Trường Ninh Đế Quân

Chương 936: Nếu ta nhẫn tâm một chút thì tốt

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Lãnh bị bệ hạ phạt đóng cửa tự kiểm điểm, thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng trên thực chất không có bất kỳ sự trừng phạt nào. Các triều thần suy đoán có lẽ bệ hạ vẫn chưa nghĩ xong sẽ xử trí An Quốc Công như thế nào, mỗi người một ý. Có người nói lần này có thể An Quốc Công sẽ bị bỏ phong tước quốc công, có người còn nói có thể đại lễ sắc phong không lâu sau đó sẽ gạch tên của hắn, còn có người nói chức vị đại tướng quân chính nhị phẩm của An Quốc Công khó giữ được.
Người nói những lời này phần lớn không có ác ý, cũng không cà khịa, chỉ là lo lắng cho Thẩm Lãnh.
Thế nhưng kẻ được lo lắng ấy lại có vẻ hơi hồn nhiên vô tư, uống bí tỉ ở trong Nghênh Tân Lâu, kéo Trà gia chơi oẳn tù tì nói người thua gọi người thắng là bố, bị Trà gia đạp một cước từ trên ghế xuống đất.
Hắc Nhãn còn uống nhiều hơn Thẩm Lãnh, kéo Trà gia nói bố đừng đánh đại ca con.
Uống say lỡ việc, tất nhiên không thể tùy tiện nói là lỡ việc gì. Trà gia thấy Thẩm Lãnh uống thật sự hơi nhiều rồi, các huynh đệ của Lưu Vân Hội lại khuyên can, cho nên đêm đó Thẩm Lãnh liền ở lại Nghênh Tân Lâu. Phía sau Nghênh Tân Lâu có một tiểu viện là của Thẩm Lãnh và Trà gia. Trà gia lo lắng cho bọn trẻ, người của Lưu Vân Hội sắp xếp xe ngựa đưa Trà gia về phủ tướng quân, còn Thẩm Lãnh thì nằm gục trên bàn nằm ngáy khò khò.
Trà gia lên xe ngựa rời khỏi Nghênh Tân Lâu, dặn đi dặn lại trông chừng Thẩm Lãnh.
Chờ sau khi xe ngựa của Trà gia rời đi không bao lâu, Thẩm Lãnh vốn say bí tỉ lại ngồi thẳng người lên, duỗi lưng một cái sau đó nhìn về phía Hắc Nhãn, nhưng Hắc Nhãn là uống say thật sự.
Hán tử trong quân đội tuy không thường uống rượu, nhất là lúc chinh chiến càng không thể tùy tiện uống rượu, nhưng trên cơ bản là rất ít khi uống thua người khác, không phải tửu lượng thật sự rất tốt, mà là không chịu thua.
Thẩm Lãnh đứng dậy, dặn dò một câu chăm sóc tốt cho Hắc gia của các ngươi. Hắn sửa sang lại y phục một chút, còn ra phía sau rửa mặt, nhìn cơn mưa nhỏ bên ngoài vẫn tí tách rơi, thuận tay cầm một cái ô màu đen đi ra ngoài.
Đi trên đường cái ngoài Nghênh Tân Lâu, đèn đêm trên đường cái kéo bóng của Thẩm Lãnh ra thật dài thật dài, hạt mưa rơi xuống mặt đất lại làm cho cái bóng cong vẹ từng vòng.
Khi Đại Ninh mới lập quốc, thành Trường An có tiêu cấm (1), sau khi thông báo đóng cửa là không được tùy tiện đi lại trên đường cái, nếu không thì võ hầu của Tuần thành binh mã ti bắt gặp một người là bắt một người. Khi đó thành Trường An vẫn bị chia làm một trăm lẻ tám phường, giữa các phường thị có tường đất ngăn cách, đông tây nam bắc mấy chục tuyến đường lớn chỉ có người tuần tra thi thoảng đi qua.
Rồi sau này Đại Ninh ngày càng ổn định, thái bình giàu có, Ninh đế liền hạ lệnh giải trừ thành tiêu cấm Trường An, hơn nữa còn dỡ bỏ tường đất ngăn cách giữa một trăm lẻ tám phường, thành Trường An trở nên thoáng đãng.
Khi đó hai bên đường cái trong Trường An không có cửa tiệm, không nhìn thấy tửu lâu hay trà lâu, ngay cả thanh lâu cũng đều nằm trong khu phường thị riêng biệt. Sau khi xây lại, Trường An đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, hai bên đường cái cửa tiệm san sát, cho dù là buổi tối vẫn có du khách đi tới đi lui.
Võ hầu của Tuần thành binh mã ti cũng dần dần thoát khỏi tầm nhìn của các bách tính, đến hơn một trăm năm trước, võ hầu hoàn toàn bị hủy bỏ, người của Tuần thành binh mã ti cùng chiến binh Đại Ninh cùng cấp cùng luật, thuộc quyền đại tướng quân cấm quân quản lý.
Men theo đường cái, Thẩm Lãnh rời Nghênh Tân Lâu đi về hướng thư viện. Thư viện cách Nghênh Tân Lâu vốn cũng không quá xa, đường Học Phủ là nơi khá phồn hoa trong thành Trường An, nếu không có mưa dầm kéo dài, thường ngày lúc này trên đường cái cũng sẽ có không người ít.
Nhưng giờ phút này chỉ có một mình Thẩm Lãnh.
Không bao lâu đã đến tiệm bánh bao cách thư viện không xa, đã gần vào đầu mùa đông cho nên đêm mưa hơi lạnh.
Thẩm Lãnh cầm một cái ô màu đen đi đến ngoài cửa tiệm bánh bao đứng lại. Cửa tiệm vẫn mở, thực khách duy nhất ra ngoài rời đi khi Thẩm Lãnh đến, một người Hồ mặc y phục chắp vá chằng chịt đang lau bàn. Tiếng bước chân của Thẩm Lãnh rất nhẹ, nhưng một khắc khi Thẩm Lãnh vừa mới dừng lại, người Hồ trẻ tuổi kia lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
"Đã đoán được là ngươi sẽ đến."
Đại Dã Kiên để cái khăn lau trong tay xuống, đi tới cửa liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ăn cơm rồi?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ăn rồi."
Đại Dã Kiên ừ một tiếng: "May mà ngươi đã ăn rồi, nếu không thì ta cũng không có tiền mời ngươi ăn bánh bao. Ta ở đây không có tiền công mà chỉ bao cơm, mà cơm của ta thì không thể cho ngươi ăn."
Thẩm Lãnh hỏi: "Mỗi ngày đều ăn bánh bao liệu có chán ngán không?"
"Đó là người Ninh các ngươi mới chán ngán."
Đại Dã Kiên im lặng một lát, nói với vẻ hơi bi thương: "Ở Lâu Nhiên ta, nếu như nói người nghèo sẽ thấy chán ngán thức ăn thì cũng là bởi vì không có thức ăn, chứ không phải vì luôn ăn thức ăn giống nhau."
Đại Dã Kiên quay lại liếc nhìn nồi hấp bốc hơi nóng ở trong phòng: "Trước khi đến Đại Ninh ta chưa từng ăn thứ ngon như vậy, bên trong bánh bao toàn là thịt, cắn một miếng đã chảy mỡ. Phụ thân ta từng là một gã quan quân quân chức rất thấp của Lâu Nhiên, đại khái tương đương với đoàn suất của người Ninh các ngươi, theo lý mà nói hẳn là không lo áo cơm mới đúng, nhưng mặc dù phụ thân ta có quân chức như vậy, một năm cũng chưa chắc đã được ăn thịt hai lần."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Vậy thì sao?"
Đại Dã Kiên: "Cho nên ta cảm thấy người Ninh sống thật sự quá thoải mái."
"Vậy thì sao?" Thẩm Lãnh lại hỏi một lần nữa.
"Cho nên ta cũng muốn khiến người Lâu Nhiên sống thoải mái một chút."
Đại Dã Kiên nhìn Thẩm Lãnh: "Xin hỏi An Quốc Công, ngươi có biện pháp gì không?"
Thẩm Lãnh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Là cách của người Lâu Nhiên các ngươi, hay là cách của người Ninh chúng ta?"
Đại Dã Kiên suy nghĩ một lát, đại khái có thể hiểu được "cách của người Lâu Nhiên các ngươi" mà Thẩm Lãnh nói là cách gì. Đối với bình thường Lâu Nhiên bách tính mà nói, thật ra cái gọi là cách chính là không có cách.
"Người Ninh sẽ có cách gì để cho người Lâu Nhiên sống tốt hơn một chút?"
Hắn ta rất nghiêm túc hỏi Thẩm Lãnh.
Bởi vì hắn ta hỏi nghiêm túc cho nên Thẩm Lãnh cũng trả lời nghiêm túc: "Nếu như là cách của người Ninh thì đại khái chỉ có thể là diệt Lâu Nhiên, để cho người Lâu Nhiên trở thành người Ninh."
Đại Dã Kiên ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng sự tức giận này biến mất rất nhanh, bởi vì hắn ta sực hiểu ra không phải là Thẩm Lãnh đang châm chọc hắn ta, cũng không phải cười nhạo Lâu Nhiên nghèo khổ, mà theo Thẩm Lãnh thấy đây quả thật là biện pháp tốt nhất.
Cho nên Đại Dã Kiên gật đầu: "Ngươi nói rất có lý."
Thế nhưng Thẩm Lãnh lại lắc đầu: "Có lý hay không có lý, Đại Ninh cũng sẽ không đi diệt Lâu Nhiên."
Đại Dã Kiên cười khổ: "Đúng vậy... Lâu Nhiên là một nơi ngay cả Đại Ninh cũng không có hứng thú đi diệt quốc, bởi vì nghèo khổ, bởi vì xe xôi, bởi vì tốn sức, người Ninh không để mắt đến nơi đó, nhưng phụ lão hương thân của ta lại sinh sống ở nơi đó. Cách của người Ninh không thể thực hiện được, vậy thì chỉ có thể dùng cách khác."
Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi tới Đại Ninh chính là tìm đến biện pháp?"
Đại Dã Kiên gật đầu: "Phải, chính là đến Đại Ninh tìm biện pháp. Sau khi tiếp xúc nhiều với người Ninh các ngươi, ta phát hiện nếu dùng tư duy của người Ninh để giải quyết vấn đề của Lâu Nhiên, biện pháp duy nhất dĩ nhiên là... diệt Đại Ninh, sau đó người Lâu Nhiên sẽ bước sang cuộc sống giống như người Ninh."
Thế mà Thẩm Lãnh cũng lại rất nghiêm túc đáp lại: "Ngươi nói rất có lý."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Vậy ngươi có kế hoạch không?"
"Tạm thời chỉ có gần một nửa kế hoạch."
Đại Dã Kiên rất trả lời thành thật: "Trước hết ta phải làm cho mình trở nên rất nổi tiếng mới được."
Thẩm Lãnh nói: "Cho nên ngươi mới đi khiêu chiến từng tân tú tham gia đại hội các quân lần này."
"Phải." Đại Dã Kiên nói: "Ở Lâu Nhiên, ta không có khả năng trở thành một danh nhân. Gia tộc Đại Dã tuy từng quý vi hoàng thân, nhưng ngay cả hoàng tộc cũng đã bị thay thế, hoàng thân thì có tính là gì. Hơn một trăm năm sau gia tộc Đại Dã thậm chí còn không bằng người nghèo ở Lâu Nhiên. Nhà ta cũng được coi như không tệ, phụ thân dựa vào võ nghệ có được chức vị trong quân đội, vốn là trụ cột trong nhà nhưng lại chết oan uổng. Cấp trên của ông ấy, một người trẻ tuổi xuất thân quý tộc uống rượu say đã dùng roi da quật ông ấy, cứ đánh mãi đến khi ông ấy chết nhưng ông ấy cũng không dám đánh trả. Bởi vì nếu ông ấy không đánh trả thì chỉ là một mình ông ấy chết, mà ông ấy đánh trả thì người chết sẽ là cả nhà chúng ta."
Thẩm Lãnh không nói, chỉ lắng nghe.
Đại Dã Kiên nói: "Cho nên lúc đầu lựa chọn của ta là đi Thổ Phiên làm một danh nhân, bởi vì người Lâu Nhiên sợ người Thổ Phiên. Sau khi ta đến Thổ Phiên quốc mới phát hiện hóa ra người Thổ Phiên sợ người Ninh cũng giống như người Lâu Nhiên chúng ta sợ người Thổ Phiên vậy, vì thế ta quyết định đến Đại Ninh. Nếu ta có thể trở thành một người danh chấn tứ phương ở Đại Ninh, ta có thể trở thành thượng khách của quý tộc ở Thổ Phiên, ta sẽ thay đổi vận mệnh của mình."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Quy hoạch rất không tệ, không có sơ hở, cũng rất trực tiếp."
Đại Dã Kiên hỏi: "Cho nên An Quốc Công đến đánh với ta?"
Thẩm Lãnh vẫn không trả lời, vẫn hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi biết ta là ai?"
"Ta đã hỏi thăm hôm nay ngươi sẽ về Trường An, cho nên ta mới định nơi tỷ thí ở chỗ cách cổng thành không xa, nếu như vậy thì ngươi có thể nhìn thấy ta, ta cũng sẽ nhìn thấy ngươi. Đại khái là ta muốn nhìn ngươi nhiều một chút, nhưng mà ta xác định chỉ cần ngươi nhìn thấy ta động thủ thì nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với ta."
Thẩm Lãnh cười cười, không nói chuyện.
Đại Dã Kiên hỏi lần thứ hai: "Cho nên An Quốc Công đến đánh với ta?"
"Không." Thẩm Lãnh trả lời: "Không đánh với ngươi."
Đại Dã Kiên nhíu mày: "Ta không đáng để ngươi ra tay?"
"Hẳn là đáng." Thẩm Lãnh nói: "Ta đã thấy ngươi xuất thủ ở cổng thành, nghĩ đại khái ít nhất ngươi cũng là mức 10 rồi. Ta lãnh binh nhiều năm, chém giết nhiều năm, đối thủ có phân lượng thế nào, đại khái là ta đều sẽ nhìn chuẩn."
"10 là gì?"
Đại Dã Kiên không hiểu lời Thẩm Lãnh nói.
Thẩm Lãnh cũng không muốn giải thích, giải thích là một chuyện rất phiền phức, nhất là giải thích với người mà mình không quan tâm lại càng phiền phức.
"Con số 10?" Đại Dã Kiên lại hỏi một câu.
Thẩm Lãnh khẽ gật đầu.
"Hóa ra chúng ta có thói quen giống nhau."
Ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh của Đại Dã Kiên hơi có chút thay đổi, ngoại trừ chiến ý ra còn có một sự tán thưởng, đó là một sự tán thưởng của dã thú khi nhìn thấy đồng loại.
"Ta cũng sẽ làm như vậy."
Đại Dã Kiên nói: "Mỗi lần ta tỷ thí với đối thủ đều sẽ dùng con số để xác định phân lượng của đối phương. Ta cũng cảm thấy mình là mức 10, ít nhất là mức 10... Không biết An Quốc Công, ngươi nghĩ mình là mức mấy?"
Thẩm Lãnh nói: "Không quan trọng, con số của chúng ta không bằng nhau."
Đại Dã Kiên sửng sốt.
Hắn ta rất cẩn thận, rất nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, muốn nhìn ra từ trong ánh mắt của Thẩm Lãnh rốt cuộc hắn đang cố ý chọc giận mình hay là thật sự khinh thường mình. Nhưng khi nhìn đi nhìn lại, hắn ta phát hiện ánh mắt của Thẩm Lãnh bình tĩnh đến mức thần kỳ, cho nên không phải là cố ý muốn chọc giận hắn ta, cũng không phải đang cố ý châm chọc hắn ta, chỉ là không quan tâm.
Sự không quan tâm này càng làm tổn thương người khác hơn.
"Tại sao An Quốc Công không muốn đánh với ta?"
Đại Dã Kiên hỏi: "Là sợ thua? Ta có thể hiểu được điều này, người có địa vị cao càng sợ thua hơn, An Quốc Công cũng không thể ngoại lệ đúng không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không đánh đánh ngươi không phải vì ta sợ thua, mà là vì cho dù ngươi thua ta thì ngươi cũng sẽ trở thành một danh nhân, ta không muốn giúp ngươi được toại nguyện. Ta đánh với ngươi không thể chứng minh ta mạnh, ngươi đánh với ta chứng minh ngươi mạnh đến mức thái quá, đây là một chuyện rất thua thiệt, từ trước đến nay ta không thích chịu thiệt. Nếu ngươi có tiền công còn đỡ một chút, khổ nỗi ngươi ngay cả tiền công cũng không có, ta thắng cũng vô vị."
Đại Dã Kiên hỏi: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Muốn hỏi ngươi một câu, ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại Đại Ninh không?"
Đại Dã Kiên lắc đầu: "Sẽ không."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ngươi biết giờ cổng thành mở vào ngày mai?"
Đại Dã Kiên nhướn mày: "Biết."
Thẩm Lãnh xoay người đi trở về: "Biết là được."
Đại Dã Kiên hừ một tiếng: "Nếu ta không đi thì sao?"
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Cho ngươi hai lựa chọn."
"Cái gì?"
"Vĩnh viễn ở lại Đại Ninh, và vĩnh viễn ở lại Đại Ninh, phỏng chừng ngươi đều sẽ không chọn, cho nên ngươi không có lựa chọn khác."
Đại Dã Kiên trầm mặc, hắn ta nhìn chỗ Thẩm Lãnh đứng, phiến đá xanh đã vỡ, thế nhưng hắn ta lại chưa từng thấy Thẩm Lãnh phát lực.
Cho nên hắn ta xoay người trở về tiệm bánh bao thu dọn đống hành lý không có gì nhiều của mình.
Liếc nhìn một cái, lão bản tiệm bánh bao chắc hẳn là một người tốt đó vẫn còn đang ngủ, ít khách, ông ta uống vài chén rượu rồi gục trên quầy ngủ. Đại Dã Kiên thu dọn đồ xong liền nằm luôn trên bàn nhưng lại không ngủ được.
"Hắn cũng là 10." Đại Dã Kiên lẩm bẩm.
Trên đường dài, Thẩm Lãnh đang đi thì nhìn thấy một thiếu nữ cầm ô giấy dầu đứng ở ngã tư đường phía trước không xa, sau đó hắn lập tức có chút kinh sợ, đi qua ngượng ngùng cười cười: "Uống nhiều quá, nên ra ngoài cho tỉnh táo một chút."
Trà gia cười: "Ta cũng thế."
Thẩm Lãnh lại càng ngại hơn: "Chỉ là không muốn để nàng nhìn thấy ta đi uy hiếp một người còn chưa làm chuyện sai nhưng ta cho rằng tương lai nhất định sẽ làm chuyện sai, như vậy có vẻ ta không sáng chói cho lắm."
"Ta biết."
Trà gia nói: "Chàng không đến, ta cũng sẽ đến."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Dù sao... ta là một người ích kỷ, ta không thể để đồng bào tiếp tục trở thành hòn đá kê chân của người khác."
"Hắn sẽ đi chứ?"
"Đi."
"Hắn sẽ đi đâu?"
"Thổ Phiên."
Thẩm Lãnh trả lời rất chắc chắn, bởi vì mục đích của Đại Dã Kiên đã đạt được rồi.
"Ta nghĩ là hắn sẽ về nhà."
"Hắn không có tình cảm với gia đình."
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn: "Có lẽ tương lai hắn sẽ là kẻ thù. Nếu ta nhẫn tâm hơn một chút, lúc này nên diệt trừ hắn mới đúng."
"Nếu chàng có thể nhẫn tâm giết một người còn chưa phạm sai lầm, chàng còn là Lãnh Tử sao?"
Thẩm Lãnh trầm mặc rất lâu.
"Có lẽ là ta đang phạm sai lầm."
(1) Tiêu cấm: cấm hoạt động vào ban đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận