Trường Ninh Đế Quân

Chương 1306: Các ngươi đã nói rồi?

Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng vang lên ở phía sau cũng biết là ai nên không có phản ứng kinh ngạc gì. Dù sao chỉ cần hắn ở Trường An thì cũng sẽ không thiếu người đến ăn chực, Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân tuyệt đối là khách quen trong số đó.
Hàn Hoán Chi vừa vào đã nhìn thấy thức ăn dọn sẵn trên bàn, sau đó vẻ mặt tiếc nuối: "Tính sai rồi, ta nghĩ đến các người sẽ ăn cơm sớm một chút, cho nên trên đường đến ta tùy ý lót dạ một chút, đã ăn rồi."
Thẩm Lãnh đều vui vẻ: "Hiếm có nha."
Hàn Hoán Chi trợn mắt lườm hắn: "Quả thật rất đáng tiếc."
Thẩm Lãnh: "Không sao, lần sau ông đến sớm một chút."
Hàn Hoán Chi ngồi xuống cạnh bàn: "Thêm một bộ bát đũa."
Thẩm Lãnh: "Không phải ông đã ăn rồi sao?"
Hàn Hoán Chi nói: "Ta tiếc là ta đã ăn rồi, cho nên có thể sẽ ăn ít hơn, nhưng không có nghĩa là ta không ăn."
Thẩm Lãnh: "..."
"Nói cách khác, bệ hạ đã giao ta cho ông rồi q?"
Thẩm Lãnh nhìn bộ cẩm y đô đình úy của Hàn Hoán Chi: "Không đi thảo nguyên nữa?"
Hàn Hoán Chi nói: "Bệ hạ không giao ngươi cho ta, ngươi là khâm sai đại thần do bệ hạ điểm danh nhâm mệnh, cho nên ngươi cũng phải xem qua vụ án ta đang làm."
Thẩm Lãnh nói: "Ồ, vậy chính là bệ hạ giao ông cho ta."
Hàn Hoán Chi: "Khâm sai đại nhân là có gì căn dặn sao?"
Thẩm Lãnh: "Ông đã giẫm chân ta, phiền ông nhấc chân lên?"
Hàn Hoán Chi thản nhiên dịch chuyển chân đi: "Cố ý đấy."
Thẩm Lãnh: "Nhìn ra rồi."
Hắn hỏi: "Lý do gì?"
Hàn Hoán Chi nói: "Khâm sai đại nhân về Trường An đã mấy ngày rồi nhỉ, nếu không phải ta đích thân tìm đến thì vẫn chưa cơ hội gặp khâm sai đại nhân."
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "Ta cũng muốn đi thăm ông, tìm người hỏi thăm thì người của phủ Đình Úy cũng không biết ông ở chỗ nào, nói là đã ra ngoài kinh thành phá án."
Hàn Hoán Chi hừ một tiếng: "Nhưng ngươi chỉ tìm một lần."
Trang Ung thở dài: "Đây là cơn ghen tuông lớn đó."
Lão viện trưởng: "Ngửi thấy rồi."
Hàn Hoán Chi không nhịn được, bật cười: "Quả thật mấy ngày nay ta không ở Trường An, vụ án trong tay hơi phức tạp, bệ hạ phái người truyền chỉ bảo ta trở lại cũng là vì ngươi về. Vụ án của Thịnh gia, ngươi là khâm sai, cho nên quả thật cũng phải giải thích với ngươi một chút."
Thẩm Lãnh: "Đã tịch thu nhà xong rồi chứ."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Xong rồi."
Thẩm Lãnh thở dài: "Vậy thì không thú vị gì, không muốn đi ."
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu sau này sẽ còn tịch thu nhà thì sao?"
Thẩm Lãnh sáp lại phía trước: "Tịch thu nhà của ai?"
Hàn Hoán Chi nói: "Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm xong khâm sai đại nhân có thể theo ta về phủ Đình Úy. Hiện giờ trong phủ Đình Úy đang chật kín người, hồ sơ vụ án đã có thể chất cao bằng người rồi, ngươi tận mắt xem qua là biết có bao nhiêu chuyện hay đang chờ ngươi."
Thẩm Lãnh nói: "Phá án không tịch thu nhà, mùi vị thiếu một nửa."
Hàn Hoán Chi: "Lần trước nghe được câu này hình như là nói ăn thịt không ăn tỏi?"
Thẩm Lãnh: "Cùng một ý."
Một canh giờ sau, phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi dẫn Thẩm Lãnh vào hình phòng. Giờ khắc này, hình phòng của phủ Đình Úy quả thật đã chật kín người. Thịnh gia nhà lớn nghiệp lớn, chỉ riêng người của bổn gia có mấy trăm nhân khẩu, phòng giam của phủ Đình Úy miễn cưỡng đủ dùng, nhưng nếu cộng thêm những người có liên quan đến Thịnh gia, những người có liên quan đến vụ án, có hơn một ngàn người cần bắt, thậm chí là nhiều hơn nữa, chỉ riêng phòng giam của phủ Đình Úy thì tất nhiên không đủ dùng.
Hàn Hoán Chi vừa đi vừa giải thích: "Sản nghiệp tổ tiên của Thịnh gia đều ở Liên Sơn đạo, cho nên bệ hạ mới để cho ngươi đốc sát vụ án này, hiện tại chỉ những chuyện liên quan và số người dính líu ở trong thành Trường An đã làm cho người ta thấy sợ rồi, cho nên quả thực trong tay ta cũng không có người nào có thể phái đi đông cương hỗ trợ ngươi tra án, vốn muốn điều Cổ Lạc hoặc là Cảnh San về, nhưng người liên lạc nói hai vị thiên bạn đại nhân đó đều không trở lại."
Thẩm Lãnh nói: "Hai người bọn họ làm sao có thể bỏ một mình người kia lại để về."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Cho nên ta điều động một thiên bạn từ nơi khác trở lại, trong khoảng thời gian ở Trường An này hắn sẽ đi theo ngươi."
Thẩm Lãnh nghiêng đầu: "Ai?"
"Nhiếp Dã."
Hàn Hoán Chi đi đến cửa một gian hình phòng, ra hiệu cho người canh giữ ở ngoài mở cửa ra. Thẩm Lãnh đi theo Hàn Hoán Chi vào trong, liếc mắt liền thấy Nhiếp Dã đã cởi trường sam ra, ống tay áo vén lên, trên lưng ướt đẫm mồ hôi.
Trong hình phòng có một hàng bốn người bị trói, bốn người đều là mình đầy thương tích.
"Không thích ứng?"
Hàn Hoán Chi nhìn sắc mặt của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh gật đầu: "Quả thật có một chút."
Nhiếp Dã nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn thấy là Hàn Hoán Chi và Thẩm Lãnh, lập tức cười chạy tới cúi người thi lễ.
Nhiếp Dã nói: "Thật ra đây mới là chuyện thường ngày của phủ Đình Úy, cũng là chuyện bình thường khi phá án. Những người bọn họ đều là tử sĩ, trải qua quá trình huấn luyện hà khắc, không thể nào dễ dàng cạy miệng bọn họ được."
Hàn Hoán Chi nói: "Phủ Đình Úy là nha môn lãnh khốc, ta là ác quan, thủ hạ của ta cũng vậy, người ở bên ngoài sợ phủ Đình Úy không phải bởi vì chúng ta mặc cẩm y màu đen rêu rao khắp nơi, thủ đoạn tra tấn mới là thứ làm cho bọn họ sợ."
Sau khi nói xong, Hàn Hoán Chi đi đến phía trước những người đang bị trói kia, nhìn từng người một: "Đã có khẩu cung chưa?"
"Chưa có."
Nhiếp Dã lắc đầu: "Quả thật rất giỏi chịu đựng."
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi tiếp tục thẩm tra đi, kể từ hôm nay ngươi đi theo An Quốc Công, cho đến khi An Quốc Công rời khỏi Trường An mới thôi."
Nhiếp Dã cúi người: "Vâng."
Thẩm Lãnh quen nhìn sự máu me thảm khốc của chiến trường, nhưng sự máu thảm khốc trong hình phòng này không giống như trên chiến trường. Máu me trên chiến trường là từng đao từng đao bổ chém ra, và máu me trong hình phòng là từng roi từng roi đánh ra, khác nhau quá lớn.
"Đưa ngươi đi gặp một người."
Hàn Hoán Chi ra ngoài, Thẩm Lãnh đi theo phía sau: "Ai vậy?"
"Một người trẻ tuổi rất tự phụ."
Hàn Hoán Chi dẫn Thẩm Lãnh đi qua hành lang dài, đến cửa gian hình phòng cuối thì dừng lại, Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi đi vào trước hỏi một chút đi. Người này là Dư Mãn Lâu, trưởng tôn của Dư gia, bị bắt ở huyện Phương Thành."
Thẩm Lãnh nói: "Ông đi đâu?"
"Lát nữa ta sẽ tới."
Hàn Hoán Chi xoay người: "Người có ba việc gấp."
Thẩm Lãnh: "Gấp chết ông."
Hắn chỉnh lại quần áo một chút, điều chỉnh hơi thở vài lần. Quả thật hắn không quá am hiểu việc tra án thẩm vấn, Hàn Hoán Chi giao người quan trọng nhất cho hắn có lẽ là có thâm ý khác, nhưng dù sao cũng phải vào gặp trước rồi nói sau.
Thẩm Lãnh đẩy cửa đi vào, vừa vào đã hơi sửng sốt. Gian hình phòng này không quá giống những gian từng thấy, không có hình cụ, tuy rằng trong phòng bài trí đơn giản nhưng gọn gàng sạch sẽ, một giường, một bàn, một ghế, một giá sách, còn có một người trẻ tuổi ngồi ở đó im lặng đọc sách.
Dư Mãn Lâu hiển nhiên cũng ngẩn người sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, bộ thường phục quốc công trên người Thẩm Lãnh làm cho gã ta hơi kinh ngạc, nhưng gã ta nhanh chóng phản ứng lại được.
"An Quốc Công?"
Trước đây hai người cũng chưa từng gặp nhau, Dư Mãn Lâu đoán được từ tuổi tác và tướng mạo.
Thẩm Lãnh gật đầu, nhìn trong phòng này chỉ có một cái ghế, Dư Mãn Lâu ngồi ở đó không đứng dậy, cho nên hắn đi thẳng đến giường, Dư Mãn Lâu khẽ nhíu mày: "Ta không thích người khác đụng vào giường của ta."
Thẩm Lãnh đặt mông ngồi xuống giường: "Ta không thích người khác làm ra vẻ ở trước mặt ta."
Chỉ mỗi người một câu, mùi thuốc súng đã tản ra.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn Dư Mãn Lâu, Dư Mãn Lâu ngồi ở đó nhìn hắn, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương, không ai dời mắt trước, tựa như từ giờ khắc này đã bắt đầu điều gì đó.
Một lúc lâu sau Dư Mãn Lâu chậm rãi thở ra một hơi: "Nếu ngươi không phải An Quốc Công, nếu ngươi không là đại tướng quân, ta và ngươi tỷ thí công bằng, ngươi sẽ hiểu không có mạnh như trong tưởng tượng."
Thẩm Lãnh: "Ngươi biết tại sao ngươi lại bị bắt không?"
Dư Mãn Lâu nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Tất cả những người để bị bắt được, đều là vì ngu xuẩn."
Hắn không đợi Dư Mãn Lâu lên tiếng, đứng lên đi đến trước mặt nhìn gã ta: "Chính như lời ngươi nói, ta là quốc công gia và còn là đại tướng quân, thời gian của ta quý giá hơn so với ngươi, cho nên cũng đừng lãng phí thời gian của ta. Ngươi nói cho ta biết, làm sao thì ngươi mới khai?"
Dư Mãn Lâu cười nói: "Hàn Hoán Chi sắp xếp chỗ ở cho ta, không đánh không mắng, thậm chí không giam cầm tự do của ta, nếu ta muốn đi thì Hàn Hoán Chi cũng không cản được ta..."
Gã ta không nói hết câu, gã ta muốn nói ngươi mới ngu xuẩn, Hàn Hoán Chi đối đãi với ta như vậy hiển nhiên là ta đã nói một ít rồi.
Bịch!
Mặt Dư Mãn Lâu trúng một cú đấm.
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn nắm đấm: "Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?"
Dư Mãn Lâu giận dữ: "Ngươi đánh lén ta?"
Thẩm Lãnh đi tới cửa, nhìn gã đình úy canh gác ở ngoài cửa, hắn lấy từ trong cổ tay áo ra một tờ ngân phiếu đưa cho gã đình úy kia: "Đi giao cho đô đình úy Hàn đại nhân của các ngươi."
Đình úy canh cửa ngây người, vô duyên vô cớ đưa một tờ ngân phiếu để làm gì?
"Cứ đi là được."
Sau khi nói xong Thẩm Lãnh trở vào trong phòng, đóng cửa lại rồi nhìn về phía Dư Mãn Lâu: "Bây giờ cho ngươi cơ hội, ngươi đánh thắng ta, ta để ngươi đi."
Dư Mãn Lâu nhún chân một cái xông lên: "Để ta đi hay không thì cũng phải đánh ngươi."
Đình úy canh cửa vẫn chưa đi xa thì nghe thấy trong phòng truyền đến một loạt tiếng đinh đinh đang đang, rất hỗn loạn, gã đi trở lại theo bản năng, muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì. Dù sao người đang nhốt bị trong phòng đó cũng là nhân chứng cực kỳ quan trọng của vụ án này, Hàn đại nhân cũng đã căn dặn phải ứng cẩn thận phó.
Đang lúc muốn trở về thì Hàn Hoán Chi gọi gã lại từ phía sau: "Sao vậy?"
Đình úy vội vàng cúi người nói: "Đại nhân, hình như An Quốc Công và Dư Mãn Lâu đánh nhau."
Hàn Hoán Chi cười: "Vậy An Quốc Công đã đưa đồ cho ngươi chưa?"
Đình úy đưa tờ ngân phiếu kia cho Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi nhận lấy xem rồi có chút không hài lòng: "Hơi ít."
Ông ta khoát tay: "Các ngươi đều lui xuống đi, ta ở đây là được."
Tất cả các đình úy trong hành lang đều lui xuống, tiếng đinh đinh đang đang trong phòng càng dồn dập hơn, Hàn Hoán Chi đứng ở trong hành lang, đợi một lát sau cảm thấy vô vị, thế là ngồi vắt chân ở đó chờ, lấy ngân phiếu ra lật qua lật lại xem.
Qua một lát nữa, cửa phòng bị kéo ra kêu két một tiếng, Hàn Hoán Chi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái. Thẩm Lãnh vừa đi vừa kéo cổ tay áo xuống, Hàn Hoán Chi giơ ngân phiếu trong tay lên: "Nhận rồi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Được."
Hắn hỏi: "Nhà xí ở đâu?"
Hàn Hoán Chi chỉ về phía sau: "Sao vậy, đánh muốn nôn rồi?"
Thẩm Lãnh: "Người có ba việc gấp."
Hắn nói xong liền đi.
Hàn Hoán Chi đứng dậy đi vào phòng, nhìn mảnh vụn đầy mặt đất, không nhịn được lắc đầu: "Quả thật là ít."
Tất cả đồ đạc trong phòng đều nát bét, giường, bàn, giá sách đều vỡ vụn.
Dư Mãn Lâu nằm dưới đất thở dốc từng hơi, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn. Hàn Hoán Chi vừa thấy khuôn mặt kia liền hơi sững người, sưng giống như cái đầu heo vậy.
"Sao lại đánh thành như vậy."
Hàn Hoán Chi ngồi xổm xuống bên cạnh Dư Mãn Lâu: "Không phải đã nói rồi sao, sau khi khâm sai đại nhân đến các ngươi tâm sự đàng hoàng, sao lại đánh nhau thế này."
Dư Mãn Lâu mắt đã sưng húp, mí mắt sưng phồng, gã ta nhếch môi: "Ngươi xác định ngươi đã nói với hắn là đến cùng ta tâm sự đàng hoàng?"
Dư Mãn Lâu thở ra một hơi: "Chính là đến đánh ta chứ gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận