Trường Ninh Đế Quân

Chương 1290: Về Trường An trước

Một thanh trọng đao rơi từ trong hộp sắt ra, nhìn còn dài hơn hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh khoảng một thước, kiểu dáng điển hình của đao Trung Nguyên, tuy rằng không phải hoành đao của Đại Ninh mà là kiểu đao có sống đao rộng thường thấy ở thời Chu Sở.
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Một thân vương của đế quốc Mông, sao lại dùng binh khí của người Trung Nguyên chúng ta."
Hắn cúi người nhặt trọng đao lên, lấy sức lực của hắn mà cũng cảm giác đao này cực kỳ nặng tay, ước lượng một chút, sợ là còn nặng hơn hắc tuyến đao gấp đôi, có lẽ gần năm mươi cân.
"Đồ tốt."
Thẩm Lãnh cầm trọng đao này trong tay, cảm giác thanh đao này nếu bổ ra một đao, cho dù trước mặt là một tấm bia đá cũng có thể bổ vỡ, nếu trước mặt là da mặt của Trần Nhiễm, một đao cũng có thể bổ rách, nếu trước mặt là da mặt của hắn... không dễ xác định.
Hắn lật trọng đao qua lại nhìn, vỏ đao bằng chất liệu đen nhánh thấu kim, bên trên còn có chữ thể Triện, nhìn kỹ một chút, là hai chữ Bàn Cổ.
"Chu đao?"
Thẩm Lãnh rút trọng đao ra, trên thân đao dày dặn có một tầng giống như mỡ đông lại. Hắn xé một mảnh áo trên người thủ lĩnh bộ tộc kia lau lên thân đao, lưỡi đao hiện ra, cũng đen giống như hắc tuyến đao của hắn.
Thẩm Lãnh đi đến vách tường bên cạnh, chém một đao lên vách đá, mũi đao lướt qua, để lại một vết đao trên tường đá.
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Nhặt được bảo vật rồi."
Thủ lĩnh bộ tộc kia có vẻ mặt đau khổ: "Đây là... chiến đao Song Diện Vương tổ tiên ta mà."
Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi có biết chữ trên vỏ đao này không?"
Thủ lĩnh bộ tộc lập tức gật đầu: "Tổ truyền trên chiến đao có hai chữ Bàn Cổ."
Thẩm Lãnh: "Ngươi có biết Bàn Cổ là ý gì không?"
Thủ lĩnh bộ tộc lại lập tức trả lời: "Là để khai thiên tích địa!"
Thẩm Lãnh: "Vậy thì cũng không cho ngươi."
Thủ lĩnh bộ tộc: "..."
Hắn đeo hắc tuyến đao lên sau lưng, xách Bàn Cổ đao trở lại chỗ quan tài. Đây chính là Song Diện Vương tiếng tăm lừng lẫy của đế quốc Mông, vật phẩm bồi táng bên cạnh đương nhiên là vô giá, ngoại trừ thanh Bàn Cổ đao này ra còn có những thứ khác, Thẩm Lãnh cũng lấy hết đồ ra. Những thứ này không cần nói cũng biết đều là trân bảo có một không hai, Thẩm Lãnh bảo To Con cất hết đi. Còn có một cái hộp vuông vắn, không nhìn ra chất liệu gì nhưng rất nặng, không có lỗ cũng không có khóa, nhưng lại không mở ra được.
"Thứ này phải có thợ tay nghề giỏi mới mở ra được."
Thủ lĩnh bộ tộc ở bên cạnh nói với vẻ mặt đau khổ: "Nghe đồn trong số những vật phẩm bồi táng cùng Song Diện Vương, thứ trong hộp báu khó giải này là quý giá nhất."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy ngươi có biết làm sao để mở ra không?"
"Không biết."
Thủ lĩnh bộ tộc vội vàng nói: "Cho dù là thợ giỏi nhất đương thời cũng chưa chắc mở được, phương pháp chế tạo của hộp báu khó giải này đã thất lạc mấy trăm năm, cấu tạo của nó vô cùng khéo léo, tinh xảo tuyệt luân..."
Keng!
Ông ta còn chưa nói hết lời, Thẩm Lãnh dùng Bàn Cổ đao chém một đao, một đao này đã trực tiếp chém vỡ hộp báu khó giải, thủ lĩnh bộ tộc lập tức há hốc miệng, suýt chút nữa thì rớt cả cằm.
Thẩm Lãnh gạt mảnh vỡ sang một bên, vừa tìm kiếm vừa nói: "Song Diện Vương để thanh đao này ngay bên cạnh mình chắc hẳn là chính dùng để mở khóa."
Thủ lĩnh bộ tộc: "..."
Thẩm Lãnh lấy từ trong đống mảnh vỡ ra một cái ống sắt, nhìn giống như thiên lý nhãn, to hơn một chút, dài hơn một chút, niêm phong rất chắc.
Thẩm Lãnh xoay vài cái cũng không mở được ống sắt, dùng lại chiêu cũ, dùng Bàn Cổ đao gọt sạch một mặt ống sắt. Hắn càng nhìn đao này càng thích: "Chẳng những có thể mở khóa, còn có thể dùng để mở nút chai, Song Diện Vương nghĩ thật chu đáo, sợ người mở quan tài của ông ta không mở được hộp báu khó giải, không mở được ống sắt này, cho nên cũng để đao bên cạnh cho hậu nhân sử dụng."
Vương Khoát Hải: "Đại tướng quân, ta nghĩ trước ông ta chết không phải là nghĩ như vậy."
Thẩm Lãnh nói: "Đừng đánh giá thấp trí tuệ của cổ nhân."
Vương Khoát Hải: "Ta nghĩ là đại tướng quân đã đánh giá cao trí tuệ của mình."
Thẩm Lãnh vừa quay đầu lại, Vương Khoát Hải lập tức trốn sang một bên.
Thẩm Lãnh rút một cuộn trong ống sắt ra, cũng không biết là loại da gì hoặc là làm bằng chất liệu gì đó không biết tên, thế mà lại không bị hư hại quá nhiều. Hắn hết sức cẩn thận mở thứ này ra, không ngờ là một tấm bản đồ.
"Sơn Hà Ngoại Đồ."
Thẩm Lãnh nhìn bốn chữ trên bản đồ, không phải chữ Chu mà là văn tự của đế quốc Mông, bốn chữ này quá dễ nhận biết, cho nên hắn biết.
"Giải thích một chút chứ?"
Thẩm Lãnh nhìn về phía thủ lĩnh bộ tộc, thủ lĩnh bộ tộc vốn không muốn nói, Vương Khoát Hải vừa đi đến bên cạnh ông ta, ông ta lập tức che cằm, rất kính cẩn nói: "Truyền thuyết nói tổ tiên Song Diện Vương cùng đại hãn quyết chiến, sau khi chiến bại đã dẫn theo mấy vạn binh lính rút đi đến nơi xa xôi hơn, không biết như thế nào mà có được Sơn Hà Ngoại Đồ này. Truyền thuyết nói là nơi có bảo tàng của tổ tiên chôn giấu."
Ông ta ngồi xổm bên cạnh bản đồ nhìn kỹ một chút, trên bản đồ vốn có màu sắc, nhưng sau khi lấy ra ngoài thì màu sắc nhanh chóng biến mất, từ đủ màu sắc biến thành xám trắng.
"Cái này..."
Thủ lĩnh bộ tộc nhìn một lát sau đó liền thay đổi sắc mặt: "Cái này không phải bản đồ kho báu gì cả, đây là bản đồ ngoài hướng đông bắc Hắc Vũ, biên giới đông bắc Hắc Vũ là núi Ti Mật, núi cao hiểm trở không thể vượt qua, ngươi xem đi."
Ông ta thò tay chỉ vào bản đồ: "Nơi này chính là núi Ti Mật, trên bản đồ vẽ chính là nơi ở bên ngoài núi Ti Mật."
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Ta cứ cảm thấy Hắc Vũ không phải là điểm cuối của thế giới."
Bản đồ dường như vẫn đang thay đổi, hắn liền vội vàng cất bản đồ vào trong hộp sắt, tìm đồ niêm phong lại: "Bảo quản bản đồ cho tốt, lát nữa phái người mau chóng đưa về Trường An."
Thẩm Lãnh đứng dậy nhìn chung quanh, chung quanh mộ thất này chồng chất rất nhiều thứ, hắn căn dặn một tiếng, các binh sĩ lập tức qua tìm kiếm. Đồ che bên trên những thứ đó đụng vào là hỏng, sau khi dọn ra một khoảng trống, các binh sĩ đều mở to mắt.
"Vàng."
"Tất cả đều là vàng!"
Vương Khoát Hải nghe được câu này lập tức chạy tới, và các binh sĩ cùng nhau động thủ dọn dẹp, khoảng hai khắc sau đã gạt hết những thứ bao trùm bên trên. Nhìn sơ qua, số lượng vàng chồng chất ở đây có thể chứa đầy một chiếc xe ngựa.
"Đao này thì."
Thẩm Lãnh nhìn về phía thủ lĩnh bộ tộc nghiêm túc nói: "Tên là Bàn Cổ đao, là danh đao thời triều Chu của Trung Nguyên, thứ mà thần tiên khai thiên lập địa trong truyền thuyết thần thoại Trung Nguyên dùng, đó là thần tiên của Trung Nguyên chúng ta, vốn là muốn sáng lập vùng đất chúng ta, mở mang vùng đất của các ngươi thuần túy chỉ là chuyện thuận tay thôi, hiểu không?"
Thủ lĩnh bộ tộc lắc đầu rồi lại vội vàng gật đầu.
Thẩm Lãnh nói: "Thần tiên của Trung Nguyên chúng ta dùng thanh đao này khai thiên lập địa, mới có mặt đất và bầu trời của các ngươi hiện tại, ngươi nói xem ân huệ này đối với các ngươi lớn cỡ nào, cho nên... số vàng này, ta sẽ nhận thay thần tiên của Trung Nguyên chúng ta coi như là tiền cảm ơn, ta cũng thay ông ta nhận sự cảm ơn của các ngươi, dù sao không có ông ta thì các ngươi cũng không có nhà."
Thẩm Lãnh căn dặn Vương Khoát Hải: "Đi thông báo với người của chúng ta, trói chặt tất cả tù binh Hắc Vũ lại, để lại năm mươi người canh chừng, những người khác đến đây, mang theo mấy chiếc xe."
Sau đó hắn lại căn dặn thân binh: "Trông chừng thủ lĩnh đại nhân, lát nữa lúc chúng ta ra ngoài còn phải cảm ơn ông ta đích thân tiễn chúng ta."
Có thủ lĩnh bộ tộc ở trong tay Thẩm Lãnh bọn họ, người của bộ tộc nhỏ này cũng không dám tùy tiện động thủ, không đến một canh giờ sau Trần Nhiễm đã mang người đến nhờ sự dẫn đường. Khi gã nhìn thấy số vàng này, mắt còn sáng lấp lánh hơn cả vàng.
"Ta đệch..."
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chúng ta có tiền đi sông Tiểu Hoài phung phí rồi."
Thẩm Lãnh: "..."
"Xem ra thật sự phải về Trường An một chuyến trước rồi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía thủ lĩnh bộ tộc kia: "Bảo tất cả người của ngươi đều tập hợp ở trong sảnh động lớn bên ngoài, không ai được phép hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì sẽ giết ngươi."
Thủ lĩnh bộ tộc cũng không dám phản kháng, phái người trở về truyền tin, không bao lâu sau tất cả hơn ngàn người này lại tập hợp đông đủ. Thẩm Lãnh bảo Vương Khoát Hải trông chừng thủ lĩnh bộ tộc, hắn mang theo Trần Nhiễm và các binh sĩ lục tìm các sơn động khác.
Đáng tiếc là trong các sơn động khác không có thứ gì đáng giá, ở đây lại còn có một kho lương, chỉ là lương thực hoàn toàn không thể dùng nữa, nhìn màu sắc giống như đá vậy.
Dùng hơn mười cái hòm mới chứa hết vàng, các binh sĩ dọn sạch mộ thất, thuận tiện còn dọn cả áo giáp của Song Diện Vương, thật ra mảnh giáp cũng còn tốt, hiển nhiên là chất gỗ phi phàm, chỉ là dây nối mảnh giáp đã mục nát cho nên có vẻ hư hại.
"Ngươi xem, chúng ta không phải người Hắc Vũ, không có hung tàn còn muốn giết người diệt khẩu như vậy, hơn nữa để biểu đạt một chút thân thiện, ta còn định tặng một ít lễ vật cho các ngươi nữa."
Sau khi nói với thủ lĩnh bộ tộc xong, dường như Thẩm Lãnh chợt nhớ tới đến cái gì đó, căn dặn Trần Nhiễm: "Dẫn người trở về, đưa tất cả tù binh người Hắc Vũ đến đây, mang thêm một nửa dê bò nữa."
Trần Nhiễm vội vàng căn dặn người đi, đến sau nửa đêm mới đưa đồ đến nơi, sáu trăm bảy trăm tên tù binh Hắc Vũ bị trói đưa đến, dê bò bị xua vào sơn động.
Thẩm Lãnh đi đến trước mặt thủ lĩnh bộ tộc, cười cười hiền lành, bộ dạng hết sức vô hại, nhưng thủ lĩnh bộ tộc nhìn thấy hắn cười liền thấy sợ, theo bản năng rụt lại phía sau.
"Số dê bò này..."
Thẩm Lãnh vung tay lên: "Là ta tặng cho ngươi. Nhất định là các ngươi tưởng sơn động trong này có lương thực đúng không. Ta đã xem qua rồi, dê bò lương thực mà các ngươi mang đến căn bản là không duy trì được bao lâu, cho nên đối với các ngươi mà nói có phải số dê bò này rất quan trọng không?"
Thủ lĩnh bộ tộc thật sự không ngờ Thẩm Lãnh lại tặng đồ cho ông ta, lại còn là mấy trăm con dê bò, quả thật là thứ bọn họ cần. Ông ta cũng không dám tin là thật, nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nên nói cảm ơn."
Thủ lĩnh bộ tộc: "Cảm ơn..."
Thẩm Lãnh: "Đừng khách khí."
Hắn lại chỉ vào những tù binh kia: "Ngươi xem, ở đây ta còn chuẩn bị cho ngươi sáu trăm bảy trăm nô lệ cường tráng, bọn họ đều rất có sức lực, ngươi có thể sử dụng tùy ý, không nghe lời thì cứ đánh."
Thủ lĩnh bộ tộc vội vàng lắc đầu: "Người Quỷ Nguyệt... không dám nhận, không thể để bọn họ làm nô lệ của chúng ta, không dám không dám."
Thẩm Lãnh: "Ngươi phải nói là dám, ngươi nói không dám thì sau đó phải làm sao?"
Thủ lĩnh bộ tộc ngẩn người: "Sau đó gì?"
Thẩm Lãnh nhìn vào mắt ông ta, giọng điệu thành khẩn nói: "Những thứ này cũng không phải là tặng, vừa rồi ta dùng mấy trăm con dê bò đổi lấy vàng của ngươi, đây là trao đổi đúng giá đúng không?"
Thủ lĩnh bộ tộc: "Không đúng... cũng phải đúng thôi."
Thẩm Lãnh cười gật đầu, vẻ mặt khen ngợi.
"Còn những nô lệ này thì sao? Ta định bán cho các ngươi, giá cả tuyệt đối không cao, trong tay các ngươi có vàng bạc thì có thể mua, dù sao các ngươi cũng định sau này sẽ ẩn cư ở đây nên cũng không dùng đến vàng bạc gì, dùng vàng bạc đổi nô lệ, rất lãi?"
Hắn hỏi: "Ngươi nói có đúng không?"
Thủ lĩnh bộ tộc: "Không đúng... cũng phải đúng thôi."
Ông ta hết sức cẩn thận nhìn Thẩm Lãnh: "Dù gì cũng có một cái giá chứ? Nô lệ này, bao nhiêu tiền một người?"
Thẩm Lãnh: "Chúng ta không bán theo người, chúng ta bán đổ đống."
Thủ lĩnh bộ tộc: "Cái này... không hiểu lắm."
Thẩm Lãnh nói: "Ý của đổ đống chính là bên ta có một đám tù binh đông như vậy, bên ngươi có một đống vàng bạc tài bảo lớn như vậy, ta dùng nô lệ của ta đổi lấy tất cả vàng bạc của các ngươi, lãi to phải không?"
Thủ lĩnh bộ tộc: "Cái này..."
Thẩm Lãnh: "Ngươi cảm thấy ta bị thiệt sao? Vậy ngươi còn có cái gì bù thêm vào không, cứ việc nói với ta?"
Thủ lĩnh bộ tộc vội vàng nói: "Không có không có, cứ như vậy đi!"
Thẩm Lãnh cười nói: "Quả nhiên là người thông minh, buôn bán lãi như vậy, biết ngay là ngươi sẽ không muốn từ bỏ mà, trong mắt ngươi tràn ngập khát vọng."
Trước khi trời sáng, Thẩm Lãnh mang theo một xe chứa đầy vàng rời khỏi đỉnh núi. Thẩm Lãnh ngồi trên xe ngựa cười không khép được miệng.
"Vốn định lúc trở về sẽ bán những tù binh này cho biên quân thành Cách Để chúng ta, một người năm lượng bạc, mấy trăm người cũng được mấy ngàn lượng, dùng tiền bán tù binh phát hồng bao cho mọi người, bây giờ thì không cần lo nữa rồi."
Thẩm Lãnh vung tay lên: "Ta không thể trở về đông cương trước rồi, về Trường An trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận