Trường Ninh Đế Quân

Chương 1414: Ngụy trang rất đơn giản

Một đám người Bột Hải gào thét từ bên ngoài nhà kho xông vào, binh khí bọn họ lấy ra cũng là muôn hình vạn trạng, chỉ là không có cái nào hẳn hoi, có các loại dao ngắn như chủy thủ, dao mổ heo, dao chặt xương, có gậy sắt, còn có cả... cái cào phân?
"Sao có thể có người Bột Hải?"
Mạnh Trường An cũng thấy tò mò.
"Không biết."
Thẩm Lãnh lắc đầu.
Người của hắn đều theo người Tang của hai bên dõi mà, không nhìn thấy Đông Dã Ấn đi liên lạc với ai, cũng không thấy Nguyên Thạch Vi Nham liên lạc với ai. Sau khi Mạnh Trường An đại phá liên quân Hắc Vũ và người Bột Hải ở Bột Hải đạo đã bắt đầu giết người quy mô lớn, nam nhân ở Bột Hải đạo mười người thì giết 6 – 7 người, số còn lại cũng chỉ là già yếu, nam nhân trẻ khỏe đã bị gã giết hết rồi.
Hơn nữa sau khi gã rời khỏi Bột Hải đạo đã hạ một nghiêm lệnh cho Diêm Khai Tùng. Vào thời chiến, chắc chắn có không ít nam nhân trẻ khỏe tránh đã trốn vào núi sâu để tránh bị giết hại, sau đại chiến, những người này sẽ từ trong núi lớn đi ra. Mệnh lệnh của Mạnh Trường An cho Diêm Khai Tùng là... lùng bắt sau trận chiến, tất cả những thanh niên bị phát hiện đều đưa đến biên cương làm cu li.
Bột Hải đạo thành quan nghiêm ngặt, hán tử trẻ khỏe như vậy không thể nào đi ra một cách bình thường được.
Thẩm Lãnh nghĩ đến đây cũng chợt hiểu: "Bọn họ không phải từ Bột Hải đạo trốn ra."
"Giống như binh, hơn nữa đấu pháp không giống như binh Bột Hải, giống đấu pháp của người Hắc Vũ hơn."
Mạnh Trường An nhíu nhíu mày.
Những người Bột Hải kia tuy rằng binh khí chẳng ra sao nhưng ra tay cực kỳ hung hãn. Bọn họ không có binh khí vừa tay, có lẽ là bởi vì bọn họ không dễ kiếm được binh khí, từ quan ngoại vào, muốn mang binh khí quả thực là người si nói mộng, có lẽ là bởi vì bọn họ cố ý không mang binh khí ra, sợ bị bại lộ.
Cho nên binh khí của bọn họ nhất định là sau khi đến Trường An đã nghĩ trăm phương ngàn kế mới gom góp được, những dao mổ heo, dao chặt xương này có thể là lấy trộm được.
Trì Dã Anh nhìn thấy những người Bột Hải kia, sắc mặt càng có vẻ khinh thường hơn.
"Một đám mọi rợ."
Trường đao của y hình như đang bỡn cợt ánh trăng, từng luồng từng luồng sáng sắc lạnh nhảy múa dưới ánh trăng, tư thế vô cùng dị thường, ép thấp người trượt về phía trước giống như vĩnh viễn không thể đứng thẳng được, nhưng tốc độ giết người lại nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi.
"Đao thuật của người Tang có chỗ đáng học hỏi."
Thẩm Lãnh lẩm bẩm nói một câu.
"Gần như có hơn phân nửa là phản thủ đao, hơn nữa tốc độ chuyển hóa rất nhanh."
Mạnh Trường An gật đầu: "Là cao thủ."
Người Bột Hải xông vào tuy hung hãn nhưng căn bản không phải là đối thủ của Trì Dã Anh, hai mươi mấy người không kiên trì bao lâu đã bị Trì Dã Anh một đao chém gục một người, nhưng mà lúc này Đông Dã Ấn đã bảo vệ Anh Điều Liễu Ngạn chạy ra khỏi nhà kho.
Trì Dã Anh thu đao, trường đao còn đang rỏ máu trở về trong vỏ đao, y đứng thẳng người lên, dường như không quá chán nản vì để mất mục tiêu, giống như điều y tò mò hơn là tại sao lại có không ít người Bột Hải xuất hiện ở đây.
Sau khi giết nhiều người như vậy mà Trì Dã Anh cũng không đi ngay lập tức, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra mấy cỗ thi thể của người Bột Hải, lục lọi trên người mỗi người bọn họ.
"Gã này đang làm gì thế? Lục được túi tiền đều mang hết đi, trên người những người Bột Hải đó thì có thể có bao nhiêu tiền?"
Trần Nhiễm nhỏ giọng hỏi một câu.
Lục lọi tất cả túi tiền, Trì Dã Anh lột áo trên người một cỗ thi thể xuống, bọc lại giống như một cái tay nải đeo trên người mình, sau đó lại dùng vải quấn trường đao của mình lại, lúc này mới nhấc chân rời đi.
"Hắn không vội đuổi theo là muốn đuổi tận giết tuyệt."
Mạnh Trường An nói: "Bên ngoài nhất định có người theo dõi Đông Dã Ấn và Anh Điều Liễu Ngạn. Người của Đông Dã Ấn vẫn chưa lộ diện toàn bộ, người của Nguyên Thạch Vi Nham sẽ không vội thu lưới, cho nên Nguyên Thạch Vi Nham là một người rất tự tin."
Bên ngoài nhà kho không bao xa chính là bến thuyền, bến thuyền Đại Ninh thuyền bè đi như mắc cửi, chắc chắn Đông Dã Ấn đã sớm sắp xếp sẵn thuyền tiếp ứng.
"Có thuyền chìm rồi!"
Đúng lúc này trên bến thuyền có người hô to một câu, chỉ về phía cầu tàu, một chiếc thuyền hàng nhìn khoảng hơn mười trượng đang chậm rãi chìm xuống.
"Đó là thuyền ai nhà vậy?!"
"Người đâu? Trên thuyền có người không?"
"Qua cứu người!"
Người xông lên đầu tiên là các hán tử quanh năm bán sức kiếm ăn trên bến thuyền. Bọn họ không biết là thuyền hàng của nhà ai nhưng bọn họ biết nhất định phải cứu người, nếu tốc độ nước vào thuyền quá nhanh, người ở trong khoang thuyền cực kỳ có khả năng không thoát ra được.
Bọn họ có vẻ như sinh sống ở tầng đáy của xã hội, nhưng bọn họ càng hiểu rằng cuộc sống không thể thiếu sự giúp đỡ lẫn nhau.
Vèo vèo vèo...
Mấy bóng người vượt qua những hán tử đó chạy như điên về phía thuyền hàng, mấy người này thân pháp tốc độ cực nhanh, giống như mấy hư ảnh màu xanh lướt qua đầu đám người.
Thẩm Lãnh bọn họ đã từ trong khố phòng ra ngoài, bởi vì khoảng cách hơi xa một chút nên bọn họ muốn đi giúp cũng không kịp. Đương nhiên bọn họ cũng không muốn đi hỗ trợ, rất rõ ràng là thuyền bị chìm tất nhiên là thuyền của Đông Dã Ấn, người động thủ tất nhiên là người của Nguyên Thạch Vi Nham.
Tốc độ chìm xuống của chiếc thuyền kia rất nhanh, người áo xanh lao vào trong thuyền không bao lâu lại ra ngoài, trong tay mỗi người xách hai cỗ thi thể.
Người áo xanh cầm đầu nhìn nhìn, nhíu mày: "Đều là một đao mất mạng."
Một người áo xanh khác mở ra áo của người chết lấy ra một món đồ, đó là chứng nhận thông quan của Đại Ninh, hắn ta mở ra xem: "Người Tang?"
Các bách tính đã vây quanh, rất nhanh liền chật như nêm cối, người áo xanh xua tay: "Mọi người giải tán hết đi, lát nữa sẽ có quan sai đến, đi làm đi, quan phủ sẽ mang những người chết này về điều tra kỹ lưỡng, mọi người đứng ở đây cũng làm lỡ việc."
Người áo xanh hiển nhiên cực kỳ có uy vọng ở bến thuyền, sau khi hắn ta nói nói xong, các bách tính lập tức tản đi.
"Thanh Y Lâu làm không tệ."
Trần Nhiễm nói: "Nhưng mà chúng ta nên sớm nói với bọn họ một tiếng."
Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Không cần thiết, càng ít người biết càng tốt, huống hồ người chết là người Tang."
Phía sau một đống hàng hóa trên bến thuyền, Đông Dã Ấn thò đầu ra ngoài nhìn, nói nhỏ: "Thái tử điện hạ, đừng sợ, chúng ta còn có chuẩn bị khác."
Hắn ta quay lại liếc nhìn, cách đó không xa chính là túp lều cho các dân công bến thuyền nghỉ ngơi tạm thời, trên sào phơi đồ ở bên ngoài có phơi không ít y phục, hắn ta kéo Anh Điều Liễu Ngạn qua đó, túm mấy bộ y phục ném cho Anh Điều Liễu Ngạn: "Thay đi."
Không lâu sau hai người cầm đòn gánh trong tay đi từ trong lều ra, cũng học theo dân công vén ống quần lên, đi đến bên ngoài bến thuyền. Đông Dã Ấn vừa đi vừa nói nhỏ: "Đừng nhìn chung quanh, đừng cúi đầu, đi bình thường, cũng đừng đi quá nhanh."
Anh Điều Liễu Ngạn gật đầu nhưng căng thẳng muốn chết.
Thẩm Lãnh đưa cho Mạnh Trường An một xâu kẹo hồ lô. Mạnh Trường An nhận lấy cắn một cái, không nhịn được khẽ lắc đầu: "Hai người bọn họ hơi ngốc, thoạt nhìn quả thật không khác gì dân công, nhưng da của dân công đâu có trắng như vậy."
Anh Điều Liễu Ngạn vén ống quần lên, bắp chân trắng khác hẳn những người chung quanh.
Người quanh năm làm việc trên bến thuyền, cho dù da trắng bẩm sinh thì không bao lâu sau cũng sẽ cháy nắng đen nhẻm.
"Xem trò hay."
Thẩm Lãnh cười cười, tiếp tục đi lên phía trước, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Nhiễm vác cột kẹo hồ lô đi theo phía sau. Hai người bọn họ mỗi người mua một xâu, Trần Nhiễm cũng mua một xâu, là một xâu cắm kẹo hồ lô.
"Ngươi mua nhiều như vậy làm gì?" Mạnh Trường An hỏi.
Trần Nhiễm ra vẻ nghiêm túc nói: "Ngụy trang, làm cho mọi người hiểu nhầm là ta ăn rất nhiều."
Thẩm Lãnh: "Hiểu nhầm cái đầu ngươi."
Ba người bám theo rất xa, bọn họ không cần quan tâm đến quá trình, chỉ cần bảo đảm đến cuối cùng Anh Điều Liễu Ngạn không chết là được. Đưa Anh Điều Liễu Ngạn về Tang quốc có ích hơn nhiều so với để hắn ta chết.
Đông Dã Ấn đưa Anh Điều Liễu Ngạn rời khỏi bến thuyền, từ đập nước vào Trường An trở về nội thành, đi thẳng dọc đường cái. Người của Nguyên Thạch Vi Nham tuyệt đối không dám động thủ trên đường cái ở thành Trường An, cho nên lúc này hai người bọn họ cũng hơi nhẹ nhõm một chút.
"Những người Bột Hải đó ở đâu ra vậy?"
Anh Điều Liễu Ngạn lấy lại tinh thần sau đó hỏi Đông Dã Ấn một câu.
"Thuê tới."
"Thuê tới?"
Anh Điều Liễu Ngạn ngây người ra: "Thuê ở đâu?"
"Là một sự trùng hợp, những người này vốn là bảo tiêu hộ vệ một trong các chiếc thương thuyền trên bến thuyền, bình thường nhìn không khác người Ninh lắm, cũng không khác chúng ta nhiều, không quan sát cẩn thận thì không phân biệt được, bọn họ cũng không có xuống thuyền tiếp xúc với người khác."
"Chiếc thuyền đó hơi lạ nhưng không liên quan đến chúng ta, hẳn là chủ thuyền không có ở đây, bọn họ phụ trách trông coi hàng hóa trên thuyền, chủ thuyền đã dặn bọn họ không được rời khỏi thuyền."
"Mấy ngày trước sau khi thuyền của chúng ta cập bờ, ta sắp xếp ở trên thuyền, ban đêm thi thoảng nghe được bọn họ nói chuyện ở thuyền bên cạnh, là nói tiếng Bột Hải. Năm đó ta theo bệ hạ chinh chiến trên biển, có giao tiếp với người Bột Hải không ít. Người Bột Hải nghèo kiết xác, chỉ cần cho bọn họ nhiều tiền thì việc gì bọn họ cũng chịu làm, không có giới hạn."
Đông Dã Ấn vừa đi vừa nói: "Ta không có hứng thú với chuyện chiếc thuyền đó làm gì, nhưng ta thấy hứng thú với mấy người Bột Hải này, cho nên ta dùng tiếng Bột Hải để chào hỏi, bọn họ tưởng ta cũng là người Bột Hải nên rất vui vẻ. Ta đề nghị trả tiền mời bọn họ giết một người. Lúc đầu bọn họ không dám, nhưng sau khi ta đưa bạc thì bọn họ lập tức đồng ý."
Đông Dã Ấn nói: "Chiếc thuyền đó không sạch sẽ, nếu không thì sẽ không thuê người Bột Hải đến làm bảo tiêu. Ai cũng biết người Bột Hải độc địa cỡ nào, dùng người Bột Hải làm bảo tiêu không sợ giữa đường bọn họ giết chủ thuyền cướp thuyền hàng đi ư?"
"Nhưng ta không quan tâm những điều này, chúng ta không đủ nhân thủ, có thể mua chuộc được người Bột Hải thì không còn gì tốt hơn, bọn họ chết cũng không đáng để đau lòng. Huống hồ bọn họ chết còn có thể di chuyển sự chú ý của quan phủ Ninh quốc."
Đông Dã Ấn giải thích một lần sau đó kéo Anh Điều Liễu Ngạn vào một thương hành, đi một vòng ở trong thương hành sau đó ra ngoài từ cửa sau, hai người đều đã thay y phục khác.
Trên con đường phía sau có một chiếc xe ngựa đang chờ, hai người nhanh chóng lên xe ngựa đi về phía nam.
Trong xe ngựa, Đông Dã Ấn nói: "Chúng ta đi đường bộ ra khỏi thành, sau khi ra khỏi Trường An đi hai ngày, người của ta an bài sẽ chờ tiếp ứng ở bên kia."
Anh Điều Liễu Ngạn thở phào một hơi: "Ngươi vất vả rồi."
Đúng lúc này xa phu bỗng nhiên nói nhỏ giọng: "Chúng ta vẫn bị theo dõi."
Đông Dã Ấn lập tức mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy Trì Dã Anh đứng ở ven đường, vẻ mặt khinh thường nhìn xe ngựa đi qua. Ánh mắt của hai người chạm nhau, trong một khắc đó tim của Đông Dã Ấn cũng như ngừng đập.
Trì Dã Anh mấp máy miệng, không phát ra tiếng: "Ta đã nói rồi, người bị ta theo dõi, chính là người bị ghi tên trong sổ tử thần, không trốn thoát được."
Đông Dã Ấn trở lại trong xe ngựa, ngồi xuống thở ra một hơi thật dài.
"Thái tử điện hạ, bây giờ chỉ có một cách."
Anh Điều Liễu Ngạn vội vàng hỏi: "Cách gì?"
Đông Dã Ấn im lặng một lát, nhìn về phía Anh Điều Liễu Ngạn: "Chúng ta đi phủ đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư. Không phải hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh muốn cho Thẩm Lãnh đưa người về sao, người của hắn lại gián tiếp đưa người về Trường An, hiển nhiên là cố ý. Bây giờ chúng ta sẽ trực tiếp đến phủ đại tướng quân, xem thử Thẩm Lãnh sẽ làm sao. Chẳng lẽ Trì Dã Anh còn dám động thủ ở bên ngoài phủ đại tướng quân?"
Anh Điều Liễu Ngạn nuốt nước bọt: "Nếu Thẩm Lãnh mặc kệ ta thì sao?"
"Chúng ta sẽ ở ngoài cửa nhà bọn họ, hắn cũn sẽ không để cho chúng ta chết ở ngoài cửa nhà bọn họ."
Đông Dã Ấn lại thở ra một hơi: "Bây giờ xem ra, muốn ra ngoài thành cũng đã không có cơ hội rồi."
Cùng lúc đó, trên bến thuyền.
Vũ Văn Tiểu Sách mặt trắng không râu mặc một bộ trường sam thư sinh, y nhìn chiếc thuyền kia chìm xuống, sắc mặt cũng âm trầm.
Đó là thuyền của y.
Trên đường cái, Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày nhìn phương hướng chiếc xe kia đi: "Không phải đám người này sẽ chạy đến nhà ta chứ?"
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi thấy thế nào?"
Trần Nhiễm miệng căng phồng, lúng búng trả lời: "Cũng chưa chắc."
Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn gã một cái, sau đó sợ hãi rụt người lại: "Ta đệch... từ khi nào vậy?"
Trên vai Trần Nhiễm vẫn còn vác cái cột bán kẹo hồ lô đó, chỉ trên cột đã không còn một xâu kẹo hồ lô nào.
Điều này thì cũng không nói.
Không còn kẹo hồ lô, trên cột cắm đầy thịt xiên, tên kia vừa đi vừa ăn, miệng bóng dầu mỡ.
Trần Nhiễm nói: "Ngụy trang, ngụy trang, đây đều là ngụy trang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận