Trường Ninh Đế Quân

Chương 318: Kim

Cung Trường Thái.
Lúc hoàng đế đi đến cửa cung thì ngừng một chút, trầm mặc một lát, không một ai biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này hoàng đế đã nghĩ những gì, đại khái chừng bốn năm tức sau, hoàng đế bước vào cửa cung. Trong viện người quỳ đầy trên đất, đều là hạ nhân của cung Trường Thái, sau khi thấy hoàng đế đi vào mọi người cúi đầu càng thấp hơn, phần lớn mọi người đều đang run lẩy bẩy.
Tô hoàng hậu thoạt nhìn còn rất trẻ, không lớn như tuổi thực, tính ra bà ta cũng đã hơn năm mươi tuổi một chút, dung mạo mà nói, bảo dưỡng giống như thiếu phụ ba mươi tuổi, nếu không nhìn kỹ những nếp nhăn ở khóe mắt thì thật sự không nhận ra.
Năm tháng không làm tổn hại đến bà ta quá nhiều, là vì hai mươi năm nay trong lòng hoàng đế còn có kính ý đối với bà ta.
Cho nên suy nghĩ sâu xa thì sẽ phát hiện, dưới quyền lực tuyệt đối, ngay cả thời gian cũng có thể cản trở.
Hoàng đế nói trong hậu cung không một ai được quấy rầy Tô hoàng hậu tĩnh dưỡng, nhưng lại không ngừng cung phụng, cứ lấy ngay cống phẩm hàng năm mà nói, luôn phải đưa một phần đến cung Trường Thái trước, đồ thêu đến từ Giang Nam đạo, có lần nào không phải là để bà ta chọn trước, sau đó mới là vị Dương hoàng hậu đúng nghĩa kia.
Hoàng đế đi vào, Tô hoàng hậu ngồi trên ghế đá ở trong viện không nhúc nhích.
"Hình như đã gần bảy tám năm rồi trẫm không đến nơi này."
Hoàng đế đi đến ngồi xuống đối diện với Tô hoàng hậu. Lần đầu tiên Tô hoàng hậu không hành lễ với hoàng đế, dường như bà ta đã xác định không cần thiết nữa, chỉ là bà ta có chút không phục, bại thì đã bại rồi, tại sao lại bại một cách khó hiểu như vậy?
"Bệ hạ tới để nói với ta, ta nên chết như thế nào?"
"Trẫm đã dùng thời gian hai mươi năm để nói cho ngươi biết, ngươi có thể sống an nhàn sung sướng đến chết."
"Đó là sống an nhàn sung sướng?" Tô hoàng hậu cười: "Xem ra bệ hạ hướng tới kiểu cuộc sống này, nếu đổi với người, người có đổi hay không?"
Hoàng đế nhìn bà ta một cái, không để tâm.
Tô hoàng hậu lập tức khinh miệt, cảm thấy mình đã hỏi khó hoàng đế một câu, cũng không mất quá nhiều thể diện.
"Huynh trưởng từng nói, thứ mà con người không thể làm loạn nhất là quy củ."
Hoàng đế nhìn về phía những nội thị và cung nữ đang quỳ kia: "Vệ Lam."
"Có thần."
Thống lĩnh thị vệ Vệ Lam bước nhanh lên phía trước, khom người cúi đầu.
"Những hạ nhân của cung Trường Thái này, cắt xén bổng ngân của Tô hoàng hậu, buông thả cuộc sống của Tô hoàng hậu, thế mà hôm nay trẫm mới biết, cho nên Tô hoàng hậu ưu phiền thành bệnh, bệnh đã nguy kịch, trẫm rất tức giận... Những hạ nhân này đều kéo ra ngoài đánh chết đi, đến cửa cung Diên Phúc đánh."
"Thần tuân chỉ."
Vệ Lam khoát tay, một đám hổ thị vệ đại nội như lang như tiến lên, kéo đám nội thị và cung nữ kia ra ngoài, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên vang động, cả hậu cung đều trở nên huyên náo. Hoàng đế không thích huyên náo nhất, Vệ Lam nhìn thấy bệ hạ nhíu mày, vì thế hạ lệnh trước tiên bẻ cằm những người này, cả thế giới lập tức thanh tịnh hơn vài phần.
"Chẳng qua chỉ như vậy." Tô hoàng hậu thở dài: "Ta tưởng sẽ là trò mới gì, ngẫm lại trước đây, ở trong hậu cung cũng không hiếm thấy chuyện như vậy, nghĩ đến sau này, sau này sợ cũng sẽ không ít gặp."
"Ngươi bệnh rồi." Hoàng đế chậm rãi nói: "Bị bệnh thì phải chữa trị đàng hoàng, trẫm đã truyền chỉ viện Thái Y cho người đến đây. Đề điểm Vương Phong Hoa của viện Thái Y y thuật cao minh, nhất định sẽ không để cho ngươi có đau đớn gì. Việc trẫm có thể làm được cũng chỉ có thế, ngươi thể diện một chút, trẫm còn có thể cho ngươi một lần phong quang cuối cùng."
Phong quang đại táng.
"Ta còn tưởng ngươi vĩnh viễn không hạ ác tâm với người nhà mình, còn nghĩ một người lãnh khốc vô tình như huynh trưởng ngươi, sao có thể có một đệ đệ hèn nhát như ngươi, bây giờ mới biết, ngươi còn vô tình hơn hắn nhiều."
Tô hoàng hậu đứng dậy, có thể nhìn ra được bà ta còn cố ý ăn mặc trang điểm, y phục trên người rất hoa mỹ, trang điểm cũng rất kỹ lưỡng.
"Ta muốn đi sạch sẽ một chút, đừng để những người đó ô uế ta, Vương Phong Hoa đem thuốc đến thì bước ngay, sau khi ta chết rồi hãy cho người vào cửa, dáng vẻ chết sợ là sẽ khó coi, cho nên trước khi ta chết không được để người khác nhìn thấy, sau khi chết rồi... cũng không sao cả."
Bà ta đi vào trong phòng, lúc đi đến nửa đường lại quay đầu lại hỏi: "Ngươi đối với người vợ kết tóc của mình, cũng có thể nhẫn tâm như thế sao?"
Hoàng đế không nói.
"Đợi ta gặp huynh trưởng ngươi, ta sẽ nói hắn an tâm, Đại Ninh ở trong tay ngươi không ngừng phát triển."
"Nếu ngươi có thể gặp huynh ấy, nói thêm vài câu nữa."
"Nói gì?"
"Nói với huynh ấy, chuyện chính xác nhất mà huynh ấy làm, chính là không động thủ với huynh đệ." Hoàng đế đứng dậy đi ra ngoài: "Nếu không thì đâu có ngươi trong hai mươi năm này."
Tô hoàng hậu ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả, cười đến mức vô cùng thê lương.
Hoàng đế ra khỏi cung Trường Thái, đứng ở cửa lại dừng một lát, vẫn không có người nào biết ông ta đã nghĩ những gì, một lát sau hoàng đế xua tay: "Niêm phong cửa, truyền chỉ... Mời chân nhân núi Long Hổ vào kinh, vào trong cung làm pháp sự một buổi."
Sau khi nói xong liền bước nhanh đi.
Đêm hôm đó, trong cung Vị Ương đã đánh chết hơn một trăm người.
Đường Thái Bình.
Cửa của mã xa hành đã đóng từ lâu, xuyên qua khe hở còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đèn sáng trong phòng, một nam nhân nhìn khoảng năm mươi tuổi sắc mặt âm trầm ngồi ở đó, hai hàng lông mày nhíu chặt.
"Đại nhân, đều đã sắp xếp xong rồi, sáng sớm ngày mai có thể xuất thành, ngày mai giáo úy cấm quân canh cổng thành là người của chúng ta, tên là Trương An Lập, đã bắt dặn dò rồi, lúc xe ngựa ra khỏi thành sẽ không kiểm tra."
Mấy hán tử đứng ở một bên, lão bản của xa mã hành cúi đầu nói: "Đô đình úy đại nhân vẫn không biết tung tích, thuộc hạ sẽ hết sức tìm hiểu, đại nhân có đi trước tìm Lục Ngao đại nhân hội hợp, chỉ cần người còn sống, chung quy vẫn có tái khởi ngày."
"Tái khởi?" Hán tử ngồi ở đó hừ một tiếng: "Chỉ là bản thân chúng ta không thừa nhận, trời sáng liền thay đổi."
Hắn ta đứng dậy: "Có tin tức của đô đình úy đại nhân thì mau chóng liên lạc với ta."
Người này tên là Cao Mĩ Thần, người mưu trí ở phủ Đình Úy cũ, thủ hạ đắc lực nhất của đô đình úy La Anh Hùng. Qua nhiều năm như vậy có rất nhiều chuyện đều là hắn ta sắp xếp, bao gồm chuyện năm đó trước khi Lưu Vương vào kinh, là hắn ta dốc sức khuyên nhủ La Anh Hùng đừng thử mưu sát nữa, mà là ẩn giấu mưu toan đại kế khác.
Đúng lúc này bên ngoài có người khẽ gõ cửa, tất cả mọi người trong phòng đều khẩn trương, có người đã cầm trường đao trên bàn lên.
"Là ta, Trương An Lập."
Người ngoài cửa dường như có chút căng thẳng, giọng nói hơi run.
Lão bản của xa mã hành cho người ta đi mở cửa. Trong nháy mắt cửa mở ra, một thanh kiếm đâm vào giống như rắn độc, nhanh đến mức khiến người ta khó lòng phòng bị, một kiếm đã đâm thủng cổ họng người mở cửa, nhưng sau khi thu kiếm ít nhất hai tức thì máu mới phun ra, trong vòng hai tức, người xuất kiếm đã ở trong phòng rồi.
Một bộ cẩm y màu đen, tư thế hiên ngang.
Thiên bạn Cảnh San của phủ Đình Úy hơi nghiêng người, chân sau làm trụ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát lực di động.
Cảnh San vác kiếm trên vai, nhìn về phía Cao Mĩ Thần nói bằng ngữ khí bình thản: "Phủ Đình Úy hậu học vãn bối Cảnh San, mời tiền bối chịu chết."
Cao Mĩ Thần trầm mặc một lát, bỗng nhiên bật cười: "Được được được, ta còn nói phủ Đình Úy thế hệ sau không bằng thế hệ trước, bây giờ xem ra là ta đã lo nhiều rồi... Hàn Hoán Chi không tệ, người do hắn dạy dỗ ra cũng đều không tệ, còn biết phải gọi ta là một tiếng tiền bối."
Hắn ta nhìn nhìn thanh kiếm trên vai Cảnh San: "Nhanh giống như vừa rồi, có được không?"
Cảnh San gật gật đầu: "Như ngươi mong muốn."
Sau một nén nhang, xa mã hành trống không, ngay cả vết máu cũng được lau sạch sẽ, giống như ở đây vốn dĩ không có người ở vậy.
Phủ Lục Vương.
Lục Ngao không thích phủ Lục Vương, cũng không thích phong hào Lục Vương này. Hắn ta tên là Lục Ngao, giờ khắc này ở phủ Lục Vương, nhắc đến liền giống như đang cười nhạo hắn ta là một con chó trong phủ Lục Vương vậy, nhưng hắn ta không phải, hắn ta là chó của phủ Đình Úy, con chó hung ác nhất.
Mấy chục năm trước nhắc tới nhất ưng nhất khuyển phủ Đình Úy, ai mà không sợ?
Lục Vương phi vẫn đang khóc, khóc đến mức hắn ta có chút phiền lòng, cả ngày lẫn đêm nhớ đến là lại khóc, nước mắt của nữ nhân chảy không hết à?
Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân, rất dày đặc, tựa như có rất nhiều người vào vương phủ, nhưng hắn ta đều bố trí ám tiêu ở bốn phía vương phủ, nếu có người vào thì tại sao không nhận được cảnh báo?
Hắn ta mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy trong viện có ít nhất hơn trăm tên đình úy đứng chỉnh tề, đứng ở phía trước nhất chính là ba nam nhân mặc cẩm y thiên bạn, sau khi nhìn thấy Lục Ngao ba người chắp tay: "Tiền bối, có thể đi chết rồi."
Trên quan đạo đi hướng tây ở thành Trường An, một con ngựa chạy gấp trong đêm, La Anh Hùng ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại liếc nhìn về hướng thành Trường An, đã đi ra trăm dặm, tất nhiên là không nhìn thấy hùng thành đệ nhất đương thời này, đương nhiên càng không thể nào nhìn thấy chuyện trong cung Trường Thái.
"Không thể thua lỗ." Y nói nhỏ một tiếng: "Ít nhất cũng phải giết một đứa con trai của ngươi, lưu lạc cũng là con trai, ta đã khó chịu hai mươi năm, sau này ngươi khó chịu nửa đời người."
Tây cương, thành Thạch Tử Hải.
Thẩm Lãnh ngồi xổm trên lỗ châu mai nhìn ra bên ngoài, màn đêm mờ mịt, liên doanh của người Thổ Phiên đã rút lui ra ngoài hơn mười dặm, một vùng đèn đuốc dày đặc như tinh hà kia chính là chỗ liên doanh. Hắn quay đầu lại liếc nhìn Mạnh Trường An giống như đang ngủ: "Ngươi nói con người ngươi có đen đủi không, ngươi đi nam cương, nam cương khai chiến, Điệu quốc bị Đại Ninh diệt, ngươi đến tây cương, người Thổ Phiên khấu biên, không được bao lâu nữa bên ngoài cũng sẽ thây ngang khắp đồng..."
Mạnh Trường An đang nhắm mắt: "Ta đi nam cương, ngươi ở đó, ta đến tây cương, ngươi ở đó, ta chỉ ở bắc cương giết vài người, ngươi cũng ở đó... Ai đen đủi?"
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, hình như có chút đạo lý.
Mạnh Trường An ngữ khí bình thản nói: "Ngày mai đừng làm náo động nữa, đây là tây cương, mấy ngày nay ngươi đã làm cho những người làm tướng quân tây cương kia xám mặt, nhân tiện Đàm đại tướng quân cũng xám mặt, mấy lần ra ngoài, thủ hạ của ông ta không có một ai đánh được như ngươi, nhất là gã tên Bành Trảm Sa kia, trong ánh mắt giống như là muốn thiến ngươi mới giải hận."
Thẩm Lãnh: "Ngươi mặt không cảm xúc mà cũng có thể nói ra câu thiến thế này, là muộn tao (1) không thể nghi ngờ."
Trong miệng hắn ngậm một cái tăm, nghĩ hôm nay cơm tối có món thịt xào hơi dai một chút, nhai hơi khó khăn, thật sự là lãng phí nhiều thịt ngon như vậy.
"Ngươi có phát hiện không." Thẩm Lãnh hỏi: "Bắc cương chúng ta đã cùng đánh, nam cương chúng ta đã cùng đánh, hiện giờ tây cương lại cùng đến đây... Liệu đông cương có đi hay không?"
Mạnh Trường An vẫn là khuôn mặt đơ kia: "Ta đi nam cương, là trùng hợp, ta đến tây cương, là thánh mệnh, ta nên ở bắc cương, bắc cương mới là nơi ta nên ở... chém giết ở bắc cương, mới là chém giết thật sự."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Đánh xong kỳ thi lớn các quân ngươi hãy trở về, đến bắc cương thì đừng quên ăn mừng."
"Ăn mừng cái gì?"
"Ăn mừng ngươi đứng thứ hai kỳ thi lớn các quân."
"Ha ha." Thẩm Lãnh rút cái tăm trong miệng ra muốn ném đi, bỗng dưng hỏi một câu: "Tại sao tăm không phải là trúc thì là làm bằng gỗ, dùng xong ném đi thật lãng phí, không thể làm bằng sắt sao?"
Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: "Ngươi đã thấy tăm sắt chưa?"
Mạnh Trường An trầm mặc một lát, rất nghiêm túc liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi đã thấy kim chưa?"
(1) Muộn tao: chỉ kiểu người ngoài lạnh trong nóng, trầm mặc nhưng trên thực tế rất chu đáo và có nội hàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận