Trường Ninh Đế Quân

Chương 489: Tướng

Ngày thứ sáu rồi.
Quân đội Bột Hải tụ tập ở bên ngoài Trấn Đông Quan quy mô đã vượt quá mười vạn, nhưng đối với quân Ninh ở trên tường thành mà nói đó cũng không phải điều bất ngờ gì, trước khi chiếm thành quan, Mạnh Trường An đã dự liệu được người Bột Hải sẽ điên cuồng vồ ngược lại, mỗi một binh lính quân Ninh cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón người Bột Hải vồ ngược lại.
Tướng sĩ biên quan, trước giờ đều không phải chỉ bảo vệ tốt đất đai dưới chân đã được tính là tận chức tận trách, biên quân, giữ gìn đất đai, cũng mở rộng biên cương.
Dù cho chỉ là mở rộng quốc thổ ra phía ngoài một bước, đó cũng là vinh quang của quân nhân.
Tặc binh bên ngoài ùn ùn kéo đến, trận chiến có vẻ rất lớn, hơn nữa quả thật rất khó khăn, cũng rất hung tàn, nhưng từ đầu đến cuối quân Ninh đều không hề có xu hướng suy tàn, tuy rằng binh lực của bọn họ phải phân tán ở trong hai tòa thành quan, nhưng co rụt lại trước nay đêu không phải tính cách của người Ninh.
Bắt ngày từ chiều tối hôm qua đầu, người Bột Hải vận chuyển đến lượng lớn máy ném đá, nghiêm lệnh của Bột Hải vương là trước tết nhất định phải đoạt lại thành quan, các tướng Bột Hải lãnh binh tác chiến kẻ nào kẻ nấy đều như cha mẹ chết, đâu có tinh thần gì.
Mạnh Trường An đứng trên tường thành dùng thiên lý nhãn cẩn thận nhìn một chút, máy ném đá của phe đối diện đơn sơ, tuy số lượng rất nhiều nhưng tầm bắn cũng không được bao xa, trong tình huống bình thường, ở trên đất bằng máy ném đá xa nhất cũng không quá năm trăm bước, mà với thành quan cao ngất và tường thành kiên cố, đá đập vào tường thành, đập một tháng cũng chưa chắc có thể đập vỡ tường thành. Nếu người Bột Hải muốn ném đá lên, khoảng cách sẽ phải kéo gần còn bốn trăm bước, thậm chí là hơn ba trăm bước.
Khi cự ly xa, máy ném đá trên tường thành số lượng tuy rằng ít một chút nhưng vẫn có chút ưu thế, huống hồ, nếu người Bột Hải kéo máy ném đá vào đến chỗ gần hơn ba trăm bước, máy bắn nỏ trên tường thành cũng có thể khiến cho bọn họ kêu cha gọi mẹ.
"Tận lực vận chuyển thêm rơm rạ lên, vẫn là biện pháp cũ, hắt nước vào rơm rạ, tăng độ cao của tường thành lên, dệt một ít mành cỏ treo bên ngoài tường thành, phái người đi lên nóc nhà phủ mấy lớp, dùng nước để đông lạnh, càng dày càng tốt."
Mạnh Trường An cũng không lo lắng đối phương sử dụng hỏa công, dù hỏa tiễn bắn lên dày đặc đến mấy, đâm vào rơm rạ đông cưng căn bản là không đốt cháy được.
Người Bột Hải ở dưới thành đang bận rộn bố trí trận hình máy ném đá, quân Ninh ở trên tường thành thì mang thêm nhiều rơm rạ lên trải trên đỉnh thành lâu, trên tường thành, thậm chí là treo ở trên tường bên ngoài, phủ một lớp, hắt mấy thùng nước, không đến một nén nhang đã đông cứng ngắc.
Ở nơi như Bạch Sơn Quan này vốn không thích hợp để tác chiến lâu dài, người Bột Hải đã tụ tập mười vạn binh, với quốc lực của bọn họ thì có thể duy trì bao lâu? Bên này đã lạnh đến mức nước hắt ra ngoài đóng thành băng, quốc nội Bột Hải quốc còn lạnh hơn, đội ngũ vận chuyển lương thực của bọn họ muốn vận chuyển đủ lương thực cho mười vạn người lên, tiêu hao dọc đường đi về cũng gần bằng lượng lương thực để nuôi sống mười vạn người.
"Buổi trưa ăn bánh bao thịt."
Lúc sáng sớm Mạnh Trường An đã căn dặn, tất cả những người biết nấu ăn mà không lên thành tác chiến đều ở bên hoả đầu quân hỗ trợ, mỗi người năm cái bánh bao lớn, bánh bao thịt của biên quân to như hai nắm đấm vậy.
"Rõ!"
Các binh sĩ hoan hô một tiếng, âm thanh này làm cho người Bột Hải ở dưới thành vô cùng buồn bực.
Rõ ràng bọn họ là phe chủ công, rõ ràng bọn họ có vẻ có ưu thế hơn, rõ ràng nên là bọn họ hoàn toàn áp chế người Ninh, nhưng người Ninh thì sao, ngay cả tâm trạng hình như cũng không bị ảnh hưởng.
Nhưng mà Mạnh Trường An còn lâu mới tự tin như bề ngoài, gã lo lắng không phải người Bột Hải ở bên ngoài, mà là đông cương.
Nếu Bùi Đình Sơn vẫn không định tạm thời bỏ thù riêng xuống, tiếp viện có thể không đến nhanh như vậy, đừng nói viện binh đến hay không, đối với việc cung ứng lương thảo một khi chậm lại, cuộc chiến này không cách nào đánh tiếp.
Lúc sáng sớm Mạnh Trường An đã đến chỗ đầu bếp hỏi, hôm qua không có đưa rau củ và thịt đến, bữa bánh bao thịt này hoàn toàn là để an quân tâm, nếu để cho các binh sĩ biết tiếp tế ngày hôm qua không đến, quân tâm tất nhiên không ổn, nếu ba ngày không đến, quân tâm dao động, nếu bảy ngày không đến, quân tâm tan rã... Nếu mười ngày không đến, dựa vào lương thực dư ra của Bạch Sơn Quan còn có thể chống đỡ, nhưng mà chỉ là chuyện mỗi một người chia mấy miếng lương khô.
Dương Thất Bảo nhìn hoan hô binh sĩ chung quanh, hạ giọng nói với Mạnh Trường An: "Muốn ti chức dẫn người sang bên Lầu Thành xem thử không?"
Lầu Thành cách Bạch Sơn Quan không quá một trăm dặm, ba ngày liền có thể quay lại.
"Xem ra là kho lương nhỏ ở ngoài thành đã trống rồi."
Trong lòng Mạnh Trường An rất bức bối rất hoang mang.
Kho lương lớn ở Lầu Thành, kho lương nhỏ ở ngay trấn Vô Vi trong Bạch Sơn Quan, bởi vì Bạch Sơn Quan đất đai hữu hạn, cho nên kho lương nhỏ xây ở trong Bạch Sơn Quan, chỉ cách quan thành không đến mười dặm, lương thực trữ trong Bạch Sơn Quan để dùng khi cấp bách, bình thường khi cần thiết, đều là vận chuyển từ trấn Vô Vi đến đây.
Cứ cách nửa tháng, đội vận lương bên Lầu Thành sẽ vận chuyển rất nhiều lương thảo vật tư đến trấn Vô Vi tiếp tế, hôm qua kho lương nhỏ không có đưa đồ vào, điều này chứng tỏ đã ít nhất nửa tháng bên Lầu Thành không đưa đồ đến kho lương nhỏ rồi.
Nhưng quan viên chủ bộ của kho lương nhỏ lại không nói với Mạnh Trường An, chuyện này hiển nhiên là không ổn.
"Chủ bộ của kho lương nhỏ đâu?" Mạnh Trường An hỏi.
"Thiên bạn Phương Bạch Kính của phủ Đình Úy đã dẫn người đi bắt rồi, chắc là trở lại rồi."
Đang nói, thiên bạn Phương Bạch Kính bước nhanh từ dưới thành lên, kéo Mạnh Trường An sang một bên: "Hôm kia đã xảy ra chuyện bất ngờ, nhà kho của kho lương nhỏ bị sập, chủ bộ Lưu Hùng không dám báo lên trên, đã tổ chức không ít người muốn cứu lương thực vật tư ra, nhưng trời đông giá rét, lại có tuyết rơi, đâu có dễ dàng như vậy. Ta đã bắt người khảo vấn, quả thật bên Lầu Thành đã đưa lương thực đến đây, đây là một tai nạn."
"Phái người đi Lầu Thành." Mạnh Trường An nhìn về phía Dương Thất Bảo: "Thôi bỏ đi, ngươi dẫn người đi, xin kho lương lớn bên Lầu Thành mau chóng phát lương thảo vật tư qua đây, ngươi mang năm trăm người đi, đừng nghỉ ngơi, ngay trong đêm trở lại."
"Vâng."
Phương Bạch Kính nói: "Ta đã sắp xếp bách bạn thủ hạ mang theo mười mấy đình úy đi làm rồi, các ngươi đi, không có phân lượng nặng bằng người của phủ Đình Úy chúng ta đi, quan của kho lương lớn chưa chắc đã sợ những người mặc khôi giáp các ngươi, nhưng nhất định sợ phủ Đình Úy chúng ta."
Mạnh Trường An nở nụ cười hiếm có: "Cảm ơn."
"Ngươi không giữ được thành thì ta đồng tội, cảm ơn cái gì mà cảm ơn?"
Phương Bạch Kính nhìn nhìn xuống dưới thành, bên kia từng hàng từng hàng máy ném đá đã được đẩy di động chỉnh tề về phía trước, trong đó có một cỗ máy còn ném đá ra, tựa như đang tính toán khoảng cách.
"Có chống đỡ được không?"
"Viện binh không đến, trước khi ta chết trận nhất định chống đỡ được." Mạnh Trường An rút đao chỉ ra bên ngoài: "Máy ném đá!"
Mấy cỗ máy ném đá trên tường thành bắt đầu ném đá lớn ra, có hai ba tảng đá đập vào chỗ trống, có mấy tảng đập lên máy ném đá của người Bột Hải, lập tức bị đập nát vụn.
Một tên binh lính người Bột Hải kêu thảm ngã xuống đất, hơn nửa người bị đá lớn đè nghiến, không cần nghĩ cũng biết, một phần nhỏ lộ ra bên ngoài kia thoạt nhìn có vẻ không tổn hao gì, mà phần bị đè ở phía dưới không chừng đã nát đến mức độ nào rồi.
Từng dòng từng dòng máu từ bên dưới tảng đá chảy ra ngoài, tiếng kêu rên thê lương kia làm cho người ta tê rần da đầu.
"Đẩy lên phía trước!" Nguyên Tại Thạch rút đao cầm trong tay, một đao chém chết tên binh lính kia, đỏ mắt gào thét: "Mau chóng đẩy lên phía trước, máy ném đá của bọn chúng không kịp điều chỉnh khoảng cách, đẩy qua đoạn này là an toàn, con mẹ nó đều dùng sức một chút cho lão tử, đẩy!"
Người Bột Hải cắn răng đẩy máy ném đá di động về phía trước, từng tảng từng tảng đá lớn rơi xuống, sinh mệnh một bị đập thành thịt nát.
Hai ngày nay lại có tuyết rơi, máy ném đá nặng nề như vậy, đẩy cực kỳ khó nhọc.
Chỉ một khoảng cách ngắn này, thi thể của người Bột Hải bị giết chết đã phủ một lớp.
"Ba trăm bước rồi." Lính quan sát hô to.
Mạnh Trường An căn dặn một tiếng: "Nỗ xa!"
Máy bắn nỏ bắt đầu phát tiết sát khí, từng trọng nỗ to lớn bay thẳng tắp ra ngoài, đối với mức độ phá hoại máy ném đá mà nói tất nhiên không trực tiếp bằng cự thạch, nhưng đối với người Bột Hải đẩy xe mà nói đây mới là ác mộng thực sự.
Cuối cùng, sau khi bỏ ra cái giá cực kỳ thảm trọng, máy ném đá người Bột Hải đã được đẩy đến khoảng cách tầm bắn, khoảng cách này khẳng định trước đó bọn họ đã tính toán, vừa hay là chỗ dù là khoảng cách ném nhỏ nhất của máy ném đá quân Ninh cũng không ném đến, đá tảng bị quân Ninh ném ra đều đã ở phía sau bọn họ.
Tuy rằng nỗ xa cũng vẫn đáng sợ, nhưng đã giảm thấp tốc độ phá hủy của máy ném đá.
"Đập cho ta!" Nguyên Tại Thạch gào thét một tiếng.
Cự thạch bay lên giữa không trung, sau đó hung hăng đập lên trên tường thành.
Bịch một tiếng, cự thạch đập lên lỗ châu mai, trực tiếp đập rơi lỗ châu mai, binh lính quân Ninh không kịp tránh né bị đập chết.
Trên thành lâu phủ một lớp rơm rạ thật dày, cự thạch nện lên bị giảm bớt một phần lực độ, mức độ phá hoại đối với thành lâu cũng không còn quá thảm trọng.
"Giết lên."
Nguyên Tại Thạch nhấc đao chỉ về hướng Trấn Đông Quan. Điều khiến người ta không ngờ được là người xông lên lại không phải quân nhân Bột Hải, mà là bách tính Bột Hải quốc quần áo tả tơi. Quân Bột Hải thúc giục hàng vạn bách tính xông lên phía trước, trên vai mỗi một bách tính kia đều đeo một thứ giống như thổ mộc.
"A!"
Một gã trẻ tuổi người Bột Hải khàn giọng hô lên, nhắm mắt chạy về phía trước, giống như hắn ta không nhìn thì mũi tên lông vũ của quân Ninh sẽ không bắn đến hắn ta vậy.
"Tướng quân, phải làm sao?" Dương Thất Bảo nhìn về phía Mạnh Trường An: "Đều là bách tính bình thường."
"Đã lên chiến trường, không có bách tính." Mạnh Trường An thở ra một hơi thật dài: "Phải đánh thế nào thì cứ đánh như thế."
Bất chấp máy ném đá của người Bột Hải tấn công, binh lính quân Ninh thủ thành liên tục bắn mũi tên lông vũ ra ngoài, lượng lớn bách tính Bột Hải bị bắn ngã, có người sợ tới mức chạy về phía sau nhưng lại bị đội đốc chiến của quân Bột Hải bắn chết. Trước sau đều là chết, chạy về phía sau còn có thể liên lụy đến người nhà, những bách tính này đã không có sự lựa chọn khác.
Bọn họ điên cuồng lao đến bên dưới tường thành, đổ thổ mộc xuống liền bỏ chạy, chết hết nhóm này đến nhóm khác, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Cũng không biết quân Bột Hải đã bắt bao nhiêu bách tính đến, gia nhập vào mãi không dứt, tuy rằng phòng thủ của quân Ninh đã cực kỳ hung mãnh, mũi tên lông vũ cũng cũng rất dày đặc, cho dù là dưới sự áp chế của máy ném đá vẫn thể hiện ra chiến lực cường đại, nhưng tốc độ chồng chất thổ mộc lên tường thành vẫn không giảm thấp.
Những người Bột Hải bị bắn chết kia, trở thành một phần lót đường.
Máy ném đá của người Bột Hải căn bản không phải là muốn phá hủy thành quan, chỉ là để áp chế tiễn trận sắc bén của quân Ninh.
Suốt một ngày một đêm, thi thể và thổ mộc bên dưới tường thành trộn lẫn với nhau, thế mà lại đắp ra một con dốc cao cách tường thành đã không đến một mét.
Sáng sớm ngày hôm sau, quân đội Bột Hải không đếm xuể bắt đầu điên cuồng xông lên, những quân nhân trang bị đơn sơ này lớn tiếng gào thét, thậm chí có người ngay cả một thanh đao cũng không có, có người múa may gậy gỗ, có người lại khua đao đốn củi.
Cuộc chém giết, trực tiếp bước vào đoạn gay cấn.
Mạnh Trường An một đao chém chết hai tên sĩ binh quân Bột Hải trước mặt, phía sau lại có vài ba người đi lên, những kẻ đỏ mắt này giống như bị ác ma thôi miên, căn bản là không sợ sống chết.
"Đội dự bị lên hết đi." Dương Thất Bảo cả người đẫm máu giết đến bên cạnh Mạnh Trường An: "Tướng quân, hạ lệnh rút về Bạch Sơn Quan đi."
Mạnh Trường An một đao chém rơi đầu kẻ địch, nhìn người Bột Hải tràn lên giống như thủy triều, lần đầu tiên cảm thấy vô lực.
Binh lực chênh lệch quá xa.
Vù!
Đột nhiên, một lớp mũi tên lông vũ từ phía sau thành quan bay qua, mũi tên lông vũ bắn qua thành quan, cắm chi chít trên con dốc, người Bột Hải lập tức đã bị ngã xuống một lớp.
Một lượng lớn binh sĩ chiến binh mặc quân phục màu đen xông lên trên tường thành, điểm khác với chiến binh bình thường là, ở chỗ ngực áo của mỗi người bọn họ đều có một giáo huy trường đao.
Đao Binh!
Đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn đi lên thành quan, lão nhân râu bạc ánh mắt ngạo nghễ, rút đao cầm trong tay chỉ xuống xuống: "Ép về."
Đao Binh gào thét xông ra.
Dời núi lấp biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận