Trường Ninh Đế Quân

Chương 163: Chó đắt hơn người

Trong thành Thi Ân cũng không có phủ đình úy, cho nên tất cả những người đưa từ Phúc Ninh Tự về đều ở trong vườn nơi Hàn Hoán Chi ở, nhưng may là người của phủ đình úy bất kể ở nơi nào cũng sẽ không quên bổn chức của mình, đình úy không thể mang theo hình cụ, không thể mang theo nha môn nhưng bản lĩnh đều là tùy thân.
Hàn Hoán Chi tắm rửa thay y phục, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, nhưng ông ta không thích chuyện hôm nay để ngày mai làm, chậm rãi đi đến chính đường, thủ hạ đã dẫn tất cả đám người trụ trì Phúc Ninh Tự vào. Lúc Lâm Việt quốc còn thì tăng nhân gặp bệ hạ cũng có thể không quỳ, nhưng bây giờ là Đại Ninh, bọn họ cũng không phải là tăng nhân đơn thuần nữa, mà là tội phạm.
Người của phủ đình úy đối đãi với tội phạm, cho tới bây giờ đều chỉ có một thái độ.
Thiên bạn Nhạc Vô Địch mặt không cảm xúc đứng ở cửa chính đường, cẩm y màu đen trên người thoạt nhìn có vẻ kỳ lạ, hơi phồng lên không hài hòa, đó là bởi vì bên trong còn có băng vải, dù sao thì trước đó bị thương cũng không nhẹ. Hàn Hoán Chi vốn bảo hắn ta đi nghỉ ngơi nhưng hắn ta không chịu, hán tử giống như sắt thép ấy khiến người ta không thể không có thêm mấy phần kính ý.
Trụ trì vốn không muốn quỳ, khổ nỗi Nhạc Vô Địch một cước đá vào khớp gối, hòa thượng cũng không thể không quỳ.
"Tại sao trong chùa ngươi có nhiều tiền như vậy?" Nhạc Vô Địch hỏi.
Trụ trì cười, bị bắt quỳ xuống ngược lại còn bướng bỉnh: "Phúc Ninh Tự ở Lâm Việt đã tồn tại hai trăm năm, hai trăm năm nay tích lũy một chút tài sản chẳng lẽ đây cũng là chuyện gì không thể giải thích?"
"Cho nên Phúc Ninh Tự ngươi còn có tăng binh?"
Nhạc Vô Địch hướng ra bên ngoài vẫy vẫy tay, hai gã đình úy mang một cái rương lớn vào, mở rương ra, bên trong đều là binh khí.
Trụ trì lắc đầu: "Ta không biết những thứ này từ đâu ra, có lẽ là đồ do các ngươi cố tình nhét vào trong chùa ta cũng không chừng, bạc thì ta biết, những thứ này ta thấy cũng chưa từng thấy, làm sao có thể biết được?"
Hàn Hoán Chi đứng dậy, không muốn nghe tiếp nữa, mặc dù chỉ là hỏi hai câu đáp hai câu chỉ mất một chút thời gian mà thôi, nhưng theo ông ta thấy đây hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.
Ông ta khoát tay, vì thế Nhạc Vô Địch cười, Nhạc Vô Địch từ trước đến giờ đều là một người không tùy tiện nói cười, hắn ta ngay cả nói đùa cũng không biết thì làm sao lại biết cười thật sự, nụ cười của hắn ta là cười gằn.
Trụ trì bị Nhạc Vô Địch một tay túm lên lôi ra ngoài chính đường, Hàn Hoán Chi khoát tay: "Đưa hết tăng nhân Phúc Ninh Tự qua nhìn."
Các đình úy tràn vào trong áp giải tất cả tăng nhân của Phúc Ninh Tự xuống. Hàn Hoán Chi đứng dậy nhìn nhìn binh khí trong rương kia, tùy tay cầm một thanh đao lên rút vỏ ra nhìn kỹ một chút. Ấn ký ở chỗ chuôi đao đã bị mài mòn, đây ngược lại còn là một loại bằng chứng phụ, nếu không phải là binh khí do công phường quân công đàng hoàng tạo ra tất nhiên sẽ không có ấn ký gì, mài mòn thì chỉ có thể là ấn ký binh khí chế thức do Binh bộ Lâm Việt giám chế.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tướng quân chiến binh Dậu Tự doanh Bình Việt đạo Diệp Cảnh Thiên từ bên ngoài sải bước tiến vào. Sau khi vào cửa đúng lúc nghe được trong gian phòng phụ truyền đến từng tiếng kêu rên, ông ta dừng chân chỉ chỉ gian phòng kia: "Đi đóng hết cửa phòng và cửa sổ lại, sao âm thanh lại lớn như vậy."
Vào chính đường Diệp Cảnh Thiên tuỳ tiện tìm một vị trí ngồi xuống: "Thủ hạ của huynh làm việc vẫn không cố kỵ như vậy."
"Người có cố kỵ là trong lòng bất chính đại." Hàn Hoán Chi ném đao về trong rương: "Ta làm việc cho bệ hạ, trong lòng chính đại, không cố kỵ."
"Huynh không có, ta có." Diệp Cảnh Thiên nói: "Bắt hòa thượng của Phúc Ninh Tự đã có bách tính làm ầm ĩ, tiếng kêu thảm thiết như vậy nếu người bên ngoài nghe thấy, huynh bảo ta làm sao?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Hóa ra ngoài làm quan ra, thân phận hòa thượng cũng mẫn cảm như vậy."
Diệp Cảnh Thiên: "Huynh bớt giả ngốc."
Hàn Hoán Chi ngồi xuống có chút mệt mỏi nói: "Trước nửa đêm hôm qua ta đánh bài thu Diệp Khai Thái và các ngươi, ngươi biết tại sao lại thua không?"
"Bởi vì huynh chơi bài không tốt."
"Trước đây ngươi có từng thấy ta thua?"
"Rốt cuộc huynh muốn nói gì?"
"Ta muốn động đến người của Bình Việt đạo các ngươi, thua các ngươi một chút tiền trước, nếu như vậy thì trong lòng các ngươi sẽ không khó chịu đến như vậy, cũng còn có chút an ủi."
Diệp Cảnh Thiên trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Động đến đâu?"
Hàn Hoán Chi nghiêm trang nói: "Từ đạo thừa trở xuống, động ai thì chưa chắc chắn."
Diệp Cảnh Thiên: "Đạo thừa trở xuống... Cũng chỉ miễn cưỡng bỏ qua ta và đại ca đúng không."
"Diệp Khai Thái thì tất nhiên ta sẽ không tra, dù sao huynh ấy cũng mới đến Bình Việt đạo không lâu, vừa rồi ta nói từ đạo thừa trở xuống, bao gồm đạo thừa."
Diệp Cảnh Thiên phụt một tiếng phun hết nước trà vừa uống ra, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Việc này có phải huynh bắt tay vào làm quá nhanh không? Tuy rằng tra nhanh một chút cũng là có lợi, nhưng động đến một Phúc Ninh Tự không quan trọng trước, những người đó chưa chắc sẽ không có phòng bị."
"Hy vọng bọn họ có phòng bị." Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói: "Những người này ở Bình Việt đạo im hơi lặng tiếng kinh doanh nhiều năm, giống như một con rùa chìm dưới đáy nước, ngươi không khiến nó sợ nó sẽ rúc mình ở đó bất động, chỉ có làm cho con rùa động mới có thể nhìn càng rõ ràng hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện tại người trong bóng tối đã sắp bắt tay vào xử lý những người phụ trách vận chuyển đồ đến Phúc Ninh Tự năm đó, những người này chết sạch rồi thì sợi dây này cũng đứt."
Diệp Cảnh Thiên: "Nếu huynh đã nghĩ tới rồi, tại sao không thể nhanh hơn bọn họ một chút?"
Hàn Hoán Chi trợn trắng mắt nhìn Diệp Cảnh Thiên một cái: "Người cầm binh, quả nhiên đơn thuần."
Diệp Cảnh Thiên bị hắn tức giận đến gần như lườm cái xem thường: "Ta chỉ là thấy huynh còn nhàn nhã như vậy."
Hàn Hoán Chi hướng tới gian phòng bên kia bĩu môi: "Không thì tại sao lại kêu lớn tiếng như vậy? Ta cũng không biết năm đó người chuyển đồ đến Phúc Ninh Tự là ai... Đúng rồi, việc ta nhờ ngươi làm ngươi đã làm chưa?"
Diệp Cảnh Thiên thoáng nhìn ra bên ngoài: "Người đến rồi."
Hàn Hoán Chi: "Tốt lắm, ngươi về đi, không còn chuyện của ngươi nữa rồi."
Diệp Cảnh Thiên: "Thứ ăn cháo đá bát."
Hàn Hoán Chi bĩu môi.
Diệp Cảnh Thiên uống ngụm trà rồi lập tức cáo từ, sau khi ông ta đi thì Thẩm Lãnh sải bước đi vào chính đường này. Thoạt nhìn trong phòng rất rộng rãi, chỉ là không đủ sáng nên cứ cảm thấy có chút âm khí, lúc nhìn thấy Hàn Hoán Chi mới phát hiện nguồn gốc của âm khí trong phòng này.
"Bái kiến đại nhân." Thẩm Lãnh chắp tay hành lễ.
Hàn Hoán Chi chỉ chỉ cái ghế đối diện: "Ngồi xuống nói đi... Ta không thích lãng phí thời gian cho nên cố gắng nói trực tiếp một chút, ngươi trả lời cũng có thể tận lực trực tiếp một chút. Mấy ngày trước lúc ngươi bị người khác phục kích ta ở cách đó không xa đã nhìn thấy, mà trong đêm qua ta cũng bị tập kích, nếu ta đoán không sai thì hôm đó người tập kích ta cũng đang xem ngươi bị người khác phục kích."
Lời nói này hơi loạn, nhưng logic không loạn.
Thẩm Lãnh trầm tư một lát: "Cho nên người muốn giết đại nhân và người muốn giết ta, tối thiểu có một đường chung là mục tiêu nhất trí."
Hàn Hoán Chi cảm thấy nói như vậy khá nhẹ nhàng, thế mà trong thời gian ngắn như vậy Thẩm Lãnh đã hiểu ý của ông ta.
"Cho nên ta hy vọng ngươi có thể làm chút chuyện, trước tiên lôi người này ra ngoài."
Thẩm Lãnh nhíu mày, cảm thấy Hàn Hoán Chi có chút không có ý tốt.
"Chẳng lẽ đại nhân muốn bảo ta làm mồi nhử?"
"Xóa ba chữ "chẳng lẽ" và "muốn" đi, tốt nhất cũng đừng dùng ngữ khí nghi vấn, khẳng định một chút."
Thẩm Lãnh: "Tại sao là ta? Người muốn giết cũng có đại nhân ngài."
Hàn Hoán Chi rất nghiêm túc trả lời: "Chức quan của ta hơi lớn một chút."
Thẩm Lãnh: "..."
Hàn Hoán Chi hỏi Thẩm Lãnh: "Nếu ngươi đã nghĩ tới người giết ngươi và người giết ta tối thiểu có một đường mục tiêu nhất trí, giết ngươi cũng giết ta, như vậy ngươi đoán thử xem người là từ chỗ nào tới."
Thẩm Lãnh: "Đoán đúng có thưởng không? Hoặc là nếu đoán đúng thì đại nhân đi làm mồi?"
Hàn Hoán Chi: "Ừm, ngươi không cần đoán, tiếp tục nói chuyện tiếp theo."
Thẩm Lãnh: "..."
Hàn Hoán Chi uống một ngụm trà tiếp tục nói: "Ta cần ngươi làm tự nhiên một chút, đừng trông có vẻ như cố ý, nếu ngươi cố ý thì hồ ly sẽ ngửi được mùi của mồi nhử tương đối giả tạo, nếu ngươi không biết nên để lộ sơ hở vào thời cơ nào, ta chỉ điểm cho ngươi một chút... Thẩm tiên sinh và Thẩm Trà Nhan ở ngay trong thành Thi Ân, nếu hai người bọn họ xảy ra điều gì bất trắc, ngươi nhất định sẽ nóng lòng đúng không?"
Thẩm Lãnh đột nhiên đích đứng lên: "Hửm?"
Hàn Hoán Chi bỗng nhiên phát hiện hàn khí trong phòng dường như nặng hơn một chút, hàn khí trên người thiếu niên kia bất chợt lấn áp bản thân.
"Quả nhiên là một tên ngốc."
Ông ta thở dài, thầm nghĩ con người thật sự không thể có quá nhiều ràng buộc tình cảm, một khắc vừa rồi sự thông minh mà Thẩm Lãnh biểu hiện ra ngoài làm cho ông ta cũng giật mình, giờ này khắc này nhắc tới Thẩm tiên sinh và tiểu cô nương kia lập tức liền biến thành kẻ ngu ngốc, thầm nghĩ chẳng lẽ mình còn có thể đi hại hai người kia?
Ông ta chỉ chỉ cái ghế: "Ngồi xuống nói."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đứng nghe, để tiện đi."
Hàn Hoán Chi phát hiện tên này ngu ngốc rồi, thật là ngu ngốc không ai bằng, Thẩm Lãnh lọt vào bảng xếp hạng ngu ngốc trong lòng Hàn Hoán Chi, hơn nữa còn tăng hạng chóng mặt.
Đúng lúc này Nhạc Vô Địch hai tay đầy máu từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái rồi nhìn về phía Thẩm Lãnh muốn nói lại thôi, Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Nói đi, hắn nghe một chút cũng không sao."
Nhạc Vô Địch nói: "Đã hỏi ra vài người, trong đó có bốn người ở ngay trong thành Thi Ân, một người ở ngõ Yên Hoa, một người ở đường Trường Lưu, còn có hai người đã rời khỏi thành Thi Ân sau chuyện đó, người xa nhất ở huyện Cao Sơn cách thành Thi Ân khoảng hơn bốn trăm dặm, nếu muốn đi qua đó thì hiện tại phải xuất phát rồi."
Hàn Hoán Chi trầm tư một lát: "Hơi phân tán một chút, nhân thủ của chúng ta có chút không đủ dùng. Bốn người các ngươi chia làm hai đội, mỗi đội mang sáu mươi hắc kỵ chỗ ở của hai người ở ngoài thành Thi Ân bắt người, người ở trong thành Thi Ân sợ là có người đã bị diệt khẩu, ta đi một vòng thử xem."
"Đại nhân đi một mình?"
Nhạc Vô Địch nghĩ đến trận tập kích trong đêm đó liền không nhịn được lo lắng. Đêm đó bản thân mình khổ sở chống đỡ đến lúc đô đình úy đại nhân xuất đao, nhưng mà lại để tên thích khách kia chạy thoát. Nhạc Vô Địch cảm thấy khó có thể tin được, thiên hạ này còn có người có thể chạy thoát dưới đao của đô đình úy đại nhân?
Hơn nữa tên thích khách kia giống như quỷ mị, nếu đô đình úy đại nhân xảy ra chuyện gì, 120 hắc kỵ và bốn thiên bạn xuôi nam này đều có thể tự sát để tạ tội.
"Không phải còn có tướng quân đại nhân ở đây ư?" Hàn Hoán Chi liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, đứng lên sửa sang lại y phục một chút: "Cùng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Đại nhân muốn điều dùng chiến binh thủy sư thì trước hết phải đi tìm tướng quân Trang Ung bàn bạc, nếu Trang tướng quân đồng ý, tự ta sẽ mang một kỳ chiến binh thủy sư nghe theo đại nhân điều khiển, nếu đại nhân không biết đại doanh thủy sư ở chỗ nào thì ta có thể dẫn đường."
"Điều binh từ thủy sư phiền toái như vậy sao?" Hàn Hoán Chi nói: "Vậy thì không điều binh, ta lấy thân phận tư nhân mời ngươi cùng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn trời: "Đi dạo, nửa canh giờ trở lên giá hai mươi lượng bạc, trò chuyện, hai mươi lượng bạc, đánh nhau một trăm lượng bạc, xem đánh tới tình trạng gì, nếu có yêu cầu đặc biệt thì có thể tăng giá, đánh bình thường một trăm lượng, đánh khí chất hai trăm lượng, động thủ thật sự năm trăm lượng, đánh kiểu tay sai... nghiệp vụ này tạm thời không tiếp nhận."
Hàn Hoán Chi ngây người, cẩn thận nhìn Thẩm Lãnh, thầm nghĩ sao tên này có thể nói ra những lời này tự nhiên như vậy?
"Mời đại nhân quyết định nhanh một chút." Thẩm Lãnh vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là thuộc về việc tư, ta nhận rồi còn phải giấu Trang tướng quân, cho nên còn lấy một chút phí an ủi tinh thần chừng một trăm lượng bạc cũng đủ rồi, đúng rồi, ta còn có một con chó, nếu đại nhân muốn dùng thì ta có thể mang đến."
Hàn Hoán Chi tuy cảm thấy hoang đường nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Chó giá bao nhiêu?"
Thẩm Lãnh: "So với người đắt gấp đôi."
"Tại sao?"
"Chó... dám ăn cứt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận