Trường Ninh Đế Quân

Chương 337: Năm ngày

Một sáng sớm, trên đường Học Phủ đã có sáu bảy chiếc xe ngựa đến, giáo huy trên thân xe cố ý bị che khuất cho nên không thể đoán được là xe từ đâu đến, nhưng nếu người có tâm nhìn kỹ, khi gió thổi sẽ phát hiện vải lót màn xe là màu vàng, dùng kim chỉ căng một lớp vải đỏ, chỉ là màu vàng kia có thể lờ mờ nhìn thấy được.
Sau khi xe ngựa dừng lại, một đám hán tử mặc áo trắng trong Nghênh Tân tửu lâu đi ra bắt đầu dỡ hàng, từ đầu đến cuối không có ai nói chuyện.
Trong xe chứa đủ mọi thứ, một hán tử áo trắng lúc ôm đồ chuyển vào trong tửu lâu mới nhìn ra được, một bao đồ lớn này lại toàn là đồ dùng trẻ con, chăn đệm nho nhỏ, gối đầu nho nhỏ, vì thế hắn ta không nhịn được trong lòng cảm khái, đây còn chưa thành thân nữa, trong cung đã ban đồ đến mức độ này, nếu sau này Thẩm tướng quân và vị Trà Nhi cô nương kia địa vị cao hơn một chút nữa, trong cung còn không phải dọn hết nội khố gửi đến đây à?
Đây là đồ trong cung ban nên đương nhiên là không một ai có thể tuỳ mở ra xem là cái gì, chỉ là bởi vì gói lỏng nên hắn ta mới nhìn được đồ bên trong là cái gì, về phần trong từng cái rương lớn kia chứa những thứ gì thì không thể nào biết được.
Cư dân hai bên đường Học Phủ cũng đã được lợi từ Nghênh Tân Lâu, mỗi nhà một hồng bao lớn, một hộp lễ, trong hộp lễ là hạt khô, mứt quả, kẹo mềm, cộng thêm một cái bánh ngọt hấp thành hình con cá. Hạt khô là đặc sản vùng núi tuyển chọn kỹ lưỡng, không có một hạt nào bị hư, mứt quả và kẹo mềm là tiệm Quế Hoa Hương trăm năm ở thành đông làm tuyệt không giả dối, bánh ngọt hình cá thì là gia quyến của các huynh đệ Lưu Vân Hội làm, cũng là dùng nguyên liệu rất tốt.
Tất cả mọi người trên đường này đã biết từ rất sớm, ngày mồng sáu Nghênh Tân Lâu sẽ làm hỉ sự, vì làm hỉ sự, bảng hiệu suốt hai mươi năm cũng thay tên.
Xe ngựa yên lặng tới cũng yên lặng đi, các huynh đệ của Lưu Vân Hội sau khi chuyển đồ xong phất tay, từng chiếc từng chiếc xe ngựa một quay đầu đi về. Một cặp lão nhân ngồi ở cửa đối diện nói chuyện phiếm cảm khái nói: "Đây là ngày thứ mấy rồi? Mỗi ngày đều có ít nhất bốn năm chiếc xe ngựa đến đưa đồ, còn tiếp tục đưa như vậy nữa, sợ là Nghênh Tân Lâu lớn hơn nữa cũng không chứa nổi."
Tin tức Nghênh Tân Lâu sắp làm hỉ sự đã lan truyền đra ngoài trước khi Thẩm Lãnh về kinh rất nhiều ngày, không biết bắt đầu từ lúc nào, các đại nhân trong triều cũng đã biết chuyện này.
Mới đầu biết được tin tức các đại nhân chỉ cười nhạt, nghĩ Thẩm Lãnh này thật sự là không biết trời cao đất rộng, đây là muốn hưởng sái hỉ khí của đại hôn thế tử? Nói lớn hơn một chút, đây là muốn hưởng sái quốc vận của Đại Ninh.
Có người châm chọc khiêu khích sau lưng, không biết mấy người nói Thẩm Lãnh là đang tự muốn chết, vì thế tin tức vẫn truyền đến Ngự sử đài, đương nhiên các đại nhân của Ngự sử đài không thể ngồi nhìn không quan tâm, một bản tấu chương đã đệ trình tới trước mặt bệ hạ. Tấu chương của lục bộ cửu khanh quận châu phủ các đạo trên Đại Ninh đều phải vào Nội các trước, sau khi Nội các chỉnh lý sẽ đưa đến chỗ bệ hạ duyệt, mà Ngự sử đài thì khác, tấu chương của Ngự sử đài có thể trực đạt thiên thính.
Bản tấu chương thứ nhất đưa vào Đông Noãn Các chừng bốn năm ngày, không có bất kỳ hồi đáp nào, điều này làm cho các đại nhân của Ngự sử đài có chút khó hiểu. Từ trước đến nay bệ hạ vẫn coi trọng Ngự sử đài, đó là một sự khẳng định, thậm chí nói là tôn trọng đối với gián thần ngôn quan, chưa bao giờ có chuyện không phê tấu chương của Ngự sử đài xảy ra, cho nên bọn họ lại viết một bản khác, ngữ khí nặng hơn một chút, thậm chí nhắc tới sự dung túng của bệ hạ đối với tướng lĩnh trẻ tuổi có thể sẽ làm cho Đại Ninh quốc thể bất ổn.
Nhưng mà lại thêm ba ngày nữa, trong Đông Noãn Các vẫn không phê một chữ.
Đô ngự sử Lại Thành là một người cố chấp, ăn mặc chỉnh tề trực tiếp vào cung cầu kiến bệ hạ, đứng ở bên ngoài Đông Noãn Các hai canh giờ mà bệ hạ cũng không gọi vào. Trong hai canh giờ này ông ta đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, rốt cuộc Thẩm Lãnh này được bệ hạ coi trọng cỡ nào, hai bản tấu chương của Ngự sử đài cũng không thể khiến bệ hạ đáp lại đôi câu.
Trong ngày cách mồng sáu còn có năm ngày, đô ngự sử đứng trong hoàng cung vào tháng mười cuối mùa thu nhìn lá rụng lả tả, cảm nhận được một chút bi thương.
Hai canh giờ sau bệ hạ vẫn không cho ông ta đi vào, nội thị tổng quản Đại Phóng Chu từ trong ngự thư phòng đi ra, hạ giọng nói khẽ bên tai Lại Thành: "Bệ hạ nói, tất cả tấu chương Ngự sử đài tham tấu tướng quân Thẩm Lãnh đều đợi đến sau mồng sáu hãy nói, mấy ngày này đại nhân ngài cũng đừng dâng tấu chương nữa, cũng đừng đến, bệ hạ nói, trước mồng sáu, nhất mực không trả lời nhất mực không gặp... Bệ hạ còn nói, quấy nhiễu người đại hỉ, là tội lỗi."
Lại Thành ngẩn ra, mấy năm gần đây người bị ông ta tham tấu còn ít sao? Đừng nói một Ưng Dương tướng quân tòng tứ phẩm, cho dù là đại học sĩ Nội các Mộc Chiêu Đồng ông ta cũng tham tấu không chỉ một lần, có khi nào bệ hạ bao che như vậy? Ngay cả hai ngày trước ông ta tham tấu đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật không làm tròn trách nhiệm, bệ hạ vẫn đích thân phê tấu chương, duy chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Lãnh này, bệ hạ lại không nghe không hỏi.
Sau khi trở về ông ta đã hỏi thăm một chút, mới biết được cô nương mà tướng quân Thẩm Lãnh sắp cưới là nghĩa nữ mới được Trân quý phi nhận thời gian trước.
Từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, nào có hậu cung quý phi nhận nghĩa nữ nghĩa tử?
Việc này nếu nói nhỏ, nghĩa nữ của Trân quý phi thì đương nhiên cũng là nghĩa nữ của bệ hạ, đột nhiên có thêm một vị công chúa bình dân, về lễ chế thì điều này có vi phạm tổ chế. Nếu nói lớn, đó là một người bình thường mà dính đệ quốc vận quốc khí Đại Ninh. Nói nhỏ cũng đã là có vi phạm tổ chế thì việc này còn nhỏ sao?
Vì thế, vị Lại đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định này lại dâng một bản tấu chương lên, lần này không phải tham tấu Thẩm Lãnh, mà là lôi di huấn của tiên đế Đại Ninh ra mắng hoàng đế một lượt.
Đề cập đến di huấn của tiên đế, hoàng đế cũng không thể không trả lời.
Nhưng đương nhiên hoàng đế không vui, hết sức không vui.
Vì thế sau khi phê duyệt của bệ hạ đối với tấu chương của Lại Thành vừa mới gửi về Ngự sử đài thì người của Khám hạch ti Lại bộ cũng đã tới Ngự sử đài, kiểm tra kỹ lưỡng một chút, nói là Ngự sử đài lộn xộn, cỏ hoang mọc thành bụi không có thể thống, để lại vài câu nói ngoan độc liền đi. Không bao lâu, ý chỉ của hoàng đế đã đến, Ngự sử đài hoang phế có phụ thánh ân, từ đô ngự sử Lại Thành trở xuống mỗi người phạt bổng một năm, do người của Khám hạch ti Lễ bộ giám sát, Lại Thành đưa tất cả quan viên Ngự sử đài nhổ cỏ, quét rác, dọn sạch đình viện.
Ngày này chuyện xảy ra ở Ngự sử đài, xem như là phấn khích.
Nhưng ngày này chỉ vừa mới trôi qua hơn phân nửa, trời vẫn còn chưa tối.
Buổi chiều, Lễ bộ thượng thư Lưu đại nhân đã phái người tới Nghênh Tân Lâu, cầm thiếp mừng cầm lễ mừng, người tới vào tửu lâu cũng không nói được mấy câu, chỉ nói là thượng thư lão đại nhân chúc mừng Thẩm tướng quân tân hôn chi hỉ, sau đó đặt đồ xuống vội vã rời đi.
Nửa canh giờ sau, quan viên đại diện Lễ bộ đến đưa lễ mừng liên miên không dứt, làm người trong tửu lầu nhìn cũng vui vẻ.
Ai cũng biết, Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê còn đang bị giam giữ trong phủ Đình Úy, Lễ bộ từ trên xuống dưới như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Ai cũng biết, Thẩm tướng quân và đô đình úy phủ Đình Úy Hàn Hoán Chi đại nhân tư giao rất thân. Nghe nói buổi tối Hàn đại nhân từ trong phủ Đình Úy đi ra đều phải đến Nghênh Tân Lâu đi một vòng, đã liên tục hai ngày ăn cơm tối ở trong Nghênh Tân Lâu.
Sau khi trời tối, Lại bộ có quan viên phái người đến đưa lễ mừng, ngay sau đó chính là Binh bộ.
Hai lão già ngồi trên đường cái trò chuyện kia không nỡ về nhà, người nhà gọi bọn họ về ăn cơm bọn họ cũng không chịu nhúc nhích, cứ muốn xem đến tối ngày hôm nay, Nghênh Tân Lâu còn có bao nhiêu người đến, xe ngựa đến đến đi đi từng chiếc từng chiếc một, nhìn thật thú vị.
"Hơn mấy chục chiếc rồi nhỉ?" Lão già hỏi lão già.
Lão già trả lời: "Bốn mươi lăm chiếc rồi, ta đang đếm đấy."
Ngày này bên ngoài Nghênh Tân Lâu ngựa xe như nước, làm cho quan trường cả thành Trường An đều có chút chấn động. Lễ bộ tỏ thái độ, mọi người còn nghĩ đó là bởi vì mối quan hệ của Hàn Hoán Chi, ngay sau đó người của Lại bộ đến thì lại khác rồi... Đứng đầu lục bộ, một khi Lại bộ đã có động hướng, vậy thì chứng tỏ được tầm quan trọng của vấn đề.
Sau khi trời tối lại có tin tức truyền đi, lão viện trưởng thư viện Nhạn Tháp đích thân đến Nghênh Tân Lâu. Vốn dĩ lão viện trưởng cũng thường xuyên đến Nghênh Tân Lâu ăn cơm, đây cũng không phải tín hiệu rất rõ ràng gì, nhưng mà lão viện trưởng mang theo lễ mừng đến.
Đêm hôm đó, Nghênh Tân Lâu đó gọi là bận rộn.
Đêm hôm đó, đô ngự sử Ngự sử đài Lại Thành lại đệ trình một bản tấu chương vào cung, tham tấu tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân Thẩm Lãnh nhận hối lộ kết bè kết cánh, nhận hối lộ có thể lớn có thể nhỏ, kết bè kết cánh chính là tịch thu tài sản giết cả nhà.
Đông Noãn Các.
Hoàng đế nhìn tấu chương của Lại Thành tức đến bật cười.
"Tội tịch thu tài sản giết cả nhà à." Hoàng đế thở dài: "Chẳng lẽ trẫm phải tự sát ở Ngự sử đài sao?"
Câu này tuy là một câu nói đùa, nhưng có thể hù chết người.
Đương nhiên lời này sẽ không bị người ngoài nghe được, ngay cả Đại Phóng Chu cũng không thể nghe.
Đô ngự sử Lại Thành cả một ngày nhổ cỏ, quét rác, lau cửa sổ mệt đến múc lưng đều không duỗi thẳng nổi, vậy mà lại còn có tinh lực sai người theo dõi nhất cử nhất động bên pphía Thẩm Lãnh, sau đó còn có thể viết ra một bản tấu chương lời nói khẩn thiết trong thời gian ngắn nhất, cũng thật là một nhân tài.
Nghênh Tân Lâu.
Thẩm Lãnh liếc nhìn đống đồ chồng chất như núi trong đại sảnh mà trong lòng sợ hãi... Quần thần tặng lễ mừng cũng không tính là nặng. Đại Ninh trước nay không có phong cách tặng lễ nặng, tối thiểu là bên ngoài không dám có, cho nên lễ mừng của các đại nhân cũng đều chỉ là vài câu chúc phúc cộng thêm vài món đồ không quá đáng giá, ví dụ như kiểu một cuộn vải gấm, cho nên đồ gần như lấp đầy cả đại sảnh là từ trong cung đưa tới, điều này càng khiến Thẩm Lãnh sợ hãi.
Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy mình đây có tài gì đức gì mà bệ hạ đối đãi với hắn như thế.
Diệp Lưu Vân ngồi trên ghế thưởng thức trà, nhìn vẻ mặt của Thẩm Lãnh liền muốn cười. Động tác này của bệ hạ quả thật hơi quá lớn, có chút không thu lại được, nhưng ai có thể khuyên được chứ?
"Ngươi đang nghĩ gì?" Ông ta hỏi.
Thẩm Lãnh thở dài: "Nhiều đồ như vậy, thật ra cả đời cũng không dùng hết đúng không."
"Phải."
"Lại không thể bán đi." Thẩm Lãnh vẻ mặt tiếc nuối: "Vừa rồi ta nghĩ, nếu lần sau rảnh rỗi mở một cửa tiệm ở thành Trường An, bày những thứ này ra, tuỳ tiện bán đã thu được không ít rồi."
Diệp Lưu Vân: "..."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía lão viện trưởng đang ngồi bên cạnh Diệp Lưu Vân, hít sâu một hơi: "Ta sợ."
Hai chữ này, là Thẩm Lãnh lấy hết dũng khí mới nói ra được.
Hắn thật sự sợ.
Trong cung đưa tới quá nhiều đồ, người của lục bộ cửu khanh đưa tới cũng quá nhiều thiếp mừng, đây là chuyện tốt, cũng là mầm hoạ.
Lão viện trưởng bỗng nhiên bật cười, đứng dậy đi, một chữ cũng không trả lời Thẩm Lãnh, làm cho Thẩm Lãnh càng thêm thấp thỏm lo âu.
Đêm hôm đó lão viện trưởng vào cung Vị Ương, bệ hạ hỏi lão: "Thẩm Lãnh đã nói gì?"
"Hắn nói, hắn sợ." Lão viện trưởng nói: "Không thấy vẻ đắc ý, không thấy lời nói khác người, không thấy cử chỉ thất thố, chỉ hai chữ... Ta sợ."
Hoàng đế cười, cười vô cùng thoải mái: "Là đứa trẻ tốt."
Lão viện trưởng thở dài: "Lão thần lo lắng nhất là hắn sẽ đắc ý vênh váo, bệ hạ ban thưởng quá nhiều, sẽ có hiểm họa sinh lòng tự mãn, hiện tại chỉ thấy hắn thấp thỏm lo âu, trong lòng sạch sẽ, thật tốt."
Hoàng đế cười càng tươi hơn: "Trẫm cũng lo lắng, nghĩ nghĩa nữ mà Trân phi nhận cũng không thể vẫn là bình dân, ít nhất cũng phải có một phong hiệu huyện chúa... Trước đó còn nghĩ có cần hạ chỉ hay không, xem ra cũng không cần nghĩ nhiều."
Lão viện trưởng hỏi một câu thử thăm dò: "Ý của Trân phi nương nương là?"
Hoàng đế nghe vậy thì ngây ra, nhớ lại hai ngày này hành động của Trân phi dường như có chút khác thường, không nhìn ra có bao nhiêu vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận