Trường Ninh Đế Quân

Chương 431: Có vị lão tướng quân

Hoàng đế và Thẩm Lãnh ở trên núi đá ngắm biển, trò chuyện vui vẻ.
Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng và thê tử đang đợi tin tức, nhưng là chờ Thẩm Lãnh đến.
Trong thành Diệu Nguyệt có một chiếc xe ngựa đi ra, ven đường tinh giáp hộ tống, một tướng quân chân cà nhắc ngồi trên xe đọc sách, trẻ tuổi, đeo quân ấn tòng tam phẩm tướng.
Một ông già râu tóc bạc trắng vác cái bụng phệ thở phì phò đi lên núi, lên núi đá có mấy trăm bậc thềm, hai bên cứ cách một bậc thềm lại có một gã cấm quân. Nói ra thì cũng lạ, ông già béo mặc bố y này xách cái giỏ cá đi lên bậc thềm, cấm quân không có ai ngăn lại, mà trên một bậc thang, cấm quân hai bên đều đặt tay ngang ngực.
Bọn họ cũng là đến nơi này mới biết, lão nhân kia đáng sợ đáng kính cỡ nào.
Lần đầu tiên tướng quân cấm quân Hạ Hầu Chi gặp lão nhân kia đã quỳ xuống hành lễ.
Ông già đội mũ tre khoác áo tơi, trong giỏ cá là con cá vừa mới câu lên, vẫn còn mùi tanh của biển.
Chờ bóng dáng ông già biến mất ở đỉnh núi, cấm quân trên tất cả bậc thềm cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì áp lực quá lớn.
Thế nhân đều biết, đương triều đại học sĩ Nội các Mộc Chiêu Đồng là tam triều nguyên lão, lão viện trưởng thư viện Nhạn Tháp cũng là tam triều nguyên lão, ngoại trừ hai vị này ra, trong triều đình còn có vài vị đại nhân vật được gọi là tam triều nguyên lão, đều là quan văn.
Nói đến võ tướng, không ai chống đỡ được lâu như vậy.
Có người nói là vì quan văn tâm tính tốt, ít tranh đấu cho nên trường thọ, nhưng ai nhớ tướng quân vết thương khắp người?
Đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật võ nghệ đứng đầu trong quân, không có mấy địch thủ, có ông ta ở thành Trường An, quân vững lòng dân vững dạ, nhưng có mấy người biết mỗi khi trái gió trở trời là vết thương cũ chằng chịt trên người ông ta tái phát hoành hành?
Bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê ở nơi biên quan lạnh lẽo khắc nghiệt hai mươi năm, Thiết Kỵ của ông ta ở đó, người Hắc Vũ cũng không dám dễ dàng lấn biên, nhưng có mấy người biết thương thế của ông ta tái phát ho dai dẳng không dừng lại được, còn ho ra máu?
Người ta thường nói đông cương đại tướng quân ương ngạnh bảo thủ, nếu Bùi Đình Sơn cởi y phục ra, vết sẹo chằng chịt khắp người có thể dọa những người chưa trải đời mặt không còn chút máu, nhưng có mấy người biết cả đêm lão ta không thể ngủ yên, mất ngủ đau đớn, đầu đau như muốn nứt ra?
Võ tướng không có tam triều nguyên lão, bởi vì đều sống không quá sáu mươi, thậm chí tuyệt đại bộ phận những người đeo ấn tướng sống không quá năm mươi.
Ông già đi lên núi nhìn có vẻ bước chân không vững, thở hồng hộc, nhưng dù gì cũng đã sống hơn tám mươi tuổi. Lão không phải tam triều nguyên lão bởi vì đã sớm từ quan không làm, nhưng đã sống ba triều. Đời hoàng đế Đại Ninh trước là ca ca Lý Thừa Viễn của đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường, thấy vị lão nhân này cũng phải chắp tay cúi đầu, gọi một tiếng đại tướng quân.
Không làm quan, không thượng triều cho nên không tranh đấu, điều này hình như quả thật có thể làm cho người ta trường thọ một chút, năm mươi tuổi lão đã cởi quân giáp chạy đến hành cung đông hải này làm người giữ cửa cho hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, giữ liền ba mươi mấy năm.
Đã rất lâu rồi cũng không có người nào nhắc đến, Đại Ninh năm Tục Xương thứ hai mươi mốt, cũng chính là năm thứ hai mươi mốt phụ thân của đương kim bệ hạ đăng cơ, người Hắc Vũ lấn biên, Tô Mậu Công khi mới hai mươi tám tuổi đã được hoàng đế bái là đại tướng quân suất sáu vạn quân chiến đấu kịch liệt với đại quân ba mươi vạn binh của Hắc Vũ, phá liền sáu trận, giết hơn bảy vạn người Hắc Vũ.
Đại Ninh năm Tục Xương thứ hai mươi tư người Hắc Vũ ngóc đầu trở lại, Tô Mậu Công chỉ đem tám trăm binh tập kích đại doanh người Hắc Vũ trong đêm, chém đầu đại tướng quân Hắc Vũ, treo binh khí ở một bên chiến mã, một tay xách đầu người một tay xách bầu rượu hát vang quay về, khiến người Hắc Vũ mặt biến sắc.
Đại Ninh năm Tục Xương thứ hai mươi chín, người Hắc Vũ cùng Bột Hải quốc liên thủ tiến công, đang đêm Tô Mậu Công vẫn chém giết với người Hắc Vũ, sau một ngày một đêm, mười hai canh giờ dẫn chín ngàn khinh kỵ chạy bốn trăm dặm, thẳng hướng doanh địa đại quân Bột Hải quốc, giết từ lúc tờ mờ sáng đến khi trời sáng rõ, phá đại quân tám vạn binh của Bột Hải quốc.
Đại Ninh năm Tục Xương thứ ba mươi hai, người thảo nguyên bị người Hắc Vũ mua chuộc, mấy vạn thiết kỵ giết ra khỏi thảo nguyên, tây cương đại tướng quân đang chém giết cùng người Tây Vực, Tô Mậu Công vừa mới từ bắc cương về Trường An liền phụng chỉ tây chinh, đi tới nửa đường vô tình gặp đại quân người thảo nguyên, Tô Mậu Công chỉ mang mấy trăm thân binh đi theo, Tô Mậu Công đội mũ sắt lên, rút đao chỉ vào đại quân thảo nguyên phía xa, lớn tiếng hô một câu treo cờ.
Đại kỳ chữ Tô tung ra, người thảo nguyên biết là Tô Mậu Công đến, thế mà lại không dám chiến.
Lão hoàng đế tại vị bốn mươi năm, lão thủ bốn mươi năm.
Lão hoàng đế băng hà, tân hoàng Lý Thừa Viễn lên ngôi, muốn bái lão là vị đại tướng quân mười chín vệ chiến binh đầu tiên trong lịch sử Đại Ninh, binh mã Đại Ninh đều thuộc quyền lão chỉ huy, nhưng lão lại treo ấn từ quan mà đi, ở đông hải trông chừng hành cung cho lão hoàng đế, không bao giờ rời đi nữa.
Lão hoàng đế thích biển này, hành cung này nhất, cứ cách hai ba năm sẽ đến ở lại một thời gian.
Lão tướng quân vác bụng phệ leo đến đỉnh núi, tháo mũ tre xuống lau mồ hôi trên trán, vừa muốn nói chuyện với hoàng đế, giọng của lão vốn đã lớn, vẫn còn cách xa đã định mở miệng, nhưng nhìn thấy quân thần hai người đứng trong lương đình cực kỳ giống bản thân lão năm hai mươi tám tuổi được bệ hạ bái là đại tướng quân ở trong lương đình này. Khi đó lão theo bệ hạ tuần tra đông cương, người Hắc Vũ ở bắc cương khấu biên, hoàng đế giao phó cấm quân mang theo bên cạnh cùng với sáu vạn binh đông cương cho lão, lão đã không khiến lão hoàng đế thất vọng, cũng không cho người khác cơ hội nói lão hoàng đế đã chọn sai người, một mạch phá liền sáu trận.
Năm ấy ngày ấy, lão hoàng đế đưa ấn đại tướng quân cho lão: "Tô Mậu Công, khanh đã là đại tướng quân rồi, đi bắc cương thay trẫm giết người Hắc Vũ trở về."
Giờ này khắc này, đương kim bệ hạ đứng ở trong lương đình thật giống lão hoàng đế, mà bóng lưng của tướng quân thiếu niên kia, dường như chính là bản thân lão.
Có chút ngẩn ngơ, có chút thổn thức.
"Lão tướng quân đã về rồi?" Bệ hạ nhìn thấy Tô Mậu Công trở về, cười ha hả từ trong lương đình đi ra: "Trẫm ở trên núi đã nhìn thấy khanh rồi, khanh câu cá ở bờ biển, trẫm ở trên núi nhìn khanh."
Lão tướng quân vội vàng cúi người: "Thần đây tay chân đều vụng, hơn nửa ngày, chỉ bắt được ba con cá này."
Hoàng đế nhận lấy giỏ cá nhìn nhìn: "Rất béo đó."
Lão tướng quân: "Nhân khi còn tươi, có thể kho có thể hấp."
Hoàng đế tiện tay đưa giỏ cá cho Thẩm Lãnh: "Xử lý đi, trẫm muốn uống rượu cùng lão tướng quân."
Thẩm Lãnh nhận lấy: "Thần đi tìm phòng bếp."
"Đại Phóng Chu, ngươi dẫn hắn đi."
Hoàng đế khoát tay, Đại Phóng Chu liền vội vàng đi đến dẫn Thẩm Lãnh đến phòng bếp hành cung, Thẩm Lãnh bái lão tướng quân, lúc này mới rời đi. Hắn không biết lão nhân kia là ai, cũng chưa từng nghe nói chuyện Tô Mậu Công trông coi hành cung cho lão hoàng đế ba mươi mấy năm, dù sao đã lâu lắm rồi không ai nhắc đến, lão hoàng đế đã băng hà ba mươi mấy năm rồi.
"Đó chính là Thẩm Lãnh?" Lão tướng quân hỏi.
Hoàng đế gật gật đầu: "Là hắn."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chưa đến hai mươi mốt."
"Vết chai cầm đao trên tay hắn không có ba mươi năm không được, mà hắn mới hai mươi tuổi, nghe nói là từ 12 – 13 tuổi bắt đầu mới luyện công? Mười mấy năm luyện công luyện ra vết chai mà người khác phải cầm đao suốt ba mươi năm mới có, người trẻ tuổi rất tốt."
Nghe nói câu này hoàng đế không nhịn được có một chút đắc ý, giống như Thẩm Lãnh là do đích thân ông ta dạy dỗ ra vậy, ngay cả không phải thì cũng không sao, tóm lại lão tướng quân khen Thẩm Lãnh đôi câu là ông ta có chút đắc ý.
"Trẫm cũng thấy không tồi." Ông ta nhìn về phía lão tướng quân: "Lão tướng quân tuy ẩn cư không xuất hiện, nhưng lão tướng quân vẫn rất rõ chuyện thiên hạ."
"Trong triều đình mỗi tháng đều gửi thông văn đến đông cương, Đại Ninh có đại sự phát sinh, đều ở trên thông văn, mấy năm gần đây số lần tên của Thẩm tướng quân xuất hiện trên thông văn không ít."
Hoàng đế hơi ngẩn người: "Còn có người gửi thông văn đến hành cung?"
"Là Bùi Đình Sơn." Lão tướng quân cúi đầu: "Mỗi tháng Bùi đại tướng quân đều sẽ sai người đưa tới một bản."
Hoàng đế lại cười, vẫn là có chút đắc ý.
"Bệ hạ đến đông cương, là vì sắp động binh với người Hắc Vũ phải không?" Lão tướng quân thử dò hỏi một câu.
"Trẫm đến đông cương, là đến hỏi kế lão tướng quân." Hoàng đế kéo tay lão tướng quân ngồi xuống lương đình: "Đại Ninh khai quốc đến nay, người đánh người Hắc Vũ đau nhất là lão tướng quân khanh, nếu trẫm muốn động binh với người Hắc Vũ, không thể không hỏi lão tướng quân."
"Bệ hạ quá khen, người đánh người Hắc Vũ đau nhất, đương nhiên là bệ hạ."
Lão tướng quân cũng có chút đắc ý, bởi vì khi đó, bệ hạ đi theo lão.
"Trẫm mười sáu tuổi tòng quân, khi đó đi theo lão tướng quân học tập, được ích lợi không nhỏ, chút hư danh ở bắc cương đó của trẫm, còn không phải là đại tướng quân tặng cho trẫm sao."
"Lão thần không dám nhận." Lão tướng quân vội vàng cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Người Hắc Vũ nhiều hơn người Ninh, địa vực lớn hơn, hơn nữa người Hắc Vũ không sợ chiến tranh chết nhiều người, người Quỷ Nguyệt mượn chiến tranh để tiêu hao nam nhân các bộ tộc khác, làm cho các tộc khác vĩnh viễn cũng khó có khả năng xoay người. Giết địch bao nhiêu, đả kích đối với người Hắc Vũ cũng không quá lớn, cho nên lão thần nghĩ là, động binh với người Hắc Vũ, thật ra vẫn là công tâm vi thượng... Thần nghe nói bắc cương có một tướng quân thiếu niên tên là Mạnh Trường An, kích động bách tính Hắc Vũ tạo phản, một mồi lửa thiêu chết hai ngàn biên quân Hắc Vũ, làm rất đẹp."
Lão ngừng một lát rồi nói: "Người Quỷ Nguyệt chèn ép các tộc khác trước nay đều tàn nhẫn, chỉ là những bộ tộc cấp thấp của Hắc Vũ quốc không dám phản kháng, cũng không phải là không có lòng phản kháng, nếu bệ hạ có một trận đại thắng, rồi thừa cơ kích động những bộ tộc bị đánh áp đã lâu đó tấn công, đó mới thật sự là làm tổn thương đến gốc rễ của Hắc Vũ."
Cũng không biết tại sao, trên mặt hoàng đế lại có chút đắc ý.
"Bệ hạ vui vì điều gì?" Lão tướng quân nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt hoàng đế, cho nên hỏi một câu.
"Vừa rồi trẫm hỏi Thẩm Lãnh đánh người Hắc Vũ như thế nào, câu trả lời của hắn, gần như không khác với lão tướng quân lắm."
Lão tướng quân ngẩn người: "Hắn mới hai mươi mốt?"
"Chưa đến." Hoàng đế nói hai chữ này giọng hơi lớn.
"Thần chúc mừng bệ hạ, có một lương tướng."
"Ha ha ha ha..." Hoàng đế đứng dậy kéo lão tướng quân xuống núi: "Đi, đi nếm thử món cá hắn làm, Thẩm Lãnh lãnh binh nhất lưu, nấu ăn... siêu nhất lưu."
Hành cung.
Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng và phu nhân ở trong một tiểu viện đơn độc, thân phận của lão ta đặc biệt, đây cũng là sự chiếu cố của bệ hạ đối với lão ta, khoảng thời gian này không cần ngày ngày vất vả việc triều chính, ngược lại nhìn lão ta còn có tinh thần, nhìn tốt hơn lúc ở thành Trường An rất nhiều.
Hai người nói muốn đến bờ biển đi dạo một chút, sau khi rời khỏi tiểu viện xuống núi, bên cạnh tất nhiên có thân tín hộ vệ, khéo léo từ chối thị vệ đại nội đi theo bảo vệ, hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác liền rời khỏi núi đá 2 – 3 dặm.
Bờ biển có một bãi đá ngầm lớn, không ít người đều ở trên đó thả câu, Mộc Chiêu Đồng và phu nhân liền trèo lên xem, sống yên ở phía sau một ngư dân.
Lão phu nhân trầm mặc một lát, giọng nói lạnh: "Ta bảo ngươi đi giết Thẩm Lãnh, nhưng hắn lại khỏe mạnh xuất hiện trước mặt ta, ngươi nghĩ ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy có ích?"
Tu Di Ngạn đóng giả thành ngư dân không quay đầu lại: "Tùy tiện hành động, tự tin tất thắng, ngược lại người tặng tính mạng của mình là Hoa Tử Khí, nếu phu nhân cảm thấy ta vô dụng, có thể đổi người khác đi giết Thẩm Lãnh, nếu còn dùng ta, không có cơ hội thập toàn thì ta sẽ không hạ thủ."
Sắc mặt lão phu nhân càng lạnh hơn: "Ngươi đang nói chuyện với ta nói?"
"Lão gia, phu nhân." Tu Di Ngạn nói: "Trên đường đi ta chuẩn bị hạ thủ bảy lần, nhưng bảy lần đều chưa thể xuống tay, không phải ta tầm thường vô vi, mà là ta không dám phụ phu nhân tài bồi, nếu ta chết như Hoa Tử Khí, ai còn có thể báo thù cho phu nhân?"
Lão phu nhân còn muốn nói tiếp gì đó nhưng lại bị đại học sĩ ngăn cản.
"Bản thân ngươi tiện làm việc là được, chúng ta không gấp như vậy, ta vốn tưởng rằng mình rất gấp, sau đó lại nghĩ, có gấp hay không cũng không sao cả, chỉ cần hắn chết trong tay ta cũng đủ rồi... Ta và phu nhân đều đã già, nếu chúng ta không cầm cự được đến lúc ngươi giết hắn xách đầu đến gặp, ngươi cũng không thể từ bỏ, ngươi chính là tay của chúng ta."
Tu Di Ngạn mặt biến sắc, cúi đầu: "Thuộc hạ nhớ rồi."
Mộc Chiêu Đồng đỡ phu nhân đi xuống bãi đá ngầm: "Gần đây bà càng ngày càng nóng vội."
Phu nhân vẻ mặt ảm đạm, nghĩ thủ hạ báo cho biết người đến từ mẫu quốc bà ta ở trong thành Trường An đều bị bắt, trong lòng có thể nào không nóng không vội?
Bà ta càng cảm thấy áy náy: "Lão gia, thật ra có chuyện nhiều năm như vậy ta vẫn luôn không nói với ông..."
Mộc Chiêu Đồng lắc đầu: "Vậy thì bây giờ cũng không cần phải nói, bà không nói thì ta không biết, hà tất phải nói?"
Làm sao lão ta lại không biết, phu nhân của mình không phải người Ninh.
Dù sao cũng sớm chiều bên nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận