Trường Ninh Đế Quân

Chương 880: Tiễn Hàn đại nhân lên đường

Bách Hiểu Đường.
Lúc xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại ở cửa, người của Bách Hiểu Đường liền hoảng loạn, lúc trước giấy niêm phong của Hình bộ mới gỡ bỏ, còn chưa an ổn lại thì xe ngựa của đô đình úy phủ Đình Úy lại dừng ở cửa, trời mới biết sẽ có chuyện.
Sau khi xe ngựa dừng hẳn, Hàn Hoán Chi bước xuống dưới, đám người làm của Bách Hiểu Đường vội vàng đi nhanh ra nghênh đón, bộ dạng cúi đầu khom lưng khiến người ta cảm thấy có chút chật vật. Sự chật vật này khiến Hàn Hoán Chi thoải mái, dường như ông ta cảm thấy phản ứng như vậy mới chân thật.
"Lý Bách Hiểu đâu?" Hàn Hoán Chi hỏi.
"Hôm nay đông gia ra ngoài nên không có ở đây. Đại nhân tới sao cũng không phái người thông báo trước một tiếng, nếu biết đại nhân tới, đông gia nói gì cũng sẽ không ra ngoài đâu."
"Ồ." Hàn Hoán Chi gật đầu: "Người có ở đây hay không cũng không sao, ta vào xem thử."
Sắc mặt của đám người làm có chút khác thường, dường như cũng có chút sợ hãi. Người như Hàn Hoán Chi đứng ở trước mặt bọn họ, hình như không sợ mới không đúng. Nếu như ngay cả đô đình úy của phủ Đình Úy cũng không khiến người ta sợ, phủ Đình Úy cũng được tính là thất trách.
Hàn Hoán Chi cất bước đi lên bậc thang: "Dẫn đường, ta đi Vạn Tượng Thảo Lư."
Đám người làm vội vàng đáp lời, có người căn dặn: "Hàn đại nhân tới, đóng cửa từ chối tiếp khách, chiêu đãi Hàn đại nhân chu đáo."
Người nói là chưởng quầy của Bách Hiểu Đường, một bằng hữu của Lý Bách Hiểu, tên là Uyển Tiếu Ngư.
Người của nửa giang hồ đều biết Uyển Tiếu Ngư và Lý Bách Hiểu là bằng hữu thân thiết. Lúc trước khi Lý Bách Hiểu nghèo túng là Uyển Tiếu Ngư không ngừng tiếp tế mới chống đỡ được, mà ngay cả lúc Lý Bách Hiểu mới xây dựng nhà sách Bách Hiểu cũng là Uyển Tiếu Ngư giúp đỡ tiền bạc. Sau này Lý Bách Hiểu phát tài nhưng việc buôn bán của Uyển Tiếu Ngư lại thất bại. Năm ngoái Uyển Tiếu Ngư tìm đến Lý Bách Hiểu nói cho ông ta biết chuyện mình buôn bán thất bại, bán sạch gia sản mới trả hết nợ, nhưng trên người đã không có một đồng nào.
Lúc ấy Lý Bách Hiểu không nói gì đã quay đầu đi, Uyển Tiếu Ngư cảm thấy nhân tình ấm lạnh chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Nhưng hơn một canh giờ sau Lý Bách Hiểu quay trở lại, cầm một tờ công văn đã lập hồ sơ đăng ký ở quan phủ. Ông ta tặng một nửa tài sản của Bách Hiểu Đường cho Uyển Tiếu Ngư, đồng thời để Uyển Tiếu Ngư trở thành chưởng quầy của Bách Hiểu Đường. Vẫn là câu nói đó, nhân tình ấm lạnh chẳng qua cũng chỉ như vậy, câu nói giống nhau, hàm nghĩa không giống nhau.
Uyển Tiếu Ngư làm người khôn khéo, vốn dĩ buôn bán rất lớn, cũng không biết là nguyên nhân gì mà khiến việc buôn bán sụp đổ toàn diện, nhưng hắn ta lênh đênh trên thương trường nhiều năm, về mặt buôn bán thì không có vấn đề. Sau khi hắn ta trở thành chưởng quầy Bách Hiểu Đường đã giúp Bách Hiểu Đường buôn bán phát triển thuận lợi. Nếu không phải lúc trước Hình bộ niêm phong Bách Hiểu Đường, một nhà sách Bách Hiểu mới mở ở Trường An cũng đã chính thức mở cửa buôn bán rồi.
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Uyển Tiếu Ngư một cái: "Uyển chưởng quầy khách khí rồi."
Uyển Tiếu Ngư vội vàng cúi người trả lời: "Hàn đại nhân biết ta?"
"Vạn Tượng Thảo Lư ở chỗ ngươi có chân dung của ta đúng không."
Hàn Hoán Chi không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Vâng."
Uyển Tiếu Ngư cúi đầu nói: "Có, nếu đại nhân cảm thấy không ổn, ta cho người ta bỏ đi."
"Cứ treo đi."
Hàn Hoán Chi cất bước đi lên phía trước: "Phủ Đình Úy cũng có chân dung của ngươi."
Dường như Uyển Tiếu Ngư hơi thay đổi sắc mặt, hiển nhiên không ngờ rằng Hàn Hoán Chi lại nói với hắn ta một tin tức như vậy.
"Lý Bách Hiểu có nói với ngươi sở dĩ lúc trước phủ Đình Úy chấp thuận cho hắn làm Vạn Tượng Thảo Lư là vì phủ Đình Úy không đủ chỗ, không giữ được nhiều tranh như vậy không? Sau này phủ Đình Úy chuyển từ Hình bộ ra ngoài, có nha môn mới độc lập, có nhiều chỗ hơn, tất nhiên cũng có chỗ để treo tranh."
Hàn Hoán Chi vừa đi vừa nói: "Chắc ngươi biết chuyện này chứ."
Uyển Tiếu Ngư cúi người: "Chuyện này, đông gia chưa từng nhắc tới với ta."
Hàn Hoán Chi cười cười: "Ta nghe nói trước đây Uyển chưởng quầy cũng buôn bán rất lớn, sao đột nhiên lại sa sút?"
"Không nên chen chân vào lĩnh vực mà mình không quen."
Uyển Tiếu Ngư khom người đi theo Hàn Hoán Chi ở phía sau, vừa đi vừa trả lời: "Nghe người ta nói kinh doanh hải vận kiếm được nhiều tiền, đánh cược toàn bộ đi hải vận một chuyến, trên đường gặp phải hải tặc, táng gia bại sản."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đi đường thuỷ nào? Nếu sau này còn muốn làm hải vận nữa thì ta có thể giúp ngươi tìm người chiếu cố. Mối quan hệ của ta và đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh cũng tốt, nói với hắn một tiếng, việc buôn bán của ngươi tất nhiên cũng là dễ làm hơn một chút."
"Không dám làm tiếp nữa."
Uyển Tiếu Ngư lắc đầu: "Coi như là đi một ngày đàng học một sàng khôn, kinh doanh hải vận kiếm được nhiều tiền đến mấy thì ta cũng không có ý định đụng vào nữa, yên ổn giúp đông gia làm tốt việc buôn bán của Bách Hiểu Đường, ta cũng sẽ không có nhiều áy náy như vậy."
"Quan hệ của các ngươi thật sự rất tốt."
Hàn Hoán Chi nói: "Ta từng nghe nói chuyện giữa các ngươi. Ngoài ra là, Bách Hiểu Đường cho ngươi một nửa tài sản, cần báo cáo với phủ Đình Úy ta, là ta tự tay phê duyệt."
Uyển Tiếu Ngư vội vàng cúi đầu nói: "Đa tạ đại nhân nâng đỡ."
"Ta chỉ cảm thấy Lý Bách Hiểu biết làm người, là một bằng hữu đáng kết giao, đối với ngươi mà nói hẳn là huynh đệ mới đúng. Ta và ngươi tuổi tác không chênh lệch nhiều, hẳn là cảm ngộ nhân sinh cũng không chênh lệch nhiều, đến độ tuổi này như chúng ta còn có một huynh đệ có thể gửi gắm cả tính mạng thật không dễ dàng, là may mắn lớn. Bằng hữu bên cạnh mỗi người đều thay đổi từng chút một, độ tuổi khác nhau thì bằng hữu khác nhau, có thể kết giao từ thiếu niên cho đến trung niên mà vẫn không xa không bỏ, tình cảm này à..."
Hàn Hoán Chi thoáng dừng bước chân, nhìn về phía Uyển Tiếu Ngư: "Không thể phụ được."
Uyển Tiếu Ngư vội vàng nói: "Ta cũng biết rất rõ, không thể phụ được."
"Ừm, đều hiểu hết là được."
Hàn Hoán Chi nói xong lại tiếp tục đi lên phía trước, Uyển Tiếu Ngư đi theo phía sau ông ta không tự chủ được ánh mắt lóe lên một cái, rất phức tạp.
Vạn Tượng Thảo Lư ở trong đại viện phía sau Bách Hiểu Đường, cả đại viện đều được mái gỗ che lại, cho nên trong đại sảnh được cải tạo từ đại viện này có chi chít những cây cột, cũng có cho chít những ngọn đèn. Ánh sáng trong đại sảnh cũng không tối, bởi vì thật sự quá nhiều đèn, ngay cả bóng dáng của cây cột cũng trở nên rất mờ nhạt.
Hàn Hoán Chi dừng lại ở cửa một chút, nhìn Uyển Tiếu Ngư bên cạnh: "Tính tới giờ, ngươi tới Bách Hiểu Đường hình như đã tròn một năm rồi nhỉ?"
"Vâng."
Uyển Tiếu Ngư trả lời: "Đại nhân thật là không gì không biết, cho tới bây giờ quả thật ta đã tới đây một năm rồi."
Hàn Hoán Chi cười cười: "Thật trùng hợp."
Uyển Tiếu Ngư hỏi: "Đại nhân có ý gì?"
"Năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này ở Bình Việt đạo xảy ra phản loạn, cũng là khoảng thời gian này Mộc Chiêu Đồng đã chết."
Uyển Tiếu Ngư nói: "Tại sao đại nhân chợt nhớ tới chuyện này?"
"Bởi vì ta nhìn thấy lão ta."
Hàn Hoán Chi thò tay ra chỉ, vừa hay phía đối diện là chân dung của Mộc Chiêu Đồng, giống như là chết không nhắm mắt đang nhìn chằm chằm vào Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi cười nói: "Ánh mắt này là đúng rồi, dù sao cũng là ta giết chết."
Uyển Tiếu Ngư vội vàng nói: "Nếu không ổn thỏa, ta sẽ tháo chân dung xuống ngay."
"Hà tất chứ?"
Hàn Hoán Chi cất bước đi vào đại sảnh. Trong đại sảnh thật sự nhiều đèn đến mức đếm không hết, trên nóc nhà có treo đèn, trên cột có treo đèn, hơn nữa chung quanh mỗi một cây cột đều có đèn.
Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn xuống chân, bao gồm cả bản thân ông ta, tất cả mọi cái bóng đều trở nên rất phân tán cũng mờ nhạt, mờ đến mức gần như không nhìn ra.
"Các ngươi tính được hôm nay ta nhất định sẽ đến đây phải không?"
Hàn Hoán Chi quay đầu lại liếc mắt nhìn Uyển Tiếu Ngư một cái, khóe miệng mỉm cười.
"Lý Bách Hiểu đã chết?"
Uyển Tiếu Ngư lùi lại một bước, sắc mặt đã hơi trắng bệch: "Hắn không chết, hắn là huynh đệ của ta, ta sẽ không hại hắn."
"Ngươi, sẽ không hại hắn?"
Hàn Hoán Chi thở dài: "Nếu như ngươi mà cũng không tính là hại hắn, vậy thì thế nào được tính là hại hắn... Ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế đến Bách Hiểu Đường của hắn làm việc, chính là vì chờ ngày hôm nay ta đến Bách Hiểu Đường. Lúc từ tửu lâu Viễn Vọng Hương đi ra ta đã cố ý cho xe ngựa đi chậm một chút, là vì chuẩn bị thời gian cho các ngươi. Hẳn là Lý Bách Hiểu vẫn còn ở đây, nếu ngươi không giết hắn đi, chắc hẳn là cũng đã trói hắn lại rồi?"
Sắc mặt của Uyển Tiếu Ngư trở nên càng khó coi hơn: "Nếu Hàn đại nhân đã liệu được, tại sao còn đến?"
"Ta không đến, sao các ngươi có thể tự xuất hiện?"
Hàn Hoán Chi nói: "Các ngươi biết ta nhất định sẽ tra được tửu lâu Viễn Vọng Hương, ta cũng nhất định sẽ đi. Chỉ cần ta đến tửu lâu Viễn Vọng Hương thì sẽ phát hiện một vài manh mối liên quan đến Bách Hiểu Đường. Người dính dáng đến chuyện này quan trọng như vậy, đương nhiên ta sẽ đích thân đến đây, chỉ cần ta đến thì kế hoạch của các ngươi có thể kết thúc hoàn mỹ."
Hàn Hoán Chi nhìn thấy bên cạnh có cái ghế, ông ta ngồi xuống, chỉnh lại y phục: "Việc kinh doanh hải vận mà ngươi nói thật ra chính là buôn bán cao quỷ ẩn. Tướng quân Thẩm Lãnh đã phá hủy việc buôn bán này ở nam cương rồi, đương nhiên ngươi buôn bán thất bại. Sau khi Thẩm tướng quân đến Cầu Lập đã hạ mệnh lệnh, thủy sư dốc sức đánh bại việc buôn bán cao quỷ ẩn, ngươi cùng đường, đành phải trở lại. Sau đó ngươi phát hiện tất cả mọi việc buôn bán của Mộc Chiêu Đồng gần như đều đã hết rồi, tất cả mọi việc các ngươi âm thầm làm cho Mộc Chiêu Đồng đều tan thành mây khói trong chốc lát."
Uyển Tiếu Ngư hỏi: "Cho nên ngươi có chuẩn bị mà đến?"
"Không có."
Hàn Hoán Chi thản nhiên nói: "Ta đến tửu lâu Viễn Vọng Hương mới nghĩ tới những điều này, cho nên không có chuẩn bị gì, rất gấp gáp."
Uyển Tiếu Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm: "Hàn đại nhân quả thật là tự tin, chỉ đem theo một thủ hạ đã dám đến Bách Hiểu Đường. Tại sao ngươi không thể cẩn thận một chút? Biết nơi này là hố chôn đã đào sẵn cho ngươi mà còn muốn tự nhảy vào."
"Ta đến xem hố chôn này có đẹp không."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Tự xem rồi mới biết quả thật không đẹp, trang trí không phải là phong cách mà ta thích."
Uyển Tiếu Ngư ngây người ra, cau mày nói: "Ngươi nói đều không sai, quả thật là ta làm việc cho các lão, việc kinh doanh của các lão đều bị các ngươi chặt đứt, ta cùng đường mới tìm đến Lý Bách Hiểu. Hắn coi ta là huynh đệ, ta đành phải tạm thời nương nhờ ở chỗ hắn, nhưng sau đó mới phát hiện chỗ này thật sự rất không tồi. Vạn Tượng Thảo Lư chung quanh kín mít, cho dù có tiếng hô giết cũng không truyền ra ngoài được."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ngươi xứng với Lý Bách Hiểu sao?"
"Không xứng."
Uyển Tiếu Ngư nói: "Sau khi ta giết ngươi, ta sẽ tìm hắn tạ tội, ta chết ở trước mặt hắn cũng được."
"Ngươi hại chết hắn, sau đó giả ngu tạ tội trước mặt hắn."
Hàn Hoán Chi khẽ lắc đầu: "Ghê tởm."
Ông ta nhìn chung quanh: "Nơi này làm phần mộ không tốt, nhưng giết người quả thật không tệ. Mới đầu ta cứ tưởng là trong bóng tối mới có thể giấu người, hóa ra ở chỗ sáng sủa như thế này cũng có thể giấu người."
Ông ta vừa nói xong câu này, trong Vạn Tượng Thảo Lư liền xuất hiện rất nhiều người. Phía sau mỗi một cây cột đều có người ẩn nấp, bởi vì ánh sáng quá sáng cho nên khiến bóng người trở nên rất mờ, dưới ánh sáng, quả thật có thể giấu người.
Trong khắp Vạn Tượng Thảo Lư, gần như có thể có tới hai trăm người.
"Quy cách này cũng tạm được."
Thế mà Hàn Hoán Chi lại có chút vừa lòng.
"Muốn động đến Lại Thành, tất phải động đến ta trước."
Hàn Hoán Chi hơi nhếch khóe miệng lên: "Lại Thành đúng là nợ ta một ân tình lớn."
Uyển Tiếu Ngư khoát tay, phía sau xuất hiện rất nhiều người đóng cửa phòng lại.
"Tiễn Hàn đại nhân lên đường."
Uyển Tiếu Ngư chắp hai tay lại: "Hàn đại nhân, lên đường thanh thản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận