Trường Ninh Đế Quân

Chương 740: Ám đấu

Sẽ luôn xảy ra những chuyện bất ngờ gì đó thay đổi vận mệnh của một người, đương nhiên Thiền tông nói tất cả đều có số phận, những gì trải qua đều nằm trong số phận, nhưng câu này cũng chưa chắc đã chuẩn xác. Thẩm Lãnh không làm khó vị đại hòa thượng thành Thánh Đồ kia không chỉ vì đại hòa thượng có liên quan đến sinh tử của bách tính trong cả tòa thành, cũng bởi vì trận chiến bên ngoài thành Thánh Đồ lúc trước, tàn binh Cầu Lập được đại hòa thượng cho vào thành để cứu chữa, mà đại hòa thượng dẫn theo hơn trăm đệ tử ra ngoài thành bôi thuốc băng bó cho thương binh quân Ninh.
Thẩm Lãnh không có thành kiến, cũng không có tín ngưỡng đối với tôn giáo, nhưng Thẩm Lãnh cảm thấy việc đại hòa thượng làm xứng đáng với kính ý mà các bách tính dành cho ông ta.
Tất nhiên Thẩm Lãnh không biết Mạnh Trường An ở bên bắc cương xảy ra chuyện gì, hắn ở bên này cũng không phải là gió êm sóng lặng.
So với đại hòa thượng, Thẩm Lãnh càng giống một ác nhân hơn.
Thẩm Lãnh vốn dĩ là một ác nhân trên chiến trường.
Tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, Hải Sa mang theo hơn hai vạn chiến binh tinh nhuệ Đại Ninh lên chiến thuyền của Nhật Lang quốc làm công tác chuẩn bị cuối cùng, vật tư cũng đã được chuyển lên, sau khi các binh sĩ lên thuyền là có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Mà giờ khắc này Thẩm Lãnh và La San ngồi mặt đối mặt, mắt La San nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lãnh, chờ đợi câu trả lời Thẩm Lãnh đưa cho nàng ta.
"Ta có thể đồng ý bất cứ yêu cầu gì của ngươi, cho dù dốc hết quốc lực ta cũng sẽ góp nhặt những thứ ngươi muốn, nhưng có một điều kiện ngươi nhất định phải đồng ý với ta... Bệ hạ bất ngờ qua đời, Nhật Lang không có vua, còn phải đối mặt với cuộc tấn công mạnh của người An Tức, rối ren như thế, quốc gia hỗn loạn, dân chúng lầm than, ta chỉ muốn cứu thêm nhiều người hơn. Nếu ngươi đồng ý giúp ta ổn định triều cục Nhật Lang, phái binh đón về thái thượng hoàng về nước chủ trì đại cục, ta sẽ mau chóng chuẩn bị xong vật tư mà ngươi muốn."
La San đã nói câu này suốt thời gian nửa nén nhang vừa qua, mà Thẩm Lãnh giống như vẫn đang suy nghĩ.
"Ngươi không làm được?"
Cuối cùng La San cũng thiếu kiên nhẫn hỏi một câu.
"Không làm được."
Thẩm Lãnh nhìn về phía La San: "Không làm được mà ta nói, không phải là ta không muốn đi làm như ngươi nghĩ, mà là không thể làm. Đại hòa thượng đã từ bỏ, rời Nhật Lang các ngươi đến Cầu Lập tham thiền ngộ đạo, đại hòa thượng đã quyết tâm, cũng đã từ bỏ, ông ta sẽ không về Nhật Lang đâu... Người như ông ta chẳng lẽ lại không nhìn ra, cái gọi là đại quân hai mươi vạn binh này của các ngươi tất nhiên sẽ không đánh thắng được. Chẳng lẽ ông ta không nhìn ra trước giờ người Ninh đều sẽ không để bị đánh mà không đánh trả?"
La San nhìn Thẩm Lãnh: "Nhưng ta không thể bỏ mặc bách tính của một quốc gia được, ta tin thái thượng hoàng cũng sẽ không đến mức bỏ mặc Nhật Lang không quan tâm."
"Không phải là ông ta không quan tâm, mà là không nhiễm bụi trần."
Thẩm Lãnh thở dài: "Đổi người khác đi, bên đại hòa thượng thì ngươi đừng suy nghĩ nữa."
Đến lượt La San lâm vào trầm mặc.
Hồi lâu sau nàng ta khẽ thở dài một tiếng: "Ta chỉ là một thần tử."
Thẩm Lãnh nói: "Ta biết biện pháp ổn thỏa nhất mà ngươi có thể nghĩ được chính là mời đại hòa thượng trở về chủ trì đại cục, nhưng mà nếu đại hòa thượng đã nhìn thấu triệt thì tại sao không trực tiếp đi theo ta mà chỉ tự tay viết một phong thư cho ta ta? Đó tất nhiên là thái độ của ông ta. Ngươi là thần tử, ngươi nghĩ ngươi không thể khống chế chuyện của hoàng tộc, bảo ngươi chọn một người trong số các con trai của Ngõa Tây Lí kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngươi sợ."
La San ừ một tiếng, nàng ta hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh nói với vẻ rất nghiêm túc: "Ta biết ta không có chỗ nào có thể đả động tướng quân, nếu tướng quân có thể dốc sức giúp ta mời thái thượng hoàng về, cái gì ta cũng đồng ý làm, cho dù..."
Nàng ta đứng lên, tháo trâm cài tóc xuống, mái tóc dài kia liền sổ tung xuống. Nàng ta tuy không quá trẻ nhưng vẫn có bảy phần nhân sắc, còn có vẻ đẹp đặc biệt của nữ tử Nhật Lang, hiển nhiên hôm nay lúc nàng ta tới đây là đã có chuẩn bị, không mặc quan phục mà mặc một bộ váy dài. Sau khi đứng dậy nàng ta bắt đầu cởi nút áo trên người, Thẩm Lãnh giật mình né người về phía sau. Trên thế giới này cũng không nhiều chuyện có thể làm Thẩm Lãnh giật mình lùi lại phía sau.
Nữ nhân cởi y phục hiển nhiên là một trong số đó.
Thẩm Lãnh vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng, ngươi tuyệt đối đừng như vậy."
La San nheo mắt, như có chút ý muốn quyến rũ: "Tướng quân cảm thấy ta không đẹp?"
"Đúng vậy."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Quả thật là không đẹp."
La San: "..."
Nhưng nàng ta không định từ bỏ mà vẫn muốn tiếp tục cởi, Thẩm Lãnh bỗng nhiên lao vụt đến như một mũi tên đánh một chưởng vào cổ La San, sau đó nhìn chung quanh, tìm một sợi dây thừng trói La San lại, sau khi trói chặt mới đặt La San ngồi trên ghế. La San đau đớn hơi nhăn mặt, cũng bởi vì Thẩm Lãnh cố ý không phát lực nhiều cho nên nàng ta không bị ngất đi.
Thẩm Lãnh nhìn La San bị hắn trói giống như bánh chưng, thở dài một hơi: "Như vậy thì chắc chắn hơn."
La San nhịn đau nhưng lại càng tò mò hơn về Thẩm Lãnh: "Nam nhân trên đời, có mấy người có thể chống lại sự hấp dẫn của nữ nhân."
Thẩm Lãnh vẻ mặt bình tĩnh: "Ngươi không hiểu."
La San không nhịn được lại hỏi: "Ta thật sự không có một chút hấp dẫn nào?"
Thẩm Lãnh: "Không có."
La San: "..."
Sự im lặng ngay sau đó đối với La San mà nói có chút xấu hổ.
"Ta rất bội phục ngươi."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi làm như vậy là để bảo vệ bách tính của quốc gia ngươi, nếu ngươi làm để tự bảo vệ mình thì có thể ta đã ném ngươi ra ngoài rồi, nhưng ngươi không phải vì bản thân. Như vậy đi, nếu ngươi đã không làm được chuyện mà ngươi cho là có lỗi với hoàng tộc Nhật Lang, vậy ngươi nói cho ta biết người thích hợp làm hoàng đế Nhật Lang quốc nhất là ai, ta sẽ bảo vệ hắn."
La San lại rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau mới gật đầu: "Nhị hoàng tử Nhã Trịnh, người tuy còn trẻ nhưng có dáng vẻ của minh quân."
Thẩm Lãnh: "Ồ, vậy thì sau khi đến Nhật Lang ta sẽ xử lý hắn trước."
La San trợn trừng mắt: "Ngươi đang hù dọa ta?"
Thẩm Lãnh chỉ chỉ y phục trên người nàng ta: "Ngươi hù dọa ta trước đấy."
La San: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ ta thả ngươi ra, ngươi không thể quay lại nữa đâu đấy. Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi sẽ bảo vệ Nhã Trịnh làm đế, thậm chí có thể để lại một vài người giúp ngươi huấn luyện quân đội để chống lại sự xâm lấn của người An Tức."
La San: "Nếu tướng quân bằng lòng để chiến binh Đại Ninh lại, người Lang Nhật chúng ta bằng lòng dâng thêm nhiều lễ vật hơn nữa để biểu đạt lòng biết ơn."
"Quân đội Đại Ninh vĩnh viễn không phải là lính đánh thuê."
Thẩm Lãnh nói: "Tôn nghiêm của quân đội là ở chỗ không phải chuyện ngươi cho bao nhiêu tiền."
La San ngẩn người ra: "Cuối cùng ta cũng hiểu một chút tại sao quân Ninh thiện chiến như thế, đoàn kết như thế, và trung thành như thế."
Thẩm Lãnh đi qua cởi dây trên người nàng ta: "Sáng sớm ngày mai đại quân xuất phát, sau khi đến Nhật Lang ngươi phái người trở về mời nhị hoàng tử Nhã Trịnh của các ngươi đến nơi nào đó ở bờ biển mà ngươi cho là an toàn gặp ta trước, chuyện sau đó ta sẽ giúp ngươi hoàn thành."
La San đứng dậy cúi đầu: "Đa tạ tướng quân."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ ta đi đánh các ngươi đấy, ngươi còn cảm ơn ta...
Cùng lúc đó, thành Nam Bình, Cầu Lập.
Trang Ung mỉm cười nhìn Thẩm Tiểu Tùng đang thu dọn hành lý, Thẩm Tiểu Tùng thì ra sức trừng mắt lườm ông ấy một cái: "Như tâm ý của ngươi rồi chứ?"
Trang Ung chỉ cười mà không nói lời nào.
Thẩm Tiểu Tùng vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Ngay từ đầu ngươi đã không hài lòng với suy nghĩ của ta, chỉ là ngươi không muốn nói ra, nhìn có vẻ như ngươi rất ủng hộ suy nghĩ của ta nhưng ngươi vẫn luôn làm theo suy nghĩ của chính ngươi. Lão già ngươi có thể hy sinh bản thân để bảo vệ Thẩm Lãnh nhưng lại không thể chạm đến bệ hạ. Ngươi dốc hết sức muốn giữ Thẩm Lãnh ở lại bên Cầu Lập này... tưởng là ta không nhìn ra?"
Trang Ung: "Ta không nói, ngươi không nói, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau."
Thẩm Tiểu Tùng hừ một tiếng.
Trang Ung thở dài: "Chẳng lẽ lão già ngươi thì không như vậy? Mặc dù ngươi là trù tính nhiều như vậy cho Thẩm Lãnh nhưng cũng chỉ là để tương lai Thẩm Lãnh có sức tự bảo vệ mình."
Thẩm Tiểu Tùng ngây người ra, lắc đầu.
Mặt Trang Ung biến sắc.
Ông nhìn Thẩm Tiểu Tùng: "Ngươi lại thật sự từng nghĩ vậy?"
Thẩm Tiểu Tùng ừ một tiếng: "Thật sự từng nghĩ vậy."
Ngay sau đó là một khoảng thời gian im lặng rất dài, Trang Ung vẫn nở nụ cười: "May mắn, may mắn."
Thẩm Tiểu Tùng thu dọn y phục xong sau đó nhìn về phía Trang Ung: "Dựa theo tuổi tác của chúng ta, sau lần từ biệt này sợ là thật sự không có cơ hội gặp mặt nữa rồi chứ?"
Trang Ung thấy bùi ngùi, giơ tay ra muốn ôm lão bằng hữu này.
Thẩm Tiểu Tùng cũng thò tay ra: "Ngươi xem tặng ta những gì mới có thể an ủi ta một chút? Lúc trước ta thấy trong thư phòng của ngươi có một món đồ trang trí rất không tệ, chính là cái làm bằng bạch ngọc..."
Trang Ung: "Tặng ngươi là được."
Ông sai người đi lấy, thủ hạ vội vàng chạy về phủ đại tướng quân.
Trang Ung thở dài: "Thật ra ngươi nói cũng đúng, ở độ tuổi này của chúng ta xa cách núi non vạn dặm, sau này gặp lại nhau thật sự khó khăn. Sau khi về Trường An thay ta đến nhà mấy lão hữu đi lại một chút, thuận tiện cũng mang về một ít lễ vật giúp ta."
Thẩm Tiểu Tùng nói: "Trả tiền xe ngựa đi."
Trang Ung cười ha ha, cười nhưng ánh mắt lại dần ảm đạm: "Nhưng có chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi, người làm thần vốn không nên nói câu này... Thành Trường An thật ra cũng không an bình, ta muốn nói là sau này, nếu như bên phía thái tử... tốt nhất ngươi vẫn nên rời khỏi Trường An, chọn một nơi tốt non xanh nước biếc mà ẩn cư."
Ánh mắt Thẩm Tiểu Tùng cũng hơi ảm đạm: "Cho nên ta mới mưu cầu nhiều như vậy ở bên Cầu Lập này cho Lãnh Tử."
Trang Ung vỗ vai ông ấy: "Chúng ta đều nên tin tưởng bệ hạ."
Thẩm Tiểu Tùng ừ một tiếng: "Được rồi, được rồi, chuyện này chúng ta cũng không nắm chắc được quá nhiều, chỉ nói chuyện chia tay hôm nay, làm việc thiện thì không tính toán được mất."
Trang Ung ừ một tiếng: "Làm việc thiện thì không tính toán được mất."
Thẩm Tiểu Tùng: "Ngươi còn nhớ lúc ở thành Vân Tiêu ta tu hành trong đạo quán, ngươi thường xuyên đến tìm ta ăn chực uống chực, khi đó có người hỏi thân phận của ngươi, ngươi liền lấy cho mình một danh xưng nho nhã?"
Trang Ung đột nhiên sực tỉnh: "Cút!"
Thẩm Tiểu Tùng: "Lớn tuổi như vậy rồi còn nổi cáu cái gì, Hành Nhất Thiện Cư Sĩ."
Đại lao thành Nam Bình.
Nguyên phủ trị thành Nam Bình Nghiêm Khoát tóc tai bù xù ngồi ở trong đại lao, cửa lao mở ra, ngục tốt nhìn ngó chung quanh, sau đó duỗi tay ra làm một tư thế mời, một người mặc áo choàng đội mũ đi vào. Sau khi người này đi vào ngục tốt liền vội vàng ra ngoài trông chừng.
Người đi vào đẩy mũ về phía sau, liếc nhìn Nghiêm Khoát: "Nghiêm đại nhân đến mức phải thế này?"
Nghiêm Khoát ngước mắt lên nhìn, đột nhiên kích động: "Tống tiên sinh!"
Người nọ là một lão bằng hữu của Nghiêm Khoát, hai người đã nhiều năm không gặp, dù thế nào ông ta cũng không ngờ được Tống Mưu Viễn sẽ xuất hiện ở nơi này, nhìn thấy ông ta nhếch nhác như thế.
"Ta tới cứu ngươi."
Tống Mưu Viễn ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Ít ngày nữa là ngươi sẽ bị áp giải về thành Trường An thẩm tra, sau khi đến Trường An ngươi chỉ cần một mực khẳng định là Trang Ung và Thẩm Tiểu Tùng hợp mưu muốn diệt trừ ngươi là được."
Nghiêm Khoát giật mình: "Nhưng tại sao hai người bọn họ muốn diệt trừ ta?"
Giọng nói của Tống Mưu Viễn hạ thấp hơn một chút: "Lúc đầu ta phụng danh các lão xuôi nam xuống Cầu Lập chính là muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Trang Ung, người này không có lòng trung thành. Cách đây không lâu, Thẩm Lãnh lấy được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc Đại Chu và còn giấu đi, thứ này không ở trong tay Trang Ung thì tất nhiên ở trong tay Thẩm Tiểu Tùng. Ngươi cứ việc nói là ngươi phát hiện âm mưu của bọn họ nên mới bị Trang Ung gán ghép tội danh để bắt nhốt."
Sắc mặt Nghiêm Khoát trắng bệch: "Nhưng... Lời nói dối không qua được khảo nghiệm."
"Lời nói dối?"
Tống Mưu Viễn cười: "Ngươi thật sự đánh giá thấp lá gan của bọn họ rồi, Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỷ truyền quốc thật sự nằm trong tay bọn họ."
Y đội mũ lên: "Nghiêm đại nhân cứ việc nói vậy, chúng ta tất sẽ dốc hết sức lực bảo vệ mạng cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận