Trường Ninh Đế Quân

Chương 1505: Bố trí

Sau khi đánh chiếm Anh Thành thì con đường lên phía bắc của quân Ninh coi như khai thông bước đầu. Môn hộ của cả đảo Tả Trung Châu đã mở ra, có tòa thành lớn Anh Thành này thì quân Ninh có thể nhanh chóng thành lập một căn cứ hậu cần ở trên đất Tang quốc.
Với quốc lực của Đại Ninh, có thể nghĩ không bao lâu sau là nơi này sẽ trở thành tòa thành vật tư.
Sau khi hạ Anh Thành Thẩm Lãnh không lập tức suất quân tiến công mà đang đợi, hắn cần phải đợi đội ngũ đến sau lên chi viện.
Ngày thứ tư sau đại chiến, từng thuyền từng thuyền chở binh của thủy sư đưa đội ngũ đại quân đông chinh đến gần bờ, tổng cộng gần hai mươi vạn chiến binh đến từ Liêu Bắc đạo và Liên Sơn đạo hội hợp cùng Thẩm Lãnh.
Tướng quân chiến binh Liêu Bắc đạo Cảnh Trung Trị, tướng quân chiến binh Liên Sơn đạo Hàn Tùng Bách, hai người vừa vào Anh Thành nhìn thấy cảnh hoang tàn đổ nát này đều chấn động trong lòng. Trận chiến này đánh rất thảm liệt, đổ nát hoang tàn, núi thây biển máu.
Khi bọn họ vào thành thì chiến trường vẫn chưa được dọn dẹp, rất nhiều xe vẫn đang vận chuyển thi thể, đều là người Tang.
Khi hai vị tướng quân này nghe nói Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An diệt mấy chục vạn thủ quân Anh Thành bằng một trận chiến, trong lòng càng chấn động hơn nữa.
Hai người bọn họ chưa từng tác chiến với Thẩm Lãnh, hai vị tướng quân chiến binh này quen thuộc Mạnh Trường An hơn một chút, tuy cũng chỉ là gặp khi hỏi quân tình theo thông lệ. Mạnh Trường An thân là đông cương đại tướng quân, hai vị tướng quân chiến binh này đều là thủ hạ trực thuộc dưới trướng của gã, chiến binh các đạo đông cương đều do Mạnh Trường An tiết chế.
Trận chiến đầu tiên, quân Ninh công phá quân Tang ở phòng tuyến bên ngoài Anh Thành, trận chiến đó giết bảy tám vạn quân địch, đám ô hợp có chừng hơn mười vạn đã bỏ chạy ngay lúc đó, còn có khoảng hơn mười vạn người muốn về Anh Thành nhưng lại phát hiện cổng thành đã đóng, những kẻ tù tội giặc cỏ đến từ các nơi trên Tang quốc này cũng lựa chọn bỏ chạy.
Sau trận chiến ở thành ngoài, diệt bảy tám vạn quân địch, hai mươi mốt đến hai mươi hai vạn người chạy trốn, quân Tang ở dưới thành trong còn đại khái hai mươi vạn người.
Hai mươi vạn người này bị Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An chặn ở một chỗ chật hẹp rồi gần như giết hết toàn bộ.
Hơn nữa chỉ mất có ba ngày.
"Nếu lúc này chúng ta tiến quân lên hướng bắc sẽ đi qua mấy quan ải, ta đều đã đánh dấu trên bản đồ những nơi tương đối khó đánh."
Thẩm Lãnh chỉ bản đồ: "Núi Hướng Nhật, phần những người chạy thoát từ Anh Thành đều đến bên đó. Núi Hướng Nhật có một kho lương quan trọng của đảo Tả Trung Châu Tang quốc, nếu đánh được núi Hướng Nhật thì chuyện lương thảo tiếp tế của đại quân cũng không cần quá ỷ lại vào đội chi viện phía sau, cho nên nhất định phải đánh núi Hướng Nhật."
Ngón tay của hắn dừng lại ở chỗ thứ hai: "Quận Kim Các, nơi này có mấy vạn lính Tang trú đóng, là cửa ngõ về hướng bắc sau Anh Thành. Sau khi đánh hạ quận Kim Các, nhìn trên bản đồ là một vùng đồng bằng, không có dãy núi, không có quan ải cho nên chúng ta có thể tiến quân thần tốc, không đánh những tòa kiên thành đó, trực tiếp đi vòng qua giết đến Kinh Kỳ đạo của Tang quốc."
"Nơi thứ ba." Thẩm Lãnh nói: "Ở đây... Quận Hải Dã."
Mạnh Trường An gật đầu: "Núi Hướng Nhật là trọng địa kho lương nhất định phải đánh hạ được. Chính bởi vì bên đó nhiều lương thực cho nên hai mươi vạn bại binh chạy thoát từ bên Anh Thành này đều đi núi Hướng Nhật, chủ yếu là có ăn không lo bị đói."
Thẩm Lãnh nói: "Lương thực đó là của chúng ta, không thể để cho bọn họ lấy được, hai mươi mấy vạn người ở đó ăn như núi lở, ta đau lòng."
Hai vị tướng quân chiến binh nhìn nhau, thầm nghĩ giờ vẫn còn chưa đánh mà kho lương núi Hướng Nhật đã là của đại tướng quân thủy sư rồi, đại tướng quân thủy sư danh bất hư truyền.
Mạnh Trường An cười cười rồi tiếp tục nói: "Núi Hướng Nhật nhiều người nhưng đa số là đám ô hợp, hai vị tướng quân trước hết hãy lấy núi Hướng Nhật để luyện tay đi, để cho chiến binh cũng thích ứng với đấu pháp của người Tang một chút."
Cảnh Trung Trị và Hàn Tùng Bách đồng thời cúi người nói: "Xin tuân theo sắp xếp của đại tướng quân."
Mạnh Trường An chỉ Thẩm Lãnh: "Hắn là chủ soái đông chinh, lời ta nói nãy là sắp xếp thay hắn."
Cảnh Trung Trị và Hàn Tùng Bách lại vội vàng xoay người hành lễ với Thẩm Lãnh: "Tuân quân lệnh của đại tướng quân."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Không cần vái tới vái lui, phiền phức... Hai vị tướng quân, binh lực dưới trướng các ngươi cộng lại có khoảng mười vạn chiến binh, cộng cả phụ binh và dân dũng cũng phải hơn mười vạn, binh lực trên cơ bản là tương đương với quân Tang ở núi Hướng Nhật. Mặc dù đối với phương phần nhiều là giặc cỏ phạm nhân nhưng cũng không thể khinh thường, trọng địa kho lương, còn phải để phòng bọn họ chó cùng rứt giậu sẽ thiêu hủy lương thực, nhưng có thể ta phải rút bớt phụ binh của các ngươi."
"Vâng!"
Hai người đồng thời lên tiếng.
Thẩm Lãnh nói: "Quận Kim Các khó nhất đánh. Theo thông tin hiện giờ có được thì trong đó có ít nhất ba vạn thủ quân, tường thành chắc chắn, dự trữ đầy đủ. Càng khó đánh hơn là phía trước quận Kim Các lại một con sông Tùng Vọng, lòng sông rất rộng, nếu muốn công thành thì phải vượt qua sông trước, quân Tang sẽ không để cho chúng ta thuận lợi qua được. Ta xem khoảng cách đánh dấu trên bản đồ, sông Tùng Vọng cách tường thành khoảng ba dặm, được xem như là sông hộ thành, máy ném đá của chúng ta ở bờ nam không với tới tường thành."
Hắn nhìn về phía hai tướng quân chiến binh kia: "Cho nên ta phải điều động phụ binh trong quân của hai vị hỗ trợ đông cương Đao Binh dựng cầu nổi. Cầu nổi nhất định phải làm rộng rãi vững lớn, nếu không thì nỗ trận xa và máy ném đá đều không qua được."
"Vâng!"
Cảnh Trung Trị và Hàn Tùng Bách nói: "Đại tướng quân muốn điều bao nhiêu người, cứ việc hạ lệnh."
"Trong quân hai người các ngươi điều động mỗi bên một vạn phụ binh, các ngươi thấy được không?"
"Chúng ta không có vấn đề."
Thẩm Lãnh gật đầu tiếp tục nói: "Vậy thì ta sẽ đánh quận Kim Các."
Mạnh Trường An ngẩn ra: "Tại sao là ngươi đánh? Ngươi không nên đi quận Hải Dã sao? Anh Điều Liễu Ngạn ở quận Hải Dã."
Thẩm Lãnh nói: "Người là ngươi thả ra, ngươi đi chống lưng cho hắn."
Mạnh Trường An nói: "Dựa vào cái gì?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi đã nhận tiền của người ta."
Mạnh Trường An: "..."
Thẩm Lãnh cười rồi tiếp tục nói: "Ngươi không cần đi đánh, mang đại quân đông cương Đao Binh trú đóng ở ngoài thành quận Hải Dã, để cho người Tang đều thấy, đại tướng quân Đao Binh Mạnh Trường An đích thân mang người đi chờ Anh Điều Liễu Ngạn."
Mạnh Trường An thở dài: "Đây chính là nguyên nhân tại sao ngươi cho ta hết chút tiền đó sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, chút tiền đó ta không lấy thuần túy là bởi vì ta chê ít, không có quan hệ gì với hiện tại cả."
Mạnh Trường An: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Hiện tại Tang quốc chia làm hai phần, phần lớn vẫn ở chỗ Cao Tỉnh Nguyên, một phần nhỏ người lựa chọn ủng hộ Anh Điều Liễu Ngạn. Nếu Cao Tỉnh Nguyên điều phái quân đội tiến công Anh Điều Liễu Ngạn thì hắn không trụ được, cho nên ngươi phải đứng ở phía sau hắn, không đánh mà chỉ nhìn, người Tang cũng sẽ do dự."
Hai vị tướng quân chiến binh đứng ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, đại khái đã hiểu ý của Thẩm Lãnh.
Đao Binh đi quận Hải Dã đóng quân, người Tang sẽ thật sự tưởng rằng Anh Điều Liễu Ngạn là người Đại Ninh muốn nâng đỡ lên làm hoàng đế Tang quốc. Dù sao trước khi Đại Ninh xuất chinh cũng đã nói như vậy, khẩu hiệu đánh chính là đòi công bằng cho Anh Điều Liễu Ngạn.
Rất nhiều năm trước Anh Điều Liễu Ngạn đã học tập ở Đại Ninh, Đại Ninh kiên quyết cho rằng Cao Tỉnh Nguyên là kẻ thù còn Anh Điều Liễu Ngạn có thể được coi là bằng hữu. Cao Tỉnh Nguyên mưu nghịch phản quốc, Đại Ninh cần phải xuất binh giành lại giang sơn cho bằng hữu.
Đương nhiên người Tang không tin khẩu hiệu này, nhưng mà bây giờ nếu Đao Binh ở đó thì sẽ có một số người tin.
Thái độ của người Tang đối với chuyện này sẽ xung đột nảy lửa, một bộ phận người Tang cứng nhắc sẽ nghĩ là Anh Điều Liễu Ngạn bán đứng Tang quốc, bán đứng Tang tộc, sẽ coi Anh Điều Liễu Ngạn là phản đồ.
Mà một bộ phận khác sợ bị Đại Ninh diệt quốc sẽ lựa chọn gia nhập. Nghĩ mà xem, số người sợ chết này chắc hẳn đại đa số đều là danh môn vọng tộc, là đại hộ, là người giàu có của Tang quốc.
Bọn họ có khả năng đặt cược ở hai bên, một phần đặt vào Cao Tỉnh Nguyên, một phần đặt vào Anh Điều Liễu Ngạn.
Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh: "Ta có thể không đi không?"
Thẩm Lãnh: "Ta là chủ soái đấy, chủ soái cao nhất."
Mạnh Trường An thở dài.
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nghĩ đi, đó là chuyện rất tốt. Sau khi ngươi đến quận Hải Dã hãy phái người nói với Anh Điều Liễu Ngạn là trong quân ngươi không đủ lương thảo, ngươi đến để giúp hắn, đến để đánh trận thay hắn, đương nhiên hắn phải cung ứng lương thảo cho Đao Binh, cho ngươi lương thảo rồi ngươi lại đòi tiền. Ngươi nói cũng không thể để chiến binh của Đại Ninh chúng ta đến Tang quốc giúp ngươi đánh trận mà ngay cả quân lương cũng không có được. Lúc này hắn đã đâm lao phải theo lao, hẳn là sẽ còn cho ngươi quân lương nữa."
Mạnh Trường An gật đầu: "Ngươi nói sớm không phải là xong rồi sao, ta quen việc đòi tiền Anh Điều Liễu Ngạn, phần này ta hiểu."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã.
Mạnh Trường An nói: "Đòi lương thực rồi đòi tiền, nếu Cao Tỉnh Nguyên thật sự phái đại quân đến tấn công quận Hải Dã, chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn?"
Thẩm Lãnh nói: "Nhân tính đâu? Ngươi đã cầm lương thực và tiền của người ta, người ta bị đánh mà ngươi ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn?"
Mạnh Trường An: "Ồ, vẫy cờ hò reo."
"Đúng thế."
Thẩm Lãnh nói: "Cũng phải trợ uy cho người ta chứ..."
Mạnh Trường An nói: "Được rồi, bây giờ ta trở về chỉnh đốn quân bị một chút, ngày kia ta suất quân đi quận Hải Dã."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cảnh tướng quân và Hàn Tướng quân không cần phải gấp, vừa đi thuyền vượt biển đến, cho nên nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày."
Cảnh Trung Trị cười nói: "Đám nhãi ranh đó đi ở trên thuyền nhiều ngày đã nhịn sắp điên rồi, không cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, chúng ta có thể trực tiếp suất quân đi núi Hướng Nhật."
"Cũng được."
Thẩm Lãnh nói: "Hai vị tướng quân chuẩn bị xong thì xuất phát, chiến sự có thể xem xét xử trí, không cần xin chỉ thị của ta."
"Vâng!"
Hai người đồng thời hành quân lễ, sau đó xoay người rời khỏi lều lớn.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An nói: "Hiện tại ta cảm thấy ta đúng là một ác nhân... Sau khi ngươi đến quận Hải Dã đòi lương đòi tiền, chờ khi lấy được những thứ này rồi..."
Mạnh Trường An gật đầu: "Ta biết, Anh Điều Liễu Ngạn phải chết."
Vai trò của Anh Điều Liễu Ngạn kết thúc ở đây, Đại Ninh lấy cớ giúp hắn ta trút giận, giúp hắn ta đoạt lại giang sơn để xuất chinh, nếu hắn ta không chết thì về sau đánh trận như thế nào? Anh Điều Liễu Ngạn chết, Đại Ninh sẽ có thể sửa khẩu hiệu.
Tiếp tục chinh chiến để báo thù cho Anh Điều Liễu Ngạn, cho đến khi giết sạch kẻ thù Anh Điều Liễu Ngạn của mới thôi.
"Ta biết phải làm sao."
Mạnh Trường An nói: "Ngươi đi quận Kim Các phải cẩn thận một chút. Địa thế bên đó đối với cực kỳ bất lợi khi tiến công, hai bên bờ sông đất mềm, không tiện lắp máy ném đá, cho dù là sau khi qua sông mới lắp, khoảng cách từ sông đến tường thành chỉ hai dặm, hai dặm này là phạm vi bắn phá của trọng nỗ trên tường thành."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta biết, chờ sau khi đến sông Tùng Vọng xem thử rồi hãy nói."
Mạnh Trường An gật đầu: "Sau khi đánh được quận Kim Các là có thể trực tiếp tiến quân Kinh Đô. Nếu ta đoán không lầm, sau khi đánh xong ngươi sẽ phải trở về Trường An."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Đừng giống như hồi nhỏ, cái gì cũng móc tim móc phổi, sau khi về Trường An ngươi cả ngày đều quay cuồng ở các nơi, với tính cách của ngươi... cũng tốt hơn ta một chút."
Thẩm Lãnh cười to.
Mạnh Trường An nói: "Sau khi về Trường An chắc chắn ngươi là đại tướng quân cấm quân, nên suy nghĩ cho bản thân, đừng cứ nghĩ cho người khác."
"Biết rồi biết rồi."
Thẩm Lãnh đẩy Mạnh Trường An ra ngoài: "Nhanh đi chuẩn bị đội ngũ rồi đi lừa tiền đi, giống như bà già vậy, lải nhải mãi."
Mạnh Trường An: "Ngươi... Thôi vậy, ngươi tự có phán đoán trong lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận