Trường Ninh Đế Quân

Chương 1075: Thế nào mới là huynh đệ

Phủ Đàm đại tướng quân, lão phu nhân Đường gia trừng mắt nhìn Đàm Cửu Châu một cái: "Huynh ra ngoài trước đi, ta có chuyện cần nói với hai tiểu bối bọn họ."
Đàm Cửu Châu nhìn nhìn, đây quả thực là thư phòng của mình, nhưng lại không thể làm gì được, cho nên bất đắc dĩ đứng dậy: "Được."
Lão thái thái chán ghét động tác chậm chạp của ông ta, Đàm Cửu Châu lập tức tăng tốc đi ra ngoài, dường như rất sợ một giây sau là chân của tiểu lão thái thái sẽ đá vào mông ông ta vậy, ra ngoài còn muốn đóng cửa lại giúp nữa. Ở trước mặt lão thái thái Đường gia, Đàm đại tướng quân nhát gan giống như một con chim cút vậy.
Trong phòng chỉ còn lại ba người lão thái thái và Đường Bảo Bảo, Thẩm Lãnh.
Lão thái thái ngồi xuống ghế của Đàm Cửu Châu, Đường Bảo Bảo và Thẩm Lãnh tất cung tất kính đứng ở đó giống như trẻ con. Nói thật, cũng không biết tại sao mà Thẩm Lãnh lại cảm thấy vị lão phu nhân này thật sự là khí thế quá mạnh, hắn không dám hỗn xược.
"Bảo Bảo Nhi."
"Ặc..."
"Trả lời đàng hoàng!"
"Bà nội, có cháu."
"Ừm."
Lão thái thái liếc nhìn Đường Bảo Bảo một cái: "Trước tiên nói về cháu, sau này cháu sẽ là Đại Ninh đại tướng quân tây cương Trọng Giáp, đại tướng quân đầu tiên của Đường gia chúng ta suốt gần hai trăm năm nay, nhưng cháu phải tự biết rõ bản thân mình. Đừng nói bao nhiêu đời trước và đời trước nữa, cho dù là thế hệ này thì cháu đều không được tính là nam nhân xuất sắc nhất trong Đường gia, nhưng tại sao đến lượt cháu trở thành tây cương đại tướng quân?"
Đường Bảo Bảo cúi đầu: "Là nhờ bà nội."
"Phì." Lão thái thái thở dài một hơi: "Là nhờ bệ hạ."
Đường Bảo Bảo lập tức cúi đầu: "Vâng."
"Tổ huấn của Đường gia là gì?"
Lão thái thái hỏi một câu, không đợi Đường Bảo Bảo trả lời, lão thái thái đã tiếp tục nói: "Tổ tiên Đường gia di huấn, người của Đường gia không thể tham luyến quyền thế, nếu không cần thiết, nam nhân của Đường gia làm quan thì không được vượt quá một phần nam đinh của gia môn, và khi không có đại chiến thì không thể lãnh binh, không thể tùy tiện nghị luận triều chính, không thể can thiệp địa phương. Bởi vì điều tổ tiên lo lắng là con cháu đời sau của người trở nên bướng bỉnh bất kham vì công lao của người, cuối cùng sẽ khiến Đường gia gặp phải tai hoạ ngập đầu."
Nói xong câu đó, lão thái thái liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Bảo Bảo Nhi, cho nên những lời này ta không ngại giấu ngươi."
Thẩm Lãnh cúi người: "Vâng."
Lão thái thái tiếp tục nói: "Tổ tiên nói công lao của người không có một chút quan hệ nào với con cháu của người, cho nên người cũng không cần suy nghĩ xem con cháu nghĩ như thế nào. Người đứng đầu trong các khai quốc công, nửa đời cực kỳ vinh hoa phú quý. Thái tổ hoàng đế khai quốc Đại Ninh đã cho tổ tiên niềm vinh quang lớn nhất. Chiến công mà người lập được, Thái Tổ hoàng đế cũng đã ban thưởng không có sót chút nào, nếu con cháu Đường gia có ai lấy công lao của người đi nói chuyện, vậy thì đuổi khỏi Đường gia. Ngay cả tổ tiên lão nhân gia người cũng chưa từng công lao của mình ra khoe khoang, con cháu của người càng không có tư cách."
Thật ra nguyên văn một trong các di huấn của tổ tiên Đường gia là: công lao của lão tử lập được có quan hệ quái gì với con cháu của lão tử.
"Xét đến cùng, tổ tiên làm như vậy cũng không nằm ngoài hai nguyên nhân, thứ nhất là biểu đạt thái độ với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, người của Đường gia vĩnh viễn là Ninh thần, vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với Đại Ninh. May là đến nay người của Đường gia đều tuân theo tổ huấn, không người nào vi phạm. Thứ hai, tổ tiên là vì bảo vệ con cháu Đường gia, không muốn bởi vì công lao của người mà khiến cho tôn tử Đường gia ngang ngược, cuối cùng nhận lấy tai hoạ ngập đầu."
"Chuyện Tây Lương Vương thời Sở, các ngươi cũng biết đấy."
Lão thái thái đứng dậy, vừa chậm rãi đi lại vừa nói: "Bảo Bảo Nhi, cháu nói cho ta biết, thế nào là cương, cương của tứ cương."
Đường Bảo Bảo trầm tư một lát, trả lời: "Tường."
"Không đúng."
Lão thái thái nhìn về phía Đường Bảo Bảo: "Là cửa."
Đường Bảo Bảo ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Tôn nhi hiểu rồi."
"Tổ phụ của cháu từng nói, người giữ biên cương chính là người giữ cửa, mấy trăm năm qua Đường gia đều ở Tây Bắc giữ biên cương chính là đang làm người giữ cửa cho Đại Ninh. Tường là chặn lại, người ở bên ngoài muốn vào được là không dễ dàng, người ở bên trong đi ra ngoài cũng không dễ dàng, cho nên đúc tường không bằng dựng cửa. Có cửa, có người giữ cửa, vậy thì Đại Ninh đồng ý cho ai vào thì có thể vào, Đại Ninh không muốn cho ai vào thì sẽ không được phép vào, người Ninh cũng có thể ra ngoài, cũng có thể trở về."
"Ba mươi năm trước ta viết một phong thư cho bệ hạ, trên thư chỉ có một câu, người của Đường gia vĩnh viễn ủng hộ bệ hạ, chờ đợi sai khiến bất cứ lúc nào."
Lão thái thái nhìn về phía Đường Bảo Bảo: "Hai mươi năm trước bệ hạ triệu kiến ta, ta từ xa đến Trường An, bệ hạ thấy ta, câu nói đầu tiên là... người của Đường gia đã chịu khổ rồi."
Lão thái thái lại thở dài một hơi: "Đường gia chúng ta làm người giữ cửa mấy trăm năm, bệ hạ nói chúng ta cực khổ, cháu nói cho ta nghe, vậy thì Đường gia cứ luôn làm người giữ cửa của Ninh có đáng hay không?"
"Đáng!" Đường Bảo Bảo lớn tiếng trả lời.
"Hai mươi năm trước bệ hạ nói người của Đường gia cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm nhường. Trẫm cần người giúp đỡ, ngươi có thể cho thêm nhiều người của Đường gia ra ngoài hơn. Trước giờ trẫm đều không có nghi ngờ gì đối với người của Đường gia, trẫm cũng từng không chỉ một lần nói người của Đường gia vĩnh viễn đáng tin cậy, một người ra ngoài trẫm trọng dụng một người."
Lão thái thái nói: "Nhưng ta nói không được đâu bệ hạ, đợi thêm đã."
"Bệ hạ hỏi ta phải đợi bao lâu?"
"Ta nói mười năm."
"Bệ hạ hỏi ta tại sao là mười năm. Ta nói mười năm để thế hệ cháu trai mà ta đích thân dạy có thể lên chiến trường, bọn họ trẻ tuổi không e sợ. Thế hệ con trai ta đã quá chín chắn cho nên lòng e sợ, trong lòng e sợ thì không thể liều mình phấn đấu. Bệ hạ nói vậy mười năm sau ngươi có thể bồi dưỡng được một đại tướng quân cho trẫm hay không? Ta nói không được, bồi dưỡng được một đại tướng quân phải hai mươi năm, mười năm trước dựa vào ta, mười năm sau dựa vào bệ hạ. Vì thế hai mươi năm trước cháu đã bắt đầu theo ta tập binh pháp chiến trận, tập đao pháp kỹ thuật giết người. Ta dùng mười năm để bồi dưỡng cháu, sau đó đưa cháu vào chiến binh Đại Ninh. Mười năm sau ta giao cháu cho bệ hạ, bệ hạ điều cháu đi tới đi lui ở trong quân, để cho cháu thể hội được sự khác nhau cùng với vai trò của chiến binh các nơi. Cháu biết tại sao lại vậy không? Bệ hạ đang bồi dưỡng trình độ nhận thức của cháu, chỉ có nhìn nhiều thì nhận thức mới lớn, hiểu nhiều thì nhận thức mới cao."
Lúc này Đường Bảo Bảo mới sực tỉnh, tại sao bao nhiêu năm tòng quân gã vẫn luôn bị điều động, từ tây cương đến nam cương, từ nam cương đến thủy sư, lại từ thủy sư đến tây cương.
"Đại tướng quân là gì, đại tướng quân phải có lớn vận mệnh."
Lão thái thái lại hít sâu một hơi, trở lại ngồi xuống ghế.
"Ta không biết cần phải làm đại tướng quân như thế nào, cho nên ta không thể dạy cháu nhiều hơn. Trước ta là hai đại tướng quân, đều mạnh hơn ta, cũng mạnh hơn đời cha chú tổ tiên của các ngươi. Tuy rằng lúc nãy ta nói cháu chưa chắc vượt qua bậc cha chú của cháu, nhưng ta tự hào vì cháu."
Đường Bảo Bảo quỳ xuống: "Tôn nhi ghi nhớ!"
Thẩm Lãnh cũng khom người xuống.
Lão thái thái nhìn về phía hai người bọn họ: "Quốc gia đại sự thì ta không dám chỉ điểm, quân vụ đại sự thì ta không dám dính dáng đến, các ngươi đều giỏi lãnh binh hơn ta, cho nên những lời này ta chỉ nói đến đây. Sở dĩ giữ hai người các ngươi lại là vì chuyện tiếp theo ta muốn nói là làm huynh đệ như thế nào."
Lão thái thái nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bảo Bảo Nhi nhắc đến ngươi với ta, nói là đã kết nghĩa huynh đệ với ngươi, ta tin tưởng ánh mắt của nó, bởi vì ánh mắt của nó là ta dạy nên, người mà nó cho rằng có thể làm huynh đệ thì nhất định là người có thể làm huynh đệ. Khi đó các ngươi đều chưa phải đại tướng quân, hiện tại các ngươi đều là đại tướng quân, lão thái thái ta có hai cháu trai là đại tướng quân, ta cảm thấy rất tự hào."
Bà lấy từ trong cổ tay áo ra hai miếng ngọc bội: "Mỗi người một miếng."
Đường Bảo Bảo: "Ngọc bội này..."
"Ngọc bội này vốn là định tặng cho đại ca cháu và cháu."
Mắt của Đường Bảo Bảo liền đỏ lên.
"Đại ca cháu..."
Lão thái thái thở dài một tiếng.
Đường Bảo Bảo có một đại ca, nhưng không phải thân ca ca, thậm chí còn không mang họ Đường.
"Đại ca cháu đã đi rồi."
Đường Bảo Bảo lập tức trợn to mắt: "Cái gì... Khi nào?"
"Một năm rưỡi trước, ta vẫn không nói cho cháu biết, lần trước khi cháu về nhà cũng không nói là vì nó không cho ta nói cho cháu biết."
Đại ca của Đường Bảo Bảo thật ra là gia bộc của gã. Cháu trai của lão quản gia Đường gia cùng Đường Bảo Bảo lớn lên, lớn hơn Đường Bảo Bảo hai tuổi, hai người từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học tập, cùng nhau phá phách, cùng nhau lớn lên. Đường Bảo Bảo tính tình bướng bỉnh còn đại ca rất trầm ổn, từ nhỏ vẫn luôn trông chừng gã. Hồi nhỏ cùng ra ngoài chơi, nếu phía trước có một rãnh nước thì nhất định cũng là đại ca đi trước một chuyến thử xem thế nào, sau đó trở lại đón Đường Bảo Bảo. Nếu gặp được nguy hiểm gì, đại ca sẽ một mình gánh vác để đệ đệ đi trước.
Cứ như vậy, hai người cùng nhau từ đứa trẻ trở thành thanh niên, bất kể là học vấn binh pháp hay là võ nghệ, đại ca đều xếp trên Đường Bảo Bảo. Tất cả mọi người đều nói nếu đại ca ra ngoài lãnh binh, nhất định sẽ là một tướng quân đúng tiêu chuẩn.
"Hai mươi năm trước bệ hạ hỏi ta có thể bồi dưỡng một đại tướng quân hay không, lúc ấy người mà ta nghĩ đến là nó. Tuy rằng nó không mang họ Đường, nhưng ta vẫn cảm thấy nó mới là người thích hợp nhất, thích hợp hơn cháu."
Lão thái thái nhìn về phía Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo gật đầu: "Cháu biết, cháu vẫn luôn tin là đại ca ưu tú hơn cháu."
Đáng tiếc là trước khi Đường Bảo Bảo tòng quân đã nhất quyết quậy phá một lần, vì thế lén đi núi Định Quân, sau khi đại ca biết được đã đuổi theo. Đường Bảo Bảo một mình mang theo dây thừng chuẩn bị leo lên vách đá nhưng lại bất ngờ gặp nạn, là đại ca gã kịp thời chạy đến cứu, nhưng đại ca của gã lại bị rơi xuống, người không chết nhưng lại thành một phế nhân, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, nằm một mạch tận 7 – 8 năm. Rồi sau này đại ca của gã nói muốn xem thiên hạ Đại Ninh, vì thế người nhà làm một chiếc xe đặc biệt, phái người hộ tống hắn ta du lịch thiên hạ. Một năm rưỡi trước, hắn ta ốm chết ở thủy sư quận An Dương Giang Nam.
"Những nơi đại ca cháu đi qua đều là nơi cháu đã đi qua."
Lão thái thái đỏ mắt nói: "Cháu tòng quân đã đi tây cương võ khố trước tiên, nó cũng đi tây cương võ khố, sau đó cháu được điều đi nam cương, nó cũng đi nam cương. Sức khỏe của nó như thế thì làm sao chịu đựng nổi, người đi theo khuyên nó về nhà nhưng nó không chịu về. Nó nói biết thời gian của mình không nhiều, chỉ muốn xem thử cuộc đời mà đệ đệ của ta đi qua, đệ ấy đã đi qua chỗ nào, sống như thế nào."
Đường Bảo Bảo nghe đến câu này thì hét lên "a" một tiếng, nước mắt không ngừng rơi.
"Đại ca cháu nói ta vẫn luôn muốn làm thân binh cho đệ đệ, ta phải trông chừng đệ ấy, đệ ấy quá kích động, ta không yên tâm. Sau này ta thành phế nhân, không thể nào trông chừng đệ ấy, cũng không muốn liên lụy đến đệ ấy, nhưng ta muốn biết bao năm nay đệ ấy sống như thế nào. Cho nên nó vừa đi vừa xem, khi nhìn thấy thủy sư An Dương thì rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, nó vốn định cuối cùng trở lại tây cương thăm cháu."
Lão thái thái đưa một miếng ngọc bội trong số đó cho Thẩm Lãnh: "Đây là miếng ngọc bội vốn nên cho Bảo Bảo Nhi."
Lão thái thái đưa ngọc bội cho Đường Bảo Bảo: "Đây là miếng vốn nên tặng cho đại ca cháu."
Bà nhìn mắt đỏ ngầu của Đường Bảo Bảo: "Sở dĩ đưa miếng ngọc bội này cho cháu là vì hiện tại cháu là người làm đại ca, cháu phải hiểu, làm đại ca thì phải bảo vệ đệ đệ."
"Cháu nhớ rồi."
Đường Bảo Bảo nắm chặt ngọc bội.
Lão thái thái xoay người, lau nước mắt: "Cháu cũng phải nhớ, cho dù nó đã đi rồi nhưng vĩnh viễn là đại ca của cháu."
Bà chậm rãi đi ra ngoài: "Bây giờ ta phải đi thăm ca ca kết nghĩa của ta, huynh ấy sắp trở về Trường An, từ nay về sau sợ là khó gặp lại nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận