Trường Ninh Đế Quân

Chương 741: Hành trình

Trà gia đứng ở ven đường, Thẩm tiên sinh đứng bên cạnh xe, hai người im lặng rất lâu.
Thẩm tiên sinh đi trở lại, cười nói: "Lãnh Tử ngốc ở bên kia ngươi cũng không cần lo lắng gì cả. Ngươi cứ nói là ta ép nó tòng quân nhập ngũ nhưng trên thực tế nó trời sinh đã là một người lãnh binh. Người Tây Vực không đánh bại nó trên chiến trường, người Bột Hải không đánh bại nó trên chiến trường, người Hắc Vũ cũng không được, cho nên một Nhật Lang quốc cỏn con thì ngươi hoàn toàn không cần phải nghĩ nhiều, khoảng 2 – 3 tháng là có thể trở lại, đến lúc đó cũng đã đến ngày các ngươi về kinh, ta về trước, ở nhà chờ các ngươi."
Trà gia ừ một tiếng: "Tiên sinh về Trường An gặp bệ hạ nhớ phải biết khép nép."
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Khép nép với bệ hạ, ta cũng chưa từng phục ai."
Trà gia phụt cười một tiếng: "Ta mua chút trà ở bên Cầu Lập này giúp ông, cũng khá ngon. Bệ hạ thích uống trà, tiên sinh biếu bệ hạ, chắc sẽ bị mắng bớt đi hai câu."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Ngươi cứ ở thành Nam Bình chờ Lãnh Tử là được, đừng đi lung tung chỗ nào cả."
Trà gia nói: "Ta cũng không phải trẻ con."
Thẩm tiên sinh: "Trẻ con thông thường đều nghe lời."
Trà gia: "Lúc ta là trẻ con cũng không nghe lời cho lắm."
Thẩm tiên sinh: "..."
Trà gia phất tay: "Về đi, về đi, Trường An vẫn thoải mái hơn."
Thẩm tiên sinh đi đến trước mặt Trang Ung: "Còn có gì muốn dặn dò không?"
Trang Ung: "Cũng không có gì, chỉ là.. Ngươi cố gắng sống thêm vài năm, đến khi ta có thể hết nhiệm kỳ nếu còn đi nổi thì trở về Trường An, ngươi lại hẹn mấy người đánh mạt chược cùng ta, đừng chơi kiểu quá to, phỏng chừng bệ hạ cũng sẽ nghĩ cách trừ bổng lộc mấy năm nay của ta."
Thẩm tiên sinh: "Ta nhớ rồi, ta trở về gặp bệ hạ sẽ nói Trang Ung nói bệ hạ vô duyên vô cớ trừ bổng lộc của hắn, hắn không phục."
Trang Ung phì một tiếng, giơ chân lên muốn đạp Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh né đi sau đó lên xe ngựa: "Chờ khi ngươi tóc bạc trắng về kinh, ta thiết yến ở sông Tiểu Hoài chào mừng ngươi."
Trà gia: "Hửm?"
Thẩm tiên sinh rụt cổ lại.
Ở một bên khác, Lâm Lạc Vũ lại không định cứ rời đi như vậy.
Sau khi tiễn Thẩm tiên sinh, Trà gia đến bên cạnh Lâm Lạc Vũ: "Còn có rất nhiều thứ không bỏ xuống được?"
"Không phải là không bỏ xuống được, là phải cầm lên."
Lâm Lạc Vũ cười nói: "Lãnh Tử ngốc muốn làm một chuyện lớn, sau này nhiều chiến binh xuất ngũ như vậy muốn đến đây cũng có thể đến được, muội đã đang sửa đổi vườn trà mà hắn bảo muội kinh doanh. Đất Cầu Lập nhiều ruộng hoa quỷ ẩn như vậy vẫn chưa rõ ràng, Trang tướng quân không thể phân thân, muội sẽ ở lại đây một thời gian giúp ông ấy, khi nào trong ba nơi đất Cầu Lập không còn ruộng hoa quỷ ẩn nữa thì gần như muội cũng phải về Trường An rồi."
Trà gia cầm tay Lâm Lạc Vũ: "Lãnh Tử ngốc có phúc."
Lâm Lạc Vũ cười nói: "Muội đang nói là hắn có phúc mới có thể cưới được muội?"
Trà gia cười hì hì: "Đúng vậy, nhưng phúc của hắn cũng là ở chỗ Lâm tỷ tỷ, tất cả những chuyện Lãnh Tử không thể tự nhúng tay vào đều là tỷ gánh vác, quá vất vả."
Lâm Lạc Vũ: "Hai cửa tiệm ở trong thành Trường An của muội lúc nào cũng để lại cho ta một phần đồ tốt là được."
Nàng nhìn chung quanh nhỏ giọng nói: "Gần đây ta cảm thấy trong trang viên có vài người không ổn. Lúc trước ta đã hỏi Thẩm tiên sinh, lúc ông ấy không ở đây hẳn là có người vào trong phòng. Một người bình thường luôn chú ý cẩn thận như ông ấy đã đụng chân tay vào cửa, nếu có người vào sẽ để lại dấu vết, phòng của ta cũng như vậy. Trang viên là của ta mà cũng không thể đảm bảo thật sự an toàn, trong phủ đại tướng quân chắc cũng không kém bao nhiêu, muội phải tuyệt đối cẩn thận. Ta mơ hồ cảm thấy lại có một bàn tay thò đến bên cạnh chúng ta rồi, chỉ là ta vẫn không nhìn rõ ràng bàn tay này từ đâu đến."
Sắc mặt Trà gia hơi thay đổi: "Vậy thì Lâm tỷ tỷ mới càng phải cẩn thận, nếu có người theo dõi, có lẽ người bị theo dõi trước tiên chính là tỷ."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ta thì không sao, ở giang hồ nhiều năm như vậy, có khó khăn gì mà chưa từng gặp phải."
Trà gia vẫn không yên lòng: "Từ hôm nay trở đi hai chúng ta ở một viện."
"Nhưng ta phải ra ngoài rồi."
Lâm Lạc Vũ giống như đại tỷ cưng chiều nhìn tiểu muội của mình, giơ tay lên vuốt những sợi tóc bị gió thổi loạn trên trán Trà gia: "Muội cứ ở lại đây chờ Lãnh Tử ngốc trở lại, ta không có yếu đuối đến như vậy, giang hồ này cũng không nhiều chỗ có thể hãm hại được ta."
Trà gia còn muốn nói gì đó, trong lòng bỗng nhiên có ý nghĩ khác cho nên gật đầu nói: "Vậy tỷ cẩn thận một chút."
Ở chỗ cách nơi này không đến hai dặm, trên sườn núi có một thạch đài, đứng ở đây có thể nhìn thấy hồ Phù Sơn lớn nhất thành Nam Bình từ xa. Đó là nơi có phong cảnh đẹp nhất ở thành Nam Bình, mà sơn trang của Lâm Lạc Vũ nằm cách hồ Phù Sơn không xa.
Tống Mưu Viễn ngồi trong lương đình nhìn về phía sơn trang, thật lâu sau mới quay lại liếc nhìn người đang đứng phía sau: "Mau chóng nghĩ cách liên lạc với Tuần Trực tiên sinh, bên Cầu Lập này có biến cố thì ông ta không cần tới nữa, mời Tuần Trực tiên sinh trở về thương nghị với các lão về bố cục ở Trường An, ta đã đào một cái hố chờ Thẩm Tiểu Tùng và Trang Ung nhảy vào."
Người đứng phía sau y ừm một tiếng: "Không cần ta đi giết Thẩm Lãnh?"
Tống Mưu Viễn cười gằn: "Ngươi thật sự tưởng rằng ngươi có thể tuỳ tiện giết Thẩm Lãnh?"
Người trẻ tuổi đứng phía sau sờ sờ cái ô trong tay: "Nhưng ta không nghĩ là sẽ quá khó."
Ngữ khí của Tống Mưu Viễn càng lạnh băng hơn: "Chỉ sợ vị đại ca kia của ngươi cũng nghĩ như vậy, cho nên..."
Người trẻ tuổi nhướn cặp mày kiếm lên: "Chuyện giết người, có lẽ vị đại ca kia của ta không bằng ta."
Tống Mưu Viễn nói: "Ngươi vẫn nên đi ngắm nhìn giang hồ này nhiều một chút. Thật ra đại ca của ngươi thích hợp trở thành một người trong giang hồ hơn ngươi, ngươi chẳng qua là giết một thiên bạn của phủ Đình Úy mà thôi, thiên bạn... tiểu nhân vật. Thiên bạn mà ngươi giết còn kém Thẩm Lãnh quá xa, mười kẻ như hắn cộng lại cũng không bằng một mình Thẩm Lãnh."
Người trẻ tuổi không nói nữa, chỉ là trong ánh mắt vẫn không phục.
"Thật ra ngươi nên nghe lời mẹ ngươi."
Tống Mưu Viễn thở dài: "Lúc trước khi ta làm việc ở Giáp Tử doanh cũng từng có giao tình với phụ thân ngươi, chỉ là sau này ông ta lựa chọn bỏ đi, còn ta lại ở cái nơi không hề có tiền đồ gì đáng nói đó rất nhiều năm, cho đến sau khi các lão bị nhốt trong ngõ Bát Bộ thì ta mới đi. Tuy rằng ta không thường xuyên ở Trường An nhưng ta vẫn biết rõ nhất cử nhất động của đại ca ngươi, tâm tính của hắn âm trầm hơn, còn ngươi thì quá ấu trĩ."
Người trẻ tuổi vẫn không nói.
Tống Mưu Viễn nói: "Quan trọng nhất là sắp xếp của các lão không thể bị ngươi phá hỏng. Ngươi chớ quên ngươi có thể sống khỏe mạnh như vậy đều là nhờ sự bảo vệ của các lão."
Người trẻ tuổi nói: "Không cần ngươi nhắc nhở ta, sau này ta sẽ dùng quãng đời còn lại của ta để báo đáp các lão."
Tống Mưu Viễn gật đầu: "Vậy thì ngươi có thể đi rồi."
Người trẻ tuổi xoay người muốn đi, Tống Mưu Viễn bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện: "Chờ một chút... Nếu ngươi thật sự vẫn muốn giết một người nữa để rèn luyện, vậy thì giết Lâm Lạc Vũ giúp ta rồi hãy đi."
Khóe miệng người trẻ tuổi hơi nhếch lên: "Nữ nhân? Ngươi bảo ta đi giết một nữ nhân?"
Tống Mưu Viễn nói: "Ngươi tưởng là dễ giết?"
Người trẻ tuổi nói: "Sáng sớm ngày mai ta rời Cầu Lập về Đại Ninh, đêm nay Lâm Lạc Vũ chắc chắn phải chết."
Tầm nhìn của Tống Mưu Viễn trở lại bên phía trang viên: "Đó là một đối thủ khó chơi. Trước đó ta vẫn luôn nghĩ ngoại trừ hoàng hậu nương nương ra thì không có một nữ nhân nào đáng sợ, bây giờ xem ra Lâm Lạc Vũ này là một đối thủ đáng được tôn kính. Chân Mạt, nếu ngươi như muốn sống thêm vài năm trong giang hồ này thì phải biết tôn trọng mỗi một đối thủ của mình."
Người trẻ tuổi nói: "Vậy sao? Giang hồ này đều không có chỗ nào đáng để tôn kính cả. Mẹ ta kể giang hồ vô vị, nói không bằng sống một cách bình thản yên lành, ta cũng luôn rất tin tưởng điều này, nhưng sau khi giết gã thiên bạn của phủ Đình Úy kia thì ta chợt phát hiện hóa ra giết người thú vị như vậy, công phu không phải dùng để rèn luyện thân thể, công phu đều là kỹ thuật giết người... Nhưng giang hồ vẫn vô vị, chỉ sợ năm đó cha ta cũng có cảm ngộ như thế nên mới từ giang hồ trở về triều đình. Ta không có đối thủ, ta cũng không có kẻ thù, việc ta muốn làm chỉ là đi cao hơn cha ta một chút."
Tống Mưu Viễn khẽ lắc đầu: "Suy nghĩ như ngươi, không sống lâu nổi."
Người trẻ tuổi nhún vai vẻ không quan tâm: "Ta là Chân Mạt, mẹ nói sở dĩ đặt cho ta cái tên này là vì người đứng cuối cùng nhất, không tranh giành... Không tranh giành, vậy thì thật không thú vị. Thẩm Lãnh có thể có thành tựu, có thể đi đến bước đường hôm nay, tuyệt đối không phải là bởi vì không tranh giành."
Tống Mưu Viễn không nói gì nữa, y cảm thấy không cần thiết. Người trẻ tuổi này chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong tay các lão. Tranh giành? Tranh giành của giang hồ chẳng qua giống như trò chơi, thật sự phải tranh giành vẫn là ở trong triều đình. Theo các lão thấy khách giang hồ cường đại đến mấy thì cũng chỉ có thể là người quan trọng trong một khoảng thời gian nào đó cần đến bọn họ, ở những thời kì khác nhau phân lượng của mỗi người cũng không giống nhau.
Người trẻ tuổi xoay người đi, Tống Mưu Viễn vẫn đứng ở đó nhìn về phương xa.
Bờ biển phía nam Điệu quốc.
Thẩm Lãnh đi lên chiến hạm Thần Uy, La San đi theo phía sau hắn lên thuyền. Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy chiến hạm quy mô như vậy của Đại Ninh, khi nàng ta đứng ở dưới thuyền nhìn lên trong lòng đã có kính sợ. Nàng ta vẫn nghĩ Đại Ninh cường thịnh đến mấy thì chẳng qua cũng chỉ giống như An Tức thôi. Nàng ta nghe nói Đại Ninh cũng thích chinh chiến cho nên chắc hẳn người Ninh cũng là một đám người tàn nhẫn vô lý, không có gì khác với An Tức cả, bây giờ xem ra Đại Ninh và An Tức thật sự khác nhau.
"Thuyền này thật lớn."
La San nhìn về phía chiến thuyền của Nhật Lang quốc bọn họ ở xa xa, nghĩ một chiếc thuyền Thần Uy này có thể khiến cho hạm đội của Nhật Lang quốc không ngừng run sợ.
"Thuyền lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là người ở trên thuyền."
Thẩm Lãnh đi đến đầu thuyền: "Nếu sau này có cơ hội ta hy vọng ngươi có thể đến Đại Ninh xem thử, sau đó ngươi mới hiểu được thế nào là Ninh quốc, thế nào là người Ninh. Quân đội mà ngươi thấy không phải toàn bộ của Đại Ninh, chỉ là nắm đấm của Đại Ninh, ngoài nắm đấm ra Đại Ninh còn có tấm lòng, tấm lòng của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh có thể bao dung thiên hạ. Nếu đánh thì Đại Ninh chưa bao giờ sợ, nhưng nếu như là hòa khí làm buôn bán, Đại Ninh càng hoan nghênh hơn."
La San hỏi: "Người của Nhật Lang quốc đều có thể tới sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Xem thái độ của các ngươi thôi, là muốn lấy thân phận lân bang hữu quốc để tới, hay là lấy thân phận thần dân của một đạo Đại Ninh để tới, có lẽ vế sau dễ hơn một chút."
La San ngẩn ra, trợn trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái.
"Quân nhân của Đại Ninh các ngươi chỉ muốn chinh phục?"
Thẩm Lãnh lắc đầu không nói.
Kỳ hạm Thần Uy chậm rãi rời khỏi cảng thuyền, đại quân thủy sư đông đảo như mây.
La San nhìn thuyền kia giương buồm ra khơi, trong lòng vẫn không khỏi có vài phần sợ hãi, nàng ta không biết người do mình dẫn tới rốt cuộc là gì, để trừ khử con sói An Tức, có thể dẫn tới một con hổ hung dữ.
"Đại Ninh có nhiều người trẻ tuổi giống như ngươi không?" Nàng ta hỏi.
Thẩm Lãnh hỏi lại: "Nhật Lang quốc có nhiều người trẻ tuổi giống như ta không?"
La San không muốn trả lời.
Thẩm Lãnh nói: "Ta đã xem qua bản đồ giản lược mà ngươi vẽ hôm qua, ở một bên Nhật Lang quốc là một eo biển? Chỗ đó thật sự rất quan trọng đấy, nếu có thể đóng quân xây dựng cảng thuyền ở đây, thương đội qua lại cũng có thể nuôi sống hơn ngàn vạn người. Tuy rằng ngươi cố ý vẽ thật đơn giản nhưng về địa thế đại khái vẫn nhìn được rõ ràng, trong tương lai eo biển đó tất nhiên là vô cùng quan trọng... Cho nên ta đang nghĩ, thật sự chỉ giúp các ngươi hay là dứt khoát diệt Nhật Lang quốc?"
La San trợn to mắt: "Sao ngươi có thể lật lọng?!"
"Ồ..." Thẩm Lãnh nói: "Ta sẽ không lật lọng, nhị hoàng tử Nhã Trịnh mà ngươi nói có to gan không?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi trả lời: "Chỉ là sợ hắn sợ quá không dám làm hoàng đế nữa thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận