Trường Ninh Đế Quân

Chương 419: Thật sự tưởng ta ngốc?

Mưa lớn rơi trên phố dài, phố dài không người đến.
Hàn Hoán Chi nhìn bóng lưng đi xa kia, thoáng thất thần.
Tuy rằng kẻ mặc trường sam màu xanh kia không ra tay nhưng Hàn Hoán Chi cảm nhận được y mạnh hơn người Tang quốc giả trước đó, mạnh ở khí thế, mạnh ở tự tin, không âm trầm không quỷ mị, tại sao một người như vậy lại là tặc?
Cán ô trong tay Hàn Hoán Chi buông xuống, nước theo cán ô chảy xuống từng giọt từng giọt.
Thật ra ông ta không chắc chắn.
Khi đó lần đầu tiên gặp Sở Kiếm Liên ở bãi săn bên ngoài Trường An, còn chưa giao thủ, chỉ liếc mắt một cái là ông ta biết mình không phải đối thủ của Sở Kiếm Liên, thanh kiếm đó và kiếm của mình không ở cùng một bậc.
Đối thủ hôm nay tất nhiên không bằng Sở Kiếm Liên. Sở Kiếm Liên là một kiểu người ngươi nhìn thấy ông ta liền cảm thấy không cần phải đánh, trong khắp thiên hạ chỉ có một người này. Mà người vừa rồi lại mang đến cho Hàn Hoán Chi sự chấn động lớn hơn, là vì ông ta cảm thấy người kia có thể giết mình, đương nhiên ông ta cũng có thể giết người kia, chính là kiểu sinh tử bất minh thắng bại bất định, càng làm người lo lắng hơn so với Sở Kiếm Liên mà mình đã hiểu rất rõ.
Mưa dường như hoàn toàn không cần phải để ý tới những tục nhân này, cứ việc trút xuống, dù sao mưa cũng khiến cho người khó lòng phòng bị hơn kiếm.
Ngươi cầm một thanh kiếm, có thể chặn một thanh kiếm, có chặn được mưa?
Người dùng kiếm chặn mưa tất nhiên là kẻ ngốc, người dùng cán ô cản mưa cũng thế, vì thế Hàn Hoán Chi đi đến trước gia đình vừa rồi gõ cửa, hán tử trẻ tuổi cầm một cây gậy gỗ mở cửa ra, tay gậy gỗ hơi run, sau khi nhìn rõ tướng quân phục trên người Hàn Hoán Chi lập tức ném gậy đi: "Tướng quân ngài đây là?"
Hàn Hoán Chi nhìn nhìn cán ô trong tay: "Có thể mượn một chỗ tránh mưa không? Ngõ rất sâu, rượu nhà ngươi cũng rất thơm."
Hán tử trẻ tuổi cười: "Trong nhà có rượu, ta đi hâm nóng."
Hàn Hoán Chi đi theo người trẻ tuổi vào nhà, lão hán có chút căng thẳng ôm đứa bé kia, lúc nhìn Hàn Hoán Chi trong ánh mắt đều là vẻ sợ hãi cũng có sự đề phòng, dù sao bọn họ là người Lâm Việt, mà tướng quân người Ninh mang lại cho bọn họ áp lực quá lớn.
"Ta không phải tướng quân." Hàn Hoán Chi ngồi xuống, bắt đầu tháo băng vải trên người: "Rượu xin nhanh một chút, ta hơi lạnh."
Một bình rượu ấm đặt bên cạnh Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi thò tay ra lấy một đôi đũa, trong đĩa trên bàn còn sót lại mấy chục hạt lạc, rang mỡ, rắc chút muối, cách làm rất đơn giản, nhưng phối với rượu lại thích hợp nhất.
Một bình rượu, mấy chục hạt lạc, Hàn Hoán Chi cảm thấy người ấm trở lại.
"Ta ra ngoài không mang tiền, tiền rượu sợ là phải nợ rồi." Hàn Hoán Chi hỏi: "Nếu không thì ta dùng thứ khác thế chấp?"
Lão hán vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, chiêu đãi đại nhân quá sơ sài, sao còn dám lấy tiền."
"Sơ sài chỗ nào, vừa khéo." Hàn Hoán Chi hỏi: "Chắc là có giấy bút?"
Người trẻ tuổi vội vàng đi lấy giấy bút đến, giấy không phải là loại giấy tốt gì, bút đương nhiên cũng không thể là loại bút tốt gì, nhưng chữ của Hàn Hoán Chi viết đẹp là hàng thật giá thật. Trên giấy viết đại khái mười mấy chữ, ông ta lấy một cái hộp gỗ rất nhỏ nhưng rất tinh xảo từ trong túi gấm đeo bên hông ra, mở ra, lấy từ trong ra một con dấu vuông nho nhỏ, hà hơi, ấn lên giấy một cái.
"Cầm phong thư này đi xưởng thuyền An Dương Giang Nam đạo." Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Có thể cho ta mượn thêm một cái ô không?"
Thiếu phụ tuy không biết người tới đột ngột này là ai, cũng không biết hôm nay là làm như thế nào, nhưng lại lập tức chạy đi lấy một cái ô đến, trong nhà chỉ có hai cái ô, chọn cái khá mới đưa cho Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi nói lời cảm tạ, giương ô giấy dầu đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện bất tri bất giác mưa đã nhỏ đi một chút.
Thiếu phụ ghé sát vào bàn nhìn tờ giấy kia, hỏi nam nhân của mình: "Chàng biết không?"
Người trẻ tuổi biết một ít chữ, tuy rằng không nhiều lắm nhưng tối thiểu cũng nhận ra được cái tên kia.
"Hàn... Hàn Hoán Chi?"
Gã ta và thê tử hai người nhìn nhau, đều có chút khó hiểu, Hàn Hoán Chi là ai?
Nhưng lão hán lại kịp phản ứng, đuổi theo ra cửa viện, trên đường dài đã không thấy bóng dáng vị đại nhân này, lão quỳ gối ở cửa dập đầu lạy ba cái liền, nghĩ đây có thể chính là phúc đức nhà mình tích lũy được.
Cổng thành, một đám dân dũng mặc áo tơi chuẩn bị đóng cổng thành, hôm nay đã muộn hơn ngày thường gần nửa canh giờ. Huyện lệnh đại nhân nói thủy sư Đường tướng quân sắp xếp xe ngựa đưa công tượng vào thành về nhà, chờ khi nào xe ngựa đi hết rồi hãy đóng cổng thành, đám quân tốt giữ thành này co rúc trong cổng thành chờ, chiếc xe ngựa cuối cùng đi ra khỏi thành, bọn họ lại đợi thêm một lát xác định không còn xe ngựa đến nữa, lúc này mới muốn đẩy cửa cài then.
Bộp một tiếng, một bàn tay chống lên cửa.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc thường phục tướng quân màu đen cầm một cái ô nhếch môi cười cười: "Có thể thông cảm một chút không, ta vừa mới về, vẫn có thể vào thành chứ?"
Mấy quân tốt dân dũng giật bắn người, trên người tên kia là thường phục tướng quân tòng tam phẩm Đại Ninh, tòng tam phẩm đấy, quan to cỡ nào!
Bọn họ đều lùi lại sau đó quỳ gối: "Bái kiến tướng quân."
Thẩm Lãnh lách vào cổng thành vội vàng nói cảm ơn, đỡ từng người từng người dậy: "Thật ngại quá, đã muộn thế này vốn không nên đến, chỉ là trong thành có lão hữu chờ gặp ta, thật sự hơi bức thiết."
"Phát cho các huynh đệ một ít bồi dưỡng, đêm mưa này chờ đóng cổng thành, cũng vất vả."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nói một tiếng, Trần Nhiễm lách vào cổng thành mở tiền túi đeo trên đai lưng ra, phát cho mỗi người một miếng bạc vụn, những dân dũng kia cầm bạc trong tay cảm thấy phỏng tay, nhận không dám, không nhận cũng không dám.
"Xin hỏi chỗ nào còn có thể uống rượu?"
Trần Nhiễm hỏi một câu, một dân dũng vội vàng trả lời: "Giờ đã khuya, sợ là tửu quán trong thành đều đã đóng cửa, chắc là khách điếm đều vẫn mở, chỉ là rượu ở khách điếm hơn phân nửa đều pha nước."
"Ngon hơn nước là được." Trần Nhiễm cười cười: "Đa tạ đa tạ, chúng ta đi tìm rượu uống, cái miệng này đã nhạt ra chym rồi."
Đỗ Uy Danh vào thứ ba: "Chym của ai?"
Vương Khoát Hải vào thứ tư: "Không phải của ta, miệng hắn nhỏ, không lọt được, tự tin."
Đỗ Uy Danh: "Vậy cũng không thể là của ta."
Dương Thất Bảo vào thứ năm, bởi vì cổng thành chỉ còn lại khe hở lọt vừa một người vào, mọi người ngại đẩy cửa ra, cho nên đành phải vào từng người một. Lúc Dương Thất Bảo vào cũng không biết bọn họ đang nói gì, chỉ là nghe thấy chim, vì thế nói theo một câu: "Các ngươi muốn làm gì? Xếp hàng thả chim?"
Trần Nhiễm: "Mấy người các ngươi quan to thì ta không dám giết các ngươi à?"
Nhổ phì một cái, nhìn nhìn ra ngoài hốc cổng thành, mưa tuy đã nhỏ bớt nhưng vẫn là có chút phiền hà.
Lúc Vương Căn Đống vào cửa nhìn thấy những dân dũng kia ai nấy đều sắc mặt không ổn, nghĩ hơn phân nửa là vì bị những kẻ không đáng tin này dọa sợ, ông ta trung hậu thật thà, chắp tay nói xin lỗi, mấy dân dũng lập tức lại càng sợ hơn.
Mười mấy tướng quân, giáo úy mặt dày cầm ô ùn ùn kéo đi, những dân dũng kia nhìn nhau, thầm nghĩ những đại nhân này cũng thật là khác biệt.
Một ngõ nhỏ trong thành, Thẩm Lãnh vốn đã đi qua nhưng đột nhiên cảm thấy không ổn, lui bước trở lại nhìn vào trong ngõ nhỏ, đêm mưa vốn dĩ đã đen hơn bình thường một chút, đèn trên đường lại không thể chiếu tới chỗ xa, không nhìn thấy gì cả.
Chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, Tu Di Ngạn đứng ở đó không nhúc nhích, y biết chỉ cần mình khẽ động cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức, may mà mưa đã át đi tiếng thở. Y áp sát góc tường, bóng tối chính là màu sắc bảo hộ của y, thiếu niên kia, cho y áp lực quá lớn.
Thẩm Lãnh chỉ nghi ngờ một chút, cũng không có nghĩ nhiều gì, tiếp tục bước đi.
Cùng một đêm, đông cương, thành Triêu Dương.
Nơi đông cương này có chút đặc biệt, còn đặc biệt hơn cả nam cương. Tuy rằng nam cương ven bờ nhiều chiến sự, người Cầu Lập từng càn rỡ một thời, nhưng tình hình cũng không phức tạp, sự phức tạp bên đông cương này nằm ở thương nhân từ hải ngoại đến, bất kể là người nước nào, đại bộ phận đều là đến thành Triêu Dương.
Sự phồn hoa của thành Triêu Dương, thậm chí có thể nói chỉ đứng sau Trường An.
Đây là nơi tập kết thương mậu lớn nhất Đại Ninh, thương nhân từ bên ngoài đông hải nhất định phải đi qua nơi này, chỉ riêng trên đường Định Hải còn có ba mươi hai thanh lâu. Điều khiến người ta cảm thấy thần kỳ là, không một thanh lâu nào có cô nương là người Ninh, thật ra không riêng gì thành Triêu Dương, nữ tử thanh lâu các nơi ở Đại Ninh, gần như đều không có người Ninh.
Trong ba mươi hai thanh lâu, có một thanh lâu tên là Nhập Sắc Lâu, cái tên này rõ ràng có chút thấp kém, nhưng đối với các thương nhân ở xa đến mà nói cái tên rõ ràng trực tiếp như vậy tất nhiên là tốt hơn một chút, khỏi cần phải cẩn thận đi hỏi thử.
Trong Nhập Sắc Lâu, nghe đồn có nữ tử ba mươi nước, thật giả không biết.
Thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên đang ở nơi này, đã ở mười ngày, trong ba mươi hai thanh lâu nhà thì chỗ này là ở lâu nhất, thật sự cảm thấy tốt đẹp, ngày bình thường thậm chí còn lười ra khỏi lầu, ngược lại càng muốn mỗi ngày đổi một phòng ở hơn. Các cô nương trong lầu đều thích công tử thiếu niên lai lịch bất minh nhưng tiêu sái nhiều tiền này, y cũng không phải là người keo kiệt tiền thưởng, huống hồ người cũng không xấu.
Sau khi Tuần Trực vào trong cô nương đón khách lập tức tiến lên: "Tìm Yên công tử? Hôm nay ngài ấy ở trong phòng Bắc Hà cô nương."
Tuần Trực không muốn ở đây, nhưng số lần đến nhiều đến mức cô nương trong lầu cũng đều biết ông ta, khách khí mời lên.
Bắc Hà cô nương cũng không phải tên là Bắc Hà, mà là đến từ Bắc Hà. Bắc Hà là một nơi của người Hắc Vũ, nghe nói quanh năm đóng băng, không khí giá lạnh. Cô nương này quả thật cũng rất đẹp, dị vực phong tình, chân dài miên man, da còn trắng, tóc vàng nhìn rất mới lạ.
Lý Tiêu Nhiên dựa vào ghế nhìn Bắc Hà cô nương nhảy múa, kỹ thuật múa đó, bắt mất hồn phách người khác.
Không phải là chuyển động quanh một cái cột sao, tại sao chuyển động có phong tình đến như thế.
Tuần Trực vào cửa ho khan một tiếng, Lý Tiêu Nhiên vội vàng ngồi thẳng người: "Tiên sinh đến rồi, chắc là có chuyện gì gấp?"
"Ngươi ra ngoài một chút đã."
Tuần Trực liếc mắt nhìn Bắc Hà cô nương một cái, cô nương kia vội vàng rời khỏi phòng. Lý Tiêu Nhiên trong lòng thoáng không vui, nghĩ y phục đã sắp cởi hết rồi, lúc này Tuần tiên sinh ngươi đến thật là không hiểu phong tình, cực kỳ chán ghét.
"Bên đại tướng quân đã gặp người của chúng ta, nhận lễ của chúng ta." Tuần Trực tuy rằng bực bội nhưng vẫn khống chế tính tình, nói chuyện rất bình thản: "Tuy rằng đây cũng không biểu hiện cho điều gì, nhưng người đã gặp, đồ đã nhận, chính là sự khởi đầu tốt, chúng ta ở đông cương đã mấy tháng, Bùi Đình Sơn từ đầu đến cuối đều không gặp, lần này là mua chuộc được mưu sĩ bên cạnh lão ta mới coi như làm xong."
Mắt Lý Tiêu Nhiên lóe lên: "Vậy khi nào khi gặp Bùi Đình Sơn?"
"Thế tử cố nhịn thêm một chút." Tuần Trực trầm mặc một lúc sau đó hỏi: "Thế tử có nghĩ tới không, nếu Bùi Đình Sơn thật sự đồng ý giúp ngài, bệ hạ... bệ hạ xảy ra chuyện ở đông cương, nhưng thế tử ngài làm sao mới có thể tọa ổn giang sơn? Thái tử ở Trường An, bệ hạ thật sự xảy ra chuyện, thế tử muốn vào Trường An cũng không dễ."
Ba chữ vào Trường An giống như dao khoét vào lòng Lý Tiêu Nhiên, sắc mặt y lập tức đanh lại.
"Tại sao ta phải vào Trường An?" Y làm ra vẻ tiêu sái cười cười: "Thành Triêu Dương rất tốt, ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu Bùi Đình Sơn chịu giúp ta, ta sẽ định đô thành Triêu Dương, phong lão ta làm vương, lẽ nào lão ta còn không hài lòng? Ta tách đông cương mà trị, không làm hoàng đế Đại Ninh được, ta sẽ làm hoàng đế của một tân quốc, ta cũng đã nghĩ xong quốc hiệu rồi, đổi thành Triêu Dương thành thành Tiêu Dao, quốc hiệu thì là chữ tiêu trong tiêu dao, thế nào?"
Tuần Trực trầm mặc không nói.
"Ngươi là tể tướng." Lý Tiêu Nhiên nói: "Chuyện của cả nước, đều do ngươi định."
Tuần Trực đứng dậy: "Điện hạ chuẩn bị cho tốt, ta đi về trước."
Lý Tiêu Nhiên nhìn Tuần Trực rời đi, bờ vai dường như đã tức giận đến mức run lên, y không nhịn được khóe miệng hơi giương lên, lầm bầm nói một câu: "Thật sự tưởng ta ngốc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận