Trường Ninh Đế Quân

Chương 1365: Dặn dò

Thanh danh của Vũ Văn Tiểu Sách ở huyện An Thành không có một tỳ vết nào, thanh danh như vậy là thứ không mua được, cũng không uy hiếp được, là nhờ ông ta ở huyện An Thành này không ngừng bỏ công sức trong suốt hai mươi năm để đổi lại được.
Hàng thật giá thật, cũng không thể nghi ngờ.
Cho nên Thẩm Lãnh thật sự không muốn nghi ngờ một người như vậy nhưng hắn lại không thể không nghi ngờ. Đây là nhược điểm của Thẩm Lãnh, có lúc Thẩm Lãnh cũng tự giễu nói mình là một người bao đồng.
Huyện An Thành, doanh trại sương binh.
Vũ Văn Tiểu Sách chậm rãi đi vào, liếc mắt nhìn Tiết Thành đang ngồi ở đó đọc binh thư, cúi người vái lạy: “Tướng quân.”
Tiết Thành cười nói: “Giữa chúng ta hà tất phải khách khí như thế?”
“Tướng quân vẫn không hề thay đổi, sau bữa cơm trưa đều sẽ đọc những binh thư không biết đã đọc bao nhiêu lần rồi. Cho dù bây giờ bảo tướng quân viết ra những quyển sách này, chỉ sợ cũng sẽ không sai một chữ.”
Tiết Thành cười cười: “Viết ngược cũng sẽ không sai một chữ.”
Ông ta đặt binh thư xuống: “Quen rồi, ta lãnh binh nhiều năm, không dám lười biếng, không dám lơi lỏng, lúc trước chỉ nghĩ nếu là khi cùng thủ hạ thương thảo quân tình, thủ hạ nói có sách mách có chứng, ta lại hoàn toàn không biết câu nói của ai, chẳng phải làm mất mặt tướng quân Giáp Tử Doanh Đại Ninh sao. Giáp Tử Doanh là gì? Là thể diện của thiên tử, tướng quân của Giáp Tử Doanh lại càng là thể diện của thiên tử, không thể thua kém người ta, cho nên ta mới đọc hết các binh thư có thể đọc được, như vậy thì mặc kệ cấp dưới nói câu trích dẫn nào trong quyển sách nào, ta đều có thể nói được. Lúc trước nghĩ bệ hạ trọng dụng ta, nếu ta làm mất mặt bệ hạ, bản thân ta cũng sẽ không chịu nổi, hận không thể đâm đầu chết luôn cho xong.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Nhưng tướng quân đã không phải là tướng quân Giáp Tử Doanh nữa, cũng sẽ không còn thương thảo quân tình, diễn tập trận pháp với thủ hạ nữa.”
“Không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, quen rồi.”
Tiết Thành nói: “Có những thói quen đã khắc vào trong xương tủy.”
Ông ta liếc mắt nhìn quyển binh thư đã ố vàng kia, trang sách đều là dùng chỉ khâu lại, không biết đã thay chỉ bao nhiêu lần rồi.
“Quyển Lâm trận thập lục kế này là bệ hạ ban cho ta vào năm ta đến Trường An, người viết bản binh thư này là danh tướng Ngụy Vô Dạng thời Sở tiền triều.”
Ông ta im lặng một lúc, cười khổ: “Bệ hạ nói Ngụy Vô Dạng là trụ cột vững chắc thời Sở, bệ hạ ban cho ta quyển binh thư này là hy vọng ta cũng có thể trở thành trụ cột vững chắc của Đại Ninh.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Lúc đó, tướng quân quả thật là vậy. Trong thành Trường An có đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật như Định Hải thần châm, mà trong Kinh Kỳ đạo thì tướng quân tựa như cột chống trời.”
Tiết Thành lắc đầu: “Đều là quá khứ rồi... Mỗi người đều có lúc già đi, ta cũng khó tránh thoát năm tháng, bệ hạ vẫn có hùng tâm tráng chí của năm đó, nhưng ta bây giờ đã già nua rồi... Thật sự nói ra thì ta biết tấm lòng của bệ hạ, người sắp xếp Đạm Đài Thảo Dã đến chính là muốn cho ta một thể diện, lui xuống mà không có bất kỳ vết nhơ nào, rất tốt.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Tướng quân đều biết hết cả, nhưng lại cứ...”
“Ân tình, đó là thứ rất đáng sợ.”
Tiết Thành cúi đầu nhìn quyển binh thư kia: “Bệ hạ đối với ta là ơn tri ngộ, Dương hoàng hậu đối với ta là ơn cứu mạng, con người ta lại có điểm này không tốt, không dám quên ân... Mấy năm trước khi gặp chuyện không may, Dương hoàng hậu đã dự liệu được bà ấy sẽ có chuyện, cho nên phái người đưa một phong thư tới cho ta. Bà ấy cũng nói cho ta biết chỗ Dương gia giấu rất nhiều tài phú ở Kinh Kỳ đạo, cũng đừng không có yêu cầu gì ở ta, chỉ muốn ta bảo vệ thái tử điện hạ.”
Ông ta nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Sách: “Thật ra chúng ta là người giống nhau. Nếu không phải ngươi ghi nhớ năm đó ta cứu ngươi thì ngươi đã đi từ lâu rồi. Với tài của ngươi, chỉ sợ không đến lượt Lại Thành làm người làm chủ trong Nội các.”
Vũ Văn Tiểu Sách cười cười: “Tướng quân lại nói đùa rồi, ta đâu có tài trị thế.”
Tiết Thành hỏi: “Những câu này đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, chúng ta đừng tâng bốc nhau nữa ... Ngươi tới gặp ta có chuyện gì?”
“Tướng quân, có thể ta... đã bị lộ rồi.” Lúc Vũ Văn Tiểu Sách nói câu nói này cũng không có thay đổi gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn hơi mỉm cười.
“Ta tới là muốn nói với tướng quân, nếu có một ngày ta gặp chuyện không hay, tướng quân tuyệt đối đừng hành sự lỗ mãng, không ai có thể dễ dàng đoán được tướng quân ẩn nấp ở đây, chỉ cần chờ tới lúc Thẩm Lãnh và Diệp Lưu Vân bọn họ đi rồi, tướng quân lại ra ngoài, không ai có thể làm gì được. Sau khi ta gặp chuyện, tướng quân nhớ phải nhẫn nại, phải khắc chế, quyết không được kích động.”
Tiết Thành nghe đến mấy câu này, sắc mặt đã trở nên trắng bệch: “Ngươi đã để lộ sơ hở gì?”
“Chắc không tính là vậy.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Là ta đã sơ suất một chuyện.”
“Là gì? Có thể có cứu vãn không?”
“Không cứu được nữa, hơi muộn rồi.”
Vũ Văn Tiểu Sách đi qua rót một chén trà cho Tiết Thành, dùng hai tay đưa cho Tiết Thành: “Tướng quân ngồi xuống hãy nghe ta nói hết đã, đừng kích động, đừng khẩn trương, càng đừng sợ, nghe ta nói hết với ngài.”
Tiết Thành mấp máy môi, cuối cùng vẫn gật đầu, bưng chén trà nóng ngồi xuống: “Ngươi nói đi.”
Vũ Văn Tiểu Sách ngồi xuống đối diện với Tiết Thành, ngưng một lúc, dường như đang sắp xếp mạch suy nghĩ, một lát sau ông ta khẽ cười nói: “Lúc nãy tướng quân hỏi ta có cách gì cứu vãn hay không, ta nghĩ, thật ra hoàn toàn là vì ta đang cữu vãn cho nên mới có thể bị lộ.”
“Tướng quân động thủ ở Hòa Phong Tế Vũ Lâu, ta giúp tướng quân cứu vãn chuyện sau đó, thuận tiện cũng loại bỏ những người có thể gây nguy hiểm cho tướng quân ở trong Giáp Tử Doanh, rất sạch sẽ, cũng cắt đứt manh mối rất hoàn mỹ.”
Tiết Thành nói: “Vậy tại sao ngươi lại bị lộ?”
“Bởi vì ta không sơ suất... hoàn mỹ.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ta tưởng là chỉ cần ta làm thật cẩn thận kín đáo, lấp hết tất cả các lỗ hổng, Thẩm Lãnh bọn họ sẽ không thể nào tra được cái gì, nhưng lúc nãy Thẩm Lãnh đã đến tìm ta, nói chuyện với ta một lúc. Tuy rằng giống như không quan trọng gì nhưng ta xác định Thẩm Lãnh đang nghi ngờ ta.”
“Nhắc tới cũng buồn cười, thật ra bọn họ không biết nên nghi ngờ ai là chính, cho nên chỉ có thể là ta... Bởi vì cả huyện An Thành ai cũng biết ta làm việc kín kẽ, cũng biết chuyện ta đã quen tự tay sắp xếp hết thảy mọi việc. Thẩm Lãnh hỏi ta một vài chuyện về Giáp Tử Doanh, ta cố ý đem chuyển đề tài đến bổn huyện có bao nhiêu quân hộ, nhưng chính bởi vì như vậy, ta bị lộ không phải do ta đã làm gì, mà là khả năng của ta, hơn nữa không phải bây giờ bị lộ mà là vẫn luôn bị lộ. Vẫn là câu nói đó, khi bọn họ không có gì để lựa chọn, vậy thì lựa chọn người giống nhất để nghi ngờ.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Bản thân ta cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày ta sẽ bị nghi ngờ bởi vì mình làm việc quá hoàn mỹ.”
Tiết Thành bỗng giơ tay lên bám vào vai Vũ Văn Tiểu Sách, ngón tay bám thật chặt, cho nên trên mu bàn tay cũng nổi gân xanh.
“Ngươi nhất định có cách! Ngươi thông minh như vậy, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy, nghiêm túc cẩn thận như vậy, chắc chắn ngươi nghĩ được cách đúng không?!”
“Tướng quân không nên quá nóng lòng.”
Vũ Văn Tiểu Sách nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi tướng quân đừng làm thêm chuyện gì nữa, ta cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân ta. Trước kia ta từng nói với tướng quân, ta sẽ không đi ở trước tướng quân, ta cũng từng nói, một ngày nào đó tướng quân đi rồi, nhất định là ta chủ trì xử lý hậu sự của ngài.”
Hai người đồng thanh nói một câu.
“Ta không thể tin người khác được.”
“Ngài không thể tin người khác được.”
Vũ Văn Tiểu Sách cười: “Cho nên tướng quân cứ việc yên tâm ở tu dưỡng, nếu ta thật sự không chống đỡ được, ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Lỡ như... lỡ như ta đi trước tướng quân, hậu sự của ta phải giao cho tướng quân rồi.”
Tiết Thành lắc mạnh đầu: “Ta không đồng ý! Ngươi trẻ hơn ta nhiều như vậy, sao ngươi có thể đi trước ta được!”
“Thế sự vô thường.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Tướng quân, đừng bảo thủ như vậy, ngài không thích ta đánh giá ngài như vậy, vì chuyện này mà ta còn từng bị ngài mắng, nhưng quả thật ngài như vậy, đây là khuyết điểm của ngài. Thật ra lần này ta đến còn có một câu quan trọng hơn nói muốn nói... Tướng quân, từ bỏ việc phò trợ Lý Trường Trạch tranh giành giang sơn đi, như vậy không thực tế, không có người nào là đối thủ của bệ hạ. Đừng nói bệ hạ là bệ hạ, nắm giữ sức mạnh của cả Đại Ninh, cho dù bệ hạ giống như chúng ta, chúng ta vẫn không thắng được.”
“Ta...”
Tiết Thành mấp máy môi nhưng không nói tiếp được.
“Lý Trường Trạch không thể nào là một hoàng đế đủ tư cách, hắn sẽ đưa Đại Ninh xuống dốc, đây không phải điều tướng quân muốn nhìn thấy, cũng không phải điều ta muốn nhìn thấy. Tướng quân, năm đó bởi vì ta quen thuộc Giang Nam đạo, ngài bảo ta sắp xếp đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng, ta đã nhận lời, bởi vì đó chỉ là giết một người, không liên quan đến triều cục, không liên quan đến quốc gia.”
Tiết Thành nói: “Ta không thể để ngươi gặp chuyện không may, chính bởi vì lúc trước ta cứu ngươi, ngươi từ bỏ tiền đồ của mình mà cam nguyện ở lại, co mình ở huyện An Thành này sắp đặt mọi chuyện cho ta, ngươi đã trả cho ta quá nhiều rồi.”
“Tướng quân đừng nghĩ như vậy.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ơn cứu mạng phải báo đáp như dòng suối, có khi nào không báo? Khi nước suối khô cạn thì mới không thể nào báo đáp.”
Ông ta lại khom người cúi đầu: “Huống hồ, tướng quân cũng không cần áy náy như vậy, chuyện cam tâm tình nguyện, hà tất phải áy náy.”
Ông ta xoay người đi ra ngoài: “Chỉ là nếu tướng quân làm chuyện gì kích động, khiến cho ta không thể yên tâm tự cứu mình, ta sẽ oán giận tướng quân.”
“Được được được.”
Tiết Thành vội vàng nói: “Ta không làm gì cả, cũng không quan tâm gì nữa, ta sẽ ngoan ngoãn ở đây tu dưỡng, ngay cả cửa ta cũng không bước ra.”
Vũ Văn Tiểu Sách cười gật đầu: “Vậy là tốt nhất.”
Sau khi nói xong ông ta rời đi.
Tiết Thành nhìn bóng lưng Vũ Văn Tiểu Sách, lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu ngươi thật sự gặp chuyện gì, cho dù ta liên quan đến ta và cả Kinh Kỳ đạo, liên quan đến ngàn vạn người thì cũng phải báo thù cho ngươi.”
Huyện An Thành, trà lâu.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó thưởng thức từng ngụm trà, nhưng vẻ mặt vẫn còn có chút mơ hồ.
Lâm Lạc Vũ từ bên ngoài đi vào, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện với hắn, nhìn khuôn mặt rối rắm đó, nàng không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn hắn.
“Nếu đúng và sai trên thế giới này đều rất đơn thuần thì tốt rồi.”
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Lâm Lạc Vũ một cái: “Đúng là đúng, sai là sai.”
Lâm Lạc Vũ hỏi: “Vậy ngươi cho rằng đúng và sai nên đơn thuần cỡ nào?”
“Đúng, không ai phản bác, sai, không ai thương hại.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Vậy thì con người nên vô tình cỡ nào?”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Ta biết, chỉ là ta cảm thấy hơi khó xử, cho nên có lẽ người như ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành một đình úy đủ tư cách.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Hàn đại nhân nghe thấy câu nói này chắc sẽ không vui đâu... Một người đáng hận đã làm những chuyện khiến cho người ta cảm thấy đáng kính, người như vậy là đáng hận hay đáng kính?”
Thẩm Lãnh: “Tỷ biết rồi à?”
Lâm Lạc Vũ thở dài: “Huyện An Thành này chỉ lớn như vậy, chỉ có mấy người như vậy để có thể nghi ngờ, đây chính là điểm mà bản thân bọn họ cũng không để ý đến. Người làm việc hoàn mỹ nhất hoàn toàn có thể là người đã làm nhiều chuyện xấu nhất, bởi vì ngay cả làm chuyện xấu thì hắn cũng sẽ rất hoàn mỹ.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Ta biết, thật ra nghĩ lại không phải ta lo lắng giải quyết người này như thế nào, là lo xử lý người này thì các bách tính của huyện An Thành phải làm sao. Bọn họ là sẽ không tin Vũ Văn Tiểu Sách là một người xấu.”
“Có những lúc...” Lâm Lạc Vũ nói: “Pháp quyền không cần bách tính hiểu.”
Giọng nói của nàng bình thản: “Bách tính đều hiểu tình chứ không phải pháp, cho nên quả thật ngươi không thích hợp trở thành một đình úy.”
Thẩm Lãnh thở dài: “Vậy thì giao cho phủ Đình Úy là được.”
Hắn vươn hai cánh tay ra: “Dù sao tra án cũng là việc phủ Đình Úy nên làm, còn ta đến chủ yếu là moi tiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận