Trường Ninh Đế Quân

Chương 1577: Trẫm đích thân hỏi

Khi đội ngũ của phủ Đình Úy đến quận Thanh Bá đã là mười ngày sau, đây đã là đi rất gấp rồi, nếu đi bình thường phải mất khoảng thời gian nửa tháng, nhân số đội ngũ càng nhiều thì tốc độ lại càng chậm, đội ngũ hơn một ngàn người và mấy chục người trang bị đơn giản tất nhiên đi sẽ khác.
Cho nên khi quận Thanh Bá, thi thể của Lạc Văn Khúc cũng đã hơi biến dạng, cho dù quan phủ bên quận Thanh Bá và đám người Phương Bạch Kính dùng phương pháp tốt nhất bảo tồn thi thể, với thời tiết này nếu muốn khiến thi thể không thay đổi một chút nào cũng không phải việc dễ dàng.
Sau khi Hàn Hoán Chi tới đã đi xem thi thể trước, sau đó gọi riêng Phương Bạch Kính qua một bên nói là muốn hỏi về vụ án.
Đô đình úy đại nhân và phó đô đình úy đại nhân nói chuyện, nếu không được phép thì không ai có thể tùy ý tới gần.
"Ngươi vất vả rồi."
Hàn Hoán Chi nhìn Phương Bạch Kính nói: "Cũng đã làm khó ngươi."
Phương Bạch Kính cúi người nói: "Quả thật là hơi khó..."
Gã cũng không nói được lời nói dư thừa, trên thực tế suốt nhiều năm qua gã cũng chưa từng khó khăn như vậy, hãi như vậy, sau khi giết người cuộc sống khó chịu hơn, mỗi một ngày mỗi một đêm đều như giày vò.
"Bây giờ ngươi về thành Trường An đi."
Hàn Hoán Chi nói: "Ta sẽ nói với bọn họ là ngươi có vụ án khác phải đi xử lý."
"Thuộc hạ không nên đi nhanh như vậy, nếu thuộc hạ đi cũng phải đợi mấy ngày nữa."
Phương Bạch Kính nói: "Không hợp quy định, không hợp lệ thường."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ta chỉ lo ngươi bị áp lực quá lớn."
Phương Bạch Kính nói: "Đại nhân đã đến, áp lực trên người thuộc hạ liền bớt đi nhiều rồi."
Hàn Hàn chi vỗ vai gã: "Lát nữa ngươi cứ đi theo đằng sau ta, ta sẽ hỏi những quan viên địa phương đó về vụ án, ngươi chỉ cần đi theo là được."
Phương Bạch Kính nói: "Vâng..."
Hàn Hoán Chi xoay người đi đến chỗ thi thể, những quan viên địa phương kia ai nấy đều nơm nớp lo sợ đứng ở đó chờ Hàn Hoán Chi. Những quan viên địa phương như bọn họ ngay cả người của phủ Đình Úy đều ít khi gặp, huống chi là đô đình úy Quỷ Kiến Sầu trong truyền thuyết.
Trong một khắc đó thậm chí mỗi người đều có ảo giác mình chính là tội phạm, Hàn đại nhân nói một câu là có thể nhốt hết bọn họ lại, và còn chắc chắn bị tra tấn phi nhân tính.
Không ai dám nhìn thẳng vào Hàn Hoán Chi, dường như liếc mắt là sẽ để lộ chân tướng mình mới là hung thủ vậy. Không ai nói lên được đây là tâm thái gì, dù sao cũng đều cảm thấy ánh mắt của mình có thể phản bội bản thân, cho dù là một biểu cảm rất nhỏ cũng sẽ phản bội bản thân.
Cùng lúc đó, Liêu Bắc đạo.
đội ngũ vận lương đi thẳng lên hướng bắc, đội thuyền vận lương của thủy sư đều là thuyền lớn. Vốn dĩ Đại Vận Hà là từ sông Nam Bình đi thẳng xuống hướng nam đến Hồ Kiến đạo, từ mười mấy năm trước, vì chuẩn bị bắc chinh, bệ hạ đã bắt đầu xây dựng thêm Đại Vận Hà.
Đường sông của Đại Vận Hà chạy thẳng tắp lên hướng bắc, có thể đi thẳng đến thành Hãn Hải, mấy con sông lớn gần đó đã trở thành sự bảo đảm lượng nước cho Đại Vận Hà.
Lý Trường Trạch ngồi ngủ ở trên thuyền lớn, đã sắp đầu hạ, ngồi trên boong thuyền phơi nắng mặt trời, cảm giác này tuyệt vời đến mức khiến người ta không muốn lãng phí một giây nào, chỉ muốn ngủ.
Chỉ có ngủ mới là không phụ ánh nắng ấm áp sau buổi trưa.
Một người trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi tới gần Lý Trường Trạch, ngồi xuống bên cạnh gã ta, không lập tức nói chuyện. Lý Trường Trạch mở mắt nhìn, cũng không nói chuyện. Người này là hộ vệ do Lạc Đông Phú sắp xếp cho gã ta, cũng là một trong sáu đứa trẻ được lựa chọn năm đó, hắn ta tên là Lạc Vận Hà.
Lúc này người ở trên kênh đào, tên của hắn ta cũng có nghĩa là kênh đào, hình như trong u thẳm có ý trời, hắn ta sẽ có một chuyến xuất hành như thế này.
"Ngươi muốn nói gì sao?"
Hồi lâu sau, Lý Trường Trạch thấy Lạc Vận Hà không mở miệng, vì thế gã ta mở miệng hỏi một câu trước.
"Ta muốn biết... làm hoàng tử, tốt không?"
Sau khi hỏi ra câu này sắc mặt của Lạc Vận Hà liền có vẻ lo sợ. Hắn ta cũng không biết ma xui quỷ khiến sao mà mình lại đến đây, tại sao lại không kìm nén được mà hỏi ra câu này, hỏi xong liền hối hận nhưng lại mơ hồ có sự chờ mong.
"Tất nhiên là tốt rồi, nếu không thì tại sao có nhiều người ngưỡng mộ như vậy."
Lý Trường Trạch mở mắt liếc nhìn Lạc Vận Hà một cái, gã ta cũng nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt Lạc Vận Hà.
"Ngươi muốn làm hoàng tử sao?"
"Trước đây rất muốn."
Giọng nói của Lạc Vận Hà hơi trầm thấp: "Đó là khi hai mươi mấy tuổi, cuối cùng đông chủ cũng nói cho chúng ta biết sự thật. Ông ấy nói sự tồn tại của chúng ta chính là vì điện hạ ngươi, tính mạng của chúng ta chính là sống vì điện hạ. Ông ấy còn nói nếu có một ngày điện hạ cần chúng ta, chúng ta sẽ trở thành thế thân của điện hạ."
"Nhưng khi đó không phải là nói với tất cả mọi người chúng ta, mà là nói với Lạc Văn Khúc và Lạc Tinh Thần. Lạc Văn Khúc giống điện hạ chín phần, Lạc Tinh Thần giống bảy phần, mà những người khác như chúng ta đều không có cơ hội nữa."
Lạc Vận Hà cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp của mình, lại nhìn tay của Lý Trường Trạch. Cho mấy năm nay dù Lý Trường Trạch vẫn luôn ở bên ngoài, cũng sẽ đi làm một chút việc, nhưng tay của hai người giống như là hai thế giới.
"Hiện tại ta là như thế này."
Lạc Vận Hà cười tự giễu.
Lý Trường Trạch đột nhiên cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên, vì thế sáp lại gần Lạc Vận Hà, hai người ngồi vai kề vai.
"Hoàng tử không có tốt như trong tưởng tượng của ngươi, nhất là hoàng tử như ta. Từ khi ta vừa ra đời đã được định sẵn sẽ trở thành thái tử, nhưng không được định sẵn trở thành hoàng đế, cho nên ta phải liều mạng tranh giành, mà liều mạng tranh giành sẽ mang đến rất nhiều tổn hại."
Lý Trường Trạch thở ra một hơi thật dài, giống như là muốn phun hết những thứ bị đè nén trong lòng ra ngoài, tuy nhiên lại không có phun ra một tí nào.
Gã ta liếc nhìn Lạc Vận Hà rồi nói tiếp: "Thật ra mấy người các ngươi không thể tiếp tục làm thế thân của ta cũng rất tốt, sẽ không quá nguy hiểm."
"Sẽ có nguy hiểm sao?" Lạc Vận Hà hỏi.
"Sẽ có chứ." Lý Trường Trạch nói: "Ít nhất thì ngươi an toàn hơn Lạc Văn Khúc."
Lạc Vận Hà suy nghĩ, dường như này cũng có chút đạo lý, nhưng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, huấn luyện nhiều năm như vậy, trong một đêm, những sự chuẩn bị đó đều hóa thành hư ảo. Hắn ta không có quyền tự quyết định lúc bị chọn, cũng không có quyền tự làm quyết định lúc bị loại bỏ.
Lý Trường Trạch nói: "Các ngươi đều rất vất vả, chờ sau khi ta thành đại sự, ta sẽ trọng dụng các ngươi. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều chức vị để trống, ví dụ như chỉ huy sứ thị vệ đại nội, ví dụ như đô đình úy phủ Đình Úy, những chức vị này đều phải là người thân cận ta tin tưởng mới có thể đảm đương, ngươi chính là một trong số đó."
Nghe được câu này, trong mắt Lạc Vận Hà đều lóe lên tia sáng chói, giống như một lần nữa tìm được hy vọng sống tiếp, cũng một lần nữa tìm được mục tiêu phấn đấu.
"Đa tạ điện hạ."
"Ngươi nói nhỏ chút."
Lý Trường Trạch nói: "Ngươi yên tâm đi, sau này ngươi sẽ rất tươi sáng, vô cùng tươi sáng, hơn nữa con đường của các ngươi đều không phải đường cùng. Mỗi người các ngươi đều học được thuật dịch dung cực khéo léo, ngươi gần như cũng giống ta bốn năm phần, chỉ cần dịch dung, ngươi cũng đã học rất nhiều chuyện về ta, lời nói cử chỉ, cho nên sau này ngươi có thể sẽ trở thành một trong những thế thân quan trọng nhất của ta."
"Đa tạ điện hạ!"
Lạc Vận Hà nghe Lý Trường Trạch nói mà trong lòng lại bùng lên ngọn lửa một lần nữa, càng lúc càng cháy đượm.
Hai người bọn họ vốn dĩ đã hơi giống nhau, Lý Trường Trạch dịch dung một chút sau đó dùng thân phận là thân ca ca của Lạc Vận Hà, cho nên hai người ngồi nói chuyện với nhau cũng sẽ không có người nghi ngờ.
Cứ ngồi thuyền lớn đi thẳng hướng bắc như vậy một tháng là đến thành Hãn Hải. Sau khi đến thành Hãn Hải sẽ không có sông lớn xuất quan, chỉ có thể chuyển sang đi đường bộ, nhưng quan đạo của Đại Ninh mới tu sửa thông thẳng đến hồ Lạc Già, đường lớn sửa cực kỳ rộng lớn bằng phẳng, cũng dễ đi.
Dọc đường Lý Trường Trạch rất thích nói chuyện với người như Lạc Vận Hà, trò chuyện cùng Lạc Vận Hà khiến gã ta có cảm giác cao cao tại thượng, giống như trước đây.
Ra khỏi thành Hãn Hải rồi đi thêm một tháng nữa, Lý Trường Trạch liền sắp xếp người âm thầm rời khỏi đội ngũ, những người này nghĩ cách đến chỗ người Hắc Vũ, tranh thủ có thể gặp Nguyên Phụ Cơ.
Thành Trường An.
Vụ án thái tử Lý Trường Trạch bị giết đã trôi qua hơn hai tháng, đến bây giờ cũng chưa điều tra ra hung thủ thực sự của vụ án, phủ Đình Úy tạm thời đưa ra kết luận có khả năng hung thủ là một trong những sương binh đó.
Bởi vì lúc ấy không có người khác, trên thuyền chỉ có Lý Trường Trạch và mấy sương binh đó. Điều càng trùng hợp hơn là thi thể của mấy sương binh bị giết trôi xuôi dòng, khi mọi người vớt thi thể Lý Trường Trạch dưới nước, thi thể của những sương binh đó cũng trôi đến chỗ này.
Trong tấu chương của phủ Đình Úy báo lên cho hoàng đế viết... Lúc Lý Trường Trạch rơi xuống nước hẳn là đã bị thương, một mình gã ta giết bốn năm sương binh, bị thương rồi chèo thuyền muốn trở lại chỗ công trường nhưng thương thế quá nặng không thể trụ được.
Kết quả điều tra như vậy tất nhiên sẽ không khiến người ta tin phục.
Nhưng mà không ai đưa ra nghi ngờ, ngay cả các đại nhân của Ngự sử đài cũng trở nên im ắng, không ai dâng tấu bệ hạ vì chuyện này, thậm chí bọn họ còn không mắng mỏ, giống như trong thoáng chốc tất cả đều quên đi chức trách của mình.
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi vừa mới trở lại, Hàn Hoán Chi cúi đầu chờ hoàng đế lên tiếng.
Hồi lâu sau, hoàng đế hỏi: "Có kiểm tra rõ chính thân?"
"Đã kiểm tra, nhưng mà... xem xét cẩn thận, có khả năng không phải thật."
Trả lời của Hàn Hoán Chi cũng rất cẩn trọng.
"Nói xem nào."
Hoàng đế chỉ cái ghế đối diện: "Ngồi xuống nói."
Hàn Hoán Chi cúi đầu tạ ơn, sau đó ghé mông ngồi xuống nói: "Thứ nhất, tuy rằng bệ hạ sắp xếp người trong cung cùng thần đi điều tra khám nghiệm, nhưng những người này cũng không quen thuộc hắn, những người quen thuộc... đều không ở Trường An."
"Cho dù là người từng ở trong Đông Cung, cũng sẽ không biết rõ cơ thể của hắn..."
"Ừ..."
Hoàng đế gật đầu, những lời này khiến ông ta hơi khó chịu.
Hình như ông ta cũng không biết trên người con trai mình có chỗ nào đặc biệt đủ để chứng minh đó chính là con trai ông ta không.
Sự thương cảm vừa xuất hiện là cả người đều rất khó chịu.
"Nhưng thần vẫn đang chờ tin tức của một người."
Hàn Hoán Chi nói: "Nếu xác định tin tức của người này, như vậy thì chắc hẳn là có thể xác định thân phận."
"Ai?" Hoàng đế hỏi.
"Một nữ nhân, tên là Dư Mộng Điệp, là nữ nhân của Lý Trường Trạch, vốn ở huyện Lai Thủy. Lúc thần rời Trường An đã phái người đi đón nàng ta, nàng cũng đã đến quận Thanh Bá xem thi thể, nhưng lúc ấy liền ngất đi, sau khi nàng ta vừa cẩn thận xem qua, nàng ta nói đó chính là Lý Trường Trạch... Nhưng thần nhìn ra có chút không ổn trong ánh mắt nàng ta, cho nên bây giờ người này vẫn đang bị thẩm vấn trong phủ Đình Úy."
Hoàng đế im lặng một lát rồi căn dặn một tiếng: "Đưa nàng ta vào cung, trẫm đích thân hỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận