Trường Ninh Đế Quân

Chương 1104: Thế này là làm sao?

Ý chỉ của bệ hạ truyền đến rất nhanh, lúc Thẩm Lãnh tiếp chỉ thoạt nhìn cũng không có kinh ngạc và hoảng hốt gì. Đây có thể là quốc công đầu tiên bị giáng chức từ khi Đại Ninh lập quốc từ trước tới nay, hơn nữa còn là chuyện phát sinh trong vòng mấy năm. Thẩm Lãnh bình tĩnh nhưng cả triều đình thì không bình tĩnh, năm năm nay người gây chú ý nhất trong triều đình là ai? Chỉ có thể là Thẩm Lãnh, cho nên rất nhiều người đoán đây có phải là tín hiệu gì hay không?
Đại Phóng Chu tuyên chỉ xong lại nhìn Thẩm Lãnh, vẻ mặt của y có chút lúng túng. Mấy năm nay số lần y tuyên chỉ cho Thẩm Lãnh nhiều không đếm xuể, lần nào cũng phải nói một tiếng chúc mừng chúc mừng, duy chỉ có lần này là nói cũng không biết nên nói như thế nào.
Sau một lúc lúng túng thì Đại Phóng Chu cáo từ rời đi, Thẩm Lãnh bưng thánh chỉ trở lại trong phòng, cất thánh chỉ ở trên kệ. Trên cái bàn này có rất nhiều giá gỗ chứa những bản ý chỉ mà hắn nhận được trong những năm nay.
Mỗi một bản thánh chỉ đều nhận, mỗi một bản đều rất trịnh trọng và còn rất nghiêm túc bày ở đây.
Thẩm Lãnh cất xong rồi xoay người đi ra ngoài, Trần Nhiễm chờ hắn ở cửa: "Không sao chứ?"
"Không sao."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Theo lý mà nói, ta tự ý đi tây cương đây là tội khi quân, đáng chết."
Trần Nhiễm hừ một tiếng, nhìn sắc Thẩm Lãnh mặt cũng không tiện nói gì nhiều.
Lần này hoàng đế đột nhiên bạc tình, hơn nữa lạnh lẽo như vậy, quốc công bị tước bỏ xuống làm nhất đẳng hầu, đại tướng quân chính nhị phẩm trực tiếp bị giáng xuống làm chính tam phẩm, trong tất cả đại tướng quân lĩnh quân đâu có người nào chính tam phẩm?
Lần này phẩm cấp của Thẩm Lãnh đã hạ xuống cùng cấp bậc với tướng quân chiến binh các vệ, hơn nữa Thẩm Lãnh còn là người mang tội. Một câu "sau này xem xét lại" nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nếu câu này trở nên lãnh khốc, cho dù chỉ là một vài sai lầm rất nhỏ bị bắt thóp thì cũng có thể lập tức nắm chặt không buông.
"Thiết khoán miễn tử cũng bị thu hồi."
Trần Nhiễm thở dài thườn thượt: "Có phải sau này phải cụp đuôi làm người không?"
"Người không có đuôi, cụp đuôi thì không phải người."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Trần Nhiễm: "Mấy năm trước, ta sai như thế nào thì bệ hạ cũng tha thứ, cho nên ngay cả ngươi cũng cảm thấy sai cũng chỉ là sai, dù sao bệ hạ cũng không so đo. Bây giờ bệ hạ so đo một lần đã cảm thấy không chịu nổi, như vậy không đúng."
Thẩm Lãnh nói: "Đi thu dọn đồ một chút, chúng ta sẽ ra khỏi Trường An trước khi trời tối."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Vốn còn muốn ở trong thành Trường An nghỉ thêm hai ngày, bây giờ xem ra cũng không có tâm trạng gì để ở lại."
"Sau khi dọn xong ngươi hãy về nhà."
Thẩm Lãnh cười nói: "Chúng ta ra khỏi thành trước lúc trời tối là được, vẫn còn... gần ba canh giờ nữa. Cao Tiểu Dạng đang ở nhà chờ ngươi, ngươi đi nói với nàng ta một tiếng. Ngoài ra... ngươi làm cho Cao Tiểu Dạng cũng chuẩn bị một chút, tổng hào của phiếu hào Thiên Cơ cũng phải mau chóng rút khỏi Trường An trong thời gian gần đây, trước khi rời Trường An nhất định phải làm tốt một chuyện... Bảo nàng ta tốn nhiều công sức một chút, tất cả nhà đất đã mua trong thành Trường An, vốn là chuẩn bị để sau này cho các huynh đệ có chỗ sống yên ổn, cho nên nhân lần rời đi này thì sắp xếp tất cả ra ngoài."
Thẩm Lãnh ngồi trên bậc thềm: "Thôi vậy, người đâu, mời đại chưởng quỹ của phiếu hào Thiên Cơ đến đây, cũng mời tất cả chưởng quỹ của phiếu hào Thiên Cơ trong thành Trường An đến nữa, trong vòng một canh giờ."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Hay là ngươi tự đi đón Cao Tiểu Dạng đi."
Chưa tới một canh giờ, chưởng quỹ các phân hiệu phiếu hào Thiên Cơ ở trong thành Trường An cùng với Cao Tiểu Dạng đều đã đến, ngồi kín trong phòng khách phủ tướng quân.
"Hai chuyện."
Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi rồi nói: "Ta sẽ nói thẳng luôn."
"Thứ nhất, tất cả mọi thứ liên quan đến việc xây nhà ở của quan viên mà phiếu hào Thiên Cơ đang làm ở bên thành tây, ngày mai phái người mang tất cả hồ sơ đã được chỉnh lý xong chuyển giao cho phủ Đình Úy, mời Hàn đại nhân chuyển giao cho Hộ bộ. Để người ở lại giám sát những căn nhà vẫn chưa xây xong, bảo đảm mỗi một căn nhà đều sẽ không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu."
"Chuyện thứ hai, trong vòng nửa tháng, tất cả các việc kinh doanh khác đều chuyển ra ngoài, người lưu thủ Trường An chỉ làm công việc gửi và rút bạc, những thứ khác đều không được dính vào, tổng hào chuyển ra ngoài Trường An, hãy chuyển đến đông cương."
"Quốc công gia."
Có người gọi một tiếng, sau đó lại sửng sốt, có chút hối hận sửa lại: "Đại tướng quân, nếu làm như vậy thì sẽ tổn thất thảm trọng."
"Tiền không quan trọng bằng người."
Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Nghe lời ta là được."
Cao Tiểu Dạng gật đầu: "Nghe lời ngươi, còn có gì nữa không?"
"Hạch toán sổ sách rõ ràng với bên phủ Đình Úy, trực tiếp trả lại bạc vốn và tiền lãi cho Hàn đại nhân."
Cao Tiểu Dạng hỏi: "Có cần cho thêm một ít, thêm một phần hoặc là hai phần không?"
"Một chút cũng không thêm, có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi nói: "Tiệm tơ lụa và tiệm son phấn đều để lại, niêm phong cửa tiệm, không bán không làm, nếu người giúp việc của chúng ta không muốn ở lại thì đều mang tất cả đi."
Hắn đứng dậy hoạt động một chút: "Ta đi Nghênh Tân Lâu nói lời tạm biệt, các ngươi đều đi làm đi."
Cao Tiểu Dạng tới gần Thẩm Lãnh hạ giọng hỏi một câu: "Phiền lắm sao?"
"Không phiền."
Thẩm Lãnh nói: "Nói với tất cả mọi người là đừng sợ, không có chuyện gì cả, chỉ là ta đang làm chuyện nên làm. Có một số việc làm sớm không sai, muộn làm thì có lẽ sẽ liên lụy đến bọn họ."
Sau khi nói xong Thẩm Lãnh cười cười: "Bảo Trần Nhiễm đi giúp ngươi, nhưng trước khi trời tối ta phải đưa hắn đi."
Cao Tiểu Dạng đỏ mặt lên, xoay người kéo Trần Nhiễm đi.
Nửa canh giờ sau, Nghênh Tân Lâu.
Hiếm khi căn phòng lớn mỗi ngày đều có người quét dọn nhưng đã lâu không có ai ở đó mở cửa, Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi đều chờ ở trong căn phòng này. Giống như bọn họ dự liệu được Thẩm Lãnh trở lại, hai người kề vai đứng ở cửa sổ nhìn đường cái bên ngoài, khi Thẩm Lãnh xuất hiện ở ngoài cửa sổ, hai người đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
"Chắc hẳn là hắn đã đang an bài."
"Cho nên nói đứa trẻ hiểu chuyện là vô tội nhất."
"Đúng vậy, đứa trẻ hiểu chuyện là vô tội nhất."
"Ta cho rằng hắn sẽ không bỏ được, dù sao hắn cũng từng không có gì cả."
"Ngươi cho rằng hắn không nỡ bỏ cái gì?"
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Tiền tài, địa vị, danh dự, hay là cái gì khác?"
"Hắn chỉ không nỡ bỏ người."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Cho nên ta không biết tại sao bệ hạ biết rõ Thẩm Lãnh là người như thế mà còn muốn ép hắn xuống."
"Ngươi không nên hỏi tại sao."
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng hỏi?"
"Phù..."
Hàn Hoán Chi thở dài một hơi: "Mới hạ chỉ, những người trong triều đình vốn muốn nịnh bợ hắn, tới gần của hắn đã bắt đầu rụt lại. Nếu trước kia hắn xuất chinh trở về, cũng không biết có bao nhiêu người muốn đến nhà thăm hỏi, lần này sợ là cửa nhà ngay cả vết bánh xe cũng không có, nhưng ngược lại cũng thanh tịnh, người không nên đến không đến, cũng tốt."
"Lão viện trưởng cũng không đến."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Ta tưởng lão viện trưởng sẽ đến."
"Ông ấy quá lớn tuổi rồi."
Hàn Hoán Chi xoay người: "Cho đưa rượu và thức ăn vào đi, hôm nay ta muốn uống hai chén."
Sau khi Thẩm Lãnh vào cửa thì đám tiểu nhị đã đang đưa đồ ăn lên lầu ba, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh, người của Nghênh Tân Lâu sẽ cười, cười một cách không tự chủ được. Thẩm Lãnh chào hỏi từng người bọn họ rồi trực tiếp lên lầu ba. Ngay khi Thẩm Lãnh vào cửa vẫn không khỏi hơi ngẩn người, bởi vì trong phòng chỉ có hai người Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân.
Hắn vốn tưởng rằng Lại Thành sẽ đến, lão viện trưởng sẽ đến.
"Lẩu?"
"Lẩu."
"Tuyệt!"
Thẩm Lãnh vừa cười vừa đi qua, ngồi xuống nhìn những thứ bày trên bàn, trong đó có một đĩa đậu hũ trắng đã thái sẵn, cũng không biết tại sao đậu hũ trắng bày ở đó lại hơi chói mắt. Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày, Diệp Lưu Vân căn dặn một tiếng: "Bỏ xuống đi."
"Đừng."
Thẩm Lãnh thò tay ra lấy một miếng bỏ vào trong miệng: "Ra ngoài lâu như vậy cũng không được ăn đậu hũ."
Ba người ngồi xuống nhưng không nói gì nữa, đều nhìn cái nồi đồng kia, không bao lâu sau nước lẩu trong nồi đồng bắt đầu sôi, hơi nóng bốc lên. Mùa hè như vậy mà ăn lẩu, còn là lẩu cay, đây là hành động của dũng sĩ.
Ba người vẫn không nói chuyện, sau khi lẩu sôi thì bắt đầu nhúng, ăn từng miếng từng miếng lớn, không bao lâu sau cả ba người đều mồ hôi đầm đìa, người nhìn có vẻ cẩn thận quy phạm như Diệp Lưu Vân Hàn Hoán Chi cũng ướt đẫm quần áo. Ba người ăn khoảng gần nửa canh giờ đã ăn hết đồ trên bàn, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai lên tiếng, mãi cho đến khi ăn xong.
Thẩm Lãnh vỗ vỗ bụng, nhếch môi cười cười: "Vẫn là lẩu trong thành Trường An ngon."
Diệp Lưu Vân nhìn Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi im lặng một lát rồi nói: "Phản ứng của ngươi có phải là hơi quá không?"
"Không quá."
Thẩm Lãnh lau miệng, đứng dậy, chắp tay, khom người cúi đầu.
Sau đó hắn xoay người xuống lầu.
Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân đi theo hắn đến đầu bậc thang, Thẩm Lãnh dừng chân lại, không quay đầu lại mà chỉ lắc đầu: "Đến đây thôi."
Mười ngày sau.
Phủ Đình Úy nhận được ý chỉ của bệ hạ, phụng chỉ điều tra tất cả tài sản dưới tên Thẩm Lãnh, tính cả phiếu hào Thiên Cơ, bất cứ chuyện gì, người nào có liên quan đến Thẩm Lãnh đều nằm trong danh sách điều tra.
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế nhìn bản danh sách Hàn Hoán Chi đưa tới, nhíu mày, không nhận.
"Để trên bàn đi."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Khanh nghĩ nên như thế nào?"
Hàn Hoán Chi im lặng không nói.
"Khanh cảm thấy trẫm làm quá đáng?"
Hoàng đế lại hỏi một câu.
Hàn Hoán Chi vẫn im lặng không nói.
"Trẫm đã đồng ý với khanh."
Hoàng đế đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ đứng chắp tay sau lưng, im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khoảng gần nửa khắc sau, hoàng đế nhìn bên ngoài cửa sổ nói: "Đi chuyển giao một chút, sau này giao phủ Đình Úy cho Phương Bạch Kính, khanh có thể đi thảo nguyên rồi."
Hàn Hoán Chi vẫn không nói gì, quỳ xuống dập đầu thật mạnh lạy ba cái, đứng dậy rồi rời khỏi Tứ Mao Trai.
Vai của hoàng đế hơi run lên nhưng lại quật cường không quay đầu lại.
Nửa canh giờ sau ý chỉ được ban bố xuống, Hàn Hoán Chi không còn là đô đình úy phủ Đình Úy nữa, ông ta đến thảo nguyên làm đô hộ nhiệm kỳ đầu tiên của An Tây đô hộ phủ từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, tòng nhất phẩm, chức quan đứng trên đạo phủ các đạo, tiết chế các phủ Tây Vực.
Một lúc lâu sau lại có ý chỉ được truyền đạt xuống, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bệ hạ ra ý chỉ xây dựng An Bắc đô hộ phủ, Diệp Lưu Vân tức khắc khởi hành rời Trường An đến bắc cương, phụ trách mọi việc xây dựng An Bắc đô hộ phủ.
Phủ đại tướng quân thủy sư.
Hoàng đế đẩy cửa đi vào căn nhà này nhìn ngắm. Căn nhà này không lớn, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là đã trống không. Trong sân còn có các thứ như cọc gỗ và khoá đá, cách đó không xa là một cái chum đựng nước. Hoàng đế đứng ở cách đó không xa nhìn những thứ này một hồi lâu, dường như loáng thoáng nhìn thấy tiểu tử ngốc kia mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rèn luyện.
Một lúc lâu sau, ông ta nhấc chân đi vào chính đường, liếc mắt liền thấy thánh chỉ ở trên bàn, tất cả đều ở đây, mỗi một bản thánh chỉ đều ở đây.
Hoàng đế đi qua tùy tay cầm một bản thánh chỉ lên xem, đặt xuống, lấy thêm một bản nữa xem, lại đặt xuống, mắt hơi đỏ lên.
"Đại Phóng Chu."
"Có nô tì."
"Truyền chỉ... Bảo Hắc Nhãn về cung, từ này về sau, Trường An không được có Lưu Vân Hội nữa."
Đại Phóng Chu lập tức trợn to mắt, y không hiểu bệ hạ thế này là làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận