Trường Ninh Đế Quân

Chương 180: Ba ngày

Kịch tất nhiên là không thể hát tiếp được nữa, tiếng tỳ bà cũng dứt, Hàn Hoán Chi quay đầu lại liếc nhìn tiểu cô nương ngồi ngây người trên đài cao cười cười với nàng, trong ánh mắt tiểu cô nương dường như có chút mờ mịt, không rõ tại sao ông ta cười với mình.
Mạt La thò tay ra kéo nàng một cái, nàng máy móc quay đầu lại liếc nhìn Mạt La, Mạt La cúi đầu nói với nàng mấy câu gì đó, nàng lập tức đứng dậy rời đi cùng với Mạt La, lúc đi vào cửa hí viện nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái nữa, khoảng cách xa, không nhìn ra trong ánh mắt có những gì.
Thẩm Lãnh đi đến đứng bên cạnh Hàn Hoán Chi, nhìn xác chết trên mặt đất không nhịn được hỏi: "Vừa rồi thật sự đã ngẩn ngơ ư?"
"Thật sự." Hàn Hoán Chi trả lời vô cùng thành khẩn.
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, không nói thêm nữa gì.
Hàn Hoán Chi hỏi: "Nếu vừa rồi lúc hắn ra tay, ngươi không kịp cứu ta."
Thẩm Lãnh nhún vai thể hiện mình khá đắc ý một cách khoa trương, càng khoa trương hơn là búng ngón tay một tiếng, hai người Cổ Lạc và Vương Khoát Hải từ trong đám người đi ra, trước đó bọn họ đã đứng ở chỗ cách Diêu Đào Chi cũng không xa. Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh thi thể của Diêu Đào Chi lật y lại, trên lưng Diêu Đào Chi có hai mũi tên đã hoàn toàn đâm vào, vị trí vết thương rất trí mạng, thật ra lúc ấy y đã không có sức lực dùng sợi dây câu cá kia để kéo gãy cổ Hàn Hoán Chi nữa.
Cho nên Diêu Đào Chi mới ngồi xuống sọt cá, bởi vì y rất đau, rất thống khổ.
Trên sọt cá đều là máu, chỉ là vừa rồi không có ai chú ý tới, mà trong một khắc này Hàn Hoán Chi quay lưng lại cho nên cũng không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Hoán Chi thấy rõ ràng vết thương do hai mũi tên kia tạo thành, vì thế cười: "Thật sự không định đến phủ đình úy ta làm việc?"
Thẩm Lãnh lắc đầu, sau đó chỉ chỉ Cổ Lạc: "Ta là không có ý định đi, nhưng xin Hàn đại nhân nhớ kỹ người này."
"Tại sao?"
"Không có gì, cứ nhớ kỹ là được."
Cổ Lạc hiển nhiên không ngờ Thẩm Lãnh có thể nói như vậy, lúc nhìn về phía Thẩm Lãnh trong ánh mắt có chút mờ mịt, gã ta không biết dụng ý của Thẩm Lãnh rốt cuộc là gì, bảo đô đình úy của phủ đình úy nhớ mình, cũng không thể là tùy tiện nói chơi.
Hàn Hoán Chi rất nghiêm túc đánh giá Cổ Lạc một chút: "Nhớ rồi."
Sau khi nói xong ông ta khoát tay một cái: "Lục soát trong ngoài hí viện Thành Thái, sau đó mời vị cô nương đánh tỳ bà vừa rồi đến Tô Viên, phải khách khí một chút."
Cảnh San nãy giờ vẫn đứng bên cạnh ông ta hơi ngẩn người, ánh mắt cũng có chút mơ màng.
Thẩm Lãnh dẫn đội ngũ trở về, Cổ Lạc không nhịn được hỏi: "Tướng quân, hôm nay việc này hiển nhiên có liên quan với hí viện Thành Thái, người của chúng ta đều ở đó, tại sao không nhân cơ hội bao vây hí viện Thành Thái kiểm tra kỹ lưỡng trong ngoài, chung quy cũng không thể không có một chút manh mối nào."
"Đánh rắn động cỏ." Thẩm Lãnh cười nói: "Tra án vốn cũng không phải là chuyện của thủy sư chúng ta, là chuyện của Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân, ngươi không phát hiện ông ta căn bản không định động đến hí viện Thành Thái vào lúc này sao? Mấy ngày nay tới giờ chuyện Hàn Hoán Chi tra được đã đủ nhiều nhưng lại chậm chạp không hành động, ta đoán nhất định là ông ta đang đợi ý chỉ, bởi vì chuyện và người có dính dáng đến có thể đã vượt qua phạm vi chức quyền đô đình úy này của ông ta, ông ta là người tung lưới, nhưng người thu lưới chỉ có thể là hoàng đế bệ hạ."
Cổ Lạc ồ một tiếng, cuối cùng vẫn hỏi ra: "Tại sao tướng quân bảo Hàn đại nhân nhớ ta?"
Thẩm Lãnh: "Ta cảm thấy ngươi không kém ông ta."
Cổ Lạc sợ hãi: "Làm sao có thể so sánh được."
Thẩm Lãnh thì lại cảm thấy không sao cả: "Không có gì không thể so sánh."
Đội ngũ chậm rãi đi ra ngoài thành, thủy môn của thành Thi Ân không đóng cửa là vì Thẩm Lãnh đã sớm phái người thông báo cho đạo thừa Bạch Quy Nam.
Tô Viên.
Hàn Hoán Chi vừa mới ngồi xuống thì Diệp Cảnh Thiên đã bước nhanh vào, cho nên Hàn Hoán Chi nghĩ kẻ này một ngày mười hai canh giờ đều không ngủ, hoặc là bởi vì mệt mỏi hoặc là bởi vì thiếu tinh thần, ông ta cũng không nói gì, chỉ vào cái ghế đối diện ý bảo Diệp Cảnh Thiên ngồi xuống.
Thế nhưng Diệp Cảnh Thiên lại đi thẳng đến bên cạnh Hàn Hoán Chi, một bàn tay giữ mặt Hàn Hoán Chi xoay trái xoay phải, nhìn nhìn hai bên cổ đều để lại vết máu dó dây câu cái cứa rách, sau khi xác định vết thương không quá sâu mới thở phào nhẹ nhõm: "Nếu Diêu Đào Chi dùng độc, huynh vẫn sẽ chết."
Hàn Hoán Chi nhún vai: "Hắn khá kiêu ngạo."
Thủ đoạn ám sát Diêu Đào Chi đều biết dùng, chỉ duy nhất sẽ không hạ độc. Theo y thấy hạ độc là chuyện khiến người khác khinh thường nhất, không vẻ vang, không phẩm vị, là thủ đoạn mà đám dưới đáy giang hồ mới vui vẻ dùng. Sát thủ giết người, có thể cũng chia thành hai loại người, một loại giống như Diêu Đào Chi, một loại là loại mà Diêu Đào Chi khinh thường.
Y quan theo đội tùy tùng của phủ đình úy xuôi nam chạy bước nhỏ vào, rửa sạch vết thương của Hàn Hoán Chi sau đó dùng băng gạc quấn quanh một vòng rồi lại một vòng, nhìn tạo hình của Hàn Hoán Chi liền trở nên có chút kỳ quái, Diệp Cảnh Thiên không tự giác lắc lắc cổ, Hàn Hoán Chi trừng mắt liếc ông ta một cái. Diệp Cảnh Thiên thầm nghĩ cũng không phải ta cố ý cười nhạo huynh, cổ sẽ có khoảng thời gian không tự chủ được, huynh lườm ta làm gì, cảm giác mình bị thiệt, sau đó bắt đầu càng lắc cổ qua trái qua phải quá đáng hơn nữa.
"Ấu trĩ." Hàn Hoán Chi tiếp tục lườm ông ta.
Diệp Cảnh Thiên hỏi: "Có chuyện huynh không thấy tò mò sao?"
"Chuyện gì?"
"Lúc Thẩm Lãnh mang một kỳ chiến binh thủy sư vào thành, theo lý mà nói cổng thành đã đóng cửa, hắn vào bằng cách nào."
"Ta đã hỏi qua, hắn đã phái người đi cầu kiến đạo thừa Bạch Quy Nam."
"Bạch Quy Nam mà lại đồng ý."
Diệp Cảnh Thiên rơi vào trầm tư, cứ cảm thấy Thẩm Lãnh làm như vậy có chút thâm ý.
"Ngươi nhìn không hiểu?" Hàn Hoán Chi khóe miệng hơi nhếch lên: "Tên tiểu tử Thẩm Lãnh kia tâm nhãn quá nhiều, Bạch Quy Nam bị hắn lừa vào bẫy, hắn phái người đi gặp Bạch Quy Nam, nếu Bạch Quy Nam không chịu mở cổng thành thì sẽ bị nghi ngờ có quan hệ với sát thủ, cổng thành mở nhưng sát thủ lại không xuất hiện, vấn đề đã có rồi, mà nếu Bạch Quy Nam mở cổng thành, hắn lại không có báo tin cho sát thủ, điều này chứng tỏ hắn không có vấn đề lớn như vậy."
Diệp Cảnh Thiên ngẫm nghĩ quả thật là đạo lý như vậy, không nhịn được cảm thán một tiếng: "Tên Thẩm Lãnh đó cũng là một quái thai."
"Trước đây Thanh Tùng đạo nhân ở trong vương phủ đã huấn luyện bao nhiêu người?"
"Cũng phải trên trăm người."
"Nhưng có một kẻ phế vật?"
"Cái đó thì tất nhiên không có."
"Như vậy thì chắc hẳn ngươi nhớ, Thanh Tùng đạo nhân một mình huấn luyện Thẩm Lãnh đến mấy năm, huấn luyện một - một chứ không phải kiểu một - một trăm. Ông ta ở trong vương phủ mấy năm huấn luyện được hơn trăm người đều không có một kẻ phế vật, một mình huấn luyện Thẩm Lãnh vài năm thì làm sao có thể là một phàm phu tục tử."
Hàn Hoán Chi lắc lắc cổ, phát hiện quả nhiên rất không được tự nhiên.
"Bệ hạ đối với Thanh Tùng đạo nhân là thái độ gì?"
"Chuyện này ngươi không nên quản, bây giờ ngươi là tướng quân chiến binh của Dậu Tự doanh."
"Đại gia huynh."
"Đã qua đời nhiều năm rồi, Mạc chớ quấy rầy ông ấy yên giấc."
Cùng lúc đó, hí viện Thành Thái.
Thạch Kỳ hết sức cẩn thận liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Lạc một cái, nghĩ chuyện hôm nay ngoại trừ tên Thẩm Lãnh bất ngờ xuất hiện kia ra, dường như tất cả những thứ khác đều nằm trong dự liệu công tử. Tên sát thủ tên là Diêu Đào Chi kia cuối cùng vẫn không nhịn được, mà công tử cũng nhân cơ hội xác định nhược điểm của Hàn Hoán Chi, nhưng hắn có một chút nghĩ mãi mà không rõ, hôm nay Hàn Hoán Chi đã ngẩn ngơ rồi, lần sau còn vậy nữa sao?
"Công tử, hôm nay nếu nhân cơ hội cùng ra tay một lượt thì chắc có thể giết Hàn Hoán Chi rồi."
"Lúc ngươi đi ngang qua đường có thói quen nhìn trái phải không?" Bạch Tiểu Lạc đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ như thế.
"Có lúc sẽ như vậy, sao vậy công tử?"
"Lần nào ta cũng như vậy, nhìn trái phải đều xác định không có xe ngựa sẽ đâm vào thì ta mới đi qua, cho nên khi ngươi nhìn phía trước hí đài phấn khích cỡ nào, ta cũng cho người nhìn thử phía sau hí viện, trên con đường ở phía sau hí viện có một chiếc xe ngựa, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng mà ta đoán người trong xe ngựa chính là vị đông chủ thần thần bí bí kia của Lưu Vân Hội, nếu vừa rồi chúng ta động thủ, không có đường chạy thoát."
Thạch Kỳ sửng sốt, thầm nghĩ bọn người kia cũng biến thái như vậy sao?
"Còn nữa, trước đó các ngươi đều chỉ nhìn vào cái cần câu của Diêu Đào Chi và trong tay Hàn Hoán Chi bỗng dưng có thêm một thanh kiếm, nhưng lại không chú ý tới trong đám người có hai người dùng liên nỏ bắn trúng Diêu Đào Chi vào thời khắc hắn ra tay, cho nên Diêu Đào Chi mới chết một cách mất mặt, nếu không thì ngươi nghĩ hắn ngay cả giãy giụa một cái cũng lười làm? Đó cũng không phải là chuyện giành khẩu khí, mà là giành mạng sống."
Bạch Tiểu Lạc nhìn nhìn chén trà đã nguội, chỉ chỉ ý bảo đổi một bình khác, sau đó lại nghĩ nếu uống trà thêm nữa có lẽ sẽ không ngủ ngon, lại xua tay ngăn cản.
"Đã đưa cô nương kia đi chưa?"
"Đi rồi."
Bạch Tiểu Lạc thoải mái thở phào nhẹ nhõm: "Ngay từ đầu ta đã không có ý định để chúng ta nhúng tay vào, tất nhiên nếu như một bản nhạc của cô nương kia có thể giúp Diêu Đào Chi giết Hàn Hoán Chi là tốt nhất, không giết được cũng không sao cả, ta còn có hậu chiêu, sau hậu chiêu còn có hậu chiêu, có lúc chưa chắc người chết mới có thể làm cho người ta yên tâm, lỡ như Hàn Hoán Chi không chết thì sao?"
Thạch Kỳ không hiểu, nhiều người như vậy tới giết Hàn Hoán Chi, nếu cuối cùng lại không thể giết được, đây chẳng phải là thất bại trong gang tấc ư.
"Đi tìm một nha đầu lại đây, trong sạch một chút."
Bạch Tiểu Lạc phân phó một tiếng rồi không muốn nói thêm gì nữa.
Thạch Kỳ vội vàng đáp lời, chạy chậm xuống lầu.
Lúc Thẩm Lãnh trở lại đại doanh thủy sư quả nhiên Trang Ung vẫn chưa ngủ, chẳng những ông chưa ngủ, trên khoảng đất trống trong đại doanh có cả năm kỳ chiến binh dàn trận sẵn sàng đón quân địch, chỉ cần hạ lệnh một tiếng là có thể giết ra ngoài như rời núi lấp biển, đây đương nhiên là tính toán xấu nhất, lỡ như Bạch Quy Nam thật sự có quỷ, số lượng sương binh trong thành Thi Ân nhiều đến mức có thể dùng mạng người để đè chết Hàn Hoán Chi. Chuẩn bị thì chuẩn bị, thật ra ai cũng biết Bạch Quy Nam sẽ không làm như vậy, cho dù trong lòng ông ta thật sự có quỷ.
Thấy Thẩm Lãnh vào, Trang Ung rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Chết rồi?"
"Chết rồi."
"Mấy người?"
"Một người."
Thế là Trang Ung cảm thấy hơi thất vọng, cục diện này đã đến tận bước này rồi mà mới chết một tên, không phù hợp mong muốn, quân bài úp của mấy người đó đều sắp bị Hàn Hoán Chi lôi ra ra rồi, bây giờ còn không động thủ, chẳng lẽ có tính toán gì khác? Càng như vậy lại càng có vẻ quỷ dị, dã thú bị vây nhốt còn muốn phản kháng mà va chạm, phản ứng của con người nên lớn hơn dã thú mới đúng.
"Ý chỉ của bệ hạ cũng sắp xuống rồi, phải mở rộng phủ đình úy, hắc kỵ 360 người mở rộng thành một kỳ, bởi vì ở bên cạnh Hàn Hoán Chi nên tạm thời cho hắn một quyền lực, nhưng khi thẩm tra thì phối hợp thuyên chuyển một kỳ chiến binh thủy sư, ý chỉ luôn đến chậm hơn so với tin tức một chút, Hàn Hoán Chi nhìn ngươi thuận mắt như vậy có lẽ sẽ nhân cơ hội có thánh chỉ này đòi ngươi phải qua."
Thẩm Lãnh nghiêm trang: "Thủ thân như ngọc!"
Trang Ung phì một tiếng: "Đã nhìn ra cái gì từ trong ý chỉ của bệ hạ?"
"Hàn Hoán Chi sắp thăng quan rồi."
"Vậy thì sao?"
"Lúc này đột ngột thăng quan, là tăng thêm quyền đấy... Bệ hạ là sợ Hàn Hoán Chi cảm thấy mình quan nhỏ bắt người giết người không tiện, vì thế chụp cho ông ta một cái mũ loại lớn, vành nón sắc bén như đao."
"Còn có ba ngày là đón tết rồi."
Trang Ung nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời tờ mờ sáng, thời gian trôi qua thực sự nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, một năm nữa lại trôi qua, mọi người đều nói đón tết một cửa ải, cửa ải cuối năm, ai nợ tiền người khác phải chuẩn bị trả nợ, ai cho mượn tiền mà muốn ăn tết thì thu hồi lại từng khoản tiền.
"Ta bấm tay tính toán, Hàn Hoán Chi có thể chỉ có ba ngày sống nữa."
Trang Ung dựa người ra sau, sắc mặt có chút khó coi.
Ông không thích Hàn Hoán Chi, chỉ là không thích mà thôi, ông cảm thấy khi đó Hàn Hoán Chi nên mang theo cô nương trên thảo nguyên kia cùng trở về, hoặc là thẳng thắn như một nam nhân, cho dù sẽ không nhận được tha thứ, nhưng không nên cứ như vậy mà đi khiến cô nương đó đau thấu tim, không lỗi lạc.
Hàn Hoán Chi không thích ông, là vì lúc ở trong vương phủ tất cả mọi người chuyên tâm làm việc chỉ có mình ông vẫn đi tán gái, không chuyên chú.
Đây không phải thù sinh tử, chỉ là nhìn nhau không vừa mắt, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, hai người sẽ tựa lưng vào nhau, mỗi người chắn một mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận