Trường Ninh Đế Quân

Chương 1412: Mau nói tạ chủ long ân

Đêm đó.
Nguyên Thạch Vi Nham và thủ hạ ở ngay trong nông trường hoàng gia Đại Ninh, tiến hành một cuộc hội đàm khoảng một canh giờ cùng đông cương Đao Binh đại tướng quân, sau đó vẻ mặt vui mừng trở lại chỗ ở, lại đóng cửa cùng thủ hạ thương nghị rất lâu.
"Đã nhìn thấy hy vọng rồi."
Nguyên Thạch Vi Nham nhìn về phía thủ hạ nói: "Lúc nãy khi uống rượu cùng Mạnh Trường An, hắn hữu ý vô ý tiết lộ, nói có người Tang đã âm thầm tiếp xúc với hắn rất nhiều lần, muốn hỏi thăm một chút về chuyện Anh Điều Liễu Ngạn."
Hộ vệ Trì Dã Anh dưới trướng hắn ta là một người rất lãnh khốc, người này có danh xưng đệ nhất thích khách Tang quốc, có phải đệ nhất hay không thì không biết nhưng danh khí cực kỳ lớn.
Nghe đồn người nào bị y coi là mục tiêu, không có một người nào sống sót, nghe nói người này đã giết khoảng trăm người, ở Tang quốc vô cùng có hung danh.
Trì Dã Anh nghe Nguyên Thạch Vi Nham nói xong liền không tự chủ được cau mày: "Liệu có phải Mạnh Trường An đang cố ý mớm lời đại nhân ngài, ta cứ cảm thấy người này sẽ không nông cạn như vậy."
Y nhìn về phía Nguyên Thạch Vi Nham nói: "Hoàng đế Ninh quốc đã tuyên bố đặc xá Anh Điều Liễu Ngạn. Căn cứ theo tin tức chúng ta tìm hiểu được, nói là giao người cho đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh, mà nghe đồn Thẩm Lãnh người này tham tiền cực độ, nếu có tin tức thì cũng có thể là lấy được từ chỗ Thẩm Lãnh. Hiện tại Mạnh Trường An hữu ý vô ý để lộ ra tin tức, hơn phân nửa là giả, có thể là hắn muốn hãm hại chúng ta."
Nguyên Thạch Vi Nham suy nghĩ một chút rồi nói: "Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An là huynh đệ kết nghĩa."
Hắn ta đi tới đi lui ở trong phòng, vừa đi vừa nói: "Nếu như là hoàng đế bệ hạ Đại Ninh để Mạnh Trường An tiếp kiến chúng ta, mà Thẩm Lãnh không có cơ hội trực tiếp gặp chúng ta, như vậy thì khả năng Thẩm Lãnh bảo Mạnh Trường An nói tin tức liên quan đến Anh Điều Liễu Ngạn cho chúng ta biết là rất lớn."
Đằng Hải Chi Trúc nói: "Nếu hắn muốn tiền, có phải cố ý nói chút gì đó hay không?"
Nguyên Thạch Vi Nham cười cười: "Lúc ăn cơm hắn đã nói một câu, nói là sắp tới sinh nhật của phu nhân hắn rồi, phu nhân hắn thích trân châu nhất, càng lớn càng tốt."
"Ồ." Đằng Hải Chi Trúc nói: "Như vậy sao, như vậy thì quả thật chúng ta có thể thử một lần."
"Đợi khi đêm khuya tĩnh lặng, ta lại đi gõ cửa thử xem."
Nguyên Thạch Vi Nham nói: "Nếu Mạnh Trường An gặp ta thì chứng tỏ chuyện có cơ hội xoay chuyển."
Trì Dã Anh nói: "Hay là đại nhân đừng đi vội, ta âm thầm đi nghe lén một chút."
Thân pháp khinh công của Trì Dã Anh được vinh danh là đệ nhất Tang quốc cho nên y rất tự tin. Nguyên Thạch Vi Nham trầm tư một lát rồi gật đầu nói: "Vậy thì ngươi cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa chúng ta rất có thể bị đuổi khỏi Ninh quốc."
Trì Dã Anh tự tin cười: "Nếu ta không muốn bị người khác phát hiện, trong thiên hạ không ai có thể phát hiện ra ta."
Nguyên Thạch Vi Nham nói: "Đi đi, tuyệt đối cẩn thận."
Trì Dã Anh vâng một tiếng, mở bọc vải ra, lấy một bộ y phục đi đêm ra thay, đi đến cửa nhìn ra bên ngoài, quan sát một lát sau đó xác định không ai, lách người lao ra khỏi phòng, đáp xuống đất không tiếng động.
Trong bóng đêm, Trì Dã Anh xuyên qua màn đêm giống như quỷ mị. Trí nhớ của y cũng cực kỳ tốt, là sát thủ xuất sắc nhất Tang quốc, tất nhiên y quan sát địa hình hết sức cẩn thận, đây là thói quen của y.
Cho nên y tiếp cận chỗ ở của Mạnh Trường An rất thuận lợi, tốc độ rất nhanh.
Y nhanh chóng tới gần tường sau nơi Mạnh Trường An ở, hai tay bám góc tường phát lực bật lên trên, chỉ loáng một cái đã lên đến nóc nhà.
Y hết sức cẩn thận giẫm trên mái ngói đi về phía trước, sau khi xác định đại khái vị trí, lấy móc dây thừng trong túi đeo sau lưng ra, móc trên thanh nóc nhà, cột dây thừng vào hông của mình, sau đó bò tới chỗ mái hiên nhìn xuống.
Cửa sổ phòng Mạnh Trường An đang mở, Trì Dã Anh có thể nhìn thấy Mạnh Trường An đang ngồi trên ghế đọc sách, không có người khác, nếu như vậy thì không thể nghe lén được cái gì. Trì Dã Anh quan sát khoảng nửa khắc, Mạnh Trường An đứng dậy giống như là chuẩn bị nghỉ ngơi, Trì Dã Anh biết chắc chắn không công mà lui, cho nên có chút chán nản.
Đúng lúc này có hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bên này, Trì Dã Anh dịch chuyển về phía sau, rụt đầu vào trong bóng tối.
Hai người kia đi đến cửa thì dừng lại, trong đó có một người nhìn hơi béo tiến lên gõ cửa.
"Cần phục vụ không?"
Người gõ cửa ti tiện nói một câu.
Nghe được câu này Trì Dã Anh sợ tới mức tim cũng khẽ co giật, thầm nghĩ người Ninh thích như vậy sao?
Mạnh Trường An ở trong phòng trả lời một câu: "Lấy tiền không?"
Trần Nhiễm cười nói: "Đại tướng quân có thể thử xem, không tốt không lấy tiền."
Mạnh Trường An: "Tiền nhiều như nước, không mất tiền thì không chơi."
Vừa nói vừa mở cửa ra, Trần Nhiễm quay đầu lại chỉ vào Thẩm Lãnh: "Đây là hàng tặng, kiểu mua một tặng một."
Mạnh Trường An nói: "Vậy thì ngươi đi đi, để hàng tặng lại."
Trên nóc nhà, tim Trì Dã Anh lại giật thót.
Người Ninh quá đáng sợ.
Thẩm Lãnh nhìn chung quanh, Mạnh Trường An đứng ở trong phòng, ngón tay chỉ lên trên, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm lập tức gật đầu.
"Nguyên Thạch Vi Nham nói như thế nào?"
Thẩm Lãnh vào phòng liền hỏi một câu, Trì Dã Anh nằm ở trên nóc nhà thở phào nhẹ nhõm khi nghe được câu này, cuối cùng thì chuyến đi này cũng không uổng công.
"Thẩm Lãnh."
Mạnh Trường An cố ý gọi tên Thẩm Lãnh, sau đó nói: "Lần này nếu Nguyên Thạch Vi Nham có thể đưa ra một giá tiền lớn mua Anh Điều Liễu Ngạn, vậy thì dựa theo đã nói trước, chúng ta chia đều."
Thẩm Lãnh nói: "Không có vấn đề gì."
Tim của Trì Dã Anh đột nhiên thắt lại, hóa ra người này lại là đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh, quả nhiên là tham tiền giống như trong lời đồn, cũng quả nhiên giống như phỏng đoán của Nguyên Thạch Vi Nham đại nhân, là hắn bảo Mạnh Trường An tiết lộ tin tức.
Thẩm Lãnh ngồi xuống rồi nói: "Thật ra Anh Điều Liễu Ngạn người này không có ý nghĩa gì, ý của bệ hạ là thả hắn về Tang quốc, như vậy thì Tang quốc sẽ nội loạn. Cao Tỉnh Nguyên sẽ nghĩ cách để diệt trừ Anh Điều Liễu Ngạn, mà người ủng hộ Anh Điều Liễu Ngạn sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ hắn, Tang quốc sẽ hình thành xu thế đối lập. Đại Ninh vẫn chưa chuẩn bị xong việc khai chiến, không có hai năm thì không chuẩn bị xong, trước lúc đó làm cho Tang quốc nội loạn mới có lợi cho Đại Ninh. Thế nhưng theo phỏng đoán của ta, trong khắp Tang quốc cũng không có bao nhiêu người ủng hộ Anh Điều Liễu Ngạn, sau khi hắn trở về không có ảnh hưởng lớn đối với chiến cuộc trong tương lai, không bằng bán lấy một giá tốt."
Mạnh Trường An nói: "Cho dù Tang quốc không có nội loạn thì có thể đánh thắng được chúng ta sao? Đừng nói vừa mới kết thúc nội chiến, cho dù là binh hùng tướng mạnh cũng không phải là đối thủ."
Trì Dã Anh thầm hừ một tiếng, nghĩ lời đồn nói Mạnh Trường An tự đại, xem ra quả nhiên là như thế.
Mạnh Trường An nói tiếp: "Ta đã gợi ý cho Nguyên Thạch Vi Nham rồi, chỉ xem hắn có thông minh hay không, nếu trong vòng ba ngày hắn không đưa thứ ta muốn đến, vậy thì ba ngày sau là có thể tiếp xúc với nhóm người khác."
Thẩm Lãnh nói: "Ta đã sắp xếp cho người bên phe Anh Điều Liễu Ngạn ở tại thành Trường An, ba ngày sau nếu Nguyên Thạch Vi Nham không cho ngươi đưa tiền đến, người do ta sắp xếp bên kia sẽ gặp ngươi, có thể bọn họ càng muốn bỏ tiền ra mua người hơn Nguyên Thạch Vi Nham, chỉ là bên kia nghèo hơn một chút."
Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy thì quyết định ba ngày đi."
Ba người ở trong phòng lại hàn huyên một lát rồi Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm lập tức rời đi. Trì Dã Anh không đi vội, chờ đèn trong phòng Mạnh Trường An tắt, qua một lát nữa nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, sau đó y mới thu dây thừng và móc rồi nhảy xuống từ phía sau.
Phía sau cây ở chỗ xa, Thẩm Lãnh tựa người ở đó nhìn bóng đen kia nhanh chóng rời đi, cười nói: "Chúng ta phối hợp diễn kịch như vậy, nếu người Tang không lấy ra vật gì tốt thì thật lỗ."
Trần Nhiễm nói: "Nghe nói nữ tử Tang quốc dịu dàng như nước..."
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: "Vậy thì sao?"
Trần Nhiễm nói: "Không có vậy thì gì cả... Trong nhà ta đã có một người dịu dàng như nước, ta chỉ nói vậy thôi. Nữ tử Tang quốc tốt đến mấy đi chăng nữa, có tốt hơn Cao Tiểu Dạng không?"
Thẩm Lãnh: "Cao Tiểu Dạng dịu dàng như nước?"
Trần Nhiễm: "Dịu dàng... như nước ớt."
Sáng sớm hôm sau, sứ đoàn Tang quốc vốn còn nói sẽ đi dạo chơi một vòng trong nông trường hoàng gia nhưng bỗng nhiên về thành Trường An gấp. Nguyên Thạch Vi Nham đến cáo từ Mạnh Trường An, sau đó liền vội vã đi ngay.
Mạnh Trường An nhìn đoàn xe của Lễ bộ ra khỏi cửa lớn nông trường, gã cười nói với Thẩm Lãnh: "Đây là trở về chuẩn bị tiền rồi chứ, hiện tại Tang quốc nghèo như vậy, ngươi nghĩ có thể lấy được bao nhiêu tiền?"
Thẩm Lãnh nói: "Mấy vạn lượng bạc chắc cũng có thể kiếm được chứ, ngươi nghèo như vậy tại sao ngươi còn kén cá chọn canh?"
Mạnh Trường An: "Ngươi nhìn đám mây bay trên bầu trời kia, có giống một chữ "cút" không?"
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn: "Giống như một chữ tiền."
Hai người cười lớn ha ha.
Hai ngày sau, Mạnh Trường An cảm thấy đã đến lúc mình cho người Tang một cơ hội rồi, vì thế một mình đi ra khỏi phủ đại tướng quân của Thẩm Lãnh, trở về phủ tướng quân của gã. Gã mới đến nhà không bao lâu thì hạ nhân đã bẩm báo, nói có khách cầu kiến.
Không bao lâu sau Nguyên Thạch Vi Nham đa đi nhanh vào, nhìn thấy Mạnh Trường An liền trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Đại tướng quân, thật là mạo muội quá."
Hắn ta cười nói: "Hai ngày trước nghe đại tướng quân vô tình nói là sắp đến sinh nhật của phu nhân, cho nên ta vội về Trường An, lục tìm trong số lễ vật ta mang đến, lại chạy khắp thành Trường An một lượt, lúc này mới tìm được một vài thứ hẳn là phu nhân sẽ thích."
Thủ hạ của hắn ta mang một cái rương lớn vào, nhìn có vẻ cực kỳ nặng nề, đặt xuống đất phát ra một tiếng "bịch".
"Đây là cái gì?"
Mạnh Trường An cố ý tỏ vẻ không vui.
Nguyên Thạch Vi Nham cho người mở rương lớn ra, ôm một cái hộp gỗ nhỏ ở bên trong ra. Ngoại trừ hộp gỗ nhỏ này ra, số còn lại đều là vàng lấp lánh, khác với đĩnh vàng bên Đại Ninh này, tất cả đều là tiền vàng.
Một rương lớn tiền vàng này, nếu đổi thành bạc thì ít nhất cũng có mấy vạn lượng.
"Không thành kính ý."
Nguyên Thạch Vi Nham mở hộp gỗ nhỏ ra, bên trong là ba viên trân châu sáng bóng, xếp thành một hàng.
Ba viên trân châu này tuyệt đối là hàng hiếm thấy. Thông thường mà nói, trân châu có thể to bằng trứng gà như vậy đã được coi là vật quý hiếm, ba viên mà Nguyên Thạch Vi Nham mang đến, hai viên to như trứng gà, viên ở giữa to như nắm đấm của đứa trẻ choai choai vậy.
Thật ra sở dĩ Mạnh Trường An cố ý nói trân châu gì đó cũng là bởi vì gã biết Tang quốc thiếu vàng ít bạc nhưng trân châu thì nhất định sẽ không quá khan hiếm, nhưng mà khác nhau ở chỗ giá trị của trân bảo khác nhau.
Ba viên trân châu lớn như vậy, ở Tang quốc không bán được bao nhiêu tiền, phần lớn mọi người không mua nổi, người mua được sẽ không mua, nhưng ở Đại Ninh, ba viên trân châu này cộng lại tuyệt đối có thể bán với giá trên trời.
"Thế này..."
Mạnh Trường An ra vẻ khó xử: "Thế này thật ngại quá, vô công bất thụ lộc."
Nguyên Thạch Vi Nham cười nói: "Thật ra thì quả thật có chuyện muốn nhờ đại tướng quân giúp, chỉ là vẫn luôn ngại mở miệng..."
Hai canh giờ sau, ngự viên, Tứ Mao Trai.
Hoàng đế nhìn hai kẻ bị ông ta triệu vào cung liền không nhịn được muốn cười. Hiển nhiên hai tên kia đã đoán được dụng ý của hoàng đế cho nên đứng ở đó giống như bị thiệt rất lớn, hết sức ủy khuất.
"Bệ hạ từng nói tất cả bạc kiếm được từ tay người Tang đều thuộc về thần."
Thẩm Lãnh vẫn còn cố gắng tranh thủ, lén liếc nhìn hoàng đế một cái rồi nói: "Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, sao có thể đổi ý chứ?"
Hoàng đế ho khan một tiếng rồi nói: "Lời trẫm từng nói thì đương nhiên sẽ không đổi ý, đã nói cho các khanh thì là cho các khanh, trẫm sẽ còn cố lấy lại à? Các khanh không khỏi coi trẫm là kẻ quá keo kiệt rồi đấy."
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế nói: "Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trẫm nghe nói các khanh đã nhổ không ít cỏ dại yêu thích của trẫm ở nông trường..."
Thẩm Lãnh há hốc miệng: "Bệ hạ, đừng chơi như vậy chứ..."
"Như thế này đi."
Hoàng đế khoát tay: "Niệm tình các khanh là vi phạm lần đầu, trân châu để lại cho trẫm, tiền vàng các khanh tự giữ."
Ông ta cười nói: "Mau nói tạ ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận