Trường Ninh Đế Quân

Chương 805: Không đợi nữa

Cung Vị Ương.
Hoàng đế bày quân cờ ở trước mặt xong, chỉ vào bàn cờ: "Qua chơi cùng trẫm hai ván."
Hàn Hoán Chi cởi giày ra, khoanh chân ngồi đối diện với hoàng đế, hết sức cẩn thận liếc nhìn hoàng đế một cái.
Hoàng đế hạ quân cờ đen trước, Hàn Hoán Chi hạ sau.
"Dính líu đến Đông Cung?" Hoàng đế hỏi.
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Liêu Thiếu Hiền khai người liên hệ với hắn chính là Liêu Duy Thanh đã chết trong nhà hắn. Thần lại điều tra lý lịch của Liêu Duy Thanh này, mấy năm trước hắn mới vào Đông Cung, không phải thị vệ điều từ cung Vị Ương qua, là sau này bổ sung vào do điện hạ xuất cung không đủ thị vệ. Mà người tiến cử hắn vào Đông Cung là môn sinh Tô Khải Phàm của Mộc Chiêu Đồng."
"Tô Khải Phàm và điện hạ có giao tình riêng, điện hạ cũng không nghi ngờ người do hắn tiến cử mà nhận ngay vào Đông Cung. Sau khi vào Đông Cung người này làm việc cũng rất cẩn thận, chịu thương chịu khó, nói năng cẩn thận."
"Lại là Mộc Chiêu Đồng."
Hoàng đế hỏi: "Cũng chính là nói vụ án này thật ra là Liêu Duy Thanh sắp xếp, nhưng sao hắn lại chết trong nhà Liêu Thiếu Hiền?"
"Thần đã hỏi Liêu Thiếu Hiền, Liêu Thiếu Hiền kiên quyết không nhận là hắn giết người, nhưng không có chứng cứ chứng minh lời hắn nói là thật. Hắn đọc sách tập võ từ nhỏ, khoa cử thi đậu tiến sĩ nhưng khả năng võ nghệ vẫn không giảm sút, nếu không thì cũng không thể nhậm chức tổng bổ phủ Trường An. Có tin đồn võ nghệ của Liêu Duy Thanh chính là do hắn truyền thụ, Liêu Duy Thanh theo hắn luyện võ từ nhỏ. Từ đây phán đoán Liêu Thiếu Hiền có khả năng giết Liêu Duy Thanh."
Hoàng đế nhíu mày: "Lẽ nào khanh không cảm thấy lỗ hổng rất lớn?"
Ông ta vừa hạ cờ vừa nói, tốc độ nói không nhanh nhưng tốc độ hạ cờ rất nhanh.
Hàn Hoán Chi nói: "Lổ hổng rất lớn nhưng có thể tự bào chữa được."
Ông ta liếc nhìn hoàng đế, cúi đầu nói: "Lúc đầu Liêu Thiếu Hiền không thừa nhận là hắn đã giết Liêu Duy Thanh, sau đó không biết đã hiểu ra điều gì hắn lại thừa nhận... Hắn nói là để không bị tra ra Liêu Duy Thanh là người của Đông Cung nên mới ra tay giết."
Tay của hoàng đế khựng lại trên cao, hạ cờ.
"Là khanh mớm lời đúng không."
Hàn Hoán Chi cúi đầu không nói.
Hoàng đế nói: "Khanh sợ chuyện này sẽ liên lụy đến thái tử nên khanh quyết định vụ án này dừng lại ở hai người Liêu Thiếu Hiền và Phùng Bằng. Vụ án chốt lại ở đây, trẫm hiểu tâm tư của khanh, khanh lo trẫm nghi ngờ thái tử? Thái tử vẫn chưa ngu xuẩn như vậy?"
Hàn Hoán Chi nói: "Thần tự ý chủ trương, xin bệ hạ trị tội."
"Cứ làm theo sắp xếp của khanh đi."
Dường như hoàng đế hơi mệt mỏi, lúc nói chuyện rõ ràng sức lực hơi yếu.
"Vụ án này cứ chốt lại ở hai người Liêu Thiếu Hiền và Phùng Bằng. Bọn họ đều là hạt giống không tệ, mất hai người này trẫm cũng hơi đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến bọn họ ngu xuẩn, nếu giữ lại bây giờ làm việc không tồi thì sau này cũng sẽ làm chuyện sai. Người ngu xuẩn thì phải có giá của ngu xuẩn, càng huống hồ là ngu xuẩn đến mức muốn mưu sát một vị tướng quân tam phẩm chiến công hiển hách... Bất kể có đáng tiếc hay không, phạm tội vẫn là sự thật."
Hàn Hoán Chi nói: "Thần hiểu."
Hoàng đế trầm tư một lúc, tiếp tục hạ cờ: "Thái tử vừa mới rời khỏi chỗ trẫm, khóc lóc kể lể với trẫm một lúc lâu, nó sợ trẫm nghi ngờ nó... Vụ án có thể kết thúc nhưng không thể không điều tra người bên Đông Cung. Khanh âm thầm điều tra, trong Đông Cung còn có bao nhiêu người có liên quan đến Mộc Chiêu Đông, có một người tính một người, có tội hay không cũng đuổi khỏi Đông Cung."
"Thần đang làm rồi."
"Tô Khải Phàm thì sao?"
"Mấy năm trước bỏ quan tòng thương, sáng lập một thương hành tên là Khởi Phàm ở Trường An, buôn bán không tệ. Sau khi thần tra manh mối đến hắn đã phái người đi điều tra tiếp, phát hiện ba tháng trước thương hành của Tô Khởi Phàm đã dọn khỏi Trường An, không rõ tung tích."
Hoàng đế nói: "Trẫm biết, Mộc Chiêu Đồng từng có ba môn sinh đắc ý, hai người trong số đó đều chịu liên lụy từ lão ta mà bị trẫm phế, duy chỉ có Tô Khởi Phàm này sau khi làm việc ở Lễ bộ mấy năm thì từ quan không làm nữa, dựa vào nhân mạch qua mấy năm làm quan để buôn bán... Điều này chứng tỏ hắn thông minh hơn hai người khác, bất kể là nguyên Binh bộ thị lang Hứa Nguy bị trẫm bắt giữ hay là Ngụy Công Minh đã chết đều không có đầu óc bằng Tô Khởi Phàm, sớm đã rút khỏi triều đình để giữ mang. Hắn dã đoán được sớm muộn gì Mộc Chiêu Đồng cũng xảy ra chuyện."
Hàn Hoán Chi nói: "Thần cố gắng nhanh chóng điều tra rõ tung tích của Tô Khởi Phàm."
"Thủ thuật che mắt."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Chỉ cần khanh điều tra Tô Khởi Phàm thì sẽ lại bị người khác dắt mũi. Bây giờ đến bước này, chuyện khanh tra được đều là chuyện người ta không sợ bị khanh tra được, trong Đông Cung có một cao nhân..."
Hoàng đế nhìn bàn cờ nói: "Cho dù khanh tìm được Tô Khởi Phàm, bắt được hắn, hắn cũng chỉ tiến cử một người cho thái tử mà thôi. Mấy năm trước hắn cũng không biết người này sẽ làm những gì, cho nên cũng không giải quyết được gì.
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Thần hiểu."
Hoàng đế cười: "Mộc Chiêu Đồng người này thật thú vị. Khi lão ta làm quan trong triều thì không dám trực tiếp đấu với trẫm, sau khi mất quyền lực lại muốn đấu với trẫm... Thật ra mục tiêu của lão ta không phải là thái tử mà muốn khiến trẫm phế bỏ thái tử, thậm chí là muốn khiến trẫm loại bỏ thái tử. Trẫm tự tay diệt con trai của mình thì Mộc Chiêu Đồng mới vừa lòng."
Hàn Hoán Chi lén nhìn sắc mặt của hoàng đế, trong lòng hơi yên tâm một chút.
"Bên Đông Cung, hãy điều tra âm thầm."
Hoàng đế nói: "Đừng để liên lụy đến thái tử, trẫm vẫn phải cho thái tử cơ hội."
Hàn Hoán Chi nhất thời không có phản ứng kịp, bệ hạ nói câu này rốt cuộc có mấy lớp ý nghĩa? Vẫn phải cho thái tử cơ hội... là nói cho thái tử thêm một cơ hội nữa, hay là nói chắc hẳn vẫn cho thái tử cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế, hoặc là cho thái tử cơ hội để gã ta hối cải? Câu nói nghe có vẻ đơn giản nhưng khoảng cách hàm nghĩa trong đó lại quá xa.
"Dừng nghĩ lung tung."
Hoàng đế chỉ vào bàn cờ: "Đi nước cờ tệ hại gì vậy."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn, phát hiện thấy mình quả thực hơi hồ đồ khi trong lòng không yên ổn, đành phải nhận thua trước.
Hoàng đế giơ tay ra, Hàn Hoán Chi lần mò trong ống tay áo, lấy ra một tờ ngân phiếu đặt vào tay hoàng đế. Hoàng đế nhìn nhìn rồi nhét vào trong áo, nhặt lại từng quân cờ một: "Khanh biết nhược điểm lớn nhất của khanh là gì không?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Thần không biết."
"Nhược điểm lớn nhất của khanh chính là trẫm."
Hoàng đế liếc nhìn ông ta một cái, cười nói: "Nhược điểm lớn nhất của khanh là đương kim hoàng đế, cho nên khanh sợ gì?"
Hàn Hoán Chi ngẩn người, ngay lập tức liền sực tỉnh, cúi đầu: "Thần, hiểu rồi."
Nghênh Tân Lâu.
Thẩm tiên sinh liếc nhìn đệ đệ Thẩm Thắng Tam, lại liếc nhìn Thẩm Lãnh đang ngồi bên cạnh Trần Nhiễm. Ông kéo Thẩm Thắng Tam sang bên cạnh hỏi nhỏ: "Thuốc mới chế ra có bao nhiêu phần chắc chắn?"
"Thông tin huynh cho đệ có hạn, chỉ biết hoa hỏa túc và hoa quỷ ẩn của Tây Vực, các thành phần thuốc khác đến giờ vẫn chưa biết. Một ngày một đêm trước đó các tiên sinh của phòng thuốc không ngủ không nghỉ để bào chế thuốc, không phải bào chế thuốc giải mà là thuốc độc. Mười mấy người, mười lăm canh giờ, hơn hai trăm phương thuốc mới chế ra thuốc độc, sau đó lại dùng bốn canh giờ vừa thử vừa điều chỉnh mới bào chế ra thuốc giải hiện tại. Cho chó mèo và khỉ dùng thuốc độc, sau đó lại dùng thuốc giải, có hiệu quả... Về phần có hiệu quả với con người hay không, có để lại di chứng hay không thì không dám đảm bảo."
Thẩm tiên sinh quay đầu lại liếc nhìn một cái: "Chỉ có thể như vậy thôi."
Thẩm Thắng Tam đưa thuốc giải cho ông: "Mau dùng đi, đã sắp qua hai mươi bốn canh giờ rồi, nếu còn không uống thuốc thì tình hình càng tệ hơn."
Thẩm tiên sinh gật đầu, sau đó vào phòng cố nặn ra một nụ cười: "Thành công rồi!"
Thẩm Lãnh và Cao Tiểu Dạng bọn họ đều đứng dậy, Thẩm tiên sinh lắc lắc cái bình ngọc đựng thuốc giải: "Không kịp làm ra thuốc viên, dùng nước ấm hòa tan thuốc rồi uống."
Cao Tiểu Dạng chạy qua: "Để ta."
Thẩm tiên sinh liếc nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lập tức hiểu ra, hai người đi ra ngoài phòng. Thẩm tiên sinh nói tình hình cho Thẩm Lãnh nghe, Thẩm Lãnh nhìn lại mọi người ở trong phòng đều có vẻ vui mừng, hắn im lặng một lúc rồi nói: "Không có cách nào khác, đây là cách tốt nhất."
Hai người đứng ở bên ngoài. Người ở trong phòng đang mong chờ còn hai người ở ngoài phòng thì lòng đầy lo lắng, thời gian trở nên chậm chạp, mỗi một giây đều chậm chạp.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Thẩm Lãnh và Thẩm tiên sinh cảm thấy có lẽ đã mấy thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, bất chợt nghe thấy Cao Tiểu Dạng ở trong phòng kêu to một tiếng: "Đỡ sốt rồi."
Thẩm tiên sinh và Thẩm Lãnh đồng thời quay người đi vào phòng, bởi vì động tác quá nhanh nên kết quả là hai người bị kẹt ở cửa.
Thẩm Thắng Tam liếc nhìn hai người họ: "Vẫn là lần đầu tiên ta thấy bị kẹt như vậy."
Hai người tách ra sau đó chạy vào phòng, Thẩm tiên sinh thò tay ra dùng mu bàn tay chạm vào trán của Trần Nhiễm: "Quả thật đang hạ sốt rồi, chắc hẳn thuốc giải có hiệu quả."
Sau khi đợi thêm hơn một canh giờ như vậy nữa thì mí mắt của Trần Nhiễm động đậy, gã chậm rãi mở mắt ra, yếu ớt nói: "Thịt, cho ta thịt."
Thẩm Lãnh đứng ở đó hơi sững người. Đa phần mọi người lúc mới tỉnh dậy đều sẽ đòi nước uống vì khát, tên này vừa mở mắt đã đòi ăn thịt?
Trần Nhiễm mở mắt ra mơ hồ nhìn chung quanh: "Thịt đâu?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta đi nấu cháo cho ngươi."
Trần Nhiễm lại yếu ớt lắc đầu: "Không cần cháo, ta đói chết mất, ta muốn ăn thịt, chân giò to, thịt lừa nướng, thịt hầm, sườn kho..."
Thẩm Lãnh: "Chỉ có thể ăn chút cháo trước thôi."
Trần Nhiễm làm thỏa hiệp lần cuối cùng: "Cháo thịt được không?"
Nửa canh giờ sau Trần Nhiễm đã ăn bát cháo thứ ba, Thẩm Lãnh không thể không cản lại: "Đừng ăn nữa, ngày mai có thể ăn uống thỏa thích, hôm nay nhịn chút đã."
Trần Nhiễm nói: "Ngay cả cháo cũng không đủ?"
Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã một cái, Trần Nhiễm luyến tiếc đưa bát cháo cho Cao Tiểu Dạng, nhưng lúc Cao Tiểu Dạng nhận bát thì Trần Nhiễm lại nắm cổ tay nàng ta. Tên này vẫn chưa có bao nhiêu sức lực, Cao Tiểu Dạng sợ gã bị thương nên vội vàng quay người lại. Một khắc khi nàng ta quay người dường như Trần Nhiễm đã nhìn thấy những gì đó.
Gã giơ tay lên sờ áo của Cao Tiểu Dạng, Cao Tiểu Dạng đỏ mặt: "Chàng làm gì vậy?"
Nhưng Trần Nhiễm lại khẽ run, cởi khuy áo dưới cùng ra. Mọi người đều ngẩn ra, Trà gia muốn tiến lên ngăn cản nhưng sau khi cởi khuy áo dưới cùng thì Trần Nhiễm vén vạt áo sang một bên, mọi người đều nhìn thấy áo cưới màu đỏ bên trong.
"Nàng..."
Mắt Trần Nhiễm phiếm hồng: "Ta xin lỗi, đã làm lỡ ngày thành thân của chúng ta."
"Không bỏ lỡ được."
Cao Tiểu Dạng cười hì hì: "Đâu có ngày nào là ngày phù hợp, chỉ cần hai người đều khỏe mạnh thì ngày nào cũng là ngày tốt nhất. Nhưng mà chắc chắn có một chút tiếc nuối nhỏ mà thôi, bớt đi mấy ngày làm thê tử của chàng, chàng thiệt rồi."
"Lãnh Tử."
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đỡ ta dậy đi, giúp ta thay y phục."
Thẩm Lãnh nói: "Ngày mai, ngày mai không được sao? Để mọi người chuẩn bị một chút."
"Lãnh Tử, là ta thành thân, không cần đợi mọi người, ta và Tiểu Dạng chuẩn bị xong rồi là được."
Trần Nhiễm nhìn về phía Cao Tiểu Dạng: "Nha đầu ngốc, có phải là đang nghĩ nếu như lần này ra không chống đỡ được, nàng sẽ mặc áo cưới để tang ta không?"
Cao Tiểu Dạng ngửa đầu lên, không để nước mắt chảy xuống.
"Không đợi ngày mai nữa."
Trần Nhiễm xuống giường, hai chân lia qua lia lại trên nền đất tìm giày, Thẩm Lãnh lập tức quỳ xuống đi giày cho gã. Trần Nhiễm vịn vai Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta không thể đợi đến ngày mai, ta sợ nàng ấy chạy mất."
Cao Tiểu Dạng giơ tay lên lau nước mắt trên khóe mắt: "Chàng nghỉ ngơi trước đã, ngày mai cũng giống nhau mà."
"Không giống."
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt đều là vẻ xin giúp đỡ: "Giúp ta!"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận