Trường Ninh Đế Quân

Chương 707: Thái độ khác

Trong cả viện đều trở nên yên tĩnh hẳn, mọi người đều nhìn tướng quân trẻ tuổi đã không đứng vững kia, hắn vịn một tay lên bàn nhưng vẫn cúi người xách vò rượu ở bên cạnh lên, miệng dường như lẩm bẩm: "Ta tòng quân lúc nhỏ, thời gian ở trong quân doanh còn nhiều hơn ở nhà, thời gian gặp các huynh đệ còn nhiều hơn gặp thê tử, trưởng giả như cha, đều là tay chân, cho nên ta không thể nhìn mọi người không hòa thuận."
Hắn lảo đảo xách vò rượu lên, Hải Sa đi qua kéo tay hắn lại: "Ngươi không thể uống nữa."
Thẩm Lãnh cười cười: "Ta đã nói rồi, mỗi người ta đều phải mời rượu, mặc y phục của chiến binh thì không thể nặng bên này nhẹ bên kia."
Hải Sa lấy vò rượu trong tay hắn: "Sao ngươi có thể uống hết một mình, giống như chỉ ngươi mới uống được vậy, sau này truyền đi chẳng phải các binh sĩ sẽ nói những người mặc giáp tướng quân kia cũng chỉ một mình Thẩm Lãnh uống giỏi, ngươi tưởng ta phục?"
Gã ấn Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế, cầm vò rượu: "Ta không giỏi ăn nói, cũng không biết diễn đạt, nói dễ nghe một chút thì ta tác phong làm việc trực tiếp, nói thẳng thừng một chút thì là thô lỗ. Chỉ là ta nghĩ mọi người đều là huynh đệ ăn cơm trong một cái chảo, cứ đối đãi thẳng thắn, không cần vòng vo, cho nên phần lớn thời gian các ngươi làm tốt thì ta khen, làm không tốt thì ta mắng."
Gã nhìn về phía Lâu Hổ: "Trước khi đến đây ta đã cho ngươi một bạt tai, là vì ta thất vọng. Thẩm tướng quân nói đúng, đều là người của chiến binh Đại Ninh, phân biệt nhau cái gì?"
Gã bưng vò rượu lên đổ vào miệng ừng ực ừng ực, gã nốc được hơn một nửa vò rượu 2 – 3 cân kia cuối cùng không chịu được bị sặc một cái, vịn vào bàn mà ho.
Thẩm Lãnh cười to: "Quả nhiên ngươi không được."
Hải Sa trừng mắt liếc hắn một cái: "Đâu có gì không được. Nào! Để ta xem xem huynh đệ thủy sư có mấy ai đã phục rồi?"
"Không phục."
Mọi người đều bưng vò rượu lên, ai nấy cũng ngửa đầu uống rượu.
Trong phòng, Lâm Lạc Vũ vỗ vai Trà gia: "Nam nhân đơn giản không?"
Trà gia lắc đầu, nàng chỉ nhìn Thẩm Lãnh.
Lâm Lạc Vũ thở dài: "Có lúc bọn họ phức tạp đến mức làm cho người ta không nhìn rõ, nhưng có lúc lại đơn giản đến mức chỉ hai chữ là có thể giải thích tất cả... huynh đệ. Nhiều khi ta đều nghĩ, giữa nữ nhân xưng tỷ muội và giữa nam nhân xưng huynh đệ, không giống nhau."
Trong viện vang lên một loạt tiếng ném vỡ vò rượu, những hán tử này mỗi người đều đã uống cạn một vò rượu.
Trang Ung đứng lên khẽ lắc đầu: "Phải trừ quân lương của các ngươi để đền tiền vò cho ta."
Mọi người cùng cười vang.
Hải Sa xoay người: "Con mẹ nó ai còn dùng vò uống rượu nữa ta sẽ giận."
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "Sao còn giận rồi."
Hải Sa rót một bát rượu bưng lên: "Rót cho đại tướng quân một chén trà."
Thân binh của Trang Ung đổi rượu thành trà cho Trang Ung, Hải Sa bưng bát rượu, đỏ mắt nói: "Đại tướng quân, ta vẫn luôn nghĩ là ta làm không tệ, bởi vì ta nghĩ là giữa huynh đệ với nhau không nên nghi ngờ. Ta xem thủ hạ của ta là huynh đệ, cho nên trước giờ đều không nghĩ rằng liệu bọn họ có thay đổi hay không, ta chỉ nghĩ ta không thay đổi thì bọn họ sẽ không thay đổi, là ta đã sai rồi."
Gã uống một hơi cạn sạch rượu, xoay người nhìn về phía thủ hạ: "Các ngươi đã sai rồi chứ?"
"Sai rồi!"
Tất cả bộ hạ của Hải Sa đều đứng nghiêm, đồng thanh hô một tiếng: "Chúng ta sai rồi."
Hải Sa lại rót một bát rượu: "Sai thì phải nhận, xin lỗi đại tướng quân!"
Gã quay mặt về phía Trang Ung quỳ một gối xuống, tất cả tướng quân dưới trướng gã cũng quỳ một gối xuống theo, mỗi người bưng một bát rượu. Hải Sa đỏ mắt nói: "Sau này nếu đại tướng quân cảm thấy chúng ta không sửa đổi thì cứ trực tiếp tát một bạt tai."
Gã ngửa cổ uống hết bát rượu này, chúng tướng bộ hạ của gã cùng uống cạn rượu.
Trang Ung đi tới đỡ Hải Sa dậy: "Mau đứng lên."
Thẩm Lãnh nằm bò trên bàn ngây ngô cười: "Còn làm ra vẻ rất kích động... Nhưng ta không đùa giỡn, ta có chuyện nói chuyện. Hôm nay sau khi uống rượu xong mọi chuyện đều qua, ai không qua được thì nói ta với, chúng ta đánh một trận. Người làm binh có phương thức giải quyết của người làm binh, uống thua ta thì các ngươi phải biết sợ, uống thắng ta, lần sau ta lại uống với các ngươi."
Hải Sa cười đến nỗi suýt ngã: "Con mẹ nó dựa vào cái gì, uống thua ngươi thì chúng ta phải biết sợ, ngươi uống thua thì lần sau phải uống tiếp."
Thẩm Lãnh: "Ta không biết xấu hổ."
Hải Sa: "Ta cũng... Quên đi, ta biết."
Thẩm Lãnh vịn bàn lảo đảo đứng lên, nhìn về phía Hắc Nhãn: "Lấy thêm một vò rượu!"
Hắc Nhãn chưa nhúc nhích.
Hải Sa sợ gã động, đi qua ngăn lại: "Chén, chén, dùng chén."
Hắc Nhãn cố nén cười: "Chén, được, dùng chén."
Thẩm Lãnh: "Chén thì chén..."
Hắc Nhãn rót một chén rượu cho hắn, Thẩm Lãnh giơ chén rượu lên nói: "Nói đến đây thì ta sẽ nói đơn giản hơn một chút. Các ngươi cùng nhìn người bên cạnh xem, người nào không phải là người từng cùng các ngươi kề vai chém giết trên chiến trường? Người trong giang hồ cũng luận huynh đệ, ta thừa nhận bọn họ cũng có tình huynh đệ, nhưng bọn họ sẽ không đối mặt với quá nhiều sinh tử, cũng sẽ không có thấu triệt đến như vậy."
Hắn thở mạnh một hơi: "Con mẹ nó chứ các ngươi cũng không suy nghĩ xem, nếu như ở bên ngoài có người chửi mắng các ngươi, nếu đại tướng quân biết thì sẽ làm sao? Nếu như các ngươi nghe được ở bên ngoài có người mắng đại tướng quân, các ngươi có thể nhịn được không? Lúc đối với người ngoài thì đồng tâm hiệp lực, đối với người nhà của mình người thì ngược lại không thể quang minh lỗi lạc, mẹ nó vậy thì còn có ý nghĩa gì."
Hắn uống rượu: "Uống hết là không thể uống nữa rồi."
Một ngụm uống cạn, sau đó liền nằm bò trên bàn.
Hải Sa hừ một tiếng: "Ngươi cũng biết sợ rồi hả?"
Thẩm Lãnh trợn trắng mắt: "Ta sợ? Nào nào nào, hai chúng ta uống riêng."
Hải Sa xách vò rượu muốn đi qua, nhìn nhìn tay mình, tại sao là một vò rượu? Ngẫm nghĩ, đặt vò rượu xuống, thay bằng một bát rượu: "Ta còn sợ ngươi sao?"
Hắc Nhãn lẩm bẩm nói: "Thế này không nhiều."
Sau đó lại liếc nhìn Thẩm Lãnh, nằm bò trên bàn còn không vững, trơ mắt nhìn hắn trượt xuống dưới gầm bàn.
Hắc Nhãn vội vàng tiến lên đỡ Thẩm Lãnh dậy, áy náy cười cười với mọi người: "Uống quá nhiều rồi, dìu hắn về nghỉ ngơi một chút."
Hải Sa ừ một tiếng: "Để hắn ngủ một lát."
Trong thời khắc này, Hắc Nhãn nhìn thấy sự giảo hoạt trong ánh mắt Hải Sa.
Hắc Nhãn đỡ Thẩm Lãnh vào phòng, Thẩm Lãnh giống như sợi mì treo trên người Hắc Nhãn mới có thể miễn cưỡng đi được. Mọi người thấy Thẩm Lãnh uống thành như vậy đều có chút cảm khái, mượn rượu nói chuyện đương nhiên phải uống nhiều mới được, nếu không thì có vẻ không chân thành. Sau khi vào phòng Thẩm Lãnh liền đặt mông ngồi xuống ghế, Trà gia đã đưa trà nóng vào tay hắn, Thẩm Lãnh uống một ngụm trà sau đó cười: "Suýt nữa thì làm không được."
Trà gia nhìn hắn, mặt Thẩm Lãnh trắng nhợt giống như không có huyết sắc, uống một lúc nhiều rượu như vậy thì ai có thể chịu được.
"Ta không sao." Thẩm Lãnh thò tay ra cầm tay Trà gia: "Chẳng qua là rượu mà thôi, đi tiểu là hết rồi."
Hắc Nhãn hừ một tiếng: "Khoác lác."
Thẩm Lãnh: "Nước tiểu cũng có thể thổi?" (1)
Hắc Nhãn: "..."
Thẩm Lãnh: "Thổi như thế nào?"
Hắc Nhãn: "Thổi vào vò như thế nào?"
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Buồn nôn!"
Hắc Nhãn thầm nghĩ làm ta sợ muốn chết, thật sợ Thẩm Lãnh nói ra câu thổi vào miệng.
Lâm Lạc Vũ thở dài: "Thật sự uống say rồi."
Thẩm Lãnh cười cười: "Say thì chắc chắn là say, nhưng đầu óc vẫn chưa quá mơ hồ..."
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Các ngươi xem Hải Sa đã say chưa?"
Hắc Nhãn nói: "Đỡ hơn ngươi một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu."
Thẩm Lãnh cười nói: "Kém nhiều. Ta đã hỏi đại tướng quân, trong quân không có mấy người có thể so sánh được tửu lượng của Hải Sa. Có một lần ở thành Trường An, Hải Sa uống rượu với quan viên của Binh bộ Hộ bộ, khi đó có quan viên Hộ bộ nói đùa với hắn, ngươi uống một bát rượu thì ta sẽ nghĩ cách đổi một trăm bộ bì giáp mới cho bộ hạ của ngươi. Lần đó Hải Sa uống rượu đổi về bì giáp mới cho hai vạn người, lúc ra ngoài còn ngửa mặt lên trời cười to."
Hắc Nhãn đều há hốc miệng: "Hai trăm bát rượu?"
Thẩm Lãnh: "Lần đó nếu hắn đi tiểu chắc là phải tiểu nhiều hơn ta."
Hắc Nhãn: "..."
Bây giờ gã mới hiểu là Thẩm Lãnh đang đánh cược, mượn rượu nói chuyện cũng mượn rượu làm việc. Hắn có thể dùng biện pháp khác để giải quyết chuyện này, thái độ cứng rắn hơn, trực tiếp đòi lại tất cả chức quyền quản lý đường thuỷ vùng duyên hải từ chỗ Hải Sa, nhưng nếu như vậy sẽ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn. Lúc trở lại trên đường đi hắn đã tỏ rõ thái độ, sau đó dùng mấy hũ rượu giải quyết vấn đề này, dường như không cách nào tốt hơn cách này, mà Hải Sa căn bản là không uống nhiều. Hắc Nhãn cũng hiểu tại sao trong ánh mắt của Hải Sa lại có một chút giảo hoạt... Gã mượn thế của Thẩm Lãnh, có thể giải quyết sự việc thì đương nhiên gã cũng vui vẻ.
"Nhìn thấy những người bên ngoài không?"
Thẩm Lãnh cầm tay Trà gia mơ mơ màng màng nói: "Ta ghét bọn họ, bọn họ bất kính với Trang Ung thì ta ghét bọn họ... Khụ khụ, nhưng ta biết, nếu có một ngày bọn họ ở bên cạnh ta, mũi tên của kẻ thù ập đến, bọn họ sẽ cản lại cho ta, trường đao của kẻ thù chém xuống, bọn họ sẽ đẩy ra cho ta, nếu ta xung phong ở phía trước, bọn họ tất sẽ ở bên cạnh ta cùng xông lên."
Trà gia ôm đầu Thẩm Lãnh: "Ta biết."
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Nhưng bọn họ không uống thắng ta."
Hắn đắc ý giống như một đứa trẻ.
Sau đó liền ngủ thiếp đi, dựa vào người Trà gia mà ngủ.
Trong đại viện.
Hải Sa ngồi bên cạnh Trang Ung, rót một chén rượu: "Lúc nãy có một câu ta chưa nói, nói trong trường hợp này cũng không rất thích hợp. Lúc nãy ta nói là ta đã sơ sót, nhưng ta không sơ sót, ta biết các huynh đệ thủ hạ đã nghĩ nhiều, nhưng xin đại tướng quân đừng trách bọn họ... Ta luyện binh ở Ẩn Hồ, bọn họ đi theo ta nhiều năm, sau khi đến nam cương chém giết cũng không chịu để tụt lại phía sau người khác, bọn họ thật sự muốn có chiến thuyền mới để dùng, ta cũng có tư tâm."
Trang Ung lắc đầu: "Những chuyện này ta đều hiểu, không cần nói nhiều."
Hải Sa nói: "Đại tướng quân nghe ta nói hết đã. Khoảng thời gian này ta vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể hoàn toàn giải quyết chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn hoàn toàn không có mâu thuẫn thì chỉ có một biện pháp duy nhất, hoặc là đại tướng quân đi, hoặc là ta đi."
Trang Ung nhìn về phía Hải Sa, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.
"Ba tháng trước ta đã viết tấu chương gửi đến Trường An."
Hải Sa uống rượu trong chén: "Là lúc ta nên đi rồi. chuyện bên Cầu Lập này cần ổn định là chính, người của ta lại quá cấp tiến. Đại tướng quân biết đấy, trong mỗi một trận chiến người của ta đều xung phong ở phía trước cho nên tử thương cũng nặng nhất, bọn họ thật sự hận người Cầu Lập, hận không thể giết sạch tất cả người Cầu Lập, nhưng điều này trái ngược với ý chỉ của bệ hạ. Đại tướng quân ở lại Cầu Lập mới có thể ổn định và quản lý lâu dài, ta mang người ở lại càng lâu sẽ càng nhiều biến cố. Bọn họ coi ta như huynh trưởng, ta cũng phải suy nghĩ cho bọn họ... Lúc đến đây ta cho Lâu Hổ một bạt tai, là hận hắn không cố gắng, nhưng ta vẫn xem hắn làm huynh đệ."
Gã lại rót đầy một chén rượu: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, qua mấy tháng nữa là ý chỉ của bệ hạ sẽ đến. Ta xin chỉ suất quân đến đông cương, người Tang ở đông hải như hổ rình mồi, ta đi đánh tiền trạm trước, chờ khi bệ hạ quyết định viễn chinh Tang quốc, ta lại cùng đại tướng quân nâng cốc ngôn hoan."
Mắt Trang Ung hơi đỏ lên: "Thật ra ngươi không cần như vậy."
"Vẫn nên là như vậy."
Hải Sa cười nói: "Lát nữa ta sẽ dẫn người về trước, sau khi Thẩm Lãnh tỉnh rượu làm phiền đại tướng quân chuyển lời, ta không phục, sau này đại tướng quân công thành thân lui, vị trí đại tướng quân này, ta tranh giành với hắn."
Gã đứng dậy, đứng nghiêm hành lễ.
"Ta chưa từng bất kính với đại tướng quân, một ngày là đại tướng quân của Hải Sa ta, cả đời là đại tướng quân của Hải Sa ta."
(1) Từ khoác lác và từ thổi đồng âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận