Trường Ninh Đế Quân

Chương 514: Dũng sĩ phía đối diện

Đối với Khoát Khả Địch Tẩm Sắc mà nói, Hồng Cung chính là một cái nhà lao khổng lồ, nàng ta không cảm thấy sống trong hoàng cung này vinh quang cỡ nào, ngược lại còn cảm thấy những cuộc đấu đá lục đục ghê tởm kia còn nhàm chán hơn cả việc dân chúng cò kè mặc cả ở chợ rau, bởi vì nàng ta nhìn thấy quá thấu triệt, cho nên thấy nhàm chán, theo nàng ta thấy những cuộc đấu đá lục đục đó, còn nông cạn ấu trĩ hơn cả trẻ con chơi đồ hàng.
Nếu không phải Tang Bố Lữ hiểu rất rõ nàng ta, không cho phép nàng ta rời khỏi Hồng Thành, thậm chí không được rời khỏi Hồng Cung, nàng ta đã sớm không biết chạy đến chỗ nào rồi. Đệ đệ đáng yêu đó của nàng ta à, từ nhỏ đã sợ nàng ta, sợ đến tận xương tủy, bởi vì cho dù là từ một ánh mắt của Tang Bố Lữ, nàng ta cũng có thể nhìn thấu tâm tư củaTang Bố Lữ.
Hắc Vũ quốc lớn như vậy, có quá nhiều chỗ để chơi, hà tất phải ở trong Hồng Cung này cả đời chứ.
Sách Khoa vinh nhậm tướng quân cấm quân mang theo một cây trâm ngọc đẹp đẽ được sản xuất từ Đại Ninh đến cầu kiến, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tẩm Sắc liền quỳ rạp xuống đất hận không thể hôn lên giày da của nàng ta. Công chúa điện hạ đã cho hắn ta tiền đồ, dường như hắn ta đã nhìn thấy lễ phục của đại tướng quân cấm quân treo ở trong phòng của mình.
"Công chúa điện hạ, mắt của người thật sự có thể nhìn thấy tương lai sao?"
"Không thể."
Tẩm Sắc nhận lấy cây trâm ngọc kia nhìn, đi đến trước gương bạc cài lên, nghiêng nghiêng đầu nhìn kỹ, cũng không cảm thấy quá đẹp, sau đó tùy tay ném vào hộp trang sức.
"Công chúa điện hạ, ta có một chuyện nghĩ mãi mà không rõ." Sách Khoa đứng lên hỏi: "Tại sao bệ hạ tín nhiệm đại tướng quân Tô Cái như vậy? Binh lực của cả nước đều thuộc quyền lão ta quản lý, nếu lão ta thật sự có dị tâm gì, bệ hạ làm sao tiết chế?"
"Quá độ."
Tẩm Sắc nhìn mình trong gương, cảm giác nếu sau lưng mình mọc ra một đôi cánh thì hẳn là rất đẹp, vậy thì có thể bay đi rồi.
"Quá độ?"
"Không có gì khác với người nhà hoàng hậu."
Tẩm Sắc đi đến bên giường nằm xuống, áo ngủ màu đỏ không che được cặp chân trắng nõn thon dài của nàng ta.
"Ta hiểu Tang Bố Lữ rất rõ, đệ đệ đáng yêu đó của ta à, từ nhỏ đã không phải là một người đơn thuần." Nàng ta nheo mắt: "Nếu ta đoán không sai, khi vị đại nguyên soái đầu tiên của đế quốc chúng ta kia rời khỏi Hồng Thành không lâu, bệ hạ của chúng ta sẽ vội vã gặp những người khác, ví dụ như một người trẻ tuổi có dã tâm đặc biệt lớn, đệ đệ của ta biết làm sao lợi dụng dã tâm của người khác nhất."
"Sáng sớm hôm nay Tô Cái đã rời khỏi đô thành, về Nam Viện chuẩn bị chiến tranh."
"Lão ta thật ngốc."
Tẩm Sắc nghĩ, nếu đánh xong trận chiến với Đại Ninh ấy, chẳng lẽ Tô Cái không nghĩ đến bản thân lão ta sẽ không còn giá trị tồn tại nữa? Nếu lão ta thông minh một chút thì sẽ luôn tạo không khí căng thẳng ở biên cương với Đại Ninh, làm cho Tang Bố Lữ không nắm rõ tình huống, nếu như vậy, Tang Bố Lữ sẽ cảm thấy nam cương không tách rời khỏi Tô Cái được. Nếu Tô Cái ác liệt hơn một chút, giết người mà Tang Bố Lữ muốn gặp thì càng hoàn mỹ hơn.
Đáng tiếc, Tô Cái không có ý nghĩ như vậy, lão ta chỉ cảm thấy mình quá vinh hạnh có thể nhận được sự tín nhiệm lớn lao của hãn hoàng bệ hạ, vui vẻ sẽ làm cho đầu óc của một người trở nên ngu xuẩn, huống hồ theo nàng ta thấy Tô Cái vốn đã ngu xuẩn. Đương nhiên, theo nàng ta thấy tuyệt đại bộ phận nam nhân trên thế giới này đều ngu xuẩn, ít nhất là cho đến bây giờ nàng ta vẫn chưa gặp được một gã nào nàng ta cho là thông minh, về phần đệ đệ của nàng ta, đó không phải là thông minh, đó là độc địa.
"Sau này tận lực đừng đến chỗ ta nữa." Tẩm Sắc hướng về phía Sách Khoa ngoắc ngón tay: "Nếu để Tang Bố Lữ biết ngươi từng hôn chân tỷ tỷ của hắn, mặc dù chỉ là hôn chân, nhưng bộ lễ phục tướng quân ngươi vừa mới mặc vào cũng sẽ bị lột xuống, còn da của ngươi nữa."
Sách Khoa sợ tới mức run lên, theo bản năng quay lại liếc nhìn phía ngoài cửa điện.
Điện Quang Minh.
Tang Bố Lữ uống một ngụm rượu mạnh bình phục lại tâm trạng của mình, y dùng thời gian một năm đã ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, mà hết thảy những điều này đều nằm trong dự liệu của y, mỗi một bước, mỗi một người, đều là y đã tính toán sẵn rồi.
"Liêu Sát Lang." Tang Bố Lữ nhìn tướng quân đế quốc trẻ tuổi trước mặt này: "Trẫm nghe nói đại tướng quân Tô Cái dường như đối với khanh có chút không tốt?"
"Đại tướng quân đối với thần coi như cũng không tệ."
Liêu Sát Lang thành thật trả lời, bởi vì y cũng không nắm rõ tâm tư của bệ hạ, không dám nói chuyện tùy tiện.
"Vậy khanh tòng quân lãnh binh tác chiến, là vì Tô Cái đối tốt với khanh, hay là vì đế quốc Hắc Vũ?"
"Vì đế quốc, vì bệ hạ." Liêu Sát Lang trả lời rất nhanh.
Tang Bố Lữ hài lòng gật gật đầu, chỉ vào thanh kiếm để trên bàn cách đó không xa: "Đó là bội kiếm của trẫm, từ hôm nay trở đi sẽ là của khanh. Thanh kiếm này không thể dùng để giết địch, thậm chí đừng dễ dàng rút ra, kiếm trẫm ban cho khanh là có vai trò lớn hơn nữa, nếu như, trẫm nói là nếu như có một ngày trong lòng đại tướng quân có suy nghĩ gì không tốt đối với trẫm, vậy thì..."
Liêu Sát Lang nhìn về phía thanh kiếm kia, trong ánh mắt lộ ra dã vọng và tham lam.
Tang Bố Lữ thích người trẻ như vậy, thích dục vọng không che giấu trong ánh mắt người trẻ tuổi kia.
"Đi đi, lấy nó đi." Tang Bố Lữ thản nhiên nói: "Xem ra khanh đã hiểu ý của trẫm."
Liêu Sát Lang đi qua cầm thanh kiếm kia lên nhìn, trên vỏ kiếm tinh xảo được khảm bảo thạch quý giá, thoạt nhìn kiếm giống như tinh hà, lấp lánh chói mắt.
"Khi nào thần có thể sử dụng thanh kiếm này?"
"Sau khi đánh xong trận chiến với Ninh quốc đi. Nếu đại tướng quân có thể tỉnh ngộ được mình đã già nên về nhà tu dưỡng, kiếm đó sẽ không cần phải rút ra khỏi vỏ, nếu như ông ta không thể tỉnh ngộ, khanh nên giúp ông ta tỉnh ngộ."
"Thần tuân chỉ." Liêu Sát Lang đứng thẳng người, đứng nghiêm hành lễ: "Thần nguyện vĩnh viễn đi theo bệ hạ."
"Trẫm tin tưởng lòng trung thành của khanh, nếu không cũng sẽ không ban kiếm cho khanh. Đế quốc có nhiều người trẻ tuổi ưu tú như vậy nhưng trẫm chỉ cảm thấy khanh có thể nhận trọng trách được, khanh đừng phụ sự kỳ vọng của trẫm đối với khanh. Nhưng có một việc khanh nên hiểu, trước trận chiến với Ninh quốc khanh nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của đại tướng quân vô điều kiện, trẫm không hy vọng sau khi cho khanh một lời hứa sớm, dã tâm sẽ làm phai nhạt lòng trung thành của khanh đối với đế quốc, đối với trẫm."
"Thần sẽ không quên lời dạy bảo của bệ hạ." Liêu Sát Lang cúi đầu: "Trước trận chiến với Ninh quốc, thần nhất định sẽ là thanh đao sắc bén nhất trong tay đại tướng quân."
"Là đao của trẫm." Tang Bố Lữ cười cười: "Đi hưởng thụ đi. Trẫm đã chuẩn bị cho khanh một tòa trang viên ở trong đô thành, chỗ đó có tất cả những thứ khanh có thể hưởng thụ, chỉ cần khanh muốn có gì thì đều sẽ có. Trẫm cho khanh năm ngày nghỉ, năm ngày sau khanh trở lại Nam Viện. Để thể hiện sự tôn kính đối với đại tướng quân, ngày mai trẫm sẽ quở trách khanh trước mặt mọi người, và còn giáng quân chức của khanh, nếu đại tướng quân thông minh, sẽ lại để khanh được thăng chức lên."
Y khoát tay: "Đi đi."
Liêu Sát Lang cúi lạy, xoay người rời đi, trong một khắc xoay người đi, ý cười trên khóe miệng đã không còn kiềm chế được nữa.
"Nam Viện đại tướng quân tương lai của trẫm." Tiếng của Tang Bố Lữ lại truyền đến từ sau lưng y: "Đừng phụ trẫm."
"Thần, định không phụ lòng."
Tẩm cung trưởng công chúa.
Tẩm Sắc liếc nhìn Sách Khoa đã sắp vỡ mật, lắc lắc đầu: "Thật không biết trên thế giới này có dũng sĩ thật sự hay không, ngươi đi đi, ta đã mất hứng thú với ngươi rồi... Thật muốn lên chiến trường nam cương xem thử, có lẽ dũng sĩ mà ta thích sẽ xuất hiện ở trên chiến trường."
Sách Khoa bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ, nếu hắn ta giúp công chúa thoát ly hoàng cung, sau đó giữa đường lại tìm cơ hội giết chết công chúa, như vậy thì sẽ không còn người nào biết chuyện giữa hắn ta và công chúa nữa. Tuy rằng cũng không có phát sinh chuyện thực chất thực sự gì, công chúa luôn quyến rũ hắn ta, khen bản lĩnh tán tỉnh của hắn ta tốt, nhưng lại không chịu để cho hắn ta thật sự đạt được. Nếu đã không có được công chúa thì hắn ta càng không muốn mất đi tất cả những thứ vừa mới có được, lễ phục tướng quân cấm quân trên người đẹp như vậy, hắn ta không nỡ để bị người khác lột xuống.
Bản thân công chúa cũng từng nói, bệ hạ kiêng kị nàng ta, cho nên mới không cho phép nàng ta đi, có lẽ nếu công chúa chết rồi bệ hạ cũng sẽ vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Sách Khoa quỳ xuống: "Ta biết công chúa điện hạ đã thất vọng về ta, ta rất đau lòng, nhưng ta vẫn muốn giúp trợ công chúa, nếu sau này không thể gặp công chúa điện hạ nữa, ta hy vọng thời gian cuối cùng có thể thỏa mãn một nguyện vọng của công chúa, cho dù là liều mạng ta cũng phải giúp công chúa hoàn thành."
"Ồ." Tẩm Sắc ngồi dậy nhìn Sách Khoa, trong ánh mắt có chút dí dỏm: "Như vậy à, vậy thì ngươi giúp ta giết Tang Bố Lữ."
Sách Khoa sợ tới mức run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Điện hạ, người... đừng nói đùa nữa."
Tẩm Sắc cười cười: "Nếu ngươi đã không dám, vậy thì giúp ta chạy trốn đi."
Ánh mắt Sách Khoa sáng lên: "Nhưng mà, quá khó."
"Ta biết ngươi sẽ có cách." Tẩm Sắc lại nằm xuống: "Ta chờ tin tức tốt ngươi đem đến cho ta."
Sách Khoa cúi đầu, khóe miệng đều là ý cười: "Ta sẽ bài tốt tất cả cho công chúa an."
Tẩm Sắc nhìn tấm màn đẹp đẽ trên đỉnh đầu: "Đúng vậy, ta tin tưởng ngươi."
Đợi Sách Khoa rời khỏi cung điện, Tẩm Sắc lầm bầm nói: "Nếu không phải Tang Bố Lữ phái ngươi đến giám sát ta, ta làm sao lại để ý đến kẻ ngu xuẩn như ngươi... Ta không có nhìn lầm ngươi, đối với nữ nhân, lòng ngươi thật sự cũng ngoan độc."
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa vận chuyển rác trong cung chạy ra khỏi hoàng cung, Sách Khoa đích thân đóng giả thành phu xe, hắn ta mở to mắt nhìn công chúa chui vào trong xe ngựa mới an tâm. Bệ hạ bảo hắn ta trông chừng công chúa, ai sẽ ngờ được hắn ta trộm công chúa ra ngoài? Hắn ta chỉ dẫn theo bốn gã thân tín, tâm phúc được hắn ta tin tưởng tuyệt đối. Sau khi ra khỏi Hồng Thành bọn họ sẽ giết chết công chúa, sau đó hắn ta sẽ đi gặp bệ hạ, cứ nói là bốn người kia bị công chúa dụ dỗ giúp công chúa chạy trốn, bị hắn ta phát hiện, sau đó đuổi theo, kết quả bốn người kia lại nhẫn tâm sát hại công chúa.
Kế hoạch thật hoàn mỹ.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Hồng Cung, dường như tất cả đều rất thuận lợi, cũng không bị kiểm tra, bởi vì đó thật sự chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường không có gì lạ.
Xe ngựa ra khỏi cổng thành trước hoàng hôn, đây là lúc thủ quân cổng thành tinh thần mỏi mệt nhất chỉ mong ngóng trở về nghỉ ngơi, cho nên cũng là lúc kiểm tra lơi lỏng nhất. Sách Khoa tính toán rất chu đáo, xe ngựa dễ dàng ra khỏi thành, đi mãi cho đến chỗ trống trải không người cách đô thành mười dặm mới dừng lại.
Sách Khoa mở xe ngựa ra, một mùi hôi thối luồn ra, trưởng công chúa điện hạ cao quý kia nấp ở ngay bên trong đống rác hôi thối khó ngửi này, trên người công chúa bẩn thỉu, nhưng nhìn có vẻ vẫn đầy khí chất cao cao tại thượng.
"Đến nơi rồi sao?" Nàng ta hỏi.
Sách Khoa cúi đầu: "Đúng vậy điện hạ, đây là nơi quy túc thần chuẩn bị cho người."
Hắn ta giơ tay lên chỉ chỉ bốn phía: "Phong cảnh rất đẹp, là thần đích thân chọn lựa. Ở đây công chúa có thể ngắm đô thành từ xa, nếu nhớ thì ngắm nhiều một chút, thần cũng sẽ ở trong đô thành nhớ điện hạ."
Hắn ta chỉ chỉ Tẩm Sắc: "Động thủ!"
Phập một tiếng.
Thân binh bên cạnh hắn ta một đao đâm vào lưng hắn ta, đao hung hãn xoay vài vòng trong thân thể hắn ta, máu phun ra từng đợt từng đợt, giống như suối tuôn chảy.
Một người thân binh đỡ Tẩm Sắc từ trên xe ngựa xuống, Tẩm Sắc đi đến trước mặt Sách Khoa nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ đáng tiếc: "Thật ra bản lĩnh của ngươi cũng kém xa khuôn mặt của ngươi, ngươi hiểu ý của ta, ta cảm thấy ngón chân mình bị một con chó liếm vào, ghê tởm đến mức không ngủ được."
Nàng ta lui về phía sau hai bước, giơ tay ra, thân binh đưa đao cho nàng ta.
Tẩm Sắc cầm loan đao xoay ra một hoa đao đẹp đẽ, sau đó một đao đâm vào ngực Sách Khoa: "Ở đây phong cảnh không tệ, có thể ngắm nhìn đô thành từ xa, nếu nhớ thì ngắm nhìn nhiều một chút, nhưng ta sẽ không nhớ ngươi."
Đao rút ra, Sách Khoa ngã trên mặt đất.
Tẩm Sắc nhìn chung quanh: "Các ngươi sẽ không có không chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái cho ta chứ?"
Một tên thân binh trong số đó cúi đầu: "Đã chuẩn bị xong cho điện hạ."
Hắn ta huýt sáo, một đội kỵ binh và một chiếc xe ngựa đi ra từ trong rừng cây cách đây không xa, Tẩm Sắc ném đao cho thân binh, bước lên xe ngựa, dường như cũng cực kỳ chán ghét mùi hôi trên người mình.
"Đi nam cương."
Tẩm Sắc cười, có một cảm giác như mình đã mọc cánh, bầu trời cao như vậy, muốn bay xa bao nhiêu thì bay xa bấy nhiêu.
"Chỗ nào nam cương?" Bọn thủ hạ hỏi.
"Tướng quân Vũ Cát thành Cách Để nam cương là người của ta, cứ qua bên đó trước đi. Đường đi quá xa, chúng ta phải nhanh một chút, trước khi Tang Bố Lữ bệ hạ vĩ đại phát hiện thì tốt nhất có thể đi đến nơi không nhìn thấy Hồng Thành, như vậy Hồng Thành cũng sẽ không nhìn thấy ta."
Tẩm Sắc dùng khăn lông ướt đã chuẩn bị sẵn trong xe ngựa lau người, thay một bộ y phục đẹp, tựa vào xe ngựa rót một chén rượu cho mình.
"Có lẽ thật sự có thể gặp được dũng sĩ thì sao?"
Đối diện thành Cách Để, là Tức Phong Khẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận