Trường Ninh Đế Quân

Chương 1260: Nhất định phải chết

Ý chỉ của bệ hạ đã nói ông ta sẽ phái một người đến thương lượng với Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ. Rốt cuộc người này là ai thì trong ý chỉ không nhắc đến, cũng không thể nào đoán được. Thẩm Lãnh đoán người tới chắc hẳn là một vị quan văn, có thể có tư duy cực mạnh, có thể cân nhắc đại cục.
Suy đoán của Võ Tân Vũ và Thẩm Lãnh không khác nhau lắm. Thậm chí hai người đều đã nghĩ đến có khả năng là đại học sĩ thủ phụ Nội các Lại Thành tới, nhưng lại nghĩ Nội Các nhiều việc như vậy, Lại Thành không thể dứt ra được mới đúng.
Kết quả ý chỉ của bệ hạ đến chưa được mấy ngày, có thám báo từ bên ngoài vội vã chạy vào, nhìn thấy Thẩm Lãnh liền chắp tay nói: "Đại tướng quân, có một đội ngũ từ phía nam đến, đã cách đại doanh không đến ba mươi dặm."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ mặc kệ vị quan văn đại nhân này là ai, chỉ nói tốc độ này đã đáng để tất cả các quân nhân tôn kính. Ý chỉ của bệ hạ là dùng thiên lý gia cấp, quân dịch trạm dọc đường ngày đêm không ngừng tiếp sức đưa đến bắc cương, mà tốc độ của vị đại nhân này chỉ chậm hơn ý chỉ mấy ngày, quả thật khiến người ta rất bất ngờ.
"Có biết người đến là ai không?"
Thẩm Lãnh vừa đi ra ngoài vừa hỏi, thám báo lắc đầu: "Sau khi chúng ta phát hiện liền chia nhau làm việc, đội chính dẫn những người khác đi nghênh đón, căn dặn ta trở lại bẩm báo tin tức, ta không gặp người cho nên không xác định là ai, nhưng mà..."
Trong mắt thám báo đó lóe một tia sáng.
"Đại tướng quân, ta nhìn thấy đại kỳ."
"Hửm?"
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Người tới là một viên võ tướng?"
"Phải."
"Trên đại kỳ là chữ gì?"
"Đạm Đài."
Thẩm Lãnh đột nhiên khựng chân lại, quay lại liếc nhìn thám báo kia: "Ngươi đã nhìn rõ ràng?"
"Thuộc hạ dùng thiên lý nhãn nhìn rất rõ ràng, trên đại kỳ quả thật là hai chữ Đạm Đài, hơn nữa cờ xí của đội ngũ đó cũng không giống chiến kỳ mà biên quân chúng ta dùng. Chiến kỳ biên quân là thuần một màu đỏ, mà chiến kỳ của đội ngũ đó có một vòng viền vàng."
"Cấm quân..."
Trong lòng Thẩm Lãnh thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bất ngờ nhiều hơn, thật sự không ngờ người đến bắc cương lại là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật. Hắn ra ngoài sau đó nhanh chóng sai người dắt một con chiến mã tới, phi thân lên ngựa, dẫn theo các tướng quân thủ hạ ra ngoài nghênh đón.
Một lúc sau, Thẩm Lãnh nhìn thấy đại kỳ phía đối diện đi, cười toét miệng. Đối với Thẩm Lãnh mà nói Đạm Đài đại tướng quân không chỉ là một vị tiền bối, còn là một vị lương sư. Trước đây lúc ở Trường An, Đạm Đài đại tướng quân dùng trường sóc phá đao pháp của Thẩm Lãnh, làm cho tiến cảnh của Thẩm Lãnh về mặt võ nghệ tăng mạnh. Nếu không có khoảng thời gian được Đạm Đài đại tướng quân chỉ điểm đó, suy nghĩ của Thẩm Lãnh trong việc dùng hắc tuyến đao đối kháng với binh khí dài sẽ vẫn còn có rất nhiều chỗ thiếu sót.
Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật tới quá nhanh, trên đường đi sợ làm lỡ chuyện của bắc cương nên đã dùng tốc độ nhanh nhất, cho nên thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dù sao ông ta cũng đã không còn trẻ nữa.
Nhưng khi vị đại tướng quân khiến kẻ thù nghe tin đã sợ mất mật này nhìn đến Thẩm Lãnh, trên mặt lại có biểu cảm giống như cha già nhìn thấy đứa con trai đã lâu không gặp. Lúc trước Đạm Đài Thảo Dã cũng từng nói với vẻ hơi ghen tị, đại tướng quân tốt với Thẩm Lãnh hơn gã.
"Đại tướng quân!"
Thẩm Lãnh nhảy từ trên chiến mã xuống, đi nhanh mấy bước sau đó chắp tay gọi một tiếng.
Đạm Đài Viên Thuật nhảy từ trên lưng ngựa xuống, vặn eo qua lại: "Đừng khách khí như vậy... Con người không chấp nhận già đúng là không được. Lúc trẻ đi đường như thế nào cũng không cảm thấy mệt, bây giờ mới đi vài bước mà lưng đã sắp gãy rồi."
Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Còn trắng hơn trước đây một chút."
Thẩm Lãnh cười nói: "Lần trước gặp đại tướng quân là lúc mới từ tây cương trở lại, mặt trời bên đó rất độc, da đen cũng bình thường, bên bắc cương này tuy lạnh nhưng che chắn rất kín, cho nên trắng cũng bình thường."
Đạm Đài Viên Thuật ừ một tiếng: "Chỗ nên trắng thì trắng, chỗ nên đen thì đen."
Thẩm Lãnh ngây người ra, sau đó thử dò hỏi: "Đại tướng quân đang nói kiểu đùa giỡn khá tục tĩu sao?"
Đạm Đài Viên Thuật: "Tục cái * ngươi."
Thẩm Lãnh: "Đen, cũng không phải, là thiên về đen."
Đạm Đài Viên Thuật: "Cút..."
Đã đến đây rồi cũng không cần đi vội vã nữa, quãng đường còn lại cũng không bao xa cho nên Đạm Đài đại tướng quân bảo Thẩm Lãnh cùng ông ta đi bộ về, cũng hoạt động người một chút.
Thẩm Lãnh nói rõ chi tiết thế cục bắc cương hiện giờ, đại tướng quân vừa đi vừa nghe và thi thoảng còn hỏi han, chờ Thẩm Lãnh nói chi tiết xong đã là một canh giờ sau, cũng đi bộ trở về đến cửa đại doanh.
Đạm Đài Viên Thuật hỏi: "Diệp Vân Tán đâu?"
"Diệp đại nhân ra ngoài rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Hiện tại bên Hắc Vũ có mấy người có thể là mật điệp do Diệp đại nhân sắp xếp, nhưng để bảo vệ mật điệp không bị phát hiện, ngay cả Diệp đại nhân cũng không biết thân phận của mấy người đó là gì. Hiện tại sắp tỷ thí, vì không để người của chúng ta tự giết lẫn nhau trên lôi đài tỷ thí, Diệp đại nhân nói ra ngoài mấy ngày hỏi thử tình hình."
Đạm Đài Viên Thuật ừ một tiếng: "Những đứa trẻ đó chịu khổ ở chỗ người Hắc Vũ, bọn họ còn muốn nguy hiểm hơn nhiều so với cùng kẻ thù đánh một trận đao thật thương thật trên chiến trường. Nguy hiểm mà chúng ta đối mặt chẳng qua là một khắc trên chiến trường thôi, còn bọn họ là mỗi ngày mỗi canh giờ mỗi một giây đều đối mặt với nguy hiểm, sống lo lắng đề phòng quá giày vò."
Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đã chọn ra người tham gia tỷ thí chưa?"
Thẩm Lãnh nói: "Là đại tướng quân Võ Tân Vũ đang chọn người, bên ta chỉ chọn hai người."
Đạm Đài Viên Thuật: "Hai người tính cả ngươi?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Phải..."
Đạm Đài Viên Thuật nói: "Bệ hạ đoán không sai. Trước khi ta đi bệ hạ đã nói Tâm Phụng Nguyệt không có nhiều cách nữa, tổng hợp lại nhiều tin tức như vậy để phỏng đoán, y lại không muốn trực tiếp cúi đầu trước Đại Ninh cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn phương thức như vậy... Đối với Tâm Phụng Nguyệt mà nói, thắng thì tất nhiên là tốt, cho dù thua cũng có thể cho cả nước Hắc Vũ một lời giải thích. Y có thể nói chúng ta cố hết sức giữ gìn tôn nghiêm của đế quốc Hắc Vũ, thua chính là thua, thua thì phải nhận."
Đạm Đài Viên Thuật vừa đi vừa nói: "Đây là chút tâm tư riêng của Tâm Phụng Nguyệt thôi. Nếu đánh, đối Hắc Vũ mà nói là không chấp nhận nổi, nếu không đánh thì thừa nhận là sợ, trực tiếp cắt đất đền tiền cho Đại Ninh, y sợ quốc nội Hắc Vũ phản kháng quá mạnh. Mặc dù y đại quyền độc tài, nhưng y cũng không tự tin là mình có thể cái gì cũng không quản, không để ý."
"Lấy lôi đài quyết đấu sinh tử để thay thế chiến trường chém giết, đối với người Hắc Vũ mà nói là một biện pháp bất đắc dĩ, mang đến tổn thất ít hơn nhiều so với chiến tranh, hơn nữa còn là đánh có tôn nghiêm, cũng không đến mức bị bách tính trong Hắc Vũ chỉ thẳng vào mặt mắng bọn họ không dám chống cự."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cho nên bọn họ thắng thua đều có thể nhận. Đối với bọn họ mà nói thắng là niềm vui bất ngờ, còn có thể mượn cơ hội giết chết tướng quân trẻ tuổi Đại Ninh để phấn chấn sĩ khí của bọn họ. Mà thua thì sao? Dù sao Tâm Phụng Nguyệt cũng đã chuẩn bị trước việc phải cắt đất đền tiền, chỉ là muốn dùng một phương thức có vẻ thể diện hơn một chút để cắt đất đền tiền, cho nên cũng có thể chấp nhận. Cắt đất đền tiền kiểu dám cược dám chịu thua khác với cắt đất đền tiền kiểu không đánh không chống cự trực tiếp, tuy rằng nghe có vẻ như bịt tai trộm chuông, nhưng tốt xấu gì cũng thể diện hơn một chút."
Đạm Đài Viên Thuật dừng chân lại: "Tướng quân trẻ tuổi? Đã đàm phán xong rồi? Tất cả những người tham gia tỷ thí phải là cấp bậc tướng quân?"
"Lúc đầu ý của Diệp Vân Tán Diệp đại nhân là binh lính trong quân cũng có rất nhiều cao thủ, cũng không phải chỉ có các tướng quân mới có thể đánh, nhưng Võ Tân Vũ và ta không đồng ý."
Đạm Đài Viên Thuật nghe Thẩm Lãnh nói xong cũng gật đầu: "Chức vị của các ngươi khác nhau, tính toán khác nhau, cho nên suy nghĩ khác nhau cũng là chuyện tất nhiên. Hắn nghĩ để cho các binh sĩ đi tham gia tỷ thí thì tổn thất nhỏ hơn một chút, mà ngươi và Võ Tân Vũ cho rằng quân nhân bất kể là tướng quân hay binh lính đều là huynh đệ, hai người các ngươi cảm thấy có chuyện thì nhất định phải là tướng quân lên, mà điều Diệp Vân Tán suy nghĩ là giảm thấp tổn thất."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật hỏi: "Ý của đại tướng quân thì sao?"
"Ta cũng là quân nhân."
Đạm Đài Viên Thuật nói: "Trước giờ ta cũng cũng sẽ không chạy sau lưng binh lính của ta."
Lúc các tướng quân của Đại Ninh xung phong không có một ai nói "xông lên cho ta", đều là nói "theo ta xông lên".
Thẩm Lãnh lập tức cười.
Đạm Đài Viên Thuật hỏi: "Võ Tân Vũ và ngươi lựa chọn như thế nào, là ngươi lên hay hắn lên?"
"Tuy rằng Tâm Phụng Nguyệt điểm danh bảo ta lên."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng Võ Tân Vũ không đồng ý, ta không thuyết phục được gã này, hắn lấy phẩm cấp áp chế ta. Tuy đều là đại tướng quân nhưng hiện tại ta chính tam phẩm, hắn là chính nhị phẩm, cho nên hắn nói có việc thì phải là hắn lên, còn bắt ta phục tùng quân lệnh."
Đạm Đài Viên Thuật hơi hất cằm lên: "Ta chính nhất phẩm."
Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân cũng không có phần, đã nói là người trẻ tuổi lên rồi."
Đạm Đài Viên Thuật: "..."
Ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó hỏi: "Vậy ngươi như thế nào khiến hắn đồng ý?"
"Rút thăm."
Thẩm Lãnh nói: "Ta đề nghị rút thăm, ai rút được chữ lên thì người đó đi."
Đạm Đài Viên Thuật hừ một tiếng: "Quá ấu trĩ nông cạn, chẳng lẽ Võ Tân Vũ không đoán ra được ngươi sẽ viết cả hai cái là lên, sau đó ngươi rút trước? Nếu như ngay cả cái này cũng không đoán ra, hắn còn làm đại tướng quân thế nào được."
Thẩm Lãnh thở dài: "Đúng vậy... đã bị hắn đoán được ý đồ của ta, cho nên nói gì thì hắn cũng không cho ta rút trước, hắn rút trước."
Đạm Đài Viên Thuật ngẩn ra: "Hắn rút được không lên? Ngươi mà lại như vậy công bằng viết một cái lên, một cái không lên?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta viết hai cái không lên, để hắn rút trước."
Đạm Đài Viên Thuật dừng chân, nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Không hổ là Thẩm Tiểu Tùng dạy dỗ."
Thẩm Lãnh: "Đây là khen ta hay là mắng Thẩm tiên sinh?"
Đạm Đài Viên Thuật nói: "Đều có, nghĩ ngược lại cũng được."
Thẩm Lãnh: "..."
Hai người vào đại doanh, ngồi ở trong đại trướng trung quân của Thẩm Lãnh. Tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ không ngồi ở chủ vị, tên tuổi của Đạm Đài Viên Thuật đối với các binh sĩ mà nói chính là một truyền kỳ, cho nên lúc này tất cả các binh sĩ trong đại doanh đều tự giác tụ tập ở bên ngoài lều lớn ngóng nhìn, muốn được nhìn Đạm Đài đại tướng quân trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào. Người ở phía trước nhìn thấy được cho nên cảm xúc dạt dào, người ở phía sau không nhìn thấy thì hết sức nôn nóng.
"Ý của bệ hạ là mặc kệ Tâm Phụng Nguyệt bày ra trò gì, nên ứng đối như thế nào thì ứng đối như thế nấy, y dựng võ đài thì chúng ta đánh võ đài, nhưng có một việc nhất định phải làm được, nếu không làm được, bệ hạ sẽ hỏi ngươi."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ta phẩm cấp thấp, chính tam phẩm, người chính nhị phẩm còn đang chạy tới đây kìa."
Đạm Đài Viên Thuật nói: "Ta chỉ truyền chỉ, bệ hạ nói như vậy, bệ hạ nói là hỏi ngươi, vậy thì là hỏi ngươi."
Thẩm Lãnh: "Haiz..."
Đạm Đài Viên Thuật tiếp tục nói: "Giết Tâm Phụng Nguyệt."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh, nói từng câu từng chữ: "Yêu cầu của bệ hạ là Tâm Phụng Nguyệt nhất định phải chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận