Trường Ninh Đế Quân

Chương 1397: Người chân thật

Đêm khuya, thủ quân canh gác trên thuyền lớn bắn một loạt hỏa tiễn về phía núi Đại Khai theo thông lệ, từng mũi hỏa tiễn giống như quả cầu ánh sáng rơi xuống chỗ ra.
“Địch tập kích!”
Người tinh mắt nhìn thấy trong ngọn lửa có bóng đen lướt qua, sau một tiếng la hét, tiếng tù và vang lên tu tu, chiến binh thủy sư canh gác nhanh chóng tập kết ở bên thuyền lớn gần bờ, cung tiễn thủ vào chỗ trong thời gian cực ngắn, đội ngũ chỉnh tề.
“Hỏa tiễn! Ba hàng liên xạ!”
Tạ Cửu Chuyển lớn tiếng hô một câu.
Vù, một loạt hỏa tiễn bay nhanh ra, hàng thứ hai theo sát phía sau, hàng thứ ba cũng bắn ra ngay lập tức. Ba hàng hỏa tiễn ở giữa không trung nhìn đẹp lạ thường nhưng không có người nào nhìn vào mũi tên, mà là nhìn nơi được mũi tên chiếu sáng.
Chỗ này đã cách bờ dưới núi Đại Khai không quá xa, ba hàng hỏa tiễn bắn qua, chỗ gần bờ đều bị soi sáng, ở phía xa có thể nhìn thấy lờ mờ từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ neo đậu ở đó, người ở dưới nước cũng thi thoảng thò đầu ra. Người muốn tập kích không dám chèo thuyền nhỏ đến quá gần, bọn họ cũng lo tiếng khua nước sẽ kinh động đến thuyền quan.
“Bọn chúng muốn đục chìm thuyền lớn của chúng ta.”
Tạ Cửu Chuyển hét lớn: “Nhảy xuống thuyền bảo vệ chung quanh thuyền lớn, cung tiễn thủ, bắn những người thò đầu lên!”
Gã hét lên sau đó sai người giúp tháo giáp trụ trên người, miệng ngậm một thanh chủy thủ và nhảy từ trên thuyền lớn xuống, từng gã binh sĩ nối đuôi nhau nhảy xuống theo Tạ Cửu Chuyển, lao xuống thẳng tắp.
Chiến thuật như vậy đã được diễn tập vô số lần, người bảo vệ thuyền sẽ không rời khỏi bốn phía thuyền lớn, ở dưới nước tối đen như sẽ không ngộ thương người của mình, mỗi người đều ở ngay điểm mình nhảy xuống để bảo vệ thuyền lớn, mỗi người một việc.
Dưới nước, Tạ Cửu Chuyển nhìn thấy một bóng đen bơi đến, gã hít sâu một hơi rồi lặn xuống, tốc độ cực nhanh. Bóng đen kia bơi qua trên đỉnh đầu gã, chạm vào thuyền lớn thì dừng lại, một tay cầm búa một tay cầm đục. Tạ Cửu Chuyển từ bên dưới lao lên trên, chủy thủ đâm mạnh vào người của bóng đen kia, bóng đen giống như cá lớn mắc câu quẫy đạp dữ dội ở trong nước. Tạ Cửu Chuyển thò một tay lên ôm cổ người nọ, hai chân quấn lấy hông và siết chặt, chủy thủ bên tay phải đâm liên tiếp từng nhát một vào sườn của người đó.
Một lát sau người giãy giụa không có động tĩnh, Tạ Cửu Chuyển bám vào thuyền lớn nhô đầu lên để thở. Sau khi gã nhô lên, trên mặt nước bên cạnh cũng có rất nhiều bọt khí nổi lên, giống như nước đang sôi vậy. Dựa vào ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn trên thuyền lớn chiếu xuống, bọt nước sục sôi lên mang màu sắc u ám.
Không ngừng có người bơi về phía thuyền lớn, nhưng chung quanh mỗi một chiếc thuyền lớn cũng đã có chiến binh thủy sư đang chờ. Bọn họ đều là người được chiêu mộ từ Giang Nam đạo, giống như từ nhỏ đã lớn lên ở dưới nước vậy, kỹ năng bơi lội tất nhiên không cần phải nói.
Cuộc quần đấu được triển khai ở gần mỗi một chiếc thuyền lớn, đứng ở trên thuyền nhìn xuống giống như một đàn cá mập đang cắn xé nhau vậy.
Đây không phải biển đương nhiên không có cá mập, nhưng mỗi một người đều hung hãn hơn cả cá mập.
chém giết như vậy không nhìn rõ nhưng càng thảm liệt hơn cuộc chiến đấu nhìn thấy rõ. Bọn họ quần nhau ở dưới nước, dùng chủy thủ hoặc là cái đục trong tay đâm mạnh vào người đối phương, người ở dưới nước ngay cả tiếng kêu la cũng không có, nhưng máu càng có thể kích thích người hơn.
Không biết đã giằng co bao lâu, thuyền nhỏ ở xa xa bắt đầu rút lui, tiếng sóng nước ở chung quanh cũng từ từ biến mất, trên thuyền lớn thả thang dây xuống, các binh sĩ ở dưới nước bảo vệ quanh chiến thuyền bắt đầu trở lại thuyền.
“Đi xem thương vong bao nhiêu người!”
Sau khi lên thuyền, Tạ Cửu Chuyển vịn vào mép thuyền hô một tiếng: “Đổi một nhóm người xuống xem thử, có người của chúng ta bị thương không lên nổi hay không, cũng vớt cả thi thể lên để nhận dạng!”
Tiếng hô vừa dứt, lại một nhóm người khác mang dây thừng trên người nhảy xuống nước.
Từng cỗ từng cỗ thi thể được binh sĩ trên thuyền lớn kéo lên, người trên mỗi con thuyền đều đang kiểm kê tình trạng thương vong. Khoảng nửa canh giờ sau người ở các thuyền bắt đầu đến thuyền của Tạ Cửu Chuyển báo cáo. Sau khi thống kê, tổng cộng có hơn ba mươi binh sĩ thương vong ở các thuyền, giết địch hơn năm mươi người.
“Trước khi trời sáng bọn chúng sẽ không đến nữa.”
Tạ Cửu Chuyển nhìn khoái thuyền Con Rết ở phía sau đến chi viện, một nửa binh sĩ trên thuyền nhỏ cầm đuốc còn một nửa giơ liên nỏ, tuần tra ở quanh thuyền lớn.
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh từ phía sau đến hỏi tình hình, Tạ Cửu Chuyển thành thực bẩm báo một lượt.
“Thế mà bọn chúng lại thật sự không chạy trốn.”
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
Trước khi tiến công đã suy nghĩ một vấn đề, đám thủy phỉ chiếm cứ ở núi Đại Khai này sau khi gây ra vụ án lớn như vậy, cách làm hợp lý nhất chính là phân tán đi nhân lúc triều đình vẫn chưa điều tra rõ ràng.
Bọn chúng có thời gian để rút đi, người của huyện nha đều bị bọn chúng mua chuộc, căn bản là không có người giám sát bên này. Người do phủ quận trị quận Trọng An phái tới bị người của nha môn địa phương dẫn đi vòng quanh, không quen địa hình, việc điều tra hỗn loạn. Hơn nữa trọng điểm điều tra chính là phiếu hào Thiên Cơ, không ai đến bên núi Đại Khai này cho nên người trong núi rút đi thậm chí còn không cần quá căng thẳng, có thể ung dung đi ra ngoài.
Cho nên thật ra lần này Thẩm Lãnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện đánh hụt, mà bây giờ xem ra người trên núi Đại Khai chẳng những không rút đi, còn đang dự tính cá chết lưới rách nữa.
Cùng lúc đó, trong thành quận trị quận Trọng An, trong một thanh lâu, Vũ Văn Tiểu Sách vốn rất ít đến nơi thế này đang ngồi uống rượu, thoạt nhìn trong ánh mắt có vẻ kinh hoảng, có bi thương, có hụt hẫng, còn có cảm giác tội lỗi rất rất sâu sắc.
Ngồi đối diện với y là Thường Nguyệt Dư có thân hình hơi béo phì kia, ông ta rót một chén rượu cho Vũ Văn Tiểu Sách, nói: “Nếu tướng quân biết ngươi dự mưu chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ cãi nhau với ngươi một trận.”
“Chỉ cãi nhau một trận thì tốt rồi.”
Vũ Văn Tiểu Sách thở dài: “Ta cũng không có cách nào, đông chủ của Đồng Tồn Hội chính là Lục Vương, hai năm qua hắn không ngừng hỏi thăm về chuyện của chúng ta, buộc người của chúng ta ở không ít nơi đều đến bờ vực bị bại lộ, nếu không có hy sinh thì sẽ có thêm nhiều người phải chết.”
Y bưng chén rượu lên uống một hơi.
“Là ta có lỗi với các huynh đệ.”
Thường Nguyệt Dư nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Vũ Văn Tiểu Sách im lặng một lúc rồi nói: “Ta cố ý mang người đi về phía đông, đại khái gặp được Mạnh Trường An, hơn nữa ta cũng cố ý vứt bỏ các huynh đệ và chạy trốn một mình. Trong một khắc đó chắc bọn họ sẽ vô cùng oán hận ta.”
Lần này Vũ Văn Tiểu Sách tự rót một chén rượu, lại uống một hơi cạn sạch.
“Sự oán hận của bọn họ sẽ khiến bọn họ nói ra chuyện mình biết, như vậy thì sự tình cũng sắp có một cái kết rồi.”
Vũ Văn Tiểu Sách mắt lờ đờ: “Ta đã bán đứng các huynh đệ.”
Thường Nguyệt Dư sắc mặt trắng bệch: “Ngươi...”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ta biết bây giờ ngươi nghe được những lời này cũng sẽ bắt đầu hận ta, nhưng ta nhất định phải để lộ ra một lượng người lớn để cho triều đình nhìn thấy, để cho hoàng đế nhìn thấy, nếu như vậy thì mới có thể giữ được nhiều người hơn, mới có thể giúp cho kế hoạch sau đó của tướng quân có thể tiến hành thuận lợi.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiết Hoa Y sẽ đến Kinh Kỳ đạo, chúng ta không thể để hắn bị lộ được cho nên trước lúc đó, cắt đứt tất cả mọi đường dây, trừ những đường dây chúng ta nắm giữ trong tay, tất cả những cái khác đều cắt đứt.”
Thường Nguyệt Dư nói: “Ngươi phải hy sinh mấy ngàn người trong núi Đại Khai thì ta cũng không có gì để nói, thậm chí còn phối hợp với ngươi nữa, để ổn định tâm tưởng của mấy ngàn người, ta đã để huynh đệ ở lại đó làm thủ lĩnh.”
Ông ta nói xong câu này liền ngẩn người, sau đó bỗng nhiên khóc: “Ta thì có tư cách gì để nói ngươi, ta và ngươi có gì khác nhau đâu, chúng ta đều thay đổi rồi.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ta biết ngươi nghĩ như thế nào. Người trong núi Đại Khai đều là thủy phỉ mà nhiều năm nay chúng ta thu nạp chiêu mộ, chết thì chết, không đáng để quá đau lòng, nhưng còn có mấy trăm người là chúng ta bồi dưỡng bao năm nay.”
Y thở dài một hơi: “Nhưng nếu không làm như vậy, những người trong núi Đại Khai sẽ không hề tin tưởng chúng ta... Sau khi Tiết Hoa Y tới, việc lớn của chúng ta mới vừa bắt đầu, không thể để tất cả mọi chuyện chúng ta khổ tâm trù tình nhiều năm đều bị triều đình điều tra ra vào lúc này được.”
Thường Nguyệt Dư cũng thở ra một hơi, gật đầu: “Ta biết, trong lòng ngươi cũng khổ sở.”
Vũ Văn Tiểu Sách cầm luôn bình rượu lên, nốc ừng ực ừng ực
Đặt bình rượu xuống, y im lặng một lúc rồi nói: “Lão Thường, ngươi về gặp tướng quân trước, nói lại chi tiết chuyện đã xảy ra cho tướng quân nghe, ta còn có việc nên không thể trở về được.”
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?”
Thường Nguyệt Dư nói: “Bây giờ ngươi đã rất nguy hiểm rồi.”
“Những người của phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An vẫn còn chưa xử lý.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ta xử lý những này người xong rồi sẽ đi tìm các ngươi, ta vẫn phải tự thỉnh tội trước mặt tướng quân.”
Thường Nguyệt Dư ừ một tiếng: “Còn cần ta làm gì nữa không?”
“Sau khi trở về ngươi hãy trấn an tướng quân cho tốt, đừng ra ngoài, chờ qua khoảng thời gian này rồi hãy nói, những thứ khác cũng không có gì để giải thích nữa, các ngươi đều bảo trọng.”
“Được.” Thường Nguyệt Dư đứng dậy: “Táng sớm ngày mai ta về, ngươi cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Vũ Văn Tiểu Sách gật đầu, lúc Thường Nguyệt Dư sắp ra ngoài, y lại không nhịn được nói một câu: “Nếu tướng quân mắng ta, ngươi không cần giải thích thay ta, ngươi cũng mắng ta là được, mắng thêm vài câu, trong lòng tướng quân sẽ dễ chịu hơn một chút, trong lòng ngươi cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Ta...”
Thường Nguyệt Dư khẽ thở dài một tiếng, mở cửa đi ra.
Một khắc sau, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một nam nhân trung niên mặc trường sam bước vào, nhìn Vũ Văn Tiểu Sách nằm gục trên bàn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ta nghĩ người như ngươi, mọi sự thương tâm đều là giả vờ.”
Vũ Văn Tiểu Sách ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, trong mắt đâu có nước mắt gì, nhìn cũng không vẻ bi thương gì, những tự trách, những kinh hoảng, những buồn bã trong ánh mắt lúc nãy giống như trước giờ chưa từng xuất hiện.
“Ngồi xuống nói chuyện.”
Vũ Văn Tiểu Sách chỉ cái ghế đối diện.
Nam nhân trung niên quay người lại đóng cửa phòng, đối diện ngồi xuống với Vũ Văn Tiểu Sách rồi nói: “Trước khi Tiết đại nhân đến nhất định phải giải quyết hết tất cả mọi người và tất cả mọi chuyện. Vụ án này đến mức độ như hiện giờ, nếu không ai chết thì căn bản là triều đình không thể nào nhẹ nhõm được, người như hoàng đế cũng không thể không một chút cảnh giác nào, ngươi đều biết những điều này. Ý của Tiết đại nhân là hắn tin tưởng ngươi có thể làm rất tốt, tuy rằng ta không tin nhưng Tiết đại nhân nói hắn tin ngươi, ta sẽ bằng lòng thành thật và ngươi.”
“Hiểu rồi.” Vũ Văn Tiểu Sách gật đầu: “Cảnh Viễn, ngươi là tâm phúc của Tiết đại nhân, ngươi gửi gắm tương lai của mình vào Tiết đại nhân. Ta là tâm phúc của Tiết tướng quân, Tiết tướng quân cũng gửi gắm đại sự vào Tiết đại nhân, cho nên ngươi nên biết ta đưa ra lựa chọn khó khăn cỡ nào, ngươi không có gì đáng để nghi ngờ ta cả.”
“Được.” Cảnh Viễn gật đầu: “Tiết đại nhân sẽ không nhìn lầm người, sau khi ngươi sắp xếp xong thì đợi Tiết đại nhân triệu kiến, đừng gây chuyện thêm nữa.”
“Ừm.” Vũ Văn Tiểu Sách lại hít sâu lần nữa, sau đó cười: “Nhưng nói ra thì... nhiều người chết như vậy, quả thật trong lòng hơi khó chịu.”
Cảnh Viễn ép người về phía trước: “Thật?”
Vũ Văn Tiểu Sách nhún vai: “Thật, nhưng loại bỏ đám cặn bã đó là chuyện tốt.”
Ngón tay của y nhẹ nhàng gõ bàn: “Không đáng để ta thương cảm quá lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận