Trường Ninh Đế Quân

Chương 1419: Cái bẫy cho người Tang

Ngoài thành Trường An, nông trường.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đưa người của hai nhà ra ngoài thành đến nơi này, chỉ là bởi vì bầu không khí trong nhà dường như có vẻ hơi áp lực, người lớn áp lực, bọn trẻ cũng cảm thấy áp lực.
Nhân lúc ngày mùa, đưa bọn trẻ đến học hỏi thêm một chút gì đó, cũng có thể giảm bớt tâm trạng.
Bờ sông.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó bện cái mũ rơm đơn giản, dùng cành liễu và cỏ đuôi chó bện lại, bọn trẻ đều có, mỗi người một cái, bọn trẻ đội cái mũ cỏ này, cầm que gỗ trong tay chơi đùa ở bờ sông, mà Tiểu Thẩm Kế thì ngồi ở bên cạnh Thẩm Lãnh giống như một người lớn, chỉ lẳng lặng nhìn những đứa trẻ khác chơi.
"Đêm qua là con không đúng."
Hồi lâu sau, Tiểu Thẩm Kế cúi đầu nói: "Con không nên đưa muội muội ra ngoài, không nên không nói với cha mẹ, không nên..."
Thẩm Lãnh đưa tay lên xoa đầu Tiểu Thẩm Kế.
"Cha mẹ không giận, chỉ hơi lo lắng."
Thẩm Lãnh hỏi: "Con có sợ không?"
"Không sợ." Tiểu Thẩm Kế vỗ ngực: "Lúc ra ngoài con mang theo dao săn nhỏ mà cha cho con, sau khi ra ngoài con nghĩ cứ đi ở chỗ sáng đèn. Con biết trên đường ở thành Trường An đều có bảng đường, đi theo bảng đường thì sẽ không sai, nếu thật sự không tìm được thì hỏi người của Tuần thành binh mã ti."
Thẩm Lãnh nói: "Tuy rằng con nghĩ rất chu toàn nhưng con nên hiểu, cha mẹ không giận không có nghĩa là con làm đúng. Con đã lớn, có sức vật lộn, nhưng sức mạnh của con vẫn chưa đủ để con có thể bảo vệ tốt muội muội cũng như bảo vệ tốt bản thân. Thành Trường An tuy là nơi pháp trị nhưng cũng không phải là không có người xấu, phàm là một nam nhân tráng niên hạ quyết tâm, con đều có thể chịu thiệt."
Hắn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Tiểu Thẩm Kế: "Điều con khiến cha vui mừng là con đã là một nam tử hán, có câu con phải nhớ, đừng dễ dàng làm việc mà mình không đủ sức. Con nên hiểu, cách làm chính xác nhất không phải con đưa muội muội đến lăng viên thăm hắc ngao."
"Con biết..." Tiểu Thẩm Kế cúi đầu nói: "Cách làm chính xác nhất nên là ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ, nói cho cha mẹ biết con muốn làm gì, lý do là gì, chỉ cần là việc chính xác thì cha mẹ sẽ không phản đối. Nếu đêm qua con nghiêm túc nói suy nghĩ của mình cho cha mẹ nghe, cha mẹ cũng sẽ đưa chúng con đến lăng viên."
Thẩm Lãnh cười cười, gật đầu: "Con nói không sai."
Hắn đứng dậy: "Nào, cho ta xem thử đao pháp của con."
Hắn bẻ hai cái gậy gỗ, đưa một cái cho Tiểu Thẩm Kế: "Có thể sẽ đánh đau con, nhưng con không được khóc."
Tiểu Thẩm Kế nhướn đầu lông mày lên: "Hiện tại bị đánh khóc, là vì sau này sẽ không bị đánh khóc, cho nên con khóc cũng không sai, con khóc không có nghĩa là không kiên trì được."
Thẩm Lãnh cười: "Tốt."
Hắn chỉ sang bên cạnh mình: "Trước hết luyện cùng ta đã, ta làm gì thì con làm nấy."
Thẩm Lãnh nói: "Ta đã dạy con từ rất sớm, phát lực từ đâu?"
"Phát lực từ chân, tụ lực ở eo, vận lực ở lưng, phát lực ở cánh tay."
Tiểu Thẩm Kế nghiêm túc nói: "Cha, con muốn học chiến trận đao."
"Tại sao?" Thẩm Lãnh hỏi.
"Bởi vì con là con trai của Thẩm Lãnh."
Tiểu Thẩm Kế nắm chặt gậy gỗ trong tay: "Con trai của Thẩm Lãnh sao có thể không biết chiến trận đao? Con trai của Thẩm Lãnh sao có thể không lên chiến trận?"
Thẩm Lãnh im lặng một lúc lâu sau đó hỏi: "Nếu cha không cho con tòng quân thì sao?"
"Tại sao?" Tiểu Thẩm Kế hỏi lại một câu.
Một lát sau nó lại lắc đầu: "Cha không cho, có lẽ là bởi vì nghĩ nếu nhà chúng ta lại có thêm một đại tướng quân, chính là xuất chúng nổi bật, nhưng điều này không có xung đột, không mâu thuẫn với việc con học chiến trận đao."
Nó quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Thẩm Ninh và mẹ mình: "Học chiến trận đao, không nhất định là vệ quốc, nhưng nhất định phải vệ gia."
Thẩm Lãnh không nhịn được, cười: "Tiểu tử thối, Thẩm gia có thêm một đại tướng quân... Ha ha ha ha, câu nói này... ta thích."
Một lớn một nhỏ luyện thế đao ở bờ sông, mặc dù chỉ là gậy gỗ nhưng thế đao của chiến trận đao, dùng gậy gỗ cũng múa ra uy thế của kim qua thiết mã, thế đao của người lớn khí thôn sơn hà, người nhỏ giống như hổ con đã có khí thế nuốt trâu.
Ngao xám ngồi ở một bên, giống như một vệ sĩ uy phong lẫm liệt.
Trong một căn phòng ở nông trường, Mạnh Trường An ngồi ở đó nhìn Anh Điều Liễu Ngạn đang có vẻ xấu hổ và cũng hơi căng thẳng, lại nhìn Đông Dã Ấn đứng ở bên cạnh Anh Điều Liễu Ngạn.
"Người của Nguyên Thạch Vi Nham thà động thủ ở cách cửa phủ đại tướng quân không xa cũng không chịu đợi thêm nữa..."
Mạnh Trường An dừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn theo tiết tấu.
"Có phải các người còn có chuyện gì chưa nói rõ ràng không?" Gã hỏi.
Anh Điều Liễu Ngạn nhìn về phía Đông Dã Ấn, Đông Dã Ấn hiển nhiên có chút do dự, giống như đang phân vân rốt cuộc có nên nói hay không. Mạnh Trường An cũng không sốt ruột, chỉ yên lặng chờ đợi.
"Thật ra..." Rất lâu sau, Đông Dã Ấn mở miệng nói: "Thật ra ở trong Tang quốc có rất nhiều người không phục Cao Tỉnh Nguyên, cho dù là hoàng tộc bề ngoài ủng hộ Cao Tỉnh Nguyên thì cũng chỉ là giả vờ. Trước khi ta đến Ninh quốc, quan viên trong triều và hoàng tộc Tang quốc đã đang bí mật chiêu mộ đội ngũ. Lúc trước Tang quốc đã cử hành một cuộc luận võ lớn ở ngay tại Kinh Đô, có mấy vị cự phú âm thầm ủng hộ chúng ta, những người tham dự luận võ đều được coi là người của chúng ta."
Đông Dã Ấn liếc nhìn Mạnh Trường An rồi nói tiếp: "Nếu đại tướng quân thật sự có thể bảo đảm thái tử điện hạ trở về Tang quốc, thái tử điện hạ đăng cơ xưng đế, có thể bảo đảm cùng Ninh quốc vĩnh viễn không xâm phạm lẫn nhau, bằng lòng vĩnh viễn là thuộc thần của Ninh quốc. Cao Tỉnh Nguyên cũng biết sau khi thái tử điện hạ trở về sẽ có bao nhiêu người ủng hộ cho nên nóng lòng muốn giết chết thái tử điện hạ. Ta nghĩ bất kể là vì Ninh quốc hay vì Tang quốc, đại tướng quân đều nên lựa chọn đưa thái tử điện hạ trở về an toàn."
Mạnh Trường An gật đầu: "Ngươi nói những lời này thật ra đều không phải trọng điểm, ta muốn biết là... rốt cuộc các ngươi có bao nhiêu quân đội."
Đông Dã Ấn lắc đầu: "Đại tướng quân, những việc này làm sao ta biết được, ta chỉ là một hạ nhân."
"Ngươi nên hiểu." Mạnh Trường An nhìn vào mắt Đông Dã Ấn, nói: "Đại Ninh cũng hy vọng sau khi Anh Điều Liễu Ngạn trở về sẽ ngồi lên đế vị, cho nên ngươi thành thật một chút vẫn tốt hơn. Nếu ngươi nói đúng sự thật, thậm chí ta có thể xin chỉ thị bệ hạ, triệu tập vận chuyển một chuyến quân giới vật tư cho các ngươi."
"Thật sao?!"
Đông Dã Ấn lập tức thay đổi sắc mặt.
Mạnh Trường An nói: "Phải xem thái độ của ngươi."
Đông Dã Ấn lại im lặng, hồi lâu sau giống như đã quyết tâm, nói với vẻ hơi kích động: "Trước khi ta đến, Kinh Đô nhân chuyện cử hành luận võ đã âm thầm liên lạc với ít nhất mấy ngàn người, trong đó có mấy trăm người đều là cao thủ. Bọn họ đã bị Cao Tỉnh Nguyên nhận vào trong quân, hơn nữa người võ nghệ cao cường còn được trao cho chức quan, chỉ cần thời cơ chín muồi, chúng ta có thể nhất cử khống chế quân đội của Kinh Đô. Ngoài ra, có một phú hộ xuất lực nhiều nhất, hắn nói hắn đã âm thầm liên lạc với rất nhiều phú thương, bằng lòng bỏ vốn âm thầm chiêu mộ dân dụng xây dựng quân đội, nhưng quả thật là rất thiếu thốn quân giới vật tư..."
"Ồ." Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy ta sẽ nói điều kiện của ta."
Đông Dã Ấn vội vàng nói: "Mời đại tướng quân nói."
Mạnh Trường An nói: "Đưa các ngươi về thì không khó, nhưng... ta nhất định phải phái nhân thủ luôn đi theo bên cạnh các ngươi, hộ vệ bên cạnh Anh Điều Liễu Ngạn phải là người của ta."
Đông Dã Ấn nhìn về phía Anh Điều Liễu Ngạn, Anh Điều Liễu Ngạn lập tức gật đầu nói: "Không có vấn đề gì, chỉ cần đại tướng quân bằng lòng đưa ta về Tang quốc, ta đồng ý hết các điều kiện của đại tướng quân."
Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Chờ đi."
Gã đứng dậy rời đi.
Bờ sông trong nông trường.
Mạnh Trường An hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi nghĩ sắp xếp ai đi thì thích hợp?"
Thẩm Lãnh suy nghĩ rồi nói: "Ở Kinh Đô hiện tại có Cổ Lạc và Cảnh San, tên phú thương mà Đông Dã Ấn nói có lẽ chính là Cổ Lạc đóng giả. Người của ngươi không quen với Cổ Lạc, tiếp xúc sẽ khá khó khăn."
"Như vậy đi, ta phái người mau chóng về đông cương, bảo Tân Tật Công chọn một nhóm người, mấy người trẻ tuổi mang từ bắc cương về đều có thể đảm nhận được việc này, To Con và Cổ Lạc quen thuộc, để cho To Con dẫn đội."
Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Ngươi sắp xếp là được, nhưng mà... người của Nguyên Thạch Vi Nham hơi càn rỡ."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta biết."
Hắn nhìn về phía xa xa, phương hướng thành Trường An: "Quả thật càn rỡ."
Lễ bộ, Thượng Tân Các.
Nguyên Thạch Vi Nham từ trong phòng đi ra, liếc nhìn bầu trời, trời trong xanh quang đãng, thế nhưng tâm trạng lại vô cùng âm trầm.
Trì Dã Anh đã chết.
Hắn ta biết mình bị Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đùa giỡn nhưng lại không có cách nào trả thù. Đây là đô thành Trường An của Ninh quốc, đối thủ là hai vị đại tướng quân của Ninh quốc, trợ thủ đắc lực của hắn ta bị đánh chết như vậy nhưng cũng chỉ có thể nén giận.
"Đại nhân."
Đằng Hải Chi Trúc đi đến bên cạnh hắn ta nói nhỏ: "Có phải cần đi giải thích với Thẩm Lãnh một chút hay không?"
"Giải thích gì?"
Nguyên Thạch Vi Nham giận dữ: "Hắn đánh chết người của chúng ta, ta còn phải giải thích gì với hắn?"
"Dù sao..." Đằng Hải Chi Trúc nói: "Dù sao cũng dính dáng đến phu nhân của Thẩm Lãnh. Ta nghe nói phu nhân của Thẩm Lãnh cũng là một vị công chúa của Ninh quốc, là nghĩa nữ của hoàng hậu."
"Ta biết."
Nguyên Thạch Vi Nham nói: "Là Thẩm Lãnh bảo Mạnh Trường An bán tin tức cho chúng ta, chẳng lẽ hắn còn dám làm lớn chuyện để mọi người đều biết? Ta không tin là người Ninh còn dám ngang ngược, chúng ta là sứ đoàn, không cần lo gì cả."
Hắn ta vừa mới nói xong, quan viên Lễ bộ lúc trước phụ trách tiếp đãi bọn họ đã từ bên ngoài đi vào. Nguyên Thạch Vi Nham nhìn thấy Lý Phương Thủy liền hừ một tiếng, nhưng lại phát hiện sắc mặt của Lý Phương Thủy còn âm trầm hơn cả hắn ta.
"Phụng mệnh hoàng đế bệ hạ Đại Ninh."
Lý Phương Thủy đứng ở trong sân lớn tiếng nói: "Trục xuất nhóm người sứ thần Tang quốc Nguyên Thạch Vi Nham. Các ngươi đã vi phạm luật pháp của Đại Ninh, tuy các ngươi đều không phải người Ninh nhưng phải xử trí theo luật của Ninh."
Nguyên Thạch Vi Nham ngẩn ra, sau đó lập tức nổi giận: "Ngươi có ý gì?!"
"Không phải ta có ý gì."
Lý Phương Thủy nghiêm túc nói: "Các ngươi thân là sứ tiết nhưng không tôn lễ pháp, không tuân thủ quy định, lại còn có người ngang nhiên vô lễ còn ý đồ hành hung phu nhân của An Quốc Công, bệ hạ nói không thích các ngươi, cũng sẽ không gặp ngươi nữa. Ngươi thu dọn đồ đạc đi, trong hôm nay nhất định phải rời đi."
Nguyên Thạch Vi Nham phẫn nộ nhìn Lý Phương Thủy: "Người Ninh các ngươi thật quá đáng!"
Lý Phương Thủy nói: "Nhân lúc ta còn khách khí, mời ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, Lễ bộ sẽ phái người đưa các ngươi ra khỏi thành."
Nguyên Thạch Vi Nham còn muốn nói gì đó nhưng Đằng Hải Chi Trúc kéo hắn ta lại, nói nhỏ: "Hiển nhiên là chúng ta đã bị gài bẫy, lúc này cãi nhau trở mặt với người Ninh là đúng ý của bọn họ, đại nhân chớ tranh cãi nữa, mau chóng về Tang quốc bố trí đối sách mới đúng. Bọn họ nhất định sẽ đưa Anh Điều Liễu Ngạn về, chúng ta cũng phải trở về."
Nguyên Thạch Vi Nham im lặng một lát, hừ một tiếng rồi căn dặn: "Mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta về Tang quốc!"
Toàn bộ người của sứ đoàn Tang quốc đều bắt đầu làm việc, mau chóng đồ dọn dẹp sau đó tập trung bên ngoài ở Thượng Tân Các, chờ xe ngựa của Lễ bộ đến đưa đi.
Lý Phương Thủy chắp tay nói: "Việc Lễ bộ nên làm ta đều sẽ sắp xếp tốt, sau khi các ngươi lên xe ngựa thì nhiệm vụ của ta cũng đã xong rồi, từ biệt ở đây thôi."
Không bao lâu sau mấy cỗ xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa Thượng Tân Các, người Tang khuân đồ chất lên xe ngựa. Sau khi sắp xếp thỏa đáng xong, Nguyên Thạch Vi Nham liếc mắt nhìn Lý Phương Thủy một cái: "Người Ninh các ngươi sẽ trả giá vì sự ngạo mạn hôm nay."
Lý Phương Thủy nhún vai: "Ngươi nghĩ quá xa rồi, nên nghĩ thêm về những chuyện tương đối gần, ví dụ như... trước mắt?"
Nguyên Thạch Vi Nham cau mày nói: "Ngươi có ý gì? Uy hiếp ta?"
Lý Phương Thủy lắc đầu: "Đại Ninh chưa từng uy hiếp người khác."
Nguyên Thạch Vi Nham hừ một tiếng: "Tin rằng ngươi không dám."
Lý Phương Thủy lẩm bẩm nói: "Uy hiếp thì có ích lợi gì, phải làm thật."
Hắn ta vừa dứt lời, một đội hắc kỵ dũng mãnh từ xa chạy đến, hắc kỵ chặn đường xe ngựa của Lễ bộ. Phó đô đình úy Phương Bạch Kính chỉ vào mấy cỗ xe ngựa đó: "Đưa hết tất cả về."
Nguyên Thạch Vi Nham từ trong xe ngựa đi ra, nhìn người của phủ Đình Úy, lại nhìn sang Lý Phương Thủy.
"Các ngươi có ý gì?!"
"Các ngươi bị tình nghi vi phạm luật lệ Đại Ninh, hiện tại phủ Đình Úy phải đưa các ngươi về."
Phương Bạch Kính nói với giọng điệu bình thản: "Nếu phản kháng, luận theo khai chiến."
Nguyên Thạch Vi Nham nhìn về phía Lý Phương Thủy: "Ngươi không quản?!"
Lý Phương Thủy lắc đầu: "Chuyện của hai nha môn, sao ta có thể quản được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận