Trường Ninh Đế Quân

Chương 1485: Sao lại không chịu

Trong Tứ Mao Trai bày biện một bàn rượu, thức ăn không quá thịnh soạn, rất đơn giản, rượu là rượu ngon, rượu do bệ hạ để hơn ba mươi năm, lúc lấy ra một vò rượu đã vơi đi một chút. Rượu này có lai lịch rất lớn.
Đây là rượu bệ hạ sai người cất giữ sau khi vào làm chủ Trường An không lâu. Lúc ấy bệ hạ nói, một người một vò uống cạn nó, nhưng khi đó không ai uống, ba mươi năm qua, dường như bệ hạ mới nhớ ra chỗ rượu này.
Lúc rót rượu ra đặc sệt giống như có thể kéo sợi được, một đường nhỏ xíu từ trong bình rượu chảy róc rách ra, rơi vào trong chén có cảm giác như không tiếng động.
"Rượu ngon, rượu ngon."
Đạm Đài Viên Thuật trợn to mắt: "Suốt nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bệ hạ cho thần uống rượu ngon như vậy."
Hoàng đế trợn mắt lườm ông ta: "Ý của khanh giống như là nói trẫm rất keo kiệt vậy?"
Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Bệ hạ người nói câu này thật khách khí, còn bỏ thêm từ "giống như" nữa..."
Hoàng đế phì cười một tiếng: "Không phải trẫm không cho các khanh uống rượu ngon, là vì khanh cũng biết tổng cộng chỉ có mấy vò rượu này."
Sau khi cười xong, không biết tại sao sắc mặt hoàng đế lại đột nhiên hơi tối đi. Lại Thành ngồi ở bên cạnh cũng không hiểu hoàng đế làm sao, nhưng lão viện trưởng, Hàn Hoán Chi, Trang Ung, và cả Đạm Đài Viên Thuật ở một bên khác đều hiểu.
Hoàng đế khẽ vỗ tay lên vò rượu: "Đạm Đài, Lại Thành không biết rượu này là thế nào, khanh nói đi."
Đạm Đài Viên Thuật ngồi thẳng người rồi nói: "Đó là ba mươi ba năm trước, đến tháng này là tròn ba mươi ba năm... Có một ngày, bệ hạ triệu tập chúng ta lại, chuẩn bị mấy vò rượu. Những người ở đó lúc ấy có viện trưởng đại nhân, có sáu người Khai chi tán diệp thiên biên lưu vân bọn họ, khi đó lão Hàn còn chưa gọi là lão Hàn, còn có Thương Cửu Tuế, Trang Ung, và có ta."
Đạm Đài Viên Thuật dừng lại một chút, ánh mắt hơi xa xăm, dường như đang nhớ lại lúc đó.
"Bệ hạ nói, bây giờ là lúc triều đình dùng người, bệ hạ không muốn phân tách chúng ta ra nhưng không có cách nào khác, Đại Ninh cần những người như chúng ta chia nhau đến các nơi. Bệ hạ nói không có gì để tặng chúng ta, liền tặng mỗi người một vò rượu. Hôm đó mỗi người một vò đều phải uống, không ai được để thừa, uống xong vò rượu này, chúng ta sẽ người nào đến nơi người ấy phải đi."
"Nhưng khi đó Cửu Tuế nói không được, rượu này uống như vậy giống như là rượu chia ly vậy, không may mắn, chi bằng cất rượu đi, đợi sau này Đại Ninh thịnh thế, chúng ta cũng già bảy mươi tám mươi tuổi , mọi người lại tụ họp với nhau, lấy rượu này ra uống, vẫn là một người một vò, không ai dược để thừa."
Khi nghe đến những lời này Lại Thành cúi đầu, trong lòng hơi buồn bã, người đó đã không uống được rượu này nữa rồi.
Đạm Đài Viên Thuật đứng dậy, lui về sau mấy bước, sau đó vén bào quỳ xuống đất: "Thần..."
Ông ta vẫn chưa nói ra thì hoàng đế cũng đứng dậy muốn đỡ ông ta dậy, Đạm Đài Viên Thuật dập đầu nói: "Xin bệ hạ cho thần nói hết câu."
Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ, để cho Đạm Đài nói đi."
Hoàng đế gật đầu, lùi lại một bước.
Đạm Đài Viên Thuật quỳ ở đó nói: "Thần vốn không phải gia thần của phủ Lưu Vương năm đó nhưng bệ hạ vẫn luôn đối đãi với thần giống như gia thần, suốt nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối thần luôn cảm thấy bất an, sợ phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, hiện giờ thần sắp lui xuống, có mấy lời cũng nên nói ra rồi."
Ông ta lại dập đầu: "Thần không xứng với vò rượu này."
Hoàng đế đưa tay kéo Đạm Đài Viên Thuật lên: "Nói nhảm!"
Đạm Đài Viên Thuật còn muốn nói tiếp cũng cũng không nói ra được, bệ hạ không cho phép.
Ông ta ấn Đạm Đài Viên Thuật ngồi xuống ghế, còn mình thì trở lại chỗ ngồi: "Trước giờ trẫm đều không coi các khanh là thần tử đơn thuần. Các khanh hiểu trẫm, các khanh cũng đều biết, trẫm làm hoàng đế là cố ý khắc chế tính khí để làm, nếu để mặc tính tình của trẫm, có lẽ đã sớm cùng các khanh bái huynh đệ rồi."
Tất cả mọi người đều cười.
Hoàng đế cười nói: "Cho nên đừng nói những câu nói nhảm đó, trẫm không thích nghe. Hàn Hoán Chi, năm đó sau lần đầu tiên gặp Đạm Đài, khanh còn nhớ từng nói gì với trẫm không?"
Hàn Hoán Chi cười nói: "Thần nhớ, khi đó thần nói Đạm Đài này không tệ, kéo hắn vào hội đi."
Hoàng đế cười nói: "Các khanh nghe đi, năm đó Hàn Hoán Chi còn dám nói, bây giờ không giống trước đây, khanh phải kiểm điểm một chút."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Thần biết."
Hoàng đế nói: "Hàn Hoán Chi nói kéo hắn vào hội đi, có phải cực kỳ giống lục lâm hảo hán chiếm núi làm vua không? Ha ha ha ha... Thật ra trẫm vẫn thích tình cảm khi đó, nhưng mà biết sao được, trẫm là hoàng đế, vậy là sẽ khác rồi."
Tay ông ta lại vỗ vỗ vò rượu: "Vò rượu này là của Đạm Đài, năm đó trẫm và bọn họ cùng chôn dưới hầm trong cung."
Ông ta lại nhìn về phía một vò rượu khác, cười nói: "Vò rượu này là của Trang Ung."
Trang Ung ngồi ở một bên, mỉm cười.
Hoàng đế nói: "Nhưng vò rượu này của Trang Ung là dự trữ, vò rượu của Đạm Đài không đủ uống mới uống của hắn, bởi vì hắn khác Đạm Đài. Trẫm vốn định cho Đạm Đài đến Võ Viện cùng làm với Thạch Nguyên Hùng nhưng ông ta không chịu, ông ta muốn đi tìm Đàm Cửu Châu. Hiện giờ Đàm Cửu Châu ẩn cư ở núi Diệu Ngữ Kinh Kỳ đạo, Đạm Đài cũng muốn đi, nói là bên đó tình thơ ý hoạ."
Hoàng đế dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Trẫm đã phê chuẩn rồi, ông ta muốn bỏ trách nhiệm thì bỏ đi... Vốn dĩ trẫm muốn chờ sau khi đánh xong trận chiến Đông Hải rồi giải quyết chuyện của Đạm Đài nhưng ông ta sốt ruột, ông ta nói nóng lòng muốn đến đó câu cá."
Lúc này Lại Thành mới sực hiểu tại sao trước đó bệ hạ điều Dương Thất Bảo từ đông cương vào cấm quân. Với lý lịch của Dương Thất Bảo đương nhiên không đủ để đảm nhiệm chức đại tướng quân cấm quân, nhưng thay quyền thì không có vấn đề. Bệ hạ đang chờ Thẩm Lãnh trở lại, trước khi Thẩm Lãnh về sẽ giao cấm quân cho Dương Thất Bảo.
"Trẫm vốn muốn để Thảo Dã tiếp nhận cấm quân, nhưng ông ta không chịu."
Hoàng đế nhìn Đạm Đài Viên Thuật: "Lão già này nói ở cấm quân quá ngột ngạt, ông ta đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, đừng để cho Đạm Đài Thảo Dã nhịn thêm nửa đời người, bệ hạ không thể ức hiếp cả một nhà được."
Hoàng đế nói: "Thật ra trẫm biết là khanh sợ các triều thần nói. Thế nào, cấm quân vẫn để Đạm Đài gia các ngươi bao trọn sao? Đạm Đài Viên Thuật xuống thì Đạm Đài Thảo Dã lên, không đến lượt nhà người khác sao? Khanh càng sợ cứ tiếp tục như vậy Đạm Đài gia các khanh sẽ rất quyền cao chức trọng, quá nổi bật hơn người."
Hoàng đế trợn mắt lườm ông ta: "Có phải không?"
Đạm Đài Viên Thuật cười cười: "Thần có chút công lao, bệ hạ cho thần vinh quang cả đời, vậy là đủ rồi. Thứ thần nhận được đã vượt xa chút công lao nhỏ nhoi, đám tiểu bối trong Đạm Đài gia không ai có công lao, bọn họ không có tư cách kế thừa vinh quang từ thần. Thảo Dã tính nóng vội không trầm ổn, vẫn cần tôi luyện, ngay cả tương lai trưởng thành cũng không phải là tài đại tướng quân cấm quân, đức giả cư chi, năng giả cư chi, nó vô đức vô năng, không nên không nên."
Hoàng đế thở dài: "Khanh nói như vậy, giống như Thẩm Lãnh hữu đức hữu năng?"
Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu nói: "Năng thì cũng có, vượt xa Thảo Dã. Đức... trong hình lục giác đó không có hạng này."
Hoàng đế cười lớn ha ha.
Cũng chỉ trong trường hợp này, hoàn cảnh này, lúc đám người này ngồi với nhau mới có thể nói ra câu này, nếu đổi lại là lúc khác, trường hợp khác, làm sao Đạm Đài có thể nói lời như vậy, đó chính là con trai của bệ hạ.
Giờ khắc này không có khoảng cách giữa quân thần.
Hoàng đế cười đến nỗi sắp chảy cả nước mắt, đứng dậy: "Rượu này để trẫm rót, các khanh không ai được giành."
Hoàng đế rót rượu cho mỗi người, ai nấy đều vội vàng đứng dậy. Hoàng đế vừa rót rượu vừa nói: "Thật ra có lúc trẫm cũng ngưỡng mộ các khanh, thật sự ngưỡng mộ. Đạm Đài đã lớn tuổi, nói với trẫm là muốn về nhà nghỉ ngơi, trẫm vẫn phải phê chuẩn chứ không thể ngăn cản. Sau này những người khác trong các khanh cũng nói muốn về nhà nghỉ ngơi, trẫm cũng phải phê chuẩn, nhưng trẫm..."
Ông ta nói đến đây rồi ngừng một lát, tất cả mọi người đều căng thẳng theo, sợ bệ hạ nói ra câu trẫm không chết cũng không thể nghỉ ngơi, cũng may là bệ hạ cũng không nói ra.
Nhưng bọn họ lại nhìn thấy trong mắt hoàng đế lóe lên một tia giảo hoạt, biến mất rất nhanh, nhưng những người ngồi ở đây đều là lão hồ ly tinh, tất cả đều đã nhìn thấy.
"Có lúc trẫm cũng muốn nghỉ hưu."
Hoàng đế cười cười, rót cho mình một chén rượu.
"Trẫm đã cho người xây vài căn nhà ở bên núi Diệu Ngữ. Trẫm đã đến chỗ đó, nói là đến Giang Nam cũng không có ai nghi ngờ, non xanh nước biếc đẹp như tranh, dựa vào đâu mà các khanh có thể đi hưởng nhàn nhã còn trẫm thì không?"
Ai dám nói tiếp?
Hoàng đế nâng chén: "Nào, chén rượu này là tiễn Đạm Đài, ngày mai ông ta sẽ rời kinh, ông ta nói muốn tùy hứng một lần, trẫm cũng tùy hứng một lần, đ mặc kệ đi... Chức vị đại tướng quân cấm quân tạm để trống, chờ Thẩm Lãnh từ đông cương trở lại."
Câu nói này nói ra coi như là đã định rồi. Người ngồi ở đây đều là những ai? Nếu bệ hạ có thể nói ra ở trước mặt bọn họ, đủ để chứng minh ý của bệ hạ đã định. Mọi người suy nghĩ, dường như quả thật cũng không có ai thích hợp làm đại tướng quân cấm quân hơn Thẩm Lãnh.
Tiểu tử ngốc đó rất thích hợp.
"Tạ bệ hạ!"
Đạm Đài Viên Thuật đứng dậy, hai tay bưng chén rượu lên uống.
Mấy người cười nói vui vẻ, rất nhanh đã uống hết vò rượu này. Tuy rằng đó là một vò rượu hai cân rưỡi nhưng ngoại trừ lão viện trưởng không thể uống nhiều ra, tửu lượng của những người khác đều là một mình uống hết hai cân rưỡi rượu cũng không phải vấn đề, huống hồ rượu này giờ cũng không còn đủ hai cân rưỡi.
Hoàng đế lại mở vò rượu của Trang Ung ra, Trang Ung cười nói: "Vò rượu này là của thần, để thần rót rượu, nếu không thì thần không cho uống."
Bệ hạ: "Coi như khanh bản lĩnh, khanh rót thì khanh rót, rượu của khanh thì khanh quyết định."
Trang Ung đứng dậy rót rượu cho mọi người. Bất tri bất giác, vò rượu này của Trang Ung cũng uống hết, đồ ăn không ăn nhiều nhưng rượu thì uống cực nhanh. Bệ hạ cùng bọn họ nói chuyện chuyện lúc còn trẻ, thi thoảng lại có tiếng hoan hô.
Trò chuyện mãi, rượu đã hết.
Hoàng đế quay lại liếc nhìn, thật ra bên bàn trà còn có một vò rượu.
Đó là của Cửu Tuế.
"Nên kính Cửu Tuế một chén."
Hoàng đế đứng dậy, thế mà lại hơi lảo đảo, Đại Phóng Chu đứng ở một bên hầu hạ vội vàng đỡ hoàng đế. Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm không sao. Nếu chút rượu này đã có thể quật ngã trẫm, năm đó trẫm làm sao theo đuổi được hoàng hậu?"
Lời này Đại Phóng Chu cũng không dám nghe, nếu bệ hạ không uống quá say thì có thể nói không?
Năm đó bệ hạ và hoàng hậu nương nương vẫn còn là tiểu đương gia mã bang đấu rượu. Hoàng hậu nương nương nói ngươi lớn tuổi ta, nếu uống rượu còn không thắng được ta, ta dựa vào cái gì mà lấy ngươi?
Thế là bệ hạ và hoàng hậu nương nương đấu rượu suốt một buổi chiều, hai cân rưỡi rượu, hai người mỗi người uống hai vò, cuối cùng là hoàng hậu nương nương nhận thua. Khi đó hẳn là hoàng hậu nương nương cảm thấy có thể nhận thua, thua không quá rõ ràng.
Hoàng đế ôm vò rượu của Thương Cửu Tuế kia lên, đi trở về bên cạnh bàn: "Vò rượu này, một người chỉ có thể uống một chén."
Ông ta lảo đảo rót một chén rượu cho mọi người, ôm phần còn lại đi qua cái ghế trống kia, chậm rãi đổ xuống đất.
"Cửu Tuế à, trẫm cũng gửi rượu cho khanh."
Tất cả mọi người đều đứng dậy, ai nấy cũng lắc lư.
Nhưng giờ khắc này bọn họ đều đứng nghiêm.
Cửu Tuế từng phạm lỗi, bệ hạ nhốt ông ta lại, sau đó Cửu Tuế dùng mạng của mình để bù đắp lỗi sai này, dùng mạng của mình để nói một tiếng xin lỗi...
Một câu gọi "Cửu Tuế à" run run của bệ hạ, là tha thứ.
Cho dù người mà khanh từng đuổi giết là con trai của trẫm.
Năm đó trẫm cũng không nỡ giết khanh, hiện giờ làm sao lại còn không chịu tha thứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận