Trường Ninh Đế Quân

Chương 1048: Tử chiến thành Quân Nha

Sinh tử trên chiến trường luôn bình thường như vậy, nhưng bình thường không có nghĩa là mỗi một người đều không hề bi thương. Cho dù là người đã trải qua vài cuộc chiến tranh nhìn từng người từng người đang sống sờ sờ biến thành thi thể trên chiến trường, trong lòng cũng sẽ không tự chủ được mà nảy sinh nỗi sợ hãi.
Người đã giết đỏ cả mắt cũng là người, cũng có một khắc tỉnh táo.
"Thiếu tướng quân!"
Từ xa có một binh lính Thổ Phiên lui xuống lảo đảo đến gần Thiết Khang, tướng quân ngũ phẩm dẫn đầu còn có mấy mũi tên trên người, vết thương có vẻ không nhẹ.
"Thiếu tướng quân, xin đưa tin cho đại tướng quân, đội ngũ của người An Tức từ bên cánh vòng qua, ti chức cùng ba ngàn người bảo vệ bên cánh, người An Tức có ít nhất mấy vạn, phòng tuyến bên cánh của chúng ta bị công phá, xin đại tướng quân hạ lệnh lui binh đi."
"Lui binh?"
Thiết Khang trợn trừng mắt lên: "Ở Thần Lộc Quân không có quân lệnh rút lui."
Hắn ta cầm lấy thiết thương: "Theo ta giết trở lại."
Tướng quân báo tin không đứng vững được liền ngã nhào xuống đất: "Không phải thuộc hạ không muốn theo thiếu tướng quân giết trở lại, là thuộc hạ... thật sự không giết nổi nữa rồi."
Sau khi gã ta nói xong câu đó đã không cầm cự nổi nữa, nằm trên mặt đất nhìn lên bầu trời, trong miệng trào ra một dòng máu: "Thiếu tướng quân... ta rất muốn về thành Bất Lộc."
"Chúng ta không về được nữa."
Thiết Khang cúi người vuốt mặt gã ta, nhưng lúc tay rời đi, người chết vẫn mở trừng mắt.
"Tất cả những người còn có thể ra trận theo ta bức lui người An Tức. Nếu người An Tức tới gần trung quân, thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm."
"Giết!"
Thiết Khang dẫn theo thủ hạ lao về phía đại quân An Tức từ bên cánh giết qua.
Một lúc lâu sau.
Trung quân Thổ Phiên, binh sĩ truyền tin phi ngựa đến: "Báo, đại tướng quân, thiếu tướng quân trọng thương, bị quân địch chém đứt cánh tay phải."
Cơ thể Nhã Thập đột nhiên lảo đảo một chút, quay lại liếc nhìn thiếu chủ đang được thân binh bảo vệ, ông ta gật đầu. Thiếu chủ sợ đến mức mặt trắng bệch không biết nên làm gì, chỉ là cảm thấy sắc mặt của tướng quân Nhã Thập trắng đến mức đáng sợ. Nó chẳng qua mới 5 – 6 tuổi mà thôi thì hiểu được cái gì, nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của Nhã Thập liền òa lên khóc.
Nhã Thập bước nhanh đến quỳ một gối xuống trước mặt thiếu chủ: "Thiếu chủ đừng sợ, thần nhất định có thể hộ tống thiếu chủ đến vương đình."
"Ta không muốn đi vương đình nữa."
Thiếu chủ vừa khóc vừa nói: "Đại tướng quân, ông đưa ta về thành Bất Lộc được không, thành Bất Lộc tốt hơn ở đây, ta không muốn ở đây nữa, ta cũng không muốn đi vương đình gì đó. Ngựa gỗ của ta còn ở trong thành Bất Lộc, ngươi quên mang đến cho ta rồi, ta nhớ ngựa gỗ của ta, ta nhớ mộc đao của ta."
"Thiếu chủ!"
Nhã Thập ngẩng đầu: "Nhà của thiếu chủ ở vương đình, thiếu chủ là huyết mạch hoàng tộc Thổ Phiên."
Đứa trẻ sợ tới mức khóc lớn lên, cả đám người nhìn cũng không biết nên làm gì mới được.
Nhã Thập đứng lên: "Bảo vệ tốt thiếu chủ."
Ông ta đi nhanh lên phía trước: "Con trai ta đã về chưa?"
Không bao lâu sau, từ phía đối diện có mấy người khiêng một cái cáng trở lại, con trai Thiết Khang của ông ta nằm trên cáng, cánh tay phải từ vị trí vai đã bị chém đứt, nửa người cũng đã bị máu nhuộm đỏ, nhưng tay trái của hắn ta vẫn cầm chặt thiết thương của mình. Đó là thiết thương của phụ thân cho hắn ta, hắn ta đã mất một cái, tuyệt đối sẽ không làm mất cái nữa.
"Phụ thân."
Sau khi nhìn thấy Nhã Thập, Thiết Khang có vẻ mặt xấu hổ: "Con bất tài, không có bảo vệ bên cánh."
"Không phải lỗi của con."
Ông ta vừa muốn nói tiếp gì đó, phía sau có người bước nhanh tới: "Đại tướng quân, quân Ninh phái người đến."
Nhã Thập quay phắt đầu lại: "Người Ninh giết qua? Không biết xấu hổ như thế?!"
"Không phải người Ninh giết qua, người Ninh phái người mang tin tức đến."
Nhã Thập nhíu mày: "Quân Ninh phái người đến làm gì?"
Thủ hạ dẫn binh lính quân Ninh đến, sau khi gặp Nhã Thập, gã binh lính kia hành quân lễ: "Đại tướng quân bảo ta chuyển lời nhắn cho tướng quân Nhã Thập. Đại tướng quân nói nếu tướng quân Nhã Thập cần chiến binh Đại Ninh ta chi viện, có thể phái người trở về truyền tin bất cứ lúc nào, nếu đại tướng quân nhận được tin tức, tất nhiên sẽ suất quân gấp rút tiếp viện."
"Không cần!"
Nhã Thập giận dữ nói: "Đây là Thổ Phiên, mỗi một tấc đất ở đây đều là đất của Thổ Phiên, hiện giờ giẫm trên mảnh đất này không chỉ là người An Tức, là người Hậu Khuyết, là người Lâu Nhiên, còn người Ninh các ngươi nữa. Người Ninh các ngươi cũng là kẻ thù của Thổ Phiên ta giống bọn họ. Bảo Thẩm Lãnh thu cái lòng tốt giả tạo đó lại, cho dù toàn quân bị diệt, ta cũng sẽ không thỉnh cầu người Ninh hỗ trợ."
Lính liên lạc bất đắc dĩ lắc đầu, chắp tay: "Đại tướng quân còn nói nếu tướng quân Nhã Thập không muốn để cho chiến binh Đại Ninh chi viện, ngài ấy nhường lại thành Quân Nha, thành Quân Nha tuy nhỏ nhưng có thể tạm thời dung thân."
"Không cần!"
Nhã Thập nhìn về phía binh lính quân Ninh: "Ngươi trở về nói với Thẩm Lãnh, mỗi một tướng sĩ của Thần Lộc Quân ta đều sẽ chảy hết một giọt máu cuối cùng vì hoàng tộc Thổ Phiên, nếu hắn thật sự muốn giúp ta thì hãy rời khỏi Thổ Phiên."
Binh lính quân Ninh cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
"Phụ thân."
Sắc mặt Thiết Khang tái đến mức đáng sợ, mất máu quá nhiều, nếu không phải thể chất thật sự cường hãn thì hẳn là đã gục ngã rồi. Thương thế như vậy nếu đổi lại là người khác thì đã bất tỉnh từ lâu, nhưng hắn ta vẫn có thể cắn răng chịu đựng.
"Phụ thân, con không sợ chết, các tướng sĩ không sợ chết, nhưng thiếu chủ..."
Hắn ta nhìn về phía đứa bé kia, khàn giọng nói: "Tuy thành Quân Nha là một tòa thành nhỏ tí, hơn nữa người Ninh chưa chắc thật sự có lòng tốt gì, nhưng bây giờ nếu có thể đưa thiếu chủ về thành Quân Nha trước, chúng ta cũng có thể buông tay đánh cược với kẻ thù một lần."
Nhã Thập thở dài một hơi, lắc đầu: "Thiếu chủ tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện, ta thay người làm chủ. Người là quân chủ của Thổ Phiên, quân chủ không thể cúi đầu trước kẻ thù."
Tiếng tù và ở phía xa càng ngày càng gấp, cũng không biết có bao nhiêu kẻ thù từ ba mặt áp sát tới, từ tiếng tù và có thể đoán được quân đội Thổ Phiên đều đang không ngừng lui về phía sau, bị kẻ thù chèn ép liên tiếp bại lui.
"Phụ thân."
Thiết Khang chống cáng bước xuống, tay trái nắm chặt thiết thương: "Cho con một đội ngũ nữa, ta ép kẻ thù trở về."
"Con ở lại bảo vệ thiếu chủ."
Nhã Thập thò tay ra cầm lấy thiết thương của hắn ta: "Truyền lệnh, cánh hai quân đến gần trung quân, tập trung binh lực bảo vệ thiếu chủ, người của hậu đội theo ta đi lên!"
Nhã Thập ra lệnh một tiếng, số lượng không nhiều binh lính Thổ Phiên của hậu đội theo Nhã Thập xông lên.
"Ta muốn về nhà!"
Tiếng khóc của đứa bé kia càng lớn hơn, Thiết Khang quay đầu lại nhìn nó một cái, đứa bé đó bị bộ dạng của hắn ta dọa sợ lại càng không biết làm sao, cuộn người rụt về sau. Thiết Khang nhìn thấy dáng vẻ đó, bất đắc dĩ lắc đầu: "Các ngươi đều nhớ, một khi binh bại... Không thể để cho thiếu chủ rơi vào tay kẻ địch chịu nhục."
Các binh sĩ bảo vệ đứa bé đó đồng thanh đáp lại, mà đứa bé đó hoàn toàn không hiểu trong lời nói của Thiết Khang có ý gì.
Trời tối.
Nhã Thập dẫn đội ngũ từ phía trước lui về, trên người lão tướng quân toàn là máu, không biết có bao nhiêu máu là của bản thân ông ta, có bao nhiêu máu là của kẻ địch.
"Đội ngũ của người An Tức chiến lực đáng sợ."
Nhã Thập ngồi xuống thở dốc từng hơi: "Bọn họ căn bản không giống như một đám người, mà giống như một đàn sói, sói đói... Thiết Khang, con còn nhớ hồi nhỏ ta dẫn con đi xem đàn sói vây săn dê không? Sói xua đuổi bầy dê đến bên hồ, ta hạ lệnh kỵ binh xua đuổi bầy sói. Những con sói hoang đó ngay cả kỵ binh cũng dám tấn công, cắn một nhát vào bụng ngựa, bị chiến mã kéo chạy, cho dù bị giẫm vỡ bụng, ruột gan nội tạng đều lòi ra nhưng vẫn không chịu nhả miệng ra."
"Con nhớ."
Sắc mặt Thiết Khang nhìn có vẻ càng kém hơn, vết thương nặng như vậy nhưng không trị liệu quá cẩn thận, lại mất máu quá nhiều, thoạt nhìn giống như ngay cả nói chuyện cũng không có bao nhiêu sức lực.
"Người An Tức chính là sói."
Nhã Thập thở dài một hơi: "Sói giống như vậy."
Thiết Khang chống thiết thương đứng lên: "Phụ thân nghỉ ngơi một trận, ta dẫn người đi giết một trận."
"Hết cách rồi."
Nhã Thập lắc đầu: "Quân đội đã tổn thất hơn nửa, ba mặt bị bao vây, giết chết người Lâu Nhiên, người Hậu Khuyết ít nhất hơn nhiều hơn chúng ta gấp hai, cho dù là đánh với người An Tức cũng khiến bọn họ không chiếm được tiện nghi, nhưng mà... kẻ thù quá nhiều."
Ông ta quay lại liếc nhìn: "Phái người đưa thiếu chủ về thành Quân Nha, hy vọng người Ninh có thể giữ lời hứa giao thành Quân Nha cho chúng ta."
Thiết Khang đứng lên: "Không phải phụ thân nói không cầu người Ninh ư."
"Cha con chúng ta có thể không cầu, nhưng thiếu chủ dù sao cũng nhỏ tuổi, nếu thiếu chủ cũng phải chết ở nơi này, không thể bị kẻ thù làm nhục... Người đâu, đi truyền tin cho quân Ninh trong thành Quân Nha, bảo bọn họ nhường lại thành Quân Nha. Trước đó ngươi nói không sai, cho dù thiếu chủ cũng phải chết, ít nhất cũng phải chết sạch sẽ."
"Vâng!"
Có người lên tiếng, nhanh chóng phân công kỵ binh chạy nhanh về phía sau.
Một đêm chém giết.
Lúc trời sắp sáng, tiếng hét hò bốn phía dần dần thưa thớt đi, không phải kẻ thù đã bị đánh lui, mà là bọn họ cố ý tiến công chậm lại, bọn họ cũng cần ăn cơm, cần nghỉ ngơi. Đợt tiến công tiếp theo của kẻ thù đến có thể càng hung ác hơn so với hôm qua, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy hy vọng đánh bại người Thổ Phiên.
"Báo!"
Lính liên lạc chạy nhanh trở lại: "Quân Ninh đã rút khỏi thành Quân Nha, để lại không ít quân giới trang bị."
Nhã Thập đứng dậy: "Thiết Khang, con còn có thể đi không?"
Giờ khắc này Thiết Khang đã mơ mơ màng màng vì sốt cao, vẫn cố lấy tinh thần đứng lên: "Con đi được!"
"Con bảo vệ thiếu chủ lui rút về quân về Nha Thành trước, ta cùng đại quân đoạn hậu."
Lại hai canh giờ sau, Thần Lộc Quân vừa đánh vừa lui về tới thành Quân Nha. Thiết Khang đã dẫn người vào, sắp xếp cho thiếu chủ ở phủ tướng quân trong thành Quân Nha, đứa bé đó một ngày một đêm kinh sợ, vừa mới ngủ.
Trên tường thành, Nhã Thập vịn lỗ châu mai nhìn chung quanh, quân Ninh đã lắp thêm không ít máy bắn nỏ trên tường thành, chế tạo có vẻ cực kỳ tinh xảo, ngoại trừ máy bắn nỏ ra, trên tường thành còn để lại rất nhiều bó mũi tên. Nhìn thấy mấy thứ này Nhã Thập không khỏi có chút thổn thức, ai ngờ được có một ngày, trên đất Thổ Phiên, ông ta lại bị kẹp giữa kẻ thù và kẻ thù.
Mà kẻ thù của kẻ thù ở trước mặt lại là người Ninh ở sau lưng người Thổ Phiên.
"Quân địch đến rồi!"
Binh sĩ trên tháp quan sát khàn giọng hô một tiếng, đưa tay chỉ về phía trước. Nhã Thập giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra xa, không bao lâu sau, kẻ thù đông nghìn nghịt ùn ùn kéo đến giống như thủy triều, rất nhanh sẽ bao trùm mặt đất. Quân địch nhiều đến mức giống như có thể phủ kín toàn bộ mặt đất vậy.
"Các tướng sĩ!"
Nhã Thập lớn tiếng hô: "Nếu chúng ta đều phải chết trận ở đây, ta hy vọng các ngươi đều có thể chết một cách tôn nghiêm, chết một cách thể diện, đừng quỳ xuống trước mặt kẻ thù xin chết, kẻ thù sẽ không thương hại, sẽ chỉ cười nhạo."
Thành Quân Nha quá nhỏ, bọn họ có chừng bốn vạn người lui về, trong thành chật chội chỉ chứa được hơn một vạn người, còn có gần ba vạn người ở ngoài thành.
"Thiết Khang."
Nhã Thập nhìn về phía con trai của mình: "Bảo vệ tốt thiếu chủ, con thủ thành."
Ông ta bước xuống tường thành: "Ta ở cùng các tướng sĩ ngoài thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận