Trường Ninh Đế Quân

Chương 1574: Cái mạng này

Lạc Văn Khúc cảm thấy thân phận hiện tại của mình còn không tốt bằng ở lại trong đại viện kia ngẩn người cả ngày. Mấy ngày nay gã ta đều ở trên đê cùng những dân công dơ dáy kia làm một việc, còn phải giả vờ thân cận với người khác, mùi vị này quá khó chịu.
Khó khăn lắm mới lại chịu được đến trời tối, gã ta và những dân công đi cùng đến chỗ đầu bếp nhận đồ ăn, một bát rau hầm và bánh màn thầu là đủ, nhìn thức ăn này gã ta càng cảm thấy cuộc đời đen tối.
Người ở tầng đáy, cuộc sống như vậy, gã ta cảm thấy không hề có chút hy vọng nào đáng nói. Gã ta cũng không biết tại sao những dân công kia nhìn đều có vẻ như rất vui vẻ, nói chuyện trời đất khoác lác, cực kỳ thoải mái.
Những dân công kia tuỳ tiện tìm một chỗ rồi ngồi xổm xuống ăn ngấu nghiến. Nhìn bọn họ ăn cơm quả thực là một sự hưởng thụ, giống như đó là sơn hào hải vị tuyệt thế gì đó, ăn vào là hương thơm lan tỏa khắp trong miệng.
Nhưng Lạc Văn Khúc lại khó có thể nuốt trôi, gã ta cảm thấy thịt trong món hầm này hơi ngấy, dầu hơi nhiều, nhưng gã ta đâu biết các dân công thể lực tiêu hao khổng lồ cả ngày, nếu không ăn những thứ này sao có thể chống đỡ được.
Khó khăn lắm gã ta mới ăn hết một cái bánh màn thầu rồi không nuốt nổi nữa, liền trở lại trong lều vải của mình, tất cả dân công đều ở trên đê, mấy người chen chúc trong một cái lều trại, thân phận của gã ta đặc biệt, có thể ở riêng một mình.
Thật ra căn bản là không cần gã ta làm những việc này, gã ta cũng chẳng sao.
Đúng lúc này rèm che của lều trại bị vén lên, một bóng đen ném vào trong một thứ rồi đi luôn, rất nhanh.
Lạc Văn Khúc cầm thứ kia lên xem, là một cục giấy. Gã ta vén rèm che lên hở một khe nhỏ, dựa vào ánh đuốc bên ngoài để nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người ném giấy vào bảo gã ta sau nửa đêm đến khu rừng bên cạnh gặp mặt, đông chủ phái người đến vào lúc này, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhịn đến sau nửa đêm, Lạc Văn Khúc lặng lẽ ra khỏi lều trại, quay người liền chui vào khu rừng bên cạnh, lúc này bốn phía vang lên tiếng ngáy liên tiếp, không ai chú ý tới gã ta rời đi.
Vào rừng rồi đi tiếp khoảng mấy chục trượng, loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen chờ ở đó, gã ta đi qua hỏi: "Ngươi là ai?"
Người kia xoay người nhìn về phía gã ta, kéo khăn đen trên mặt xuống, Lạc Văn Khúc nhận ra đây là một trong những đứa trẻ năm đó bị mang đi huấn luyện cùng và gã ta, tên là Lạc Tinh Thần.
"Đông chủ bảo ta tới, ông ấy bảo ngươi cẩn thận một chút, có khả năng sẽ có người coi ngươi là Lý Trường Trạch mà giết."
Lạc Tinh Thần vốn đã không phục, hắn ta là người xếp thứ thứ hai, Lạc Văn Khúc vẫn luôn là người xếp hạng thứ nhất.
"Ta cảm ơn ngươi."
Lạc Văn Khúc hừ một tiếng: "Tốt bụng chạy tới nói cho ta biết một tiếng."
"Ngươi nghĩ ta muốn?"
Lạc Tinh Thần nói: "Ta tới là phụng mệnh của đông chủ. Ông ấy nói có thể người của Tiết Hoa Y sẽ động thủ, ngươi chết, còn không phải ngay cả một bọt nước cũng không nổi lên ư, bị người ta xử lý vì tưởng là Lý Trường Trạch."
Lạc Văn Khúc cười nói: "Tốt xấu gì ta cũng mang thanh danh một tiền thái tử mà chết."
Lạc Tinh Thần cười khẩy nói: "Vậy thì ngươi cũng thật tự hào."
Hắn ta dừng lại một chút rồi nói: "Ta phụng mệnh âm thầm bảo vệ ngươi, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm gì thì chạy đến cánh rừng này, ta sẽ luôn ở đây, nếu ngươi không kịp chạy đến thì đó không phải vấn đề của ta."
"Còn nữa... Đông chủ nói, ngươi còn phải ở đây ba tháng nữa, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ít nhất phải nhẫn nhịn thêm ba tháng."
"Ba tháng!"
Lạc Văn Khúc trợn to mắt, vẻ mặt khó tin.
"Tại sao? Chuyện này có đạo lý gì?"
Lạc Tinh Thần nói: "Ngươi đi hỏi đông chủ ấy."
Lạc Văn Khúc liếc mắt nhìn hắn ta: "Nói với ngươi cũng nói vô ích, ta không thèm nói với ngươi, ngươi ở cánh rừng này làm bảo tiêu của ta đi, phải nhớ gọi là đến. Ngươi nói ta chỉ là một kẻ thế thân, ngươi thì sao, chẳng qua là bảo tiêu của thế thân."
Lạc Tinh Thần nhổ phì một tiếng.
Đúng lúc này hai người Lạc Tinh Thần và Lạc Văn Khúc đồng thời ngậm miệng, không một ai nói gì thêm, bởi vì bọn họ đồng thời nghe thấy âm thanh gì đó rất nhỏ. Hai người dừng lại một lát sau đó nhanh chóng tới gần nhau, đứng quay lưng vào nhau. Một lúc lâu sau không có bất kỳ chuyện xảy ra, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Người như chúng ta chết sẽ rất không đáng giá, cho nên... dù chúng ta không ưa nhau đến cỡ nào thì cũng vẫn giúp đỡ nhau một chút."
Lạc Tinh Thần nói: "Ta không muốn chết không đáng giá."
Lạc Văn Khúc gật đầu: "Ta cũng không muốn."
Đợi thêm một lát nữa hai người không thấy bốn phía có động tĩnh gì, vì thế tách ra. Lạc Văn Khúc trở lại trong lều vải sau đó không ngủ được nữa, cứ luôn mở trừng mắt nằm như vậy, nằm đến tận lúc trời sáng.
Gã ta cẩn thận nhớ lại một chút, động tĩnh trong đêm qua thật ra chỉ là một con chim bay qua mà thôi, khổ nỗi là khi đó Lạc Tinh Thần vừa mới nói chuyện với gã ta xong, hai người nhìn có vẻ như xem thường đối phương nhưng lại cảm thấy đồng bệnh tương liên, trong nháy mắt đều căng thẳng.
Gã ta cả đêm không ngủ, nghĩ chắc Lạc Tinh Thần cũng cả đêm không ngủ. Cũng may Lạc Tinh Thần nói cho gã ta biết lần này có không ít người tới, bảo vệ sự an toàn của gã ta chắc hẳn là không thành vấn đề.
Trong đêm qua lúc gã ta trở về, Lạc Tinh Thần ở phía sau gã ta còn nói... Ngươi cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, có thể không chết thì không chết.
Gã ta quay đầu lại nói với Lạc Tinh Thần... Ngay từ đầu chúng ta bị lựa chọn không phải là làm việc này sao? Nếu có thể lựa chọn thì ai muốn làm kẻ chết thay cho người khác. Con người mà, nếu sống không phải là vì bản thân, chết vẫn không thể là chính mình, ngươi nói xem khó chịu cỡ nào.
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều giống nhau, nói không cam lòng, làm việc thỏa hiệp.
Tâm cao hơn trời, mạng chưa chắc mỏng hơn giấy, nhưng nhất định rẻ như giấy.
Sáng sớm người của quan phủ quận Thanh Bá đã tới tìm gã ta, khách khí với gã ta, trong lời nói không hề có chút bất kính nào. Tại thời khắc này Lạc Văn Khúc mới có thể cảm nhận được một chút khoái ý khi làm Lý Trường Trạch.
Cho dù là một thái tử bị phế bỏ, hoàng tử bị phế bỏ thì cũng là hoàng tử, những quan viên địa phương ngày thường có vẻ cao cao tại thượng này đứng ở trước mặt gã ta vẫn phải cúi đầu khom lưng. Sợ có một chữ nào nói không đủ tôn kính sẽ đắc tội với gã ta.
Rất tốt.
"Lý công tử."
Một quan viên phụ trách sương binh nói với vẻ mặt áy náy: "Mấy ngày nay ngài đều ở trên đê lao động, quá cực khổ, ta thấy sắc mặt ngài không được tốt, hay hôm nay đừng làm việc trên đê nữa, ngài đi với người tuần tra đê, ngồi thuyền xuống hạ du một chuyến, nửa ngày cũng đã trôi qua rồi, trở về là có thể nghỉ ngơi."
Lạc Văn Khúc cả đêm không ngủ, nghĩ như vậy cũng tốt, vì thế gật đầu nói: "Ta không sợ vất vả, nhưng sẽ nghe theo sắp xếp của đại nhân ngươi."
Gã ta nói như vậy, quan viên kia cũng cảm thấy mình có thể diện, vội vàng sắp xếp người cùng Lý Trường Trạch đi tuần tra đê. Lũ xuân vừa rút đi, nước sông vẫn cao hơn trước kia một chút cho nên phải tuần tra dọc sông, xem đê điều ở đâu cần tu sửa, phát hiện trước khi lở đê cũng tốt hơn cứu tế.
Mấy sương binh đi đến, cùng Lạc Văn Khúc lên một chiếc thuyền nhỏ. Đây là một chiếc thuyền đánh cá rất bình thường, dài khoảng ba bốn trượng, nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng thuyền đánh cá như vậy dùng hai mươi năm nữa cũng chưa chắc đã có thể hỏng.
Ngũ trưởng sương binh đưa cho Lạc Văn Khúc một cái thiên lý nhãn nói: "Lý công tử, ngài nhìn đê, chúng ta phụ trách chèo thuyền."
Chèo thuyền cũng là một việc rất mệt nhọc, bọn họ làm việc vất vả, hiển nhiên là chủ quan của bọn họ đã căn dặn.
Mấy người này đều có chút sợ hãi, rất câu nệ. Dù sao thân phận của Lý Trường Trạch rất đáng sợ, đó là con trai của bệ hạ, từng là thái tử. Trong mắt các bách tính bình dân, cho dù tới bây giờ Lý Trường Trạch vẫn là đại nhân vật.
Chèo thuyền nhỏ rời bờ sông, đầu tiên là đi ngược dòng lên thượng du, Lạc Văn Khúc giơ thiên lý nhãn nhìn đê, lúc đi nhìn đê bên này, lúc về nhìn đê bên kia, việc này quả thật thoải mái hơn rất nhiều so với làm việc trên đê.
Rời khỏi công trường ở bờ sông khoảng bốn năm dặm, càng lên thượng du càng thưa thớt người. Thượng du nước sông trở nên chảy xiết, những sương binh kia chèo thuyền lại càng vất vả hơn.
Ngũ trưởng sương binh hơi ngượng ngùng, nói: "Lý công tử, ngài xem, đi lên thượng du thêm nữa cũng không chèo nổi, cách khu vực của chúng ta cũng chỉ còn lại hai ba dặm, chắc có lẽ không sao, chi bằng..."
Lạc Văn Khúc cười nói: "Các ngươi vất vả rồi, hay là dừng lại nghỉ ngơi một lát, tính toán gần đến giờ thì chèo thuyền về, đê này mỗi ngày đều tuần tra, hôm qua vừa mới xem, làm sao có thể có chuyện được."
Ngũ trưởng kia lập tức khom người cúi đầu, cảm ơn rối rít.
Thuyền nhỏ dừng lại ở bên bờ, tìm một bụi cỏ lau tránh né người, dù sao để các bách tính nhìn thấy cũng không tốt.
Sau khi dừng thuyền lại, mấy sương binh tụ đó tụ lại nói chuyện phiếm, có người lấy tẩu ra châm thuốc rồi hút xoành xoạch. Dường như bọn họ không muốn nói nhiều với Lạc Văn Khúc, nếu không phải thuyền chỉ lớn như vậy, bọn họ có thể cách xa bao nhiêu thì cũng sẽ cách xa bấy nhiêu.
Lạc Văn Khúc cảm thấy hơi nhàm chán, vì thế ngồi ở bên cạnh thuyền chợp mắt một lát, không bao lâu sau gã ta nghe thấy âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng rút đao, còn có tiếng liên nỏ lên dây, vì thế gã ta mở choàng mắt liền nhìn thấy mấy sương binh kia đã rút đao ra.
Thấy gã ta mở mắt, ngũ trưởng thay đổi sắc mặt, cắn răng bổ một đao xuống Lạc Văn Khúc. Lạc Văn Khúc tập võ từ nhỏ, võ nghệ cường hãn hơn Lý Trường Trạch thật sự rất nhiều, với gã ta mà nói một đao này cũng không có bao nhiêu uy hiếp.
Nhưng lúc gã ta tránh né một đao này, mấy sương binh khác đã chĩa liên nỏ vào gã ta, thuyền quá nhỏ, muốn tránh cũng không được.
Mấy tiếng trầm đục vang lên, mũi tên từ xa bay tới bắn gục mấy sương binh kia, liên nỏ của bọn họ còn chưa kịp bắn đã rơi xuống.
Lạc Tinh Thần dẫn người từ bờ sông đến, nhìn những thi thể kia.
"Ngươi nên cẩn thận một chút, ta đã nhắc nhở ngươi rồi."
Lạc Tinh Thần nói: "Nhưng ngươi lại còn muốn ngủ."
Lạc Văn Khúc cười nói: "Cho dù ta nhắm mắt lại, bọn họ cũng không làm gì được ta, không cần ngươi cứu thì ta cũng có thể giết sạch bọn họ."
Lạc Tinh Thần bĩu môi: "Vậy thì lần sau ta không tới nữa."
Hắn ta hỏi Lạc Văn Khúc: "Ngươi còn trở về không?"
Lạc Văn Khúc nói: "Về chứ, nếu không thì sao? Ta cũng muốn xem thử sau khi những người đó nhìn thấy ta trở về sẽ có vẻ mặt gì, hẳn là sẽ rất vui."
Gã ta nói xong rồi mỗi cước đạp một thi thể trên thuyền xuống sông, sau đó cầm lấy mái chèo: "Ta phải về rồi, các ngươi cũng trở về đi."
Lạc Tinh Thần gật đầu, dẫn người của hắn ta trở lại bờ sông.
Lạc Văn Khúc chèo thuyền nhỏ đi xuống hướng hạ du, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nếu tùy tiện đưa mấy người đến là có thể giết gã ta, gã ta chịu huấn luyện bao năm nay đều uổng công rồi.
Thuyền nhanh chóng đến công trường trên đê, từ xa đã nhìn thấy trên công trường có người vẫy tay về phía gã ta, đó là bạn lao động của gã ta, hiển nhiên hiền lành hơn so với các sương binh. Những dân công này tuy bẩn thỉu nhưng bọn họ chân thành với người khác.
Lạc Văn Khúc nghĩ nếu so sánh thì ở cùng những dân công này vẫn thoải mái hơn một chút, chi bằng buổi tối cùng bọn họ chen chúc trong một lều trại cũng an toàn.
Những kẻ mặc cẩm y kia chẳng qua là mặt người dạ thú.
Đúng lúc gã ta đang phân tán tinh thần, đột nhiên có một người từ dưới thuyền nhỏ trồi lên, túm lấy mắt cá chân của Lạc Văn Khúc, Lạc Văn Khúc nhất thời không thể giãy thoát, bị người kia kéo tuột xuống sông.
Một lát sau, một dòng máu từ bên dưới mặt sông nổi lên, một giây sau, thi thể của Lạc Văn Khúc cũng từ dưới nổi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận