Trường Ninh Đế Quân

Chương 331: Đánh một trận đi

Quan hệ giữa người với người luôn sẽ có hai từ thường hay dùng đến, "quan tâm" và "bỏ được".
Thường xuyên sẽ nghe được ngươi bỏ được sao? Ngươi quan tâm sao?
Hai từ này chỉ nhìn đơn độc cũng không khác nhau quá nhiều, "quan tâm" và "bỏ được" ý nghĩa gần nhau, nếu cộng thêm một chữ "không" thì hoàn toàn khác nhau.
Không quan tâm, không bỏ được.
Cho nên "không quan tâm" nhất định phải đi với "bỏ được", "không bỏ được" nhất định phải đi với "quan tâm"... Chính như giờ khắc này thế tử Lục Vương Lý Tiêu Thiện vốn nên là nhân vật chính trong đội ngũ nghênh thân, trong lòng nghĩ mình quan tâm cái gì, bỏ được cái gì, không quan tâm cái gì, không bỏ được cái gì.
Công danh lợi lộc, vị trí thế tử, những cái này đương nhiên phải quan tâm, phải không bỏ được, cho nên dù cho cuộc đại hôn này được cả nước chú ý nhưng khiến gã cảm thấy mình vô cùng hèn mọn nhưng cũng vẫn gượng chống cho xong việc. Ở chỗ gã thì hai từ này liền trở nên thú vị, gã không quan tâm công chúa Thổ Phiên quốc Nguyệt Châu Minh Đài, nhưng gã không bỏ được.
Xe ngựa của hai người vốn cách nhau rất gần, chỉ một trước một sau, nhưng không biết từ khi nào vị công chúa điện hạ kia có ý cho xe ngựa của mình chạy chậm lại, dường như cách xa nhau một chút thì trong lòng càng kiên định hơn vậy.
Ngay cả là nữ tử chưa từng gặp, cũng chưa từng yêu, cũng yêu cầu xa vời vị hôn phu nên dũng cảm một chút, cho dù là đi qua nói với nàng ta một câu đừng sợ cũng thôi cũng được... Chứ không phải bị cái gọi là tập tục gì đó ràng buộc, tập tục nói trước đại hôn hai người không thể gặp mặt thì không gặp?
Đương nhiên Nguyệt Châu Minh Đài cũng biết là yêu cầu xa vời, cho nên cũng không quá thương cảm, hiện giờ nàng ta còn có gì để thương cảm, thương cảm quá nhiều thì sẽ không thương cảm nữa, không có hy vọng mãi thì sẽ không nói tới hy vọng nữa, còn tuổi nhỏ đã nảy sinh ý nghĩ tiêu cực sống ngày hay ngày ấy.
Đại tướng quân Đàm Cửu Châu nói Kim Trướng Vương Đình có một cây bảo vật gọi là Hỏa Thụ Ngân Hoa cao tới ba mét, được chế tác bằng vàng bạc bảo thạch, đó là thứ mà phụ thân nàng ta sau khi biết nữ nhi của mình thích đồ trong suốt lấp lánh nhất đã hạ lệnh cho thợ thủ công tiêu tốn ba năm mới làm xong. Lúc ấy phụ thân còn cười nàng ta tham lam như rồng trong truyền thuyết, phàm là đồ nhìn đẹp lấp lánh thì đều muốn có.
Đúng thế, mình vẫn luôn tham lam.
Tham lam tưởng rằng được gả vào Đại Ninh thì là tốt đẹp, liền muốn nắm chặt lấy, tham lam tưởng rằng nàng ta có thể giữ được mạng của hai mươi vạn tướng sĩ kia, cũng muốn nắm chặt lấy, tham lam tưởng rằng vị hôn phu cuối cùng cũng sẽ cho một chút an ủi, nhưng bây giờ không muốn nắm lấy nữa, bởi vì không thể nắm.
Nhân tính mà, vốn dĩ là tham, chứ không phải là thiện ác.
Quốc sư nằm trong đống người chết tránh thoát một kiếp nạn, hiện giờ chắc đã trở lại Thổ Phiên, còn nhớ lúc ấy quốc sư dạy nàng ta đọc sách viết chữ khi nàng ta còn nhỏ, nói nhân chi sơ tính bản thiện... Sau đó có người nói, nhân chi sơ tính bản ác mới là đúng, bây giờ xem ra nhân chi sơ không có ý niệm thiện ác, chỉ có tham. Chữ "tham" này sẽ như hình với bóng cả đời, lúc nhỏ tham kẹo ngon tham đồ chơi, cha ruột mẹ ruột cũng không cho đụng vào, khi thiếu niên tham ăn ngon mặc đẹp vạn chúng ngưỡng mộ, không quan tâm người của mình đều là sai, khi trung niên tham sự nghiệp thành công vạn sự thuận tâm, tuổi già tham tuổi thọ không đến trường thọ trăm tuổi.
Nguyệt Châu Minh Đài thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ sau này mình còn có thể tham cái gì?
Tịnh Hồ cô nương vẫn luôn lo lắng cho công chúa điện hạ, thường xuyên thật cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của nàng ta. Mấy ngày gần đây dường như cảm xúc của công chúa đã có chuyển biến tốt đẹp một chút, luôn ngồi ở trong xe ngựa ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây người cả nửa ngày, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước trong ánh mắt chỉ có tuyệt vọng.
"Chiến trường biên trại vang tiếng giết, trong thành Trường An xe ngựa chậm."
Nguyệt Châu Minh Đài bỗng nhiên nghĩ đến năm đó quốc sư từng nhắc đến câu này, bổn ý nói là, Đại Ninh quốc nội an ổn giang sơn cẩm tú như hiện tại, là các tướng sĩ ở ngoài biên cương từng đao từng đao giết ra, có người phụ trọng đi trước, mới có người khoái hoạt yên vui. Nhưng lúc này nghĩ đến câu nói này, trong lòng nàng ta có thêm một chút bi thương, mà không phải nghe những câu này mà nảy sinh lòng kính sợ đối với người Ninh như khi còn trẻ.
Trong nhà ngươi xe ngựa chậm, trong nhà ngươi hiện thế an ổn, trong nhà ta thì sao?
Bỗng nhiên lại nhớ đến câu nói kia của Đàm Cửu Châu, ngươi cáo già mồm cãi láo hay không?
Đúng thế, già mồm cãi láo.
Nguyệt Châu Minh Đài lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đường đèo vừa mới đi qua khiến nàng ta rung động, Đại Ninh có thể làm ra một thiên lộ như vậy đáng sợ cỡ nào? Thất bại của Thổ Phiên cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, lại nhìn thấy nhất tuyến Thiên ba mươi sáu dặm hiện tại, nghĩ bầu trời trên nhất tuyến thiên kia hẳn chính là tâm tư tầm nhìn của mình.
Tướng quân trẻ tuổi Mạnh Trường An kia mỗi ngày đều sang đây xem tình hình một lần, chưa bao giờ nói chuyện, nhìn một cái rồi đi, đó chẳng qua là việc gã làm theo quy định. Cửa xe mở ra, gã có thể nhìn thấy nàng ta, nàng ta cũng có thể nhìn thấy gã, nhưng ánh mắt hai người từ đầu đến cuối đều không chạm nhau, đã gần hai mươi ngày trôi qua, tướng quân thiếu niên này chưa bao giờ tò mò về nàng ta, vì thế nàng ta không biết bắt đầu tò mò về gã từ khi nào.
Nghe nói mỗi ngày sau khi gã sang đây liếc mắt một cái xác định không có chuyện gì sẽ trở lại trong đội ngũ quân nhu phía sau, ở đó có rất nhiều của hồi môn mang từ Thổ Phiên tới. Trận chiến ngoài thành Thạch Tử Hải, những thứ này đều vứt trong đại doanh, vốn tưởng sẽ bị cướp đoạt sạch sẽ, sau đó nghe nói là người tên Mạnh Trường An này dẫn binh lính thu thập bảo vệ tốt những thứ này. Có người hỏi Mạnh tướng quân hà tất như thế, Mạnh tướng quân nói một nữ hài tử như nàng ta lấy chồng xa gả đến đây, nếu còn mất cả của hồi môn, đáng thương.
Nguyệt Châu Minh Đài không cần thương hại, nhưng lại cảm thấy có những thứ kia thì trong lòng cũng kiên định một chút.
Hôm nay chắc là đến rồi nhỉ.
Nàng ta nghĩ, vì thế lại ghé vào cửa sổ.
Cận vệ Tháp Mộc Đà nhìn thấy tướng quân người Ninh kia lại tới nữa, trong lòng phẫn uất: "Mỗi ngày ngươi đến xem cái gì? Coi công chúa là tù phạm?"
Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Tháp Mộc Đà một cái, khiến Tháp Mộc Đà trong nháy mắt liền hiểu câu "không coi ai ra gì" mà người Ninh nói là có ý gì.
Mạnh Trường An cưỡi ngựa đến bên cạnh xe ngựa liếc nhìn một cái, thấy công chúa Nguyệt Châu Minh Đài vẫn ghé sát cửa sổ như trước liền chuẩn bị thúc ngựa trở về, đây chỉ là chức trách của gã mà thôi. Nhưng khoảnh khắc đang chuẩn bị xoay người thì giống như nhìn thấy điều gì khác trong ánh mắt Nguyệt Châu Minh Đài, gã nhìn không hiểu, tất nhiên cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa gì, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nàng ta, điều này đương nhiên cũng không phải chuyện gì đáng phải để ý.
Gã đâu có nghĩ đến, lúc này thiếu nữ này đã gần như mất hết can đảm, chỉ là một người Ninh mỗi ngày sang đây nhìn nàng ta một lần liền khiến nàng ta cảm giác thấy tương lai ở Ninh quốc mình vẫn có một chút quan tâm. Nàng ta cũng không biểu hiện ra ngoài vẻ kiên cường dũng cảm nhiều. Tất cả nam nhân nữ nhân trên đời này thật ra cũng đều giống nhau, biểu hiện ra ngoài cuối cùng vẫn là biểu hiện ra ngoài, sự nhát gan và sợ hãi trong lòng chỉ dám để bản thân mình biết.
Đương nhiên nàng ta cũng không có ý gì khác với Mạnh Trường An. Theo người khác thấy chiếc xe ngựa này là để nghênh thân, nhưng nàng ta lại cảm thấy như ngồi lao tù, người ở trong lao tù, thường hi vọng thi thoảng có người đến liếc mắt nhìn mình một cái, cho dù là ngục tốt cũng được.
Thế nhưng Tháp Mộc Đà lại tưởng là Mạnh Trường An mỗi ngày đến liếc mắt nhìn một cái, chỉ là xem công chúa điện hạ thành kẻ tù tội.
Ngày hôm đó trên chiến trường hai người chưa phân thắng bại. Khi đó vì cứu Khoát Ca Minh Đài mà Tháp Mộc Đà không thể không chạy về, giờ khắc này hận không thể túm lấy Mạnh Trường An xé thành hai đoạn mới giải hận.
Thấy Mạnh Trường An căn bản cũng không có ý định để ý tới y, lửa giận trong lòng Tháp Mộc Đà càng bùng lên, từ bên cạnh thò tay qua muốn túm cổ Mạnh Trường An. Khi cánh tay sắp đến gần Mạnh Trường An mới nghiêng đầu tránh né, vẫn bộ dạng lạnh nhạt dửng dưng đó.
"Ngươi làm gì?!"
Cấm quân ở chung quanh lập tức bưng liên nỏ lên, ở chỗ xa hơn một chút còn có cung tiễn thủ kéo cung cứng.
"Đánh với ta một trận!" Tháp Mộc Đà hướng tới Mạnh Trường An hét lớn: "Có bản lĩnh thì bảo những người dưới trướng ngươi buông tiễn nỏ xuống. Nếu ta bị ngươi đánh chết cũng không hối hận, nếu ngươi bị ta đánh bại, sau này đừng có mỗi ngày đến ở đây lượn lờ, công chúa điện hạ thân thể vạn kim, không nổi chịu ánh mắt đó của ngươi!"
"Được."
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Mạnh Trường An lại nói một tiếng "được".
Gã từ trên lưng ngựa xuống, chậm rãi đi đến bãi đất trống ở một bên đường đứng vững: "Chỉ là cùng tướng quân Tháp Mộc Đà luận bàn võ nghệ, không được bắn tên đả thương người."
Thắng bại chưa phân, đương nhiên gã cũng muốn đánh.
Gã chính là Mạnh Trường An.
Tháp Mộc Đà lập tức kích động, từ trên lưng ngựa nhảy xuống đi đến bãi đất trống, đứng lại ở chỗ cách Mạnh Trường An chừng ba mét: "Người Ninh các ngươi đánh giặc ngoan độc, trận chiến ấy chúng ta thua không oan uổng, ta cũng không có gì để nói nữa, nhưng giữa ta và ngươi chưa phân thắng bại, ta không phục."
"Sau khi đánh thua, ngươi cứ việc câm miệng là được."
Mạnh Trường An tháo mũ sắt xuống, lập tức có binh lính chạy tới nhận lấy.
"Công chúa, mau cản tướng quân Tháp Mộc Đà đi, lỡ như người Ninh bị đánh, chẳng phải tướng quân Tháp Mộc Đà sẽ bị xử trí sao?"
"Hắn sẽ không nói lời không giữ lời, hắn nói sẽ không làm khó Tháp Mộc Đà thì sẽ không."
Cũng không biết tại sao Nguyệt Châu Minh Đài lại nói ra những lời như vậy, sau khi nói xong ngay cả bản thân nàng ta cũng ngây người, sau đó tỉnh ngộ, lúc nói chuyện với Đàm Cửu Châu ở trong đại doanh quân Ninh, nàng ta đã xác định một chuyện, người Ninh sẽ không nói lời không giữ lời, cho tới bây giờ đều là vậy. Dù cho nàng ta biết cuối cùng Đàm Cửu Châu sẽ giết chết hai mươi vạn binh lính Thổ Phiên kia, như vậy cũng không tính là Đàm Cửu Châu lật lọng, bởi vì từ đầu đến cuối, Đàm Cửu Châu chưa từng nói sẽ cho hai mươi vạn người kia sống tiếp.
Chỉ là nàng ta ôm ấp hy vọng thôi.
Nếu Thổ Phiên quốc thật sự chịu tách ra ngàn dặm đất, có lẽ hai mươi vạn người kia còn có một đường sống, nhưng mà Đàm Cửu Châu đã tính đúng, phụ thân nàng ta quả quyết sẽ không chấp nhận.
Đúng lúc này từ trong đội ngũ phía sau có một tướng quân thiếu niên cả người quấn băng vải đặc biệt vui vẻ chạy tới, dường như không hề lo lắng tướng quân trẻ tuổi họ Mạnh kia sẽ bị Tháp Mộc Đà đả thương chút nào, ngược lại còn giống như một đứa trẻ, vẫy tay với thủ hạ của hắn: "Ghế đẩu đâu? Lấy ghế đẩu... Có hạt dưa hay lạc không, trà, pha thêm ấm trà."
Tịnh Hồ cô nương nhìn mà sửng sốt, nàng ta nhận ra đó là một tướng quân thiếu niên tên là Thẩm Lãnh rất được người trong quân Ninh tôn kính, chỉ là không ngờ được tướng quân được mọi người tôn kính mà lại là bộ dạng này... Không phải nên là bộ dạng nghiêm túc đoan chính, mặt không cảm xúc sao?
Giống như cái gã sắp đánh nhau kia kìa.
"Cá cược không?"
"Ngươi cược ai thắng?"
"Đương nhiên là cược Mạnh tướng quân thắng rồi."
"Có người nào cược tên người Thổ Phiên kia thắng không?" Thẩm Lãnh hỏi một vòng cũng không có ai đặt cược Mạnh Trường An thua, không nhịn được có chút thất vọng, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Các ngươi đừng tưởng rằng Mạnh tướng quân bách chiến bách thắng, thật ra hắn không có lợi hại như vậy đâu, hắn chỉ là vận khí tốt, thật đó, các ngươi phải tin ta, các ngươi thử cược hắn thua một chút xem, đặt ít thắng được nhiều, về nhà có thể mua xe ngựa, đặt nhiều thắng được càng nhiều hơn, về nhà vàng bạc chất đầy bàn."
Tịnh Hồ nhìn Thẩm Lãnh hạ giọng nói với Nguyệt Châu Minh Đài: "Điện hạ, người Ninh này sao nhìn khác như vậy chứ..."
Nguyệt Châu Minh Đài nhìn Thẩm Lãnh: "Nghe nói hắn là huynh đệ tốt nhất của Mạnh tướng quân."
"Nào có ai mong huynh đệ mình thua."
"Ngươi không hiểu chuyện giữa nam nhân, ta cũng không hiểu."
Nguyệt Châu Minh Đài nhìn nhìn lên phía trước, xe ngựa phía trước cũng đã ngừng lại, chiếc này nối tiếp chiếc kia, sau đó nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi cẩm y ngọc đái từ trên xe ngựa xuống, đứng ở xa xa ven đường nhìn sang bên này. Đó chắc hẳn là chính là thế tử Lục Vương, phu quân tương lai của nàng ta - Lý Tiêu Thiện.
Mà Mạnh Trường An đứng ở bên bãi đất trống chuẩn bị đánh nhau thì trên người bám bụi đất, áo giáp không sáng loáng, vốn nên là nhìn như thế nào cũng kém hơn thế tử kia rất nhiều mới đúng, nhưng Nguyệt Châu Minh Đài chỉ liếc mắt nhìn sang bên kia một cái liền không muốn nhìn lại nữa.
Có người cầm ô cho thế tử, có người chắn gió cho thế tử, có người đưa nước cho thế tử... Đó là một nam nhân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận