Trường Ninh Đế Quân

Chương 285: Làm khó ngươi rồi

Cung Diên Phúc.
Nơi hoàng đế đã nhiều năm không bước chân đến, tuy bề ngoài không một ai dám nói gì nhưng trong bóng tối có bao nhiêu hạ nhân trong cung đã từng xì xào bàn tán, có người nói cung Diên Phúc này không phải lãnh cung, còn hơn cả lãnh cung.
Cung nữ, thái giám từng đến đây sau khi ra ngoài liền thề sau này không bao giờ vào nữa, nói là bên trong u ám đến mức giống như điện Diêm La, đó không phải nhìn thấy địa ngục, mà là một kiểu sợ hãi xuất phát từ nội tâm.
Nhưng không một ai nói ra được nỗi sợ hãi này tới từ chỗ nào, trong cung Diên Phúc nhìn mọi thứ bình thường, không có yêu ma quỷ quái, tất nhiên cũng không có quỷ mị ma quái.
Trong đó thậm chí mỗi một gian phòng đều thờ tượng phật, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng tụng kinh.
Hoàng đế vừa bước chân vào cửa cung Diên Phúc, Hàn Hoán Chi theo sát ngay sau đó nảy sinh một kiểu ảo giác, ở đây hơn run.
"Làm cho khắp nơi đều không quang minh." Hoàng đế thoáng dừng lại: "Thắp đèn."
Nội thi đi theo phía sau vội vàng chạy vào trong, bên trong cung Diên Phúc nhanh chóng sáng lên. Thái giám tổng quản cung Diên Phúc Khâu Trường Hải dẫn người từ bên trong chạy ra, còn cách xa đã quỳ xuống bụp một tiếng: "Bái kiến bệ hạ."
Trong sân rất nhanh chóng liền có một đám người quỳ xuống, ai nấy đều cúi đầu câm như hến.
"Hoàng hậu đâu?"
"Ở thiền đường."
"Là ai cho phép trong cung có thiền đường?"
Hoàng đế hỏi một tiếng, không ai dám trả lời.
Cấm vệ nhanh chóng bao vây cả cung Diên Phúc một vòng, không cho bất cứ người nào đi ra, cũng không cho bất cứ người nào đến gần. Hoàng đế bước nhanh đi về phía trước, Hàn Hoán Chi như hình với bóng, tốc độ bước đi của hai người cực nhanh, nếu như nhìn từ trên cao xuống sẽ khiến người ta nảy sinh ảo giác, nơi nào hoàng đế đi tới, ánh sáng mở đường mà đi.
Thiền đường chính là chính điện của cung Diên Phúc, cửa đang mở, hoàng hậu đưa lưng về phía cửa, quỳ trước tượng phật, chắp hai tay hơi cúi đầu, dường như hoàn toàn không bị tiếng động bên ngoài ảnh hưởng. Bà ta biết hoàng đế đã tới nhưng không có bắt cứ động tác gì.
Sau khi bước vào chính điện, sắc mặt hoàng đế lại càng u ám hơn, cả đại điện bố trí đến mức khiến ông ta phản cảm, chán ghét.
"Nàng cảm thấy, thần phật đầy trời có thể dung thứ cho nàng?"
Hoàng đế đi vào thiền đường, kéo một cái ghế ngồi trước mặt hoàng hậu, Hàn Hoán Chi đứng bên cạnh hoàng đế, thế là tượng phật không uy nghiêm, thần phật không dám gần.
"Cuối cùng người cũng không nhịn được muốn đến sỉ nhục thiếp rồi?"
Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng đế, chậm rãi muốn đứng lên.
"Quỳ đi, nếu nàng đã muốn quỳ như vậy." Hoàng đế nhìn bà ta, ngữ khí hết sức bình thản.
Hoàng hậu hừ một tiếng vẫn muốn đứng dậy, Hàn Hoán Chi giơ tay ra ấn vai bà ta xuống: "Bệ hạ nói người quỳ."
Bàn tay ông ta xoay một cái, ống tay áo quấn bàn tay lại sau đó mới ấn xuống vai hoàng hậu, nhìn giống như không có phát lực nhưng hoàng hậu đã quỳ xuống rất mạnh, đầu gối đập xuống nền đất, cũng không biết là sức lực của bà ta hay sức lực của Hàn Hoán Chi lại khiến người ta nảy sinh ảo giác nền đất bị quỳ đến vỡ nát.
"Ngươi biết ngươi đang làm gì không?" Hoàng hậu nhìn Hàn Hoán Chi bằng ánh mắt âm độc: "Ta vẫn là hoàng hậu, ngươi bất kính như vậy, đáng chết."
Hàn Hoán Chi buông tay ra lùi về đứng bên cạnh hoàng đế, không nói lời nào.
Hoàng đế hơi khom người: "Hắn có đáng chết hay không, là trẫm quyết định... Trẫm không đến, là vì trẫm sợ gặp nàng thêm mấy lần sẽ không nhịn được mà động sát niệm. Trẫm đã nói, nếu tượng phật có thể bảo hộ nàng, Đại Ninh của trẫm sẽ không phải của trẫm, là của tượng phật. Nàng ký thác tâm cảnh an ninh lên thứ truyền tới từ Tây Vực, là sợ tiên nhân Đạo gia của Đại Ninh không phù hộ được nàng? Nhưng nàng đã quên, chưởng giáo của Thiền tông Tây Vực tới gặp trẫm phải quỳ, Trương chân nhân trên núi Long Hổ gặp trẫm cũng phải quỳ."
Hoàng hậu nhìn hoàng đế với ánh mắt âm lãnh, trong ánh mắt ấy có sự oán độc vô tận.
"Xa Tân Lâu, trẫm đã giết rồi." Hoàng đế nói.
Vai hoàng hậu run mạnh một chút, trong sự oán độc trong ánh mắt dần dần xuất hiện sợ hãi.
"Nàng cũng sợ."
Hoàng đế khinh miệt nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu hít sâu một hơi: "Vậy thì làm sao? Kết cục còn không phải là người phế thiếp giết thiếp, nhiều năm trước thiếp đã chuẩn bị sẵn rồi."
"Phế nàng giết nàng quá dễ, đối với nàng mà nói là một sự giải thoát, trẫm không muốn để nàng được giải thoát, trẫm chỉ muốn nàng cả ngày sống người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này, luôn cảm thấy mình có hy vọng, không ngừng nỗ lực, không ngừng tranh thủ, sau đó hết lần này đến lần khác trẫm khiến nàng tuyệt vọng, để nàng chết là trẫm đã tha bổng cho nàng, nhưng trước giờ trẫm đều không có ý nghĩ tha bổng cho nàng."
Hoàng đế chỉ chỉ xung quanh: "Dỡ đi."
Thế là các cấm vệ lao vào trong, một mảng khói bụi bay lên.
Người đang quỳ trong sân run lẩy bẩy, thậm chí có người đã sợ tới mức đái ra quần.
"Trẫm ngày ngày tự trách, tư vị đó không dễ chịu." Hoàng đế chậm rãi nhả ra một ngụm khí: "Nàng phải càng khó chịu hơn mới được."
Hoàng hậu muốn đứng lên, cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng lúc nãy Hàn Hoán Chi ấn một cái cũng không biết dùng lực khí thế nào mà kỳ lạ, đầu gối đập xuống nền đất quá nặng, hai chân hoàn toàn không có lực, bà ta không đứng dậy nổi.
"Đại Phóng Chu."
Hoàng đế gọi một tiếng, Đại Phóng Chu vội vàng chạy chậm đến quỳ xuống đất: "Có nô tỳ, xin bệ hạ căn dặn."
"Tuyên chỉ, hoàng hậu lo lắng cho chiến sự nam cương, cầu phúc cho người tử nạn, xin mưa thuận gió hòa quốc thái dân an cho Đại Ninh, tự nguyện đóng cửa ở trong cung Diên Phúc đồng khổ cùng bách tính chiến địa. Trong cung Diên Phúc không cần cung cấp rau củ và thịt nữa, tất cả thứ liên quan đến sát sinh hoàng hậu đều không muốn đụng đến. Người trong cung Diên Phúc mỗi ngày chỉ ăn hai bát cháo trắng, sáng tối mỗi bữa một bát, hoàng hậu và mọi người giống nhau, cho tới khi chiến sự nam cương kết thúc thì thôi."
Đại Phóng Chu ghi nhớ mỗi một chữ, khấu đầu: "Nô tỳ đã nhớ rồi."
Hoàng đế dửng dưng nói: "Trước nay trẫm đều nghĩ nếu trực tiếp giày vò nàng là đã rơi vào hạ đẳng, nhưng trẫm còn rất việc hạ đẳng hơn có thể làm, giống như những việc mà nàng làm, ví dụ... trong nhà Trân quý phi liên tiếp xảy ra chuyện, trong nhà nàng cũng có thể liên tiếp xảy ra chuyện."
Hoàng đế đứng dậy: "Hàn Hoán Chi."
"Có thần."
"Trong cung hoàng hậu bị mất trộm vài thứ, dẫn mấy người về hỏi thử xem là ai chân tay không sạch sẽ."
Hoàng đế đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh hoàng hậu còn dừng lại: "Xa Tân Lâu hai mươi năm không động, là vì nàng muốn để hắn làm quân cờ quan trọng nhất, nhưng Thất Đức đã động thì hắn liền động, là vì chuyện năm đó có những mi mắt có đúng không? Trẫm có thể nắm giữ thiên hạ, lẽ nào đối với việc quản lý trong cung lại không bằng nàng? Trẫm vẫn chưa chơi đủ, nàng tuyệt đối đừng mất hứng trí chơi tiếp."
Sau khi nói xong liền bước nhanh bỏ đi, mà hoàng hậu thì rũ người nằm dưới đất, đâu còn vẻ kiêu ngạo gì.
Bà ta nghe thấy từng trậ kêu gào và cầu cứu, nhưng bà ta có thể làm gì được? Khâu Trường Hải bị đình úy đưa đi, Hàn Hoán Chi ngay cả bà ta cũng dám động thì còn có gì không dám động, chẳng qua là một nội thị tổng giám mà thôi, mấy năm nay có bao nhiêu người trong chỗ tối đã bị Hàn Hoán Chi diệt trừ từng người từng người một.
Lúc đi đến giữa đường hoàng đế bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hàn Hoán Chi: "Khanh đã nhìn ra?"
"Vâng." Hàn Hoán Chi cúi đầu.
Một khắc khi hoàng hậu đứng dậy, hoàng đế không nhịn được muốn động thủ, nếu hoàng đế động thì chỉ có thể là một cước đạp lên mặt bà ta, cho nên Hàn Hoán Chi hành động trước ấn hoàng hậu xuống. Hàn Hoán Chi có thể gánh tiếng xấu thậm chí là tội danh, dù sao người trong cung cũng sẽ truyền chuyện này ra ngoài, nhưng nếu hoàng đế đạp một cước lên mặt hoàng hậu, bất kể thế nào đối với hoàng đế mà nói cũng là mất thể diện. Hoàng đế mất thể diện, chính là Đại Ninh mất thể diện.
Hàn Hoán Chi có thể mất thể diện, hoàng đế không thể, Đại Ninh không thể.
"Tính tình của trẫm dường như có chút không áp chế nổi." Hoàng đế thở dài.
Hàn Hoán Chi có câu nói gần như thốt ra khỏi miệng, may mà kiềm chế được... Ông ta nghĩ, đó là vì bệ hạ người đã có quan tâm, sự quan tâm mới, nếu ông ta nói ra thì là tự tiện phỏng đoán gia sự của bệ hạ, phỏng đoán tâm sự của bệ hạ. Thẩm Lãnh có phải đứa trẻ năm đó hay không còn chưa xác định, hoàng đế có thể thiên vị hắn, bảo vệ hắn, nhưng người làm thần tử như Hàn Hoán Chi thì không thể, ông ta nhất định phải khách quan công chính.
"Phát tiết một chút cũng tốt." Hoàng đế nói: "Đi làm việc của khanh đi, trẫm cũng mệt rồi."
Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Thần tuân chỉ, bệ hạ... bảo trọng thân thể."
Hoàng đế nghĩ nghĩ: "Thân thể quả thực phải bảo trọng, còn phải nhặt kỵ xạ đã ném đi về mới được, chiều mai trẫm sẽ ra ngoài Trường An đến bãi săn Hoa Lê, khanh đi theo đi."
"Vâng."
Hàn Hoán Chi cúi đầu, đợi sau khi hoàng đế đi rồi mới thở phào một hơi, ông ta biết cho đến bây giờ bệ hạ đều đang cố ép dục vọng phát tiết, đã nhiều năm như vậy, bệ hạ nhẫn nhịn cực khổ cỡ nào? Nhưng chính như bệ hạ đã nói, sự trừng phạt và giày vò của bệ hạ đối với hoàng hậu chính là để bà ta sống, sau đó thường xuyên khiến bà ta cảm thấy mình đã nắm được một tia hy vọng, mới nhìn thấy chút ánh sáng sau đó liền dập tắt, hết lần này đến lần khác.
Không có ai rõ hơn Hàn Hoán Chi, trước giờ bệ hạ chưa từng để những cái gọi là âm mưu quỷ kế của hoàng hậu vào mắt, đứng trước lực lượng tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế gì cũng đều không có ý nghĩa.
Sơn trang Hạo Đình.
Thẩm Lãnh ngồi xổm trước cửa nhìn hai cái bát trống không kia có chút không thể tin được, cho đến khi Hàn Hoán Chi vào mà hắn gần như cũng không phát giác được, vẫn nhìn hai cái bát không chằm chằm, hắn hơi khó hiểu, hoàng đế thật sự rất thích ăn mỳ? Đến mức không nhịn được mà ăn một miếng trong bát của hắn?
Đương nhiên hắn đã nhìn thấy, cho nên mới mơ hồ.
Đó là hoàng đế.
Mà Thẩm Lãnh tất nhiên không thể tưởng tượng ra được, hoàng đế muốn nếm thử mùi vị trong bát của hắn, thứ muốn nếm không phải là mùi vị của mỳ.
"Không hiểu?"
Hàn Hoán Chi đi đến dừng lại trước người Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên nhìn ông ta: "Không hiểu."
"Vậy thì đừng nghĩ nữa." Hàn Hoán Chi dường như có chút mệt mỏi, ngồi xuống ghế đá trong sân: "Trước đây bệ hạ cũng là người trong quân chém giết từng trận từng trận, cho nên rất thích người trẻ tuổi có tính cách tương tự người, hoặc là bệ hạ cảm thấy đó là ký ức từng trải của mình, bệ hạ thật sự rất quan tâm đến những người trẻ tuổi các ngươi, như ngươi, như Mạnh Trường An, cũng như Sa Hải, Võ Tân Vũ năm đó."
Thẩm Lãnh thấy thoải mái hơn, nếu là như vậy thì không có gì phải nghĩ nữa.
"Còn mỳ không?" Hàn Hoán Chi hỏi.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thật sự không còn nữa."
Hàn Hoán Chi thò tay ra khỏi ống tay áo, trong tay cầm một nắm mỳ: "Ta có đây."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn nhận lấy nắm mỳ, vừa đi về phía phòng bếp vừa nói: "Ngài có thể là đại quan tam phẩm keo kiệt nhất mà ta từng gặp."
"Đợi đã." Hàn Hoán Chi bỗng nhiên gọi hắn lại, lục tìm trong túi áo ra hai quả trứng gà đưa cho hắn: "Quên cái này."
Thẩm Lãnh: "Xin hỏi Hàn đại nhân, nửa đêm khuya khoắt này ngài tìm đâu ra mỳ sợi và trứng gà?"
Hàn Hoán Chi nói: "Lúc nãy đi qua viện của Mạnh Trường An ở sát bên cạnh nên đã vào đi một vòng."
Thẩm Lãnh: "Trong phòng bếp của những biệt viện ở sơn trang Hạo Đình này mỳ sợi và trứng gà là tiêu chuẩn?"
Hàn Hoán Chi: "Ngươi có thể nhanh chút không?"
Thẩm Lãnh nhìn trời thở dài: "Ta chỉ là đến nấu mỳ thôi sao?"
Đúng lúc này, Mạnh Trường An vừa mới nhận được tin sơn trang xảy ra chuyện mà chạy về đã vào cửa, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh và Hàn Hoán Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Gã chắp tay thi lễ với Hàn Hoán Chi, sau đó nhìn mỳ sợi và trứng gà trong tay Thẩm Lãnh: "Đói rồi? Ta đi nấu."
Hàn Hoán Chi không giải thích, ai nấu mà không phải là nấu, dù sao ông ta cũng không biết nấu. Thế nhân đều nói Hàn Hoán Chi không gì không làm được, nhưng ai biết được việc duy nhất ông ta không làm được là nấu ăn.
Sau khoảng một nén nhang, Mạnh Trường An bưng một bát mỳ nóng hổi từ trong bếp ra đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lắc đầu chỉ sang Hàn Hoán Chi, thế là Mạnh Trường An trầm mặc một lúc, lấy dũng khí hỏi Hàn Hoán Chi một câu: "Nếu như, có thứ khác thay thế, có phải là có thể không ăn mỳ không, ví dụ như... một bát cháo nóng?"
Ngược lại Hàn Hoán Chi thì không sao cả, nhận lấy nhìn nhìn bát mỳ kia, đâu phải cháo, giống như một bát mỳ nát.
"Nguyên liệu nấu cháo của ngươi..."
Mạnh Trường An ngẩng đầu nhìn trời: "Đừng nghi ngờ, chính là thứ ngài cung cấp."
Hàn Hoán Chi ồ một tiếng, nhìn cái bát kia: "Làm khó ngươi rồi."
Mạnh Trường An vẫn ngẩng đầu nhìn trời: "Cũng làm khó ngài rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận