Trường Ninh Đế Quân

Chương 1181: Kiếm kỹ mà thôi

Hai người Trần Nhiễm và Đoạn bị trói trên cọc gỗ, hai người đều chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Trà gia không nên đến, nhưng Trà gia lại cười ha hả mà nói đừng lo lắng ta rất nhanh, bọn họ ngốc rồi, thế mà lại để hơn một ngàn binh sĩ Hắc Vũ rút đi. Thật ra lúc này Trần Nhiễm và Đoạn đều cảm thấy là Trà gia hơi ngốc, nàng không nên đến, thật sự không nên đến. Lúc này Trần Nhiễm và Đoạn chỉ có lo lắng.
Một giây sau đó, hai người đồng thời nhìn thấy phía sau cổ của nữ đại kiếm sư Kiếm Môn Thu Hồ Ảnh đó bỗng nhiên nổ ra một lỗ máu. Quá nhanh, hình ảnh một giây trước vẫn là cần cổ thon dài trắng nõn, hình ảnh một giây sau đã có thêm một lỗ thủng đầy máu. Kiếm không chỉ có đâm xuyên thủng mà còn xoay tròn xuyên qua, cho nên ngay cả thần tiên cũng không cứu được người này. Thần tiên của Trung Nguyên tất nhiên sẽ không cứu, nếu lúc này Nguyệt Thần của Hắc Vũ nhìn thấy sợ rằng cũng sẽ không lực bất tòng tâm.
Phá Giáp.
Trà gia thu kiếm lại, đại kiếm sư Thu Hồ Ảnh vẻ mặt khó tin, biểu cảm này đọng lại trên mặt ả ta.
Mặc áo bông dày cộm lại khoác áo khoác thật dày cho nên nhìn Trà gia có vẻ hơi mập mạp, nhưng nhìn người đẹp, cho nên cho dù mặc y phục quê mùa như vậy thì cũng đáng yêu. Nữ nhân đẹp thì ngàn người có một, Trà gia đẹp thì trong vạn người cũng không tìm được người thứ này.
Kiếm lại động, dây thừng trên người Trần Nhiễm và Đoạn liền bị cắt đứt.
Lúc này binh lính của bạch kỵ Kiếm Môn ở bốn phía mới phản ứng lại được, đều giơ liên nỏ lên bắn về phía Trà gia. Thời khắc này tim của Trần Nhiễm và Đoạn đều treo lên tận cổ họng, những cái kia bạch kỵ Kiếm Môn không có ai nhắm vào bọn họ, tất cả đều nhắm vào Trà gia.
Sau đó bọn họ nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Kiếm của Trà gia tạo thành một màn kiếm ở trước người. Đoạn tự nhận là tốc độ ra tay của mình đã cực nhanh, nhưng khi sau khi nhìn thấy kiếm của Trà gia rồi gã mới hiểu được, tốc độ ra tay của mình so với tốc độ ra tay của Trà gia là hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Từ nhỏ đến lớn Trà gia luyện xuất kiếm nhiều nhất, khi chuẩn xác đến mức ngàn lần trúng cả ngàn lần thì nàng mới có được thanh kiếm thật sự đầu tiên, cũng chính là Phá Giáp trong tay hiện tại. Sau đó mỗi một ngày Trà gia đều khổ luyện, không có một ngày nào lười biếng lơ là. Đến giờ Trà gia luyện kiếm sớm đã đến qua trình độ ba ngàn lần không có một lần nào trượt rồi.
Kiếm của nàng ở trước người giống như ngân hà, mà người của nàng thì giống như một con bướm mập mạp nhẹ nhàng nhảy múa trong bão táp... Bây giờ nhìn lại bộ y phục này quả thật trông hơi béo.
Trà gia luyện kiếm như thế nào?
Nàng treo một vòng tròn gần như chỉ rộng bằng thân kiếm trên cây liễu, gió thổi là vòng tròn đó sẽ đong đưa qua lại, đương nhiên cành liễu cũng đong đưa qua lại. Mà Trà gia không những phải đâm trúng vòng tròn còn phải tránh cành liễu đi, đâm trúng vòng tròn mà không bị đụng vào cành liễu, khó cỡ nào?
Lúc này đối với Trà gia mà nói thì những mũi tên kia chính là cành liễu.
Ở bên cạnh nàng là những tiếng đinh đinh đang đang không dứt bên tai, khi nàng di chuyển, quanh người bắn ra từng đốm từng đốm lửa.
Điều đáng sợ hơn là... Kiếm không chỉ đánh bay mũi tê mà còn đang phản đòn.
Một tên binh lính bạch kỵ đang giơ liên nỏ không ngừng bắn tên, người bỗng nhiên run lên một cái, cúi đầu nhìn, sau đó mới chú ý thấy trên người bị một mũi tên bắn xuyên qua... Đâu chỉ có một người phản ứng giống như hắn ta. Mũi tên bị Trà gia đánh trả lại bay nhanh ra bốn phía, hơn một trăm người bắn tên về phía nàng, nàng cũng đang bắn tên về phía hơn một trăm người kia.
Giết Thu Hồ Ảnh có là gì.
Đây mới là Trà gia.
Ít nhất hai mươi đến ba mươi tên binh lính bạch kỵ bị trúng mũi tên của Trà gia, mà Trà gia đang không ngừng né tránh tất cả các mũi tên.
Liên nỏ đã bắn hết, có người đang lắp lại hộp nỏ mới, có người thì rút kiếm xông lên. Những binh lính bạch kỵ Kiếm Môn này đều dùng song thủ đại kiếm, chiều dài khoảng bốn thước, nặng nề và sắc bén.
Mà cùng lúc đó, bốn kiếm sư kia cũng hành động, từ bốn hướng vây lại.
"Các ngươi đi trước đi."
Trà gia bước một bước qua, đâm Phá Giáp kiếm xuống mặt đất, mỗi tay một người túm lấy Trần Nhiễm và Đoạn, hai cánh tay đồng thời phát lực quăng về phía sau, hai người kia bay đi tựa như diều đứt dây. Hai đại nam nhân này lại bị một nữ nhân nhìn cũng có vẻ hơi yếu đuối ném thẳng đi như vậy, người rơi xuống đất thì đã ở ngoài vòng vây.
Cảnh này cực kỳ giống Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An hồi nhỏ bị Trà gia mỗi tay xách một người nhảy ra ngoài cửa sổ. Chỉ là rất lâu rồi Trà gia không dùng kiếm mà thôi, không phải là không biết dùng kiếm.
Trong đám người, thanh kiếm kia giống như đang phóng ra tia chớp.
Một kiếm sư, cầm song thủ trọng kiếm chém vào sau lưng Trà gia. Kiếm đó rộng ít nhất một thước, nhìn giống như ván cửa vậy. Nếu bị chém trúng một kiếm này thì đừng nói là người, dù là hổ báo, là hùng sư, thậm chí là bò tót cũng sẽ bị một kiếm bổ đôi.
Rõ ràng là Trà gia không quay đầu lại nhưng giống như đã nhìn thấy kiếm kia đánh lén, đồng thời khi ứng phó với thanh trọng kiếm ở phía trước, nàng đá chân về phía sau nhẹ nhàng giống như đang đỡ quả cầu ở sau lưng, thế nhưng chân nàng lại chuẩn xác đá vào thân kiếm, trọng kiếm lập tức bị đá bay lên trên. Thế nhưng trong khoảnh khắc kiếm lệch đi, kiếm sư cầm kiếm kia lại thay đổi hướng lực, lợi dụng sức nặng và quán tính của kiếm mà quăng người qua, đạp một cước vào lưng Trà gia.
Lúc này trước mặt Trà gia là ba kiếm sư, kiếm của người ở sau lưng bị nàng đá ra, chỉ là nàng không ngờ kiếm lại có thể kéo người đi, lưng trúng một cước liền ngả người về phía trước, một thanh trọng kiếm lia ngang chạy thẳng đến cổ họng nàng. Với tốc độ ánh sáng, người của Trà gia nghiêng sang bên cạnh, tránh được một kiếm này với góc độ khó tin, trọng kiếm kia chém sượt qua đầu nàng, chém đứt một lọn tóc bay lên.
Trà gia quay người một kiếm đâm thủng ngực của kiếm sư kia, người đã ở phía sau kiếm sư bị giết, tốc độ thân pháp nhanh đến mức làm cho mắt của người ta gần như không thể theo kịp.
Trà gia cảm thấy lưng hơi đau, vì thế nhíu mày.
"May mà nam nhân của ta không nhìn thấy."
Kiếm sư kia ngã xuống đất chết.
Trà gia thản nhiên nói: "Hắn nhìn thấy thì ngươi sẽ chết rất thảm."
Đúng lúc này thân binh doanh của Thẩm Lãnh đến, binh sĩ trong doanh địa Hắc Vũ ở một bên khác cũng xông lên. Trà gia lùi nhanh về phía sau, Phá Giáp kiếm ở trước người bắn ra một mảnh ngân quang, mũi tên bắn đến đều bị đánh rơi.
An toàn rút lui khỏi hơn trăm người,.
Người của hai bên không ai dám dây dưa nhiều. Người Hắc Vũ không biết có bao nhiêu quân Ninh đến, mà thân binh của Thẩm Lãnh thì lo Trà gia bị thương, cho nên hai bên vừa tiếp xúc đã đều lui về.
Nửa canh giờ sau, cung Băng Nguyên.
Tử Linh Khế ngồi xổm xuống, nhìn kỹ thi thể trên mặt đất. Đó là ái đồ Thu Hồ Ảnh của lão ta, đệ tử chân truyền của lão ta. Ả ta là niềm tự hào lớn thứ hai trong cuộc đời tu kiếm này của Tử Linh Khế, niềm tự hào lớn nhất tất nhiên là kiếm kỹ của bản thân lão ta.
Trước đây kiếm khách Trung Nguyên kia bỗng dưng xuất hiện ở Hắc Vũ khiêu khích Kiếm Môn, vốn tưởng chẳng qua là hạng đạo chích, kết quả là giết liền mấy đại kiếm sư, còn giết hai đại cung phụng, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây. Khi đó Tử Linh Khế mới hiểu được con đường kiếm kỹ này, lão ta còn xa mới tới chung cực.
Kiếm Môn bị thương, đệ tử Thu Hồ Ảnh của lão ta một mình đánh bại nhiều người thăng lên làm đại kiếm sư, đương nhiên lão ta tự hào.
Kiếm Môn sáng lập đã nhiều năm như vậy, Thu Hồ Ảnh là nữ đại kiếm sư đầu tiên, nhưng mà đối mặt với kiếm khách Trung Nguyên cũng là một nữ nhân, ngay cả một kiếm của đối phương mà Thu Hồ Ảnh cũng không đỡ được.
"Ta từng thấy vết thương như thế này."
Tử Linh Khế chậm rãi đứng dậy, tầm mắt rời khỏi vết thương trên cổ Thu Hồ Ảnh.
"Mấy năm trước, Kiếm Môn có không ít người bị để lại vết thương như vậy trên người, muốn cứu cũng không thể cứu."
Lão ta xoay người nhìn về phía ba kiếm sư khác: "Các ngươi thấy rõ không?"
Ba kiếm sư kia sắc mặt cũng xấu đến cực hạn, không một ai biết trả lời như thế nào... Bởi vì quả thật bọn họ không có nhìn rõ nữ nhân Trung Nguyên kia xuất kiếm giết chết Thu Hồ Ảnh như thế nào. Bọn họ đề phòng bốn phía cũng không phát giác được nữ nhân đó tới gần lúc nào, chờ khi bọn họ quay đầu lại thì người đã ở trước mặt Thu Hồ Ảnh, đến lúc bọn họ muốn động thủ thì cổ của Thu Hồ Ảnh đã thủng rồi.
"Xem ra các ngươi không nhìn rõ, nghĩ cũng đúng. Nếu Thu Hồ Ảnh cũng không kịp phản ứng thì các ngươi làm sao có thể thấy rõ."
Tử Linh Khế khoát tay: "Tất cả lui xuống đi."
Tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi sắc mặt xanh mét, nhìn về phía Tử Linh Khế: "Đại cung phụng, hay là sáng sớm ngày mai hãy rời khỏi đây."
"Đi?"
Tử Linh Khế nhìn về phía Tằng Tu Nhi: "Ngươi từng tự nói ngày đó đã giao thủ với kiếm khách Trung Nguyên đó, ngươi cũng nằm trong số ít người giao thủ với người đó mà không chết. Hiện giờ người đến không phải người đó, có lẽ là đệ tử của người đó, ngươi sợ?"
Ngày đó Sở Kiếm Liên đại chiến rất nhiều cao thủ Kiếm Môn, quả thật Tằng Tu Nhi có ở đó. Với võ nghệ của hắn ta cũng tương đương với cấp bậc đại kiếm sư, chỉ là khi hắn ta đến thì đã có mấy đại kiếm sư bị giết, hắn ta làm sao còn dám nữa dễ dàng xông lên?
Rồi sau đó, khi ba đại cung phụng vây công Sở Kiếm Liên thì hắn ta cũng ở đó, trước sự vây công của ba người mà Sở Kiếm Liên vẫn tiêu sái như trích tiên. Hắn ta âm thầm lén dùng liên nỏ bắn vài phát, coi như là đã giao thủ.
"Tất nhiên ta sẽ không sợ gì kiếm khách giang hồ người Ninh, nhưng đại cung phụng, lần này chúng ta tới là muốn mang Khoát Khả Địch Tẩm Sắc về Tinh Thành, những chuyện khác không liên quan tới chúng ta."
"Bệ hạ."
Tử Linh Khế xoay người đối mặt với Tằng Tu Nhi: "Ngươi nên gọi bệ hạ, chứ không phải gọi thẳng tên của bệ hạ."
Tằng Tu Nhi nhíu mày nhưng cũng không dám phản bác, đành phải cúi đầu: "Vâng, đại cung phụng dạy phải. Mau chóng hộ tống bệ hạ đến Tinh Thành, những khách giang hồ người Ninh này căn bản không đáng để đại cung phụng ra tay. Huống hồ nghe nói có quân Ninh xuất hiện, chắc chắn là ở đây sắp có đại chiến, nếu bệ hạ rơi vào tay người Ninh... Tông chủ mà biết, chắc hẳn là đại cung phụng cũng không dễ giải thích."
"Ngươi muốn dùng tông chủ để ép ta?"
Tử Linh Khế nhìn Tằng Tu Nhi nghiêm túc nói: "Tông chủ nên gọi ta một tiếng sư thúc."
Tằng Tu Nhi bị tức đến mức gần như muốn bùng nổ, nhất thời lại không biết còn có thể nói gì nữa.
"Sáng sớm ngày mai, ta sẽ khuyên bệ hạ theo ngươi về Tinh Thành. Nếu người không muốn thì tự nhiên ta sẽ ra tay, nhưng..."
Tử Linh Khế nhìn vào mắt Tằng Tu Nhi nói từng câu từng chữ: "Có hai chuyện, thứ nhất, ta đã đồng ý với bệ hạ trước khi đến Tinh Thành sẽ không đồng đến đứa bé kia, không ai được phép. Đây là chuyện ta đã hứa, ai phá hỏng lời hứa của ta, ta cho kẻ đó vào địa ngục. Thứ hai... Ngươi cùng bạch kỵ hộ tống bệ hạ về Tinh Thành, đệ tử Kiếm Môn cùng ta ở lại. Ta muốn xem thử rốt cuộc kiếm của nữ nhân đó đáng sợ cỡ nào, đồ nhi của ta không thể chết như vậy mà ta bỏ qua được."
Tằng Tu Nhi vốn định khuyên vài câu nhưng đột nhiên nghĩ lại... Lão hồ ly này đồng ý với Khoát Khả Địch Tẩm Sắc không giết đứa bé kia, nhưng bây giờ lại giao cho người hắn ta đưa về Tinh Thành, rõ ràng là muốn giao việc này cho hắn ta làm. Tằng Tu Nhi vừa nghĩ đến đây lập tức gật đầu: "Vậy được, đều làm theo đại cung phụng căn dặn."
Cùng lúc đó, trong núi tuyết.
Trà gia đứng dưới gốc cây nhíu mày trầm tư, đã bị bại lộ rồi, còn muốn cứu người nữa sẽ càng khó hơn.
"Đoạn."
Trà gia quay đầu lại nhìn về phía Đoạn: "Có một việc, không phải ngươi không được."
Đoạn lập tức đứng thẳng người: "Điện hạ, người căn dặn."
Trà gia nhìn về phía nam: "Ngươi đi một chuyến đi, đi..."
"Phải mạo hiểm một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận