Trường Ninh Đế Quân

Chương 628: Ngươi phải cố gắng lên

Thành Bình Quang, ngoài hoàng thành.
Đại quân vây thành, phố lớn ngõ nhỏ ngoài hoàng thành khắp nơi đều là thi thể của binh sĩ Bột Hải quốc, chém giết từ đêm đến sáng sớm, trong cả tòa thành Bình Quang duy nhất còn một nơi chưa công phá chính là chỗ này, đại biểu cho sự tôn nghiêm cuối cùng của Bột Hải quốc.
Hoàng thành xây dựng rất chắc chắn, tường thành rất cao, tất cả thủ quân cuối cùng đều lui vào trong hoàng thành, có lẽ bọn họ cũng không kiên định, thành Bình Quang đã bị công phá, chỉ còn lại một tòa hoàng thành thì có thể như thế nào?
Nhưng ngoại trừ chống cự ra, dường như bọn họ cũng không biết còn có thể làm những gì nữa. Dư uy của Bột Hải vương vẫn còn, sau khi nền chính quyền thống trị dựa vào giết chóc và đe dọa trong nhiều năm như vậy sụp đổ, nhưng những binh lính vẫn còn ký thác hy vọng vào Bột Hải vương của vĩ đại bọn họ.
Rất nhiều người trong số bọn họ vẫn tin chắc Bột Hải vương là hóa thân của thần, tin chắc ở thời điểm nguy hiểm nhất Bột Hải vương sẽ triệu tập thiên binh thiên tướng đến giết hết tất cả những người Ninh xâm nhập gia viên của bọn họ.
Hoặc là Bột Hải vương đi lên tường thành triệu hồi bão tố, sấm chớp đốt hết tất cả những người Ninh kia thành cặn bã.
Rồi hoặc là, Bột Hải vương hóa thành người khổng lồ cao ngàn trượng, một chân là có thể giẫm quân Ninh bao vây phía ngoài thành thịt nát.
Nhưng mà, bọn họ không chờ được cái gì cả.
Vị Bột Hải vương đã khiến cả Bột Hải quốc từ trên xuống dưới sợ hãi rất nhiều năm kia, giờ này khắc này đâu còn có uy nghiêm gì đáng nói, tóc tai bù xù ngồi trên bảo tọa của mình, nhìn các triều thần thưa thớt trên đại điện, cả người giống như đã không có linh hồn, chỉ còn lại thân xác. Bột Hải vương vẫn luôn rất tự tin, cho dù là quân Ninh đánh vào quốc nội thì ông ta vẫn không sợ hãi quá nhiều, ông ta tin chắc mình có thể giống như vị Bột Hải vương mấy trăm năm trước, kéo chết ba mươi vạn tinh nhuệ Sở quốc.
Ông ta phái người đi Hắc Vũ tổng cộng bảy lần, trong đó ba có nhóm người bị quân Ninh chặn giết giữa đường, còn có bốn nhóm người đã xông ra ngoài, ông ta vẫn đang trông mong đại quân Hắc Vũ từ trên trời giáng xuống giết người Ninh không còn một mảnh giáp.
Nhưng ông ta không biết là bảy nhóm người do ông ta phái đi, ba nhóm bị chặn giết, bốn nhóm người xông ra ngoài, sau khi đi đến biên cương nhìn thấy phong tỏa của người Ninh đã cùng đưa ra lựa chọn giống nhau.
Chạy trốn.
Cho dù bọn họ có thể may mắn lén chạy ra khỏi phòng tuyến của quân Ninh ở quốc nội, nhưng làm sao có thể qua được Bạch Sơn Quan?
Vị Đại Ninh đông cương đại tướng quân râu tóc bạc trắng nhưng vẫn có thể uy chấn đông cương kia đang ở ngay tại Bạch Sơn Quan, đừng nói người Bột Hải bọn họ, cho dù là người Hắc Vũ cũng làm sao dám dễ dàng vượt biên? Lão tướng quân năm đó ôm đao ngồi ở ngoài thành Trường An đổi lấy một giai đoạn thịnh thế trước nay chưa từng có của Đại Ninh, lão tướng quân ôm đao ngồi ở Bạch Sơn Quan, có thể làm cho quỷ mị tránh lui, cường địch run sợ.
Giờ này khắc này, hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ngồi trên tường thấp ở ngoài hoàng thành, đó là một tòa nhà dân bị đốt đổ sụp, phía sau vẫn còn có khói nhẹ bốc lên.
Thẩm Lãnh đang đung đưa hai chân vào thời khắc này nhìn không giống như một tướng quân đại sát tứ phương gì, giống một đứa trẻ ngồi trên chạc cây ở bờ sông nhỏ dưới quê nhìn sóng nước lăn tăn mà khát khao tương lai hơn.
"Nhớ Trà gia."
Thẩm Lãnh nhìn hai chân của mình, tất ở bên trong giày chiến là Trà gia tự làm, uyên ương thêu bên trên đã có hình có dạng.
Không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, dường như đôi uyên ương kia đang phù hộ cho hắn.
"Mau chóng nhớ."
Mạnh Trường An đang lau đao.
"Lần này sau khi đánh xong Bột Hải tất nhiên bệ hạ sẽ triệu ta và ngươi về Trường An, sau đó mắng chúng ta một trận trước mặt văn võ bá quan. Đây là tội tự ý khai chiến, bệ hạ không những phải mắng, văn võ bá quan cũng phải mắng cùng bệ hạ, nhưng may mà chúng ta đánh thắng, nếu như đánh thua thì sẽ không chỉ là mắng không thôi."
Thẩm Lãnh cười: "Ngươi biết rõ một khi đánh thua hoặc là bị chiến sự liên lụy mà chết thảm trọng, ta và ngươi trở về ít nhất cũng là bị bãi quan, ném vào trong đại lao, bình thường mà nói hẳn là phải chém đầu, nhưng ngươi cũng không hề khuyên ta đừng đánh."
Mạnh Trường An lắc đầu, không nói.
Hai người bọn họ tựa như đều là ngoại tộc. Trong mắt triều thần Đại Ninh Thẩm Lãnh chính là điển phạm vô pháp vô thiên, Mạnh Trường An đơn thuần hơn một chút, chỉ là đi cùng Thẩm Lãnh mà thôi, bất luận là làm gì.
"Quốc pháp chính là quốc pháp, tự ý khai chiến, tội này đã đủ để tru di tam tộc rồi."
Nhưng Thẩm Lãnh biết cho dù đánh thua thì bệ hạ cũng tuyệt đối không để liên lụy đến Trà gia, liên lụy đến hai đứa con của hắn, đương nhiên cũng sẽ không liên lụy đến gia quyến của Mạnh Trường An.
"Nghỉ ngơi đủ rồi chứ?"
Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, đao của gã đã lau rất sáng.
"Đủ rồi."
Thẩm Lãnh từ trên tường thấp nhảy xuống, đi về phía hoàng thành, Mạnh Trường An chậm hơn hắn một chút, đi theo sau cách nửa bước chân.
Các binh sĩ quân Ninh bao vây ở ngoài hoàng thành nhìn thấy hai vị tướng quân đi đến liền tự giác nhường ra một con đường. Hai người đi đến phía trước, ngẩng đầu có thể nhìn thấy binh lính cấm quân Bột Hải quốc rõ ràng đã run sợ những không thể không đứng ở trên thành cung.
"Đánh như thế nào?" Mạnh Trường An hỏi.
Thẩm Lãnh trả lời: "Đấu pháp ức hiếp người khác."
Sau đó hắn hạ một mệnh lệnh, hai vạn chiến binh Đại Ninh bao vây hoàng thành chật như nêm cối bắt đầu bắn tên vào trong hoàng thành, bắn tên đồng loạt, binh lính cấm quân Bột Hải quốc ở trên tường thành bị bắn ngã xuống từng người một. Trong số bọn họ có thể rất nhiều người đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần liều chết cuối cùng, nhưng quân Ninh sẽ không lựa chọn đánh giáp lá cà với bọn họ.
Hiện giờ thực lực chênh lệch xa, cần gì phải đi đánh giáp lá cà?
Không bao lâu sau hơn mười chiếc nỗ xa từ phía sau chở lên nhắm vào cửa lớn hoàng thành. Cửa lớn chắc chắn, ván cửa dày nặng đến mức nếu đổ sập xuống có thể sẽ đập người thành thịt nát, bên trong dùng nhiều cọc gỗ rất to chống đỡ, muốn phá cửa từ bên ngoài cũng là chuyện không có khả năng.
Nhưng Thẩm Lãnh cũng không định cho người mạo hiểm trận mưa mũi tên của người Bột Hải đi xô cửa, đến thời khắc này, không cần phải để các binh sĩ mạo hiểm nữa.
Hơn mười chiếc nỗ xa điên cuồng tấn công, từng mũi tên nỏ trọng hình hung hăng tấn công vào cửa thành của hoàng thành, mỗi một lần công kích đều khiến cổng thành rung lên.
"Tiếp tục bắn."
Thẩm Lãnh đứng ở một bên, nhìn có vẻ cũng không nóng vội.
Nỗ xa là của người Bột Hải, tên nỏ cũng là của người Bột Hải, vũ khí dự trữ của người Bột Hải tuyệt đối khiến Bột Hải vương yên tâm hơn cả lương thực dự trữ, cho nên Thẩm Lãnh mượn dùng càng không cần phải xót của.
Ước chừng gần nửa canh giờ điên cuồng công kích, ván cửa dày nặng đến mức nào cũng không chịu được cuộc công kích liên tục không ngừng như vậy, cuối cùng ván cửa cũng bị bắn thủng hết lỗ này đến lỗ khác, binh lính cấm quân Bột Hải quốc ở phía sau giữ cọc gỗ chống cửa cũng bị bắn ngã trên mặt đất. Tên nỏ trọng hình lực sát thương lớn như vậy đi xuyên qua, mấy người ở phía sau đều có thể bị xiên thành kẹo hồ lô.
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc khoảng hơn nửa canh giờ, hai cánh cửa cung dày nặng lại bị bắn thành gỗ vụn.
"Giết vào."
Mạnh Trường An cầm đao xông lên phía trước, sáu thương tướng cùng với đao binh theo sát phía sau.
Trận kết thúc chiến tranh không hề chậm chạp, niềm vui sướng công phá hoàng thành thậm chí còn vượt xa lúc công phá thành Bình Quang, các binh sĩ quét ngang hoàng thành, tất cả binh lính cấm quân Bột Hải quốc còn đang chống cự bị tàn sát hết sạch.
Đại điện.
Ba người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, Diêm Khai Tùng sải bước vào, trong đại điện đã trống rỗng chỉ còn lại một mình Bột Hải vương vẫn ngồi trên bảo tọa ở cao cao.
Bột Hải vương tóc rối bù máy móc ngẩng đầu nhìn người Ninh đi vào cửa, bỗng nhiên bật cười, nụ cười kia khó coi giống như quỷ mị.
"Các ngươi!" Ông ta giơ tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh bọn họ, khàn giọng thét lên một tiếng: "Các ngươi dựa vào cái gì mà là người Ninh? Ninh đế dựa vào cái gì mà là Ninh đế?!"
Sau đó ông ta rút bội kiếm của mình ở bên cạnh ngai vàng ra, đặt trên cổ mình, cả người đều run rẩy, hết sức kịch liệt, có thể chính ông ta cũng muốn ổn định lại nhưng căn bản là không làm được.
"Có cần ngăn cản không?" Mạnh Trường An hỏi.
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Chúng ta là tự ý khai chiến."
Diêm Khai Tùng: "Vậy thì sao?"
"Cho nên không có ý chỉ của bệ hạ đưa ông ta còn sống về nhốt trong ngõ Bát Bộ."
Mạnh Trường An: "Tranh thủ một chút vẫn tốt hơn."
Thẩm Lãnh: "Ồ..."
Hắn nhìn về phía Bột Hải vương đang ngừng run rẩy kia: "Trong ngõ Bát Bộ ở thành Trường An có không ít hoàng đế mất nước sống, ngươi muốn đi gia nhập không?"
Bột Hải vương thét lên một tiếng "a", một kiếm cứa cổ mình.
Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An: "Ông ta không muốn."
Ba người xoay người ra khỏi đại điện, Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Ta và Mạnh Trường An sẽ làm liên lụy đến ngươi, tuy rằng đánh được Bột Hải nhưng chưa chắc có thể có được tưởng thưởng gì, nhưng bệ hạ thưởng phạt phân minh, chắc có lẽ không có trừng phạt gì ngươi, chắc sẽ có thăng chức nho nhỏ."
Diêm Khai Tùng nhún vai vẻ không sao cả: "Ta thì không có gì, chỉ là nghĩ cũng không thể để cho các huynh đệ cảm thấy chuyến này có không sảng khoái, cuối cùng lại có chút bực bội thì càng không tốt."
Mạnh Trường An: "Dù sao cũng sẽ bị phạt."
"Ừm." Thẩm Lãnh gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng sẽ bị phạt... Truyền lệnh xuống, kiểm tra nhà của tất cả triều thần trong thành Bình Quang, lục soát được thứ gì thì chia cho các tướng sĩ, trong hoàng thành cũng vậy, nhưng phải phát nghiêm lệnh, không được tự ý xông vào nhà bách tính, không được xâm hại nữ nhân, không được lạm sát kẻ vô tội, không được phóng hỏa đốt nhà, kẻ trái lệnh quyết trảm không tha. Sắp xếp trọng binh thủ hộ kho lương trọng địa, mở kho võ khí của quốc khố Bột Hải quốc, các huynh đệ muốn cái gì thì đi vào chọn mỗi người hai món."
Hắn trầm mặc một chút: "Quân lệnh này là ta hạ."
Mạnh Trường An bĩu môi.
Diêm Khai Tùng cười mà không nói.
Các binh sĩ bắt đầu tiến vào mô thức cuồng hoan, bọn họ lao vào võ khố, muốn chọn một vài thứ dùng thuận tay, kết quả là phát hiện đối với bọn họ mà nói trang bị trong võ khố của người Bột Hải không có một chút hấp dẫn gì. Bì giáp không dày bằng bì giáp Đại Ninh, đao không tốt bằng đao của Đại Ninh, về phần mấy thứ như nỏ tiễn trường cung gì đó thì càng không cần nói đến, cho nên lập tức liền trở nên cụt hứng.
Sau đó mô thức cuồng hoan liền kết thúc.
Không có ai cướp đoạt tài sản trong nhà quan lại, sau khi niêm phong liền sắp xếp người canh gác, người nào tự ý động vào sẽ bị xử trí theo quân pháp.
Không có ai cướp đoạt những bảo vật trong hoàng cung, cũng niêm phong đóng thùng.
Theo lời của một chiến binh Đại Ninh nói: "Các tướng quân ra lệnh cho chúng ta tuỳ lấy, đó là các tướng quân thương chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không thương các tướng quân? Chúng ta lấy đồ sẽ không có việc gì, nhưng sau khi trở về bệ hạ sẽ xử trí các vị tướng quân, việc này, chúng ta không làm được. Hơn nữa, sau khi trở về người bị mắng là các tướng quân, có khi nào bệ hạ ban thưởng ít cho chúng ta?"
Theo lời của một binh lính khác nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa, đồ ở chỗ nghèo nàn này cũng thật sự không đáng để chúng ta phạm sai lầm... Ngươi nhìn xem trong nhà những văn võ bách quan Bột Hải quốc kia nghèo túng, ngay cả miếng thịt cũng không tìm được, con mẹ nó toàn là mấy vò gọi là dưa chua gì đó, thứ đó cũng là cho người ăn à?"
Theo lời của một binh lính khác bên cạnh binh lính kia nói: "Ai mà còn có sức lực đi tranh giành những thứ không đáng tiền, giữ sức lực để sau này đi Hắc Vũ cướp đi."
Trần Nhiễm dẫn thân binh doanh đi một vòng ở trong thành cũng hơi bất ngờ, các binh sĩ đóng quân theo các doanh, không có bất kỳ dấu hiệu lộn xộn nào, bọn họ thà đi ngủ một giấc chứ không có đi giành đồ.
Trở lại hoàng cung đi tìm Thẩm Lãnh báo cáo, đi một vòng cũng không tìm được người, đột nhiên sực tỉnh, Trần Nhiễm đi nhanh thẳng đến chỗ ngự thiện phòng của hoàng cung.
Quả nhiên, ba vị tướng quân kia đang ngồi ăn ở đó.
Thẩm Lãnh: "Đây là mùi gì?"
Mạnh Trường An: "Ta không chịu nổi rồi, ngươi có thể đi làm chút cơm không?"
Thẩm Lãnh: "Ăn tạm đi, ngươi xem một bàn này mấy chục món ăn mà ngươi còn không thỏa mãn?"
Mạnh Trường An nhìn một bàn mấy chục loại dưa chua kia, rơi vào trầm mặc.
Diêm Khai Tùng ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An ra vẻ tội nghiệp nhìn Thẩm Lãnh, lại thêm một Trần Nhiễm gia nhập, học bộ dạng tội nghiệp của Mạnh Trường An và Diêm Khai Tùng mà nhìn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh ném đũa đi: "Ta tới để nấu ăn cho các ngươi?"
"Đúng vậy."
Ba người đồng thanh nói.
Mạnh Trường An giơ tay lên lắc lắc cái tạp dề vừa mới tìm được: "Cố gắng lên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận