Trường Ninh Đế Quân

Chương 783: Không giữ lại cái nào

Trên boong chiến thuyền, Thẩm Lãnh đi nhanh qua nhìn thấy Trần Nhiễm đang ngồi xổm chơi thứ gì đó nên tò mò đến xem thử, không biết tên này làm sao vớt được một chậu cua nhỏ, đang ngồi lẩm bẩm nói gì đó. Hắn đi đến gần nghe thử thì nghe thấy Trần Nhiễm nghiêm túc nói: "Trên trời có đức hiếu sinh, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, bây giờ ta giao sự sống chết của các ngươi cho các ngươi tự nắm giữ, oẳn tù tì để phân thắng thua, một ván định sinh tử, các ngươi thắng thì ta thả các ngươi đi."
Tiếp theo là mặt dày một cách nghiêm túc.
"Để bày tỏ ta thật sự không muốn ăn các ngươi, ta nói cho các ngươi biết... ta ra búa."
Sau đó gã thật sự rất mặt dày ra búa, cả đàn cua thì khua càng.
"Tích cực như vậy, tất cả các ngươi đều ra kéo à."
Trần Nhiễm thở dài nói: "Đúng là một đàn cua tốt."
Thẩm Lãnh đá vào mông Trần Nhiễm một cú: "Lúc nãy có phải ngươi ngấm ngầm chửi ta không?"
"Đâu có đâu."
Trần Nhiễm hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Lãnh gãi đầu: "Đột nhiên hắt hơi liền ba cái."
Trần Nhiễm nói: "Một nhớ hai chửi ba nhắc, hắt hơi ba cái là có người nhắc đến ngươi, không phải chửi ngươi."
Thẩm Lãnh: "Mơ hồ có cảm giác được ai đó nhớ nhung."
Trần Nhiễm vội vàng lắc đầu: "Chắc chắn không phải ta, ta có thể nhớ ngươi gì chứ?"
Thẩm Lãnh liếc nhìn đám cua kia: "Nhỏ như vậy mà ngươi đã định ăn chúng rồi à? Nhớ bỏ nhiều ớt một chút."
Trần Nhiễm: "Ta đâu biết làm."
Thẩm Lãnh: "Coi như ta chưa nói."
Trần Nhiễm lập tức túm ống tay áo của Thẩm Lãnh, nhìn hắn với ánh mắt cầu xin: "Ngươi hãy tội nghiệp Tiểu Nhiễm Nhiễm của ngươi chút đi."
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Trần Nhiễm cười hì hì: "Sắp xếp người về Trường An trước nói với đại ca ta rồi chứ? Tính toán lộ trình, còn 4 - 5 ngày nữa là chúng ta sẽ đến Trường An rồi, cũng không biết lần này cha ta gặp ta liệu có còn cầm gậy đánh ta không."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi phải tin không có cha mẹ nào không thương con mình. Tuy Trần đại bá nhìn thấy ngươi là đánh ngươi nhưng ngươi nên tin tưởng chắc chắc rằng ông ấy chỉ muốn đánh ngươi chơi vậy thôi, không liên quan đến chuyện có yêu ngươi hay không."
Trần Nhiễm: "Ông nội ngươi..."
Gã liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái rồi nói: "Nhưng đã nói trước rồi đó, sau khi đến Trường An đừng cầu hôn Cao Tiểu Dạng vội."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Biết rồi."
Thành Trường An.
Cao Tiểu Dạng xách một ít thức ăn chín từ bên ngoài đi vào, lắc lắc đồ trong tay với Trần đại bá: "Đồ ngon đến rồi đây."
Trần đại bá nhìn thấy Cao Tiểu Dạng liền cười tươi rói, chống gậy đi ra đón: "Lại hoang phí rồi. Phiếu hào nhiều việc như vậy mà ngày nào ngươi cũng chạy đến đây một chuyến, đi đi về về xa như vậy quá vất vả, ngươi không cần lo cho ta, cơ thể ta rất tốt."
Cao Tiểu Dạng cười hì hì: "Bớt giở chiêu này đi, ngày nào đợi đến lúc này là ông cũng đi tới đi lui. Uống vài chén chứ?"
Trần đại bá cũng cười hì hì: "Uống vài chén!"
Cao Tiểu Dạng lấy một cái bàn tròn nhỏ để ở trong sân, lấy thêm hai cái ghế bày ra sau đó dìu Trần đại bá ngồi xuống. Nàng ta ngồi xuống rồi vén tay áo lên: "Quy tắc cũ, nói trước là không được chơi xấu nữa."
"Nha đầu à, ta thấy ngươi nhỏ tuổi nên mới không dùng hết sức. Năm đó ở trên bến thuyền sông Nam Bình ta từng vật tay thua ai bao giờ? Nào nào nào!"
"Con cua có tám cái chân, hai càng nhọn to như vậy..."
Cao Tiểu Dạng cười lớn ha ha: "Nào nào nào, ông già, ông thua rồi!"
Trần đại bá vẻ mặt không vui.
Bởi vì không phải người thua uống rượu, ông ấy thua thì Cao Tiểu Dạng uống rượu. Nếu ông ấy thua mà uống rượu thì ông ấy cũng vui vẻ.
"Nha đầu à, ngày ngày ngươi đến chọc ta chơi mà lương tâm không bất an sao? Hàng ngày xách rượu đến thăm Trần đại bá ngươi nhưng lần nào vật tay cũng không nhường ta, phần nhiều rượu đều là ngươi uống..."
"Ông già, ông bao nhiêu tuổi rồi."
Cao Tiểu Dạng vỗ vai Trần đại bá, ôn tồn nói: "Mỗi ngày uống một hai chén rượu là được, nhiều thì không được. Trần Nhiễm không ở bên cạnh ông, ta phải trông chừng ông. Nếu không phải ngày nào ta cũng đến, ai biết từ sáng đến tối ông uống bao nhiêu rượu."
Trần đại bá: "Rượu trong nhà đều bị ngươi giấu đi hết, còn lừa hết tiền của ta..."
Cao Tiểu Dạng nghiêm túc nói: "Đó sao có thể là lừa được chứ? Ta chỉ nói với ông một chút về nghiệp vụ gửi tiền của phiếu hào Thiên Cơ chúng ta, là chính ông nhất quyết gửi hết tiền vào đó. Bây giờ ông nói ta là người lừa ông, lúc đó chính là ông kéo ta nói nha đầu à, ngươi không thể không chiếu cố Trần đại bá của ngươi chuyện kiếm tiền này được, có đúng không ông già?"
Trần đại bá đỏ mặt: "Đó chỉ là ngươi lừa ta, ngươi giấu hết rượu đi, bạc cũng lừa vào phiếu hào của ngươi, mỗi ngày chỉ cho ta một hai chén rượu để uống, thịt cũng không thể ăn thoải mái..."
Cao Tiểu Dạng cười nói: "Nói nữa? Nói nữa là một ngày một hai chén rượu cũng không cho ông uống nữa."
Trần đại bá lẩm bẩm nói: "Đợi con trai ta về sẽ bảo nó mua cho ta."
Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Lẽ nào tiền của con trai ông không phải là của ta?"
Nàng ta rướn người về phía trước cười cợt nhả, nói: "Ông già Trần, sau này trong cuộc sống lâu dài ông sẽ thể hội cảm giác sợ hãi bị ta chi phối, muốn uống bao nhiêu rượu phải nghe lời ta, ăn bao nhiêu thịt phải nghe lời ta, mỗi ngày rèn luyện bao nhiêu lâu phải nghe lời ta."
Trần đại bá cười, ăn muốn miếng thức ăn: "Còn có gì phải nghe lời ngươi nữa?"
Cao Tiểu Dạng: "Hứa gả con trai ông cho ta."
Trần đại bá phụt cười một tiếng: "Nha đầu à, nói thật nếu ngươi đồng ý thì Trần đại bá ta càng đồng ý hơn. Nếu tiểu tử thối Trần Nhiễm đó dám nói không đồng ý, ta sẽ đánh gãy chân nó."
Cao Tiểu Dạng gật đầu: "Đúng! Hắn không đồng ý thì hai chúng ta cùng đánh!"
Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài cửa nhà Trần đại bá, Trà gia từ trên xe ngựa xuống, xách y phục đã làm xong và một ít trái cây bánh ngọt vào. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Cao Tiểu Dạng lại đang vật tay ức hiếp Trần đại bá, nàng không nhịn được liền bật cười: "Trần đại bá, sau này ông phải khổ rồi."
Trần đại bá nhìn thấy Trà gia đến lập tức cười: "Ngươi mau đến quản nha đầu này đi, quá đáng rồi, quá đáng lắm rồi."
Trà gia ngồi xuống trò chuyện với Trần đại bá một lúc, sau đó nhìn sang Cao Tiểu Dạng: "Trước khi đến đây ta nhận được tin, đoán chừng 3 – 4 ngày nữa là Lãnh Tử và Trần Nhiễm bọn họ sẽ đến Trường An, muội đã nghĩ xong chưa? Nếu như muội đã nghĩ xong rồi, ta sẽ thay mặt Trần đại bá đến phiếu hào chính thức đặt sính lễ."
Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Vậy thì không được!"
Trần đại bá ngẩn người: "Sao vậy nha đầu? Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, đại bá đứng về phía ngươi."
Cao Tiểu Dạng cười nói với Trần đại bá: "Không sao, không sao."
Sau đó nàng ta cầm tay Trà gia nghiêm túc nói: "Tỷ không thể đến đặt sính lễ, tỷ là người bên nhà gái."
Trà gia cười ngặt nghẽo: "Chưa từng thấy muội bạo dạn như vậy đấy."
Cao Tiểu Dạng: "Thôi đi, là bản thân ai gấp gáp lên xe ngựa đón tân nương tử?"
Trà gia ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Muội nhìn trời kìa, thật trắng, muội nhìn mây kìa, thật xanh."
Cao Tiểu Dạng: "..."
Cung Vị Ương.
Hoàng đế liếc nhìn thái tử đứng trước mặt mình. Lúc nãy ông ta đã cho thái tử xem mấy bản tấu chương để trên bàn, sau đó bảo thái tử nói xem nên xử trí thế nào. Thái tử trầm mặc một lúc sau đó nói từng việc một, cũng rõ ràng rành mạch và còn đúng mực vừa vặn. Hoàng đế vui mừng cười: "Thời gian gần đây con lại có tiến bộ lớn, sau này vẫn phải học Lại Thành nhiều."
Thái tử vội vàng cúi đầu: "Nhi thần biết, đại học sĩ thật sự khiến nhi thần mở mang tầm mắt, bất luận là học thức hay là tư duy, nhi thần đều học được quá nhiều điều từ đại học sĩ."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Về Đông Cung đi, sau này mỗi ngày đến gặp trẫm, mỗi ngày trẫm đều sẽ kiểm tra con."
Thái tử lại vái lạy: "Nhi thần ghi nhớ."
Từ trong Đông Noãn Các ra ngoài, thái tử Lý Trường Trạch thở phào một hơi thât dài, lại ứng phó được thêm một ngày nữa. Gã ta cũng không biết thế nào, đã liên tục 7 – 8 ngày liền, mỗi ngày phụ thân đều sẽ bảo gã ta đến Đông Noãn Các, tùy tiện chọn mấy bản tấu chương bảo gã ta xử lý, 7 – 8 ngày nay có ngày nào mà gã ta không thấp thỏm bất an, sợ có lỗi lầm gì. May mà những thứ này cũng không khó, với năng lực của gã ta thì ứng phó cũng không thành vấn đề.
Trở về Đông Cung của mình, thái tử vừa vào cửa đã đá văng hai chiếc giày, ngồi trên ghế gác chân lên bàn: "Tào An Thanh, lúc nãy trước khi ta đến Đông Noãn Các ngươi đã nói gì? Ngươi nói có thể các lão đã gặp chuyện không hay?"
Tào An Thanh vội vàng đi qua, khom lưng nói: "Cũng là nô tỳ đoán bừa thôi. Đã rất lâu rồi các lão không có tin tức, phản loạn bên Bình Việt đạo đều đã bị tiêu diệt, ngày ngày có tin chiến thắng nhưng Hàn Hoán Chi lại không có một chút xíu tin tức nào. Nô tỳ cảm thấy lần này có thể các lão không thoát được."
"Không thoát được cũng tốt."
Thái tử hừ một tiếng: "Cái lão già đó chết thì chết, sau khi lão ta chết, coi như tất cả mọi chuyện bất lợi với ta, những người bất lợi với ta cũng đều biến mất sạch sẽ, sau này ta cũng có thể yên tâm một chút."
Trong ánh mắt của Tào An Thanh lóe lên một tia căm hận, y đang cúi đầu nên tất nhiên thái tử không nhìn thấy.
"Hỏi ngươi một chuyện."
Thái tử bỏ chân xuống khỏi bàn, nhìn Tào An Thanh hỏi: "Tại sao mấy ngày nay phụ hoàng đều muốn gọi ta qua kiểm tra đánh giá học vấn? Còn bảo ta xử lý tấu chương?"
"Sợ là bệ hạ sắp bắc chinh rồi."
Tào An Thanh nhìn ra bên ngoài, đi qua đóng cửa phòng lại rồi trở về nói nhỏ: "Đây là đang tôi luyện điện hạ, cũng là để thử khả năng ứng biến của điện hạ. Nếu như biểu hiện của điện hạ không có vấn đề, khi bệ hạ ngự giá thân chinh cũng sẽ vững dạ hơn."
Thái tử khẽ cau mày: "Bắc chinh? Vào thời điểm hiện tại còn muốn bắc chinh? Loạn bên Bình Việt đạo còn chưa hoàn toàn dẹp hết, lúc nãy phụ hoàng vẫn không từ bỏ việc bắc chinh chẳng phải là hao tài tốn của, thậm chí làm tổn hại đến căn cơ Đại Ninh sao? Ta tưởng gần đây phụ hoàng không nhắc đến chuyện này là ông ấy đã từ bỏ rồi chứ.
Tào An Thanh nói: "Bệ hạ không nói với điện hạ sao? Đó chỉ là nô tỳ đoán bừa thôi, điện hạ đừng để bụng."
Thái tử ngẫm nghĩ: "Dù sao thì phụ hoàng có chuyện gì cũng chưa từng trực tiếp nói với ta, không đến phút cuối thì sẽ không nói với ta, nhưng mà..."
Gã ta nhìn về phía Tào An Thanh, khóe miệng nhếch lên: "Phụ hoàng rất hài lòng về biểu hiện của ta mấy ngày nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phụ hoàng bắc chinh, ta sẽ chủ quản triều chính... Đây là chuyện tốt, chuyện cực tốt."
Tào An Thanh vội vàng cúi đầu: "Chúc mừng điện hạ."
Thái tử cười một lúc rồi sắc mặt dần dần lạnh lùng: "Bây giờ phụ hoàng đang xem trọng ta, chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến phân lượng của ta trong lòng phụ hoàng. Ngươi đi nghĩ cách thu bớt việc kinh doanh trên ám đạo lại, trong khoảng thời gian này bất luận thế nào cũng đừng có xung đột gì với người của Lưu Vân Hội, tất cả những người của Thiên Tự Khoa còn sống đều ẩn đi, tất cả đường dây liên lạc với bên các lão đều cắt đứt hết."
Tào An Thanh nhỏ giọng hỏi một câu: "Điện hạ nói cắt đứt là có ý chỉ...?"
Thái tử nói: "Lúc nãy không một ai có thể làm ảnh hưởng đến quyết định để ta lưu thủ Trường An của phụ hoàng, các lão đã mưu chuyện lớn như vậy, một khi để phụ hoàng biết trước đó ta từng có qua lại với lão ta..."
Sắc mặt gã ta tái đi: "Chắc ngươi hiểu ý của ta, cắt đứt chính là cắt đứt, không giữ lại cái nào."
Tào An Thanh cúi đầu: "Điện hạ yên tâm, không giữ lại cái nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận