói là hoàng tử, nhưng Tang quốc chiến loạn, tất cả lớn nhỏ có mười mấy vương, hắn chỉ là con trai của một vương trong số đó."
Hoàng đế nói: "Truyền chỉ xuống đi tra, mời đại học sĩ đến đây nói chuyện."
Vệ Lam cúi đầu: "Những người ở trong Thượng Tân Các?"
"Nhốt lại, không thể xảy ra chuyện mang những thứ học được từ Đại Ninh về, đối nghịch với Đại Ninh."
Vệ Lam lui ra phía sau: "Thần sẽ hồi âm cho thành Trường An ngay."
Nhưng mà ai cũng không ngờ được Thỉ Chí Di Hằng lại mạnh đến như vậy, đám người Anh Điều Liễu Ngạn bị phủ Đình Úy mời đi, ngày hôm sau Thỉ Chí Di Hằng đã bỏ trốn, người của phủ Đình Úy tìm khắp thành Trường An mà lại không thu hoạch được gì.
Trong bãi đất hoang bên ngoài thành Trường An, Thỉ Chí Di Hằng nằm trong bụi cỏ nhìn lên bầu trời, bên tai có tiếng thiết kỵ vụt qua, trên quan đạo bụi đất tung bay.
Y lại trốn thoát một lần lùng bắt nữa, trong ánh mắt ngập tràn hận ý, hận Đại Ninh, cũng hận phu nhân đại học sĩ.
Điện hạ nói, hắn ta không thể trốn được, Đại Ninh sẽ không thả cho hắn ta đi, nhưng ngươi có thể, ngươi trốn ra ngoài, mấy năm nay những gì ta học được cũng đều đã dạy cho ngươi rồi, cảm ngộ của ngươi còn sâu hơn, còn thấu triệt hơn ta, về Tang quốc, hiệp trợ phụ vương nhất thống Tang quốc, luyện binh cường đại lên, nỗi nhục nhã Đại Ninh gây cho ta hôm nay, sau này ngươi thống lĩnh đại quân Tang quốc đòi lại cho ta, Đại Ninh thật sự thật lớn, thật sự tốt đẹp, nếu có thể có được đất Đại Ninh, Tang quốc tính là gì?
Những lời này, Thỉ Chí Di Hằng đều ghi tạc trong lòng.
Đại Ninh, lớn đến mức quá bá đạo, nói bắt người là bắt người.
Xem ngươi bá đạo được bao lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận