Trường Ninh Đế Quân

Chương 536: Xuất chinh

Mồng hai tết, Diệp Vân Tán sẽ mang theo gia quyến cùng đến bắc cương xa xôi, tại thời khắc này Đại Ninh sẽ chính thức bắt đầu đếm ngược thời gian đến trận chiến với Hắc Vũ, tất cả mọi người đều ăn cơm tất niên ở trong điện Bảo Cực, cũng là bởi vì sự quan tâm của bệ hạ, sự quan tâm đối với Diệp Vân Tán, sự quan tâm đối với Thẩm Lãnh, sự quan tâm đối với mỗi một người.
Nhưng ngay trong tiếng pháo nổ ngày mồng một tết, một bản quân báo khẩn cấp từ nam cương đưa đến Trường An, người đưa quân báo thoạt nhìn đã mệt lả người, sau khi quân báo chuyển vào trong cung người liền ngã gục trên mặt đất, không đứng lên nổi nữa.
Tướng quân đề đốc thủy sư Đại Ninh, phong cương đại lại đốc sát ba nơi Cầu Lập, Điệu quốc, Nam Lý – Trang Ung đã xảy ra chuyện.
Thời gian trước mới nhận được tin chiến thắng của Trang Ung phái người gửi về, chiến binh Đại Ninh đã bao vây đô thành Cầu Lập, chỉ chờ ngày phá thành, nhưng tin tức gửi về vào sáng sớm ngày mồng một tết này lại không vui vẻ.
Trang Ung trọng thương.
Vây công đô thành Cầu Lập, đánh lâu vẫn không xong, Trang Ung đích thân ra trận đốc chiến, bất ngờ bị thương.
Hoàng đế ngồi phía sau bàn sách, quân báo trong tay rơi xuống mặt bàn.
"Hắn muốn cho trẫm một tin mừng trước tết."
Tầm nhìn của hoàng đế có chút mơ hồ: "Truyền Thẩm Lãnh vào cung."
Nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh gần như suốt đêm không ngủ vì là ngày giao thừa đã chạy tới Đông Noãn Các cung Vị Ương.
Bệ hạ đưa quân báo cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh xem xong sắc mặt đột nhiên tái đi.
"Mang Thẩm Tiểu Tùng đi cùng khanh, trẫm sẽ bảo viện Thái Y chọn người đắc lực nhất đi cùng với khanh. Trẫm biết lần này đi Cầu Lập nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng, chỉ hy vọng Trang Ung có thể đợi được, hắn bị thiết vũ tiễn bắn thủng bụng, khanh..."
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Phải đi nhanh một chút."
Thẩm Lãnh xoay người đi ra ngoài: "Thần lập tức xuất phát."
"Thẩm Lãnh." Hoàng đế gọi một tiếng.
Thẩm Lãnh dừng bước chân lại: "Bệ hạ còn có gì căn dặn?"
"Nếu... Trang Ung có chuyện, tàn sát đô thành Cầu Lập cho trẫm."
"Vâng."
Thẩm Lãnh bước ra ngoài.
Xuất cung về nhà, Thẩm Lãnh căn dặn thân binh thủ hạ đi đại doanh cấm quân thông báo cho Trần Nhiễm bọn họ lập tức chỉnh đốn quân bị, hắn ở trong nhà dù gì cũng sắp xếp một chút hành lý. Trước khi ra ngoài, Thẩm Lãnh ngồi xổm trước người Trà gia, áp tai lên bụng Trà gia, cứ ôm nàng như vậy một hồi lâu.
"Ở nhà chàng cứ việc yên tâm, tuy tiên sinh đi cùng chàng, nhưng còn có Lâm tỷ tỷ bọn họ, huống hồ Trân phi nương nương đã sớm bảo ta vào trong cung của người ở, hai mẹ con chúng ta đều sẽ rất tốt, chàng chỉ việc đi cứu Trang tướng quân."
Thẩm Lãnh đứng lên, ôm Trà gia dùng sức Nhi hôn một cái: "Đứa trẻ sinh ra phía trước, ta sẽ tận lực gấp trở về."
Hắn ra ngoài, xoa xoa đầu hắc ngao ngồi ở cửa: "Ta không ở nhà, ngươi phải bảo vệ Trà gia thật tốt."
Hắc ngao ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, khí thế cực lớn.
Lúc Thẩm Lãnh ra khỏi cửa, đúng lúc Thẩm tiên sinh cũng đến bên ngoài cửa, ông lại đi vào căn dặn Trà gia vài câu, hai nam nhân đều biết vào lúc này đồng thời rời đi thì Trà gia sẽ buồn cỡ nào, nhưng không nói đến thánh mệnh khó trái, chỉ nói đến mối quan hệ với Trang Ung, bọn họ không thể nào không đi.
Hai người sắp sửa đi thì tổng quản nội thị Đại Phóng Chu đích thân dẫn đội chạy đến, xe ngựa trong cung Trân phi đến cửa phủ tướng quân Thẩm Lãnh, ngoại trừ người của viện Thái Y còn có cấm quân nội vệ đi theo.
Đại Phóng Chu tiến lên mấy bước cúi đầu nói với Thẩm Lãnh: "Bệ hạ sai nô tì nói với Thẩm tướng quân, bệ hạ sẽ trông chừng tốt chuyện trong nhà, tướng quân đừng lo, nô tì phụng mệnh Trân phi nương nương tới đón huyện chúa vào cung, Trân phi nương nương cũng dặn, xin tướng quân nhất thiết cẩn thận."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ta biết rồi, làm phiền Đại công công."
Đại Phóng Chu vội vàng nói: "Tướng quân nói gì vậy, nô tì chờ tướng quân chiến thắng trở về."
Hai người Thẩm Lãnh và Thẩm tiên sinh chạy tới đại doanh cấm quân, thân binh doanh đã tập kết xong, mọi quân bị cần thiết, Đạm Đài Viên Thuật hạ lệnh trực tiếp phân phối từ trong đại doanh cấm quân cho hắn, hơn nữa còn chuẩn bị cho các binh sĩ mỗi người hai phần hộ giáp và binh khí.
Giữa trưa ngày mồng một tết đội ngũ ra khỏi thành Trường An, lên chiến thuyền ở bến thuyền, mấy chiếc chiến thuyền Phục Ba rẽ sóng hướng tới nam cương.
Đông Noãn Các.
Lão viện trưởng nghe được tin tức vội vã chạy tới. Đương nhiên lão biết tình cảm của bệ hạ đối với Trang Ung, lo lắng bệ hạ buồn bã trong lòng, lão viện trưởng ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn đã vào cung. Nhìn thấy bệ hạ ngồi ở đó dường như có chút ngẩn ngơ, lão viện trưởng cúi đầu nói: "Năm ấy ở Phong Nghiễn Đài, Trang Ung dẫn binh cắt đứt đường về của người Hắc Vũ, binh lực của người Hắc Vũ nhiều hơn hắn gấp mấy chục, giết đến cuối cùng, những người còn lại bên cạnh hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn bị trúng mấy mũi tên trên người cũng không ngã xuống, lần này hắn cũng có thể chống đỡ được, mũi tên của người Hắc Vũ cũng giết không được hắn, huống chi người Cầu Lập mọi rợ."
Bệ hạ nhìn về phía lão viện trưởng: "Lần này có thể khác..."
Lão viện trưởng lắc đầu: "Sẽ không đâu."
Hoàng đế trầm mặc một hồi lâu: "Tiên sinh nói đến Phong Nghiễn Đài, trong lòng trẫm vẫn luôn hổ thẹn. Trận chiến ấy hắn đánh quá ác liệt, quá mệt mỏi, quá cực khổ, trơ mắt nhìn huynh đệ thủ hạ của mình từng người từng người chết trận sa trường, nhưng khi đó trẫm không thể nào hoàn toàn lo cho hắn, quân công cũng chỉ có thể chia cho Bùi Khiếu."
Lão viện trưởng vừa muốn nói, bệ hạ lại lắc đầu ngăn cản.
"Chuyện này, trước hết đừng nói cho phu nhân của Trang Ung và Nhược Dung cô nương vội."
"Thần hiểu."
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trẫm chỉ hy vọng, Thẩm Lãnh có thể đến kịp."
Chiến thuyền Phục Ba của thủy sư đi với tốc độ cao nhất, trên đường đi thay đổi người không dừng thuyền, ngày đêm không nghỉ chạy về phía nam.
Đã gặp được hạm đội Tuần Hải Thủy Sư lên phía bắc ở trên Đại Vận Hà, phó đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Vương Căn Đống cũng nhận được tin tức trên đường đi, nhưng không dám trễ nải việc của bắc cương, tuy rằng cũng muốn giết trở lại nhưng quân lệnh trên người, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía bắc.
Thẩm Lãnh lên kỳ hạm của Tuần Hải Thủy Sư, hiện giờ hắn cũngđã có một chiếc chiến thuyền siêu cấp Thần Uy.
"Vương tướng quân, huynh tiếp tục dẫn đội thuyền vận chuyển vật tư đến bắc cương, ta mang tám ngàn chiến binh trong đội ngũ đi, mang một nhóm chiến thuyền đi, thuyền Phục Ba tốc độ hơi chậm, ta phải đổi sang Vạn Quân."
Vương Căn Đống vội vàng cúi đầu: "Tướng quân hạ lệnh là được."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, trầm mặc một lát rồi nói: "Sau khi đến bắc cương, nghĩ biện pháp hỏi thăm tin tức của Mạnh Trường An một chút."
"Vâng."
Thẩm Lãnh dặn dò xong, triệu tập tám ngàn chiến binh, toàn bộ đổi sang thuyền lớn Vạn Quân lại lên đường xuôi nam.
Nhưng mà, đường xa như vậy, không phải muốn đến là lập tức có thể đến ngay, từ Trường An đến nam cương cho dù chiến thuyền ngày đêm không nghỉ cũng phải đi gần hai tháng, trong tình huống bình thường phải đi lâu hơn nữa, lại vượt biển vào Cầu Lập, không có thời gian ba tháng thì không thể nào gặp được Trang Ung.
Thẩm Lãnh chỉ sợ, sợ không gặp được Trang Ung nữa.
Cùng lúc đó, Cầu Lập, đại doanh chiến binh Đại Ninh.
Trang Ung sắc mặt tái nhợt nằm thẳng trên giường, thoạt nhìn đâu còn có huyết sắc gì, sau khi trọng thương mất máu quá nhiều, tuy rằng đã được cầm máu nhưng vết thương nặng như vậy, bản thân ông cũng hiểu trừ phi là ông trời chiếu cố, nếu không lần này thật sự lành ít dữ nhiều.
Từ lúc bị trọng thương đến bây giờ đã cầm cự 3 – 4 tháng, thương thế không thấy đỡ, ông biết mình đã không còn nhiều thời gian nữa.
Mũi thiết vũ tiễn đó lớn hơn mũi tên lông vũ bình thường rất nhiều, khoảng cách hơn ba mươi trượng vẫn có thể đâm thủng thiết giáp của ông, thậm chí xuyên qua cơ thể, có thể thấy được lực cánh tay của người bắn tên lớn cỡ nào. Mà trước lúc đó, người này từ đầu đến cuối đều không hề ra tay, hiển nhiên là vẫn luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn chờ thời khắc Trang Ung xuất hiện trên chiến trường.
Cầu Lập sắp sửa diệt quốc, cho dù là một mũi tên bắn chết Trang Ung thì cũng không ngăn cản được Cầu Lập bị diệt quốc, nhưng tất nhiên người Cầu Lập không cam lòng. Trước đây thủy sư của bọn họ có thể hoành hành không kiêng dè ở trên biển, không kiêng nể gì mà đi xâm lấn tập kích quấy rối hải cương Đại Ninh, hiện giờ Đại Ninh đã binh vây đô thành của bọn họ, làm sao bọn họ có thể dễ dàng chấp nhận mức chênh lệch khổng lồ này.
Giết Trang Ung không thể ngăn cản Cầu Lập diệt quốc, nhưng có thể khiến bọn họ trút hận.
"Đã sơ suất rồi." Trang Ung nhìn nóc nhà: "Trước giờ ta đều chưa từng nóng vội, lần này cũng không biết là làm sao, luôn nghĩ nếu tin tức công phá đô thành Cầu Lập gửi đến cho bệ hạ trước tết chắc hẳn rất tốt, trên chiến trường đối với bất cứ phe nào cũng là công bằng, lần này là ta đã phạm lỗi, cho nên người nhận trừng phạt là ta."
Hải Sa đứng ở bên cạnh Trang Ung: "Tổng đốc đại nhân, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, bớt nói một chút."
"Nói thì vẫn phải nói."
Trang Ung cố nén đau cười cười, tận lực làm cho bản thân nhìn có vẻ thoải mái một chút.
"Nếu lần này không qua được, không nói thêm mấy câu chẳng phải là lỗ sao? Hải Sa, ta có một chuyện nhờ ngươi giúp."
"Đại nhân chỉ cần căn dặn."
"Đại Ninh diệt Cầu Lập, ta cũng không lo lắng, dù cho ta chết, diệt Cầu Lập cũng là kết cục đã định, ta nửa đời chinh chiến, mắc nợ nhiều nhất vẫn là người trong nhà, sau khi ta chết, làm phiền ngươi phái người gửi tro cốt của ta về nhà ở thành Trường An."
"Đại nhân ngài sẽ không sao đâu, nhiều lần từ trong núi thây biển máu giết ra như vậy, lần này cũng sẽ an nhiên vượt qua."
"Tình trạng của ta ta tự biết." Trang Ung lại cười cười: "Nếu như ở Trường An, vết thương này của ta có thể còn có cách điều trị, bên Cầu Lập này thời tiết ác liệt, nóng bức không chịu nổi, vết thương không dễ lành, huống hồ cũng không có thầy thuốc đủ tốt... Ngươi nghe ta nói xong, sau khi ta chết, tin tức đến Trường An, bệ hạ tất nhiên sẽ tức giận hạ chỉ tàn sát Cầu Lập, ngươi đừng tuân chỉ. Tương lai trận chiến với Hắc Vũ, Cầu Lập là kho lương cho Đại Ninh bắc chinh, nếu quá ác với bách tính Cầu Lập thì khó tránh khỏi xảy ra nhiễu loạn, đối với quân đội Cầu Lập, diệt được thì diệt, đối với bách tính Cầu Lập, nên trấn an thì vẫn phải trấn an."
Trang Ung chậm rãi thở ra một hơi: "Bệ hạ luôn muốn phá Hắc Vũ, đất Cầu Lập vốn không quan trọng, nhưng bây giờ lại trở nên quan trọng rồi, ta và ngươi làm thần tử, phải phân ưu với bệ hạ, bệ hạ giận dữ thây người nằm ngàn dặm, nhưng như vậy không có lợi đối với chiến sự bắc cương. Ba nơi Cầu Lập, Điệu quốc, Nam Lý khí hậu ấm áp, lúa nước một năm hai mùa, có nhiều nơi thậm chí có thể trồng ba mùa, nếu như trấn an dân sự tốt, quân lương sẽ có thể chuyển đến phương bắc liên tục không ngừng."
Hải Sa cúi đầu: "Lời đại nhân căn dặn, thuộc hạ đều đã nhớ."
Trang Ung ừ một tiếng: "Nếu bệ hạ biết có thể sẽ trách ngươi, sẽ mắng ngươi, nhưng ngươi nên tin tưởng bệ hạ sẽ không thật sự làm khó ngươi, bởi vì bệ hạ là quân chủ thánh minh nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay... Ngươi đi lấy giấy bút đến đây, ta không ngồi dậy được, chỉ nằm ở đây, ngươi lấy giúp ta tờ giấy, ta muốn viết thêm một bản tấu chương cho bệ hạ, nói rõ ràng từ đầu đến cuối, sẽ không để cho bệ hạ giận chó đánh mèo với ngươi."
Hải Sa hai mắt rưng rưng: "Tổng đốc đại nhân ngày mai tái viết cũng không muộn, hôm nay nên nghỉ ngơi."
Trang Ung lắc đầu: "Ta cầm cự đã lâu rồi, có lẽ ngày mai ta cũng không biết như thế nào, hôm nay tinh thần cũng tốt, nên làm gì thì làm nhiều một chút... Sau khi ta viết tấu chương xong, ngươi có thể cho toàn quân đi khắp các nơi chung quanh tìm vải trắng, người Cầu Lập tất nhiên cho rằng ta đã chết, sau đó ngươi dẫn đại quân triệt thoái về sau năm mươi dặm..."
Trang Ung nghỉ ngơi một lát, trên môi khô nứt nẻ cũng không thấy vết máu.
"Người Cầu Lập tất nhiên sẽ có hành động, bọn họ biết đô thành không thủ được, tất nhiên sẽ xông ra ngoài thăm dò, bảo vệ Nguyễn Đằng Uyên giết ra trùng vây, lúc này có thể một trận chiến mà quyết định."
Hải Sa giơ tay lên lau nước mắt: "Đại nhân ngài đừng nói nữa."
Đúng lúc này, có một thân binh vội vã chạy vào: "Tướng quân, bên ngoài có người cầu kiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận