Trường Ninh Đế Quân

Chương 1555: Cơ hội tiếp cận

Đồ Thác Hải bọn họ đi theo hướng đường thuỷ sông Nam Bình, trên đường đi khá là cẩn thận. Y không to gan giống đệ đệ của mình, y dẫn người đi đường nhỏ hoặc là đi xuyên qua bãi đất hoang, trên đường đến sông Nam Bình dựa vào những thứ tìm được như thỏ hoang để ăn.
"Ta đã phạm một sai lầm."
Trong bụi cỏ lau ở bờ sông, Đồ Thác Hải sắc mặt khó coi muốn chết, y đã phát hiện vấn đề nằm ở đâu.
"Ninh quốc không có ăn mày."
Đồ Thác Hải ngồi ở đó, đưa tay bẻ gãy một cây cỏ lau, dùng sức tách đoạn từng chút từng chút một. Vết đứt của thân cỏ lau rất sắc, cứa qua ngón tay của Đồ Thác Hải nhưng y giống như không có một chút cảm giác nào.
"Có thể Cách Lăng đã xảy ra chuyện rồi."
Đồ Thác Hải nhìn về phía thủ hạ: "Đừng ai ra ngoài, đến buổi tối hãy ra, trộm một ít y phục."
"Vâng."
Cả đám người cúi đầu lên tiếng nhưng không ai nói thêm gì. Bọn họ mang theo lý tưởng hào hùng đến đây, cho là bọn họ là có thể bẩy được chiếc đòn bẩy vận mệnh của hai siêu cường quốc, cho dù là lúc vượt qua Bạch Sơn cũng không cảm thấy nguy hiểm có gì đáng sợ. Khi đó bọn họ nghĩ chỉ cần qua Bạch Sơn là nhiệm vụ coi như đã hoàn thành hơn phân nửa.
Nhưng mà sau khi đến mới hiểu được cũng chỉ là qua được đây, còn chưa tới Kinh Kỳ đạo, đội ngũ của bọn họ đã hao tổn phần lớn rồi.
Hai đội ngũ của Cách Lăng và Di Lương Cách đều có thể đã gặp chuyện không may, bây giờ còn lại mười một mười hai người này, bọn họ thì có thể làm cái gì.
Một thủ hạ khuyên nhủ: "Đại nhân, bây giờ chúng ta trở về chắc vẫn còn kịp."
"Không trở về được."
Đồ Thác Hải ngồi ở đó, trong ánh mắt tràn ngập bi thương.
"Sau khi chúng ta trở về phải ăn nói như thế nào với đại vương? Nói Cách Lăng và Di Lương Cách đều đã tận trung vì nước, còn chúng ta trở về vì sợ chết ư? Đây không chỉ là chuyện vinh nhục của cá nhân chúng ta, còn dính dáng đến sinh tử."
Y nhìn về phía thủ hạ giải thích: "Chúng ta không công mà lui trở lại biên thành hồ Lạc Già, một khi tin tức này truyền bá ra ngoài, quân tâm sẽ bị ảnh hưởng lớn. Vốn dĩ sĩ khí đại quân đã không cao, giờ lại gặp khó khăn nữa thì đại chiến đâu còn có phần thắng gì."
Y nói giọng điệu rất trầm thấp: "Chúng ta đều sẽ chết ở đây, sợ rằng chúng ta không thể tiếp tục đi hoàn thành sứ mạng của chúng ta, chúng ta cũng không thể còn sống để trở về. Chúng ta không quay về, người nhà còn có một chút mong đợi, chúng ta trở về, bọn họ mới thật sự tuyệt vọng."
Y nằm ngửa về phía: "Ngủ đi, buổi tối đi trộm một ít y phục về. Còn có... mọi người cạo hết râu đi, không được để lại một cọng, râu của chúng ta rất dễ bán đứng thân phận của chúng ta."
Mười mấy người ẩn nấp ở ngay trong bụi cỏ lau một ngày, trước giờ bọn họ đều không dám đi vào ban ngày, đều là ban ngày tìm chỗ ngủ buổi tối lại đi. Sau khi ngủ đến buổi tối bọn họ ra ngoài, đi ở bờ sông một lúc lâu, trộm một ít y phục trở lại rồi thay ra.
Dù vậy thì vẫn không dám đi vào ban ngày, lại co rúc ở trong bụi cỏ lau cả ngày, đến buổi tối ra ngoài men theo bờ sông đi thẳng hướng tây. Bản đồ bọn họ viết hơi nguệch ngoạc, nhưng dù gì thì phương hướng đại khái cũng sẽ không sai.
Ở phía sau cách bọn họ khoảng bảy tám dặm, Di Lương Cách và người của hắn ta cũng hành động như thế, ban ngày ngủ buổi tối đi, không dám đi quan đạo mà chỉ dám đi đường nhỏ hoặc khu hoang vắng, dù sao chỉ cần đi thẳng là được.
Bọn họ cũng là đi đến giữa đường thì kịp phản ứng , nhưng không liên lạc được với hai đội ngũ khác, bọn họ tưởng là người của Đồ Thác Hải và Cách Lăng đều đã bị diệt toàn quân rồi.
Cứ ngày ngủ đêm đi như vậy mà bọn họ lại đến Kinh Kỳ đạo, trên đường đi lấy trộm y phục, lấy trộm thức ăn mà lại có thể đến đây, đây đã là một kỳ tích rồi. Điều này phải cảm ơn Kinh Kỳ đạo Đại Ninh đất đai bằng phẳng, cho dù không đi quan đạo, cho dù chỉ đi trên vùng đất hoang cũng có thể dễ dàng đi về phía trước. Sau khi bọn họ vào Kinh Kỳ đạo liền thay đổi sách lược, tìm đến một thương đội từ thảo nguyên đến. Giữa người thảo nguyên và người thảo nguyên trời sinh đã có sự thân cận, bọn họ nói mình cũng là thương đội, kết quả thuyền bị chìm, tất cả hàng hóa đều bị mất, cũng may trên người còn có bằng chứng ghi lại, nhưng không có tiền, không có thức ăn, bọn họ muốn về nhà cũng khó khăn.
Nói hết nước bọt thì người của thương đội này thu giữ bọn họ, cho bọn họ phụ giúp trông coi đội xe, cho ăn một ngày ba bữa, những thứ khác thì không cho.
Cũng trùng hợp, đội ngũ này đang đi huyện An Thành.
Đồ Thác Hải bọn họ vào huyện An Thành thì phát hiện ở đây khắp nơi đều có kho hàng lớn, không chỉ là thương đội từ các nơi trên Đại Ninh đến Kinh Kỳ đạo phải tập kết ở đây, ngay cả thương đội nước ngoài tới Đại Ninh cũng phải đến bên này.
Bọn họ phải tới kho hàng của mấy huyện Kinh Kỳ đạo này kiểm tra và kiểm kê, sau khi kiểm chứng mới có thể xác định bọn họ có thể vào thành Trường An hay không.
Sau khi vào huyện An Thành, Đồ Thác Hải bọn họ liền cáo từ, thủ lĩnh của thương đội kia là một lão nhân thiện tâm trên thảo nguyên, còn cho bọn họ một số lộ phí và một chút lương khô, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để bọn họ đi về thảo nguyên.
Đám người Đồ Thác Hải cảm ơn rối rít nhưng không rời khỏi huyện An Thành. Bọn họ đã nghe ngóng được vị phế thái tử Lý Trường Trạch của Đại Ninh kia đang sống ở đây, đối với bọn họ mà nói đây quả thực là không phí công cực khổ đến đây.
Lý Trường Trạch giống như trước kia, mang một cái bàn gỗ nhỏ có thể gấp lại được đến chỗ đông người, ngồi ở trong chợ chờ có mối làm ăn đến.
Hiện giờ trong huyện An Thành có rất nhiều người biết thân phận của gã ta, chữ của gã ta bán cũng khá tốt. Dù sao cũng là hoàng tử mà, rất nhiều người đều cảm thấy chữ của gã ta vẫn còn có chút giá trị sưu tầm.
Nhất là những thương đội ở bên ngoài Đại Ninh, sau khi bọn họ biết được thân phận của Lý Trường Trạch đều muốn đến xin mấy chữ, mang về nhà có thể đem khoe, và còn có thể bán được giá tốt.
Lúc đầu Lý Trường Trạch đến huyện An Thành cuộc sống rất gian khổ, sau đó mỗi ngày ra ngoài bán hai ba canh giờ, một ngày là có thể kiếm được mấy lượng bạc, nhiều lúc có thể kiếm mấy chục lượng, cuộc sống càng ngày càng thoải mái.
Một lượng bạc là đủ cho một hộ bách tính phổ thông sống gần một tháng, gã ta một ngày kiếm mấy lượng, mấy chục lượng, đã bước vào thế giới của người khá giả rồi.
Nhưng gã ta nhớ lời dặn của Tiết Hoa Y, tuyệt đối sẽ không trương dương, mỗi ngày tìm một quán ăn nhỏ ăn cơm, ăn uống đơn giản, thông thường đều là hai món ăn một bát cơm, cách bốn năm ngày thật sự không nhịn được thì đi thanh lâu một lần, tìm những chỗ không quá xa hoa, một lần tiêu dăm ba lượng bạc cũng đủ.
Hơn nữa còn là bởi vì thân phận của gã ta, các cô nương trong thanh lâu đối với gã ta cũng không tệ, cảm thấy thân phận của gã ta đặc biệt, còn săn sóc nhiều hơn nữa.
Trong thanh lâu gã ta thường đến có một cô nương tên là Dư Mộng Điệp khá là ưu ái gã ta, lâu dần còn tự tay may mấy bộ y phục cho Lý Trường Trạch.
Lý Trường Trạch không sợ những chuyện này. Tiết Hoa Y từng nói không thể không có mấy tỳ vết nhỏ như thế này. Nếu không có một chút tỳ vết nào thì hoàng đế tuyệt đối không tin. Con trai ông ta là người như thế nào, chẳng lẽ hoàng đế không rõ?
Chuyện thế này đương nhiên không giấu được người khác, trong huyện An Thành có không ít người theo dõi Lý Trường Trạch, nhất cử nhất động của gã ta thường cách một khoảng thời gian sẽ được báo về Trường An.
Đương nhiên hoàng đế biết chuyện cách một thời gian gã ta sẽ đi thanh lâu. Đúng là như vậy, hoàng đế cảm thấy Lý Trường Trạch đã yên phận.
Không thể không nói, khả năng phỏng đoán lòng người của Tiết Hoa Y đã đến cảnh giới nhất định. Nếu giờ khắc này Lý Trường Trạch tồn tại giống như một đóa hoa sen trắng, giữ mình trong sạch, như vậy thì lòng cảnh giác của hoàng đế đối với Lý Trường Trạch nhất định càng ngày càng mạnh.
Sau giờ ngọ, Lý Trường Trạch vẫn đến quán cơm nhỏ đó ăn cơm trưa như thường lệ, một đĩa đậu hũ bình thường, một đĩa ớt xanh thịt băm, một bát cơm, một ấm trà hoa rẻ nhất, như vậy cũng rất thỏa mãn.
Sau khi ăn xong gã ta trở lại chợ, bày bàn nhỏ ra chờ khách đến. Gã ta vừa mới ngồi xuống, cô nương tên Dư Mộng Điệp ở thanh lâu kia dẫn theo một nha hoàn chậm rãi đi đến. Nha hoàn cầm ô che nắng cho Dư Mộng Điệp, mà trong tay Dư Mộng Điệp thì xách một hộp cơm.
"Lý công tử."
Dư Mộng Điệp nhìn thấy Lý Trường Trạch liền hơi đỏ mặt lên, hơi cúi người vái lạy, Lý Trường Trạch vội vàng đứng dậy đáp lễ, thoạt nhìn hào hoa phong nhã lại diện mạo bất phàm. Với vẻ ngoài của gã ta, với học thức phẩm vị của gã ta, muốn làm cho tiểu cô nương cảm thấy gã ta không tồi không phải là chuyện khó.
Dư Mộng Điệp đặt hộp cơm lên bàn rồi khẽ nói: "Buổi sáng rảnh rỗi nên nấu cho công tử chút chè tuyết lê đường phèn. Thời tiết càng ngày càng nóng, công tử ở đây phơi nắng không tốt, khát nước thì uống một chút."
Lý Trường Trạch vội vàng chắp tay cúi người nói: "Đa tạ cô nương."
Trong lòng gã ta lại cảm thấy Dư Mộng Điệp này rất không tệ, người đẹp và còn từng học hành một chút, không có vẻ thô bỉ. Quan trọng nhất là tú bà của thanh lâu đó biết làm người, biết gã ta và Dư Mộng Điệp lui tới nhiều liền chủ động yêu cầu Dư Mộng Điệp đừng tiếp khách nào khác nữa.
Dư Mộng Điệp này nói ra thì là người Lâm Việt. Khi Lâm Việt diệt quốc thì nàng ta mới khoảng mười tuổi, gia cảnh không tệ, phụ thân là một tướng quân, mẫu thân là tiểu thư khuê các, nhưng sau khi Lâm Việt diệt quốc, phụ thân nàng ta chết trận, mẫu thân ốm chết.
Lúc đầu sự thống trị của Đại Ninh đối với người Lâm Việt cũng không khắc nghiệt, và cũng không truy cứu những quân nhân Lâm Việt quốc chết trong giao chiến với quân Ninh, nhưng Đại Ninh không làm khó bọn họ, người Lâm Việt sẽ làm khó bọn họ.
Đối thủ trước đây của phụ thân Dư Mộng Điệp đã đầu hàng Đại Ninh, sau khi biết phụ thân nàng ta chết trận vẫn muốn chiếm lấy nàng ta, mẫu thân nàng ta và gia nô đưa nàng ta chạy trốn lên hướng bắc, lúc đi đến Kinh Kỳ đạo thì mẫu thân ốm chết, gia nô lại già, đã không còn kế sinh nhai nào nữa.
Cho nên nàng ta bất đắc dĩ vào thanh lâu, lúc mới đầu là chỉ là ca hát chứ không bán thân, năm rộng tháng dài, mưa dầm thấm đất, nàng ta cũng dần dần chấp nhận cuộc sống như vậy.
"Lý công tử, đã ba ngày không đến chỗ nô gia, đêm nay..."
"Đêm nay không được."
Lý Trường Trạch nói: "Đêm nay uống rượu cùng dịch thừa đại nhân của quan dịch trạm, còn phải chơi cờ với nhau, cho nên..."
Vẻ mặt Dư Mộng Điệp hơi chán nản nhưng vẫn cười nói: "Không sao, công tử rảnh rỗi thì đến."
"Ngày mai."
Lý Trường Trạch nói: "Ngày mai ta sẽ đến."
Dư Mộng Điệp vui mừng, vội vàng cúi người vái lạy: "Vậy nô gia trở về chờ công tử."
Lý Trường Trạch thấy nàng ta muốn đi, không nhịn được liền gọi một tiếng: "Đợi đã."
Dư Mộng Điệp hỏi: "Công tử còn có chuyện gì sao?"
Lý Trường Trạch im lặng một lát rồi nói: "Nàng cũng biết ta là tội nhân cho nên vốn không nên có yêu cầu xa vời, nhưng quả thật vừa gặp đã thương cô nương... Nếu cô nương không chê thân phận của ta, thì, thì ta cố gắng hơn một chút, tích lũy đủ bạc sẽ chuộc thân cho nàng, nàng có, nàng có bằng lòng không..."
"Thiếp bằng lòng!"
Dư Mộng Điệp lập tức gật đầu, mắt sáng lấp lánh.
"Thiếp nguyện theo công tử về nhà, bất kể là ở lại huyện An Thành hay đi nơi nào, thiếp đều bằng lòng đi theo bên cạnh công tử."
Nàng ta cầm tay Lý Trường Trạch nói: "Nhiều năm nay ta cũng tự tích lũy một chút tiền riêng, nếu công tử còn thiếu một chút, có thể lấy từ chỗ ta..."
Lý Trường Trạch khoát tay: "Không cần, sao có thể dùng tiền của nàng được."
Xa xa, Đồ Thác Hải nhìn cảnh này, quay đầu lại nhìn về phía thủ hạ căn dặn: "Mau chóng đi chuẩn bị tiền, bất kể dùng cách gì, muốn tiếp cận Lý Trường Trạch thì phải làm chuyện này."
Thủ hạ lên tiếng: "Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận