Trường Ninh Đế Quân

Chương 430: Thương lượng

Vị trí địa lý của Cao Hàng đạo quyết định phong thổ nhân tình nơi này, dồi dào nên an nhàn, an nhàn nên thân thiện, thân thiện nên đa tình.
Đại Ninh mới khai quốc có vị đại gia được tôn là Thi Thánh, ba mươi sáu tuổi bắt đầu du lịch thiên hạ, tùy tính mà đi, đến Cao Hàng đạo đi bộ giữa xuyên dã, cảm nhận phong tình nơi đây, lại nảy sinh cảm giác quyện điểu quy sào (1), đi một nơi yêu một nơi, yêu một nơi ở một thời gian, khi từ Cao Hàng đạo về Trường An đã bốn mươi tám tuổi.
Đương nhiên, trong mười hai năm này nghe nói ông ta và ba trăm sáu mươi sáu cô nương đã phát sinh câu chuyện tình yêu thuần khiết duy mỹ, có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân lưu luyến quên về.
Vương Khoát Hải vô tư trong sáng tất nhiên không có cảm khái đẹp đẽ gì, chỉ có một câu ta là người ngay thẳng... Có thiếu nữ ném lên thuyền một cái tay nải rơi trúng người gã, trong tay nải có một phong thư tình đầy nhiệt tình, người đọc tim đập thình thịch, chỉ là thuyền đi xa dần, nhưng cũng thấy không rõ khuôn mặt cô nương kia.
Vương Khoát Hải liền giữ lại tay nải, bên trong còn có mấy đôi lót giày thêu uyên ương, kỹ thuật thêu tinh xảo, mỗi một một đường kim chỉ tựa như đều là ái mộ, gã cực kỳ thích cặp uyên ương đó.
"Cho ta một đôi nhá?"
Trần Nhiễm sáp sang nhìn nhìn, thấy miếng lót giày kia thật sự rất đẹp, không nhịn được liền xin một đôi.
"Không cho." Vương Khoát Hải ôm mấy đôi miếng lót giày vào lòng: "Của ta, đều là của ta."
Trần Nhiễm thở dài: "Cái đế giày to nhà ngươi vừa miếng giày này? Còn phải ghép hai miếng lót giày lại, đó còn là miếng lót giày? Đó là một củ lạc lệch, loại ba hạt đậu bốn hạt đậu."
Vương Khoát Hải: "Cứ không cho, ngươi xem uyên ương này có đẹp không?"
Đúng lúc này một bàn chân đưa qua, đế giày lớn ở trước mặt Vương Khoát Hải.
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Cái đó của ngươi cũng gọi là uyên ương?"
Vương Khoát Hải thở dài: "Tuy rằng kỹ thuật thêu quả thật kém hơn tướng quân phu nhân chúng ta một chút, nhưng cũng đẹp mà."
Người trung hậu thật thà như vậy, cũng biết nịnh nọt.
Trần Nhiễm: "Một mình đại ca của ta kéo thấp thẩm mỹ của cả thủy sư rồi."
Thẩm Lãnh: "Hửm?"
Trần Nhiễm: "Không phải, một mình đại ca của ta kéo thẩm mỹ của cả thủy sư về tiêu chuẩn bình thường."
Thẩm Lãnh nói: "Đừng giành lót giày với To Con, thứ To Con thích mà ngươi cố đoạt đi rất không tốt, To Con có từng cướp đồ của ngươi? Về ấp trứng của ngươi đi."
Trần Nhiễm: "Không muốn thì không muốn, ta nói cho các ngươi biết, thời tiết đông cương này cũng nóng bức, chờ ấp trứng của ta nở, sau này ta ra ngoài đi theo phía sau một chuỗi gà con, xem các ngươi có ngưỡng mộ hay không."
Vương Khoát Hải: "Vậy thì ngươi chính là gà mẹ rồi?"
Vương Căn Đống nổi tiếng là người thành thật ngây ra, cảm thấy Vương Khoát Hải nói không đúng: "Rõ ràng là gà cha."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Căn Đống, trong ánh mắt đều là sùng bái.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vương ca nói đúng."
Trần Nhiễm liền quay đầu lại ôm túi trứng gà đi về: "Không thể nào làm bằng hữu, Vương tướng quân ta còn tưởng huynh đúng là một người thành thật... Ta sẽ về luộc hết trứng gà, đại nghĩa diệt thân."
Vương Khoát Hải: "Hổ dữ không ăn thịt con."
Đỗ Uy Danh: "Trần Nhiễm không ăn trứng."
Hai vị đồng thời chắp tay: "Xin chào gà cha."
Trần Nhiễm che mặt đi, kể từ đó trong thủy sư có thêm một biệt danh người người đều thích... Kê từ phụ.
Cách thành Triêu Dương không quá ba trăm dặm, đội thuyền đi xuôi dòng vốn đã nhanh hơn một chút, chỉ vài ngày đã đến bên ngoài thành Triêu Dương, khổ nỗi nơi này không có chỗ thích hợp cho đội thủy sư quy mô như thế này đóng quân, đội thuyền liền dừng lại ở ven sông, trong lúc nhất thời, trên sông lớn có hơn một ngàn cánh buồm, cột buồm như rừng.
Thẩm Lãnh mang người vào thành Triêu Dương chờ bệ hạ triệu kiến, sau khi vào thành mới biết được Mạnh Trường An thế mà cũng đã đến rồi, ở ngay thành Diệu Nguyệt cách thành Triêu Dương vài trăm dặm. Triêu Dương Diệu Nguyệt là hai tòa thành lớn nổi tiếng nhất đông cương, được vinh dự gọi là đông cương song châu, Triêu Dương có Đao Binh, Diệu Nguyệt có võ phủ, hai nơi này chính là gốc rễ vững chắc của đông cương.
Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng, ngay cả nhìn hưng trí thăm thú thành Triêu Dương kỹ lưỡng cũng không còn.
Trong thành này chỉ một con đường Định Hải đã có ba mươi hai thanh lâu, hai mươi mốt tửu lâu, mười chín sòng bạc, mười tám trà lâu, còn lại là tiệm tơ lụa, tiệm son phấn, tiệm đồ sứ, tiệm đồ cổ đồ ngọc thì nhiều vô số kể, đi trên con đường này là dường như nhìn hết Đại Ninh phồn hoa.
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn thấy nữ nhân rất cao, rất trắng lại còn tóc vàng đứng ở cửa một thanh lâu mà giật mình, đây là lần đầu tiên gã thấy nữ nhân tạo hình kỳ lạ như thế, chỉ cảm thấy cực kỳ mới lạ.
"Tướng quân, đó là người của nước nào?"
Thẩm Lãnh nhìn sang theo hướng Trần Nhiễm chỉ, không yên lòng trả lời một câu: "Ồ, đại dương mã."
Trần Nhiễm ngẩn ngươi: "Sao nói vậy?"
Vương Khoát Hải ở bên cạnh dùng vai đụng vào đầu gã: "Cái này còn cần tướng quân nói rõ sao? Dương, bên ngoài trung nguyên, mã, vật cưỡi, đại... con mẹ nó là thật lớn đó."
Trần Nhiễm: "Chính là nói, trĩu trước ngực như vậy , thật vất vả, ta muốn đỡ giúp nàng một chút."
Thẩm Lãnh trừng mắt liếc gã một cái: "Trừ quân lương của ngươi cho ngươi góp tiền cưới vợ."
Trần Nhiễm thở dài: "Tướng quân à... Các huynh đệ đao kiếm đổ máu, chém giết trên chiến trường, có hôm nay không ngày mai, ta đường đường nam nhi bảy thước, bây giờ vẫn chưa nếm thử... Khụ khụ, mùi vị đó, nếu ta chết rồi chẳng phải là oan uổng?"
Thẩm Lãnh: "Vậy thì sao?"
Trần Nhiễm: "Cho nên ta muốn xin một khoản kinh phí, ra sức vì nước."
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, đám người kia một đám chắp tay túc mục: "Nguyện rong ruổi vì nước."
"Ta thấy các ngươi đều là ăn no dửng mỡ, còn rong ruổi... kinh phí chuyên biệt nhất định là không có, nhất là Trần Nhiễm, ta đã hứa với đại bá giúp ngươi góp vốn cưới vợ, từng món từng món quân lương ngươi ta đều ghi lại cho ngươi, lần sau gộp lại giao cho đại bá."
Vương Khoát Hải dùng vai khẽ đụng vào đầu Trần Nhiễm: "Ta có."
Trần Nhiễm thở dài một tiếng: "Ta cảm thấy tướng quân nói đúng, ban ngày ban mặt như vậy nói chuyện đó quả thực có lỗi với quân phục trên người chúng ta, chi bằng buổi tối hãy nói."
Đúng lúc này có một đội người từ phía đối diện đi đến, mặc cẩm y màu đen, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là người của phủ Đình Úy, dẫn đầu chính là một thiên bạn khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, Thẩm Lãnh đã gặp một lần, biết gã tên là Phương Bạch Kính.
Ngoại trừ người của phủ Đình Úy, bất ngờ còn có tổng quản nội thị trong ngự thư phòng Đại Phóng Chu, so với khuôn mặt lạnh kia của Phương Bạch Kính mà nói, Đại Phóng Chu hòa khí hơn nhiều, còn cách xa đã mang vẻ mặt tươi cười.
"Thẩm tướng quân." Đại Phóng Chu bước nhanh hơn đi đến, khom người cúi đầu: "Từ biệt một năm, Thẩm tướng quân vẫn khỏe chứ?"
Thẩm Lãnh cười đáp lễ: "Công công càng anh tuấn hơn rồi."
Đại Phóng Chu lập tức lâng lâng, y vốn trông đã mi thanh mục tú, đương nhiên thích được người khác khen.
"Bái kiến Thẩm tướng quân."
"Phương thiên bạn."
Hai bên gặp mặt hàn huyên vài câu, Đại Phóng Chu cười nói: "Hôm qua bệ hạ nhận được tin tức nói thủy sư tướng quân sắp đến Triêu Dương, nô tì tận mắt thấy trên mặt bệ hạ cũng có thêm vài phần ý cười, chỉ sợ bệ hạ cũng nhớ tướng quân rồi... Ngày hôm qua sau khi nhận được tin tức bệ hạ đã sai ta hôm nay ra ngoài thành nghênh đón, còn chưa ra khỏi thành thì tướng quân đã đến, vẫn mong tướng quân thứ tội."
Y liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Bệ hạ đã đang chờ tướng quân ở hành cung rồi."
Thẩm Lãnh trong lòng hơi động, bệ hạ muốn gặp hắn, tuỳ tiện phái một nội thị đến thông báo một tiếng là được rồi, hà tất sai tổng quản nội thị trong ngự thư phòng Đại Phóng Chu đích thân đến? Hơn nữa còn phải mang theo thiên bạn phủ Đình Úy, hàng trăm đình úy đông đúc.
Sợ là tình thế của đông cương không có yên tĩnh như bề ngoài, tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ cũng không yên tĩnh. Người đi thuyền quanh năm đều biết có những chỗ nhìn thì chỉ là gợn sóng lăn tăn, nhưng trên thực tế mạch nước ngầm rất mãnh liệt, không biết chừng có bao nhiêu vòng xoáy đang chờ cuốn người vào, giống như cổ thú ăn tươi nuốt sống, nuốt vào chính là vạn kiếp bất phục.
Hành cung của bệ hạ lại không ở trong thành Triêu Dương.
Sau khi nghe được tin này nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Lãnh càng nặng thêm... Nếu như đông cương thái bình vô sự, bệ hạ hà tất phải ra ngoài thành ở? Theo lý mà nói với mối quan hệ của bệ hạ và đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, ở trong phủ đại tướng quân không phải là càng bình thường hơn mới đúng? Vậy mới có vẻ quân thần hòa thuận, cũng có vẻ Bùi Đình Sơn thánh quyến chính long.
Mà Đại Phóng Chu và Phương Bạch Kính đến đây đón hắn, điều này càng có vẻ quỷ dị. Hành cung ở phía đông thành, nếu không muốn nhiều thị phi, hai người bọn họ vốn có thể xuất phát sớm một chút đi vòng qua phía tây thành Triêu Dương chờ, sau đó đi thuyền trực tiếp đến phía đông thành, như vậy còn nhanh hơn, nhưng hai người đó mang theo đình úy nhất quyết đợi Thẩm Lãnh vào thành rồi bọn họ mới vào thành đón, hiển nhiên là làm cho những người nào đó nhìn, cho người ở trong thành nhìn.
Ra khỏi thành Triêu Dương đi về phía đông hơn mười dặm chính là bờ biển, hành cung của bệ hạ ở ngay chỗ gần biển. Hành cung này xây dựng đã được một thời gian, là hoàng đế Đại Ninh đời trước nữa, cũng chính là xây dựng vào thời phụ thân của đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường. Lão hoàng đế thích cảnh biển nhất, cứ cách hai năm sẽ đến đông cương một chuyến, ở lại một tháng hai tháng rồi mới trở về.
Nơi này xây dựng rất thú vị.
Hành cung được xây dựng ở giữa sườn núi, một bên là biển, bên gần biển này còn là vách núi, tuy rằng không cao nhưng cũng hơn mười mét so với mặt biển, dưới vách núi chính là một bờ cát vàng óng ánh, rộng 40 – 50 mét hướng ra bên ngoài chính là sóng biển lên xuống.
Núi cũng không cao không lớn, độ cao nhưng khoảng chừng trăm mét, gần như có thể những nơi có thể xây dựng phòng ốc đều đã xây hết, hành cung kéo dài lên trên, từ chỗ ở của bệ hạ đến lương đình trên đỉnh núi dài mấy trăm mét. Lúc này bệ hạ ở trong lương đình trên đỉnh núi ngắm biển xanh.
Thẩm Lãnh bước trên bậc thềm đi lên, hai bên đều là cấm quân, nơi này đã bị cấm quân chặn kín, chỉ có một con đường lên núi, với địa thế của hành cung này, tám ngàn cấm quân phòng thủ, cho dù là mấy vạn Đao Binh cũng tất nhiên tấn công lên không được.
Đi đến đỉnh núi, nóc đình mới được sửa sang lại kia, dưới ánh mặt trời có vẻ sáng chói lấp lánh, bệ hạ đứng ở trong đình, dưới chân giẫm lên sơn hà đại địa của Đại Ninh.
"Thần Thẩm Lãnh, bái kiến bệ hạ."
Thẩm Lãnh đến bên ngoài đình đứng lại, sau đó vén bào quỳ xuống.
"Đứng lên đi."
Hoàng đế cũng không quay đầu lại, nhìn mặt biển phía xa như đang suy nghĩ điều gì.
"Dọc đường trở về cũng mệt rồi phải không."
"Không tính là mệt, chỉ là hơi cực."
"Vết thương trên người thế nào?"
"Đã đỡ nhiều rồi."
"Trẫm đã căn dặn thái y đi theo, ngày mai đến khám thử cho khanh."
"Tạ bệ hạ, thần đã đỡ nhiều lắm rồi, thật sự không cần thái y khám nữa, chỉ nghỉ thêm một thời gian là có thể khỏi."
"Đỡ nhiều không phải hoàn toàn, xem qua rồi trẫm mới yên tâm." Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khanh cách xa trẫm như vậy làm gì?"
Thẩm Lãnh vội vàng lon ton chạy lại, nhìn có chút đáng yêu.
"Biển rộng này bao la hùng vĩ không?" Hoàng đế hỏi.
Thẩm Lãnh: "Ặc..."
Hoàng đế bỗng nhiên sực tỉnh, Thẩm Lãnh vẫn luôn ở phiêu bạt trên biển, nam cương hải chiến đã liên tục hai năm, tất nhiên không còn có mấy phần kích động khi thấy biển như ông ta, vì thế có chút lúng túng.
"Bên kia biển chính là Bột Hải quốc." Hoàng đế giơ tay lên chỉ chỉ: "Nơi mà một năm chỉ có ba tháng thích hợp để đánh trận, những lúc khác lạnh khủng khiếp đến mức ngay cả chém giết cũng không thể, thế mà chính cái nơi nghèo rớt mùng tơi như vậy lại nuôi ra một đám điêu dân, tương lai nếu trẫm động binh ở ngoài bắc cương, người Bột Hải chính là mầm họa lớn."
Ông ta liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Cho nên trẫm đã điều Mạnh Trường An đến đây, khanh thấy thế nào?"
Thẩm Lãnh thầm nghĩ thần có thể thấy thế nào?
Đại Phóng Chu đứng ở cách đó không xa thì trong lòng lại cả kinh, vốn đã biết bệ hạ quan tâm đến Thẩm Lãnh, thánh quyến long trọng, nhưng bản thân mình cảm giác vẫn là nông cạn, bệ hạ đây là đang thương lượng với Thẩm tướng quân?
Đang thương lượng sao?
Nhưng đây không phải là đang thương lượng à.
(1) Quyện điểu quy sào: con chim mệt mỏi bay về tổ, ngụ ý con người rời khỏi nhà thì sớm muộn cũng sẽ quay về nhà, đó mới là nơi tránh gió trú mưa của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận