Trường Ninh Đế Quân

Chương 1258: Dã vọng

Sau khi Thẩm Lãnh nói xong câu kia hắn là người của Đao Binh, Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm bọn họ liền hiểu ngay, một cái tên đồng thời xuất hiện trong đầu mỗi người.
Đông cương Đao Binh đại tướng quân Bùi Đình Sơn.
Vị đại tướng quân truyền kỳ mấy chục năm đó đã dùng giọt máu cuối cùng của mình trên chiến trường bắc chinh.
Trận chiến đó Đại Ninh lấy được mấy ngàn dặm cương vực của Hắc Vũ, nhưng cũng mất đi một vị đại tướng quân vô cùng quan trọng đối với Đại Ninh.
Lần này, đội ngũ nào cũng có thể không chọn người ra, duy chỉ có Đao Binh không thể không chọn người ra.
Xế chiều.
Trong đại trướng ngập tràn mùi khoai nướng. Một trong những thực phẩm thường thấy nhất vào mùa đông ở bắc cương chính là khoai lang, thứ này để trong hầm ngầm có thể tích trữ được rất lâu, mà trong tất cả những thực phẩm có thể nướng, mùi thơm của khoai nướng cực kỳ nồng đậm, đương nhiên là chỉ mùi thơm. Nếu muốn nói tất cả những thứ có thể nướng, nặng mùi nhất không có gì qua được sầu riêng nướng.
Nghe nói mùi vị đó có thể khiến cả một thôn có ý nghĩ muốn chuyển nhà.
Thẩm Lãnh đưa cho Tạ Tây Thành một củ khoai lang nướng, Tạ Tây Thành lắc đầu: "Không phải là không thích, cũng không phải là không muốn ăn, bụng dạ không tốt, ăn thứ này vào ta có thể đánh rắm cả đêm."
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Tìm ngươi đến chỉ là muốn nói cho ngươi biết, người sẽ tham gia tỷ thí bên chúng ta, chỉ có hai người chúng ta. Những người khác đều là người trẻ tuổi do đại tướng quân Võ Tân Vũ chọn lựa từ các quân."
Tạ Tây Thành: "Cảm ơn sự công nhận của quân đội Đại Ninh chúng ta, ta cũng cảm thấy ta vẫn là một người trẻ tuổi."
Thẩm Lãnh: "Nghe ngươi nói câu này, ta biết ngay giữ ngươi lại là đúng."
Tạ Tây Thành cười nói: "Bầu không khí ở bên đại tướng quân quả thật và không giống bên đông cương lắm, bên Đao Binh toàn là người nghiêm túc."
Thẩm Lãnh: "Đổi lại từ khác."
Tạ Tây Thành: "Người của bên đại tướng quân ngài đều không quá nghiêm túc."
Thẩm Lãnh thở dài: "Dùng câu trước đi... Tuy rằng ta giữ ngươi lại nhưng trước khi điều lệnh chính thức được đưa đến Đao Binh, ngươi vẫn có thân phận đại diện cho Đao Binh, các quân đều có người xuất chiến. Đánh Hắc Vũ, bất kể là trên chiến trường hay trên lôi đài, Bùi đại tướng quân đã từng nói, Đao Binh vĩnh viễn sẽ không tụt lại phía sau người khác..."
Tạ Tây Thành gật đầu: "Ta biết."
Gã thò tay ra: "Hay là cho ta một củ khoai nướng đi."
Thẩm Lãnh: "Tại sao?"
Tạ Tây Thành: "Hoặc là ngài đừng ăn trước mặt ta."
Thẩm Lãnh: "Dựa vào cái gì?"
Tạ Tây Thành: "Vậy ngài cho ta đi."
Thẩm Lãnh: "Tại sao?"
Tạ Tây Thành: "Vậy thì ngài đừng ăn nữa."
Thẩm Lãnh: "Dựa vào cái gì?"
Tạ Tây Thành đứng dậy: "Ta định xin điều về Đao Binh..."
Thẩm Lãnh ném cho gã một củ khoai nướng, cười cười, một lát sau sắc mặt từ từ nghiêm túc lại: "Thật ra ta muốn nói với ngươi, trong trận đấu võ nếu gặp phải đối thủ mà ngươi không đánh lại, trốn cũng không mất mặt, Đại Ninh không phải là không cho phép thất bại."
Tạ Tây Thành cắn một miếng khoai lang, thỏa mãn.
"Biết rồi."
Gã vừa gặm khoai nướng vừa đi ra ngoài: "Nhưng mà lỡ như từ đầu tới cuối cũng không có đối thủ của ta thì sao?"
Cùng lúc đó, thành Tu Du.
Tâm Phụng Nguyệt ngồi trên ghế ngẩn người nhìn ly rượu trước mặt, không một ai biết giờ khắc này lão ta đang nghĩ gì, lại càng không dám hỏi, cho nên những người ngồi chung quanh đều yên tĩnh, chờ hãn hoàng mới của đế quốc Hắc Vũ phục hồi tinh thần.
Hồi lâu sau, Tâm Phụng Nguyệt đột nhiên khoát tay: "Đều về hết đi, Thanh Thụ và Thiết Nhan ở lại, những người khác đều sẽ đi chuẩn bị."
Ngoại trừ hai người kia ra, tất cả những người khác đều lập tức đứng dậy khom người cúi đầu, sau đó khom người lui ra ngoài.
Tâm Phụng Nguyệt nhìn về phía Thanh Thụ: "Ta đã xem danh sách ngươi đưa lên, thấy tên của hai người Ca Vân Đạt và Bân Diệp trong đó."
Thanh Thụ cúi đầu: "Vâng, hai người này võ nghệ đều rất mạnh."
Tâm Phụng Nguyệt lại nhìn về phía Thiết Nhan: "Ngươi thấy thế nào?"
Thiết Nhan nói: "Hai người này bất kể như thế nào cũng có chút khó nói. Thần nghe nói khi đại tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ giao chiến cùng Thẩm Lãnh, đã bố trí hai người bọn họ ở ngoài trận, một người phụ trách cánh trái phối hợp tác chiến, một người phụ trách cánh phải phối hợp tác chiến, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, trận chiến đó hai cánh trái phải tất cả đều đã mất. Bân Diệp còn dẫn theo bại binh tấn công phòng tuyến bổn trận, cho nên mới dẫn đến việc quân Ninh thừa dịp xông vào."
Hắn ta nhìn về phía Tâm Phụng Nguyệt chắp tay nói: "Bệ hạ, thần cho rằng hai người này đều không thể dùng, cho dù là hai người bọn họ đều không có vấn đề thì cũng không thể dùng."
Tâm Phụng Nguyệt hỏi Thanh Thụ: "Ngươi thêm tên của hai người bọn họ vào, nói xem ngươi suy nghĩ như thế nào."
Thanh Thụ cúi người nói: "Bệ hạ, thần cho rằng chính vì hai người bọn họ khả năng có chút không ổn cho nên mới thêm hai người bọn họ vào. Thần hiểu xuất thân của Bân Diệp, là hảo hữu của thần, nhưng thần không thể tuỳ tiện bảo đảm điều gì. Xuất thân của Ca Vân Đạt rất tốt, có chứng cứ để tra, nhưng cũng không thể bảo đảm ngủ ngon."
Gã ta ngẩng đầu nhìn Tâm Phụng Nguyệt nghiêm túc nói: "Nếu bọn họ cố ý thua khi tỷ thí cùng người Ninh, vậy thì có thể chứng minh bọn họ quả thật có vấn đề, đây là cách duy nhất nghiệm chứng bọn họ có bất trung hay không."
Gã ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Thần biết, người phụ trách huấn luyện mật điệp của bên Ninh quốc tên là Diệp Vân Tán, người này cực kỳ đáng sợ. Thần đã cố ý hỏi thăm, lúc trước Ninh quốc diệt Lâm Việt, chính là vì Diệp Vân Tán lẻn vào Lâm Việt, tìm hiểu rõ ràng bố phòng quân sự, lúc Ninh quốc diệt Lâm Việt mới có thế như chẻ tre."
"Mà sau đó y lại lấy thân phận người Lâm Việt lẻn vào Hắc Vũ ta, thậm chí trở thành thân tín của tiền hãn hoàng Khoát Khả Địch Hoàn Liệt, thế nên bản đồ của Hắc Vũ cũng bị y gửi về cho Ninh quốc, mới có đại chiến bại trận sau đó... Chính bởi vì thần có chút tìm hiểu về Diệp Vân Tán cho nên xác định một chuyện."
Gã ta nhìn về phía Tâm Phụng Nguyệt nói: "Nếu Bân Diệp và Ca Vân Đạt thật sự là gian tế của người Ninh, nhưng người Ninh ở trong quân chưa chắc biết thân phận của bọn họ, ngay cả bản thân Diệp Vân Tán cũng chưa chắc đã biết. Bởi vì theo thần được biết, những mật điệp đó đều là liên hệ một tuyến, Diệp Vân Tán cũng không biết cụ thể là ai."
Thiết Nhan sực hiểu ra: "Để cho hai người bọn họ lên đài tỷ thí, nếu bọn họ cố ý không đánh thì chứng tỏ bọn họ là mật điệp của người Ninh, nếu bọn họ không cẩn thận bị người Ninh đánh chết, đối với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất gì."
Thanh Thụ gật đầu: "Phải."
Thiết Nhan cười cười nói: "Đại tướng quân, theo ta được biết Bân Diệp là huynh đệ kết nghĩa của ngươi."
"Trong lòng của ta chỉ quan tâm đến đế quốc Hắc Vũ."
Thanh Thụ nhìn về phía Thiết Nhan nói từng câu từng chữ: "Nếu đại tướng quân ngươi cảm thấy ta chọn người không đáng tin cậy, hoặc là ngươi cũng không tin ta, trước tiên có thể đừng vội suất quân đi đại doanh Nam Viện, có thể ở lại xem tỷ thí xong rồi hãy đi."
Thiết Nhan thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng rồi nói: "Ta đi đâu là bệ hạ sắp xếp, ngươi sắp xếp được?"
Tâm Phụng Nguyệt ho khan một tiếng: "Các ngươi chỉ biết cãi nhau... Ta nghe nói hai người Bân Diệp và Ca Vân Đạt đó mỗi lần cãi nhau đều sẽ chỉ trích đối phương là gian tế quân Ninh, nếu không thì hai người các ngươi cũng chỉ trích nhau?"
Thiết Nhan cúi người: "Thần biết sai rồi."
Tâm Phụng Nguyệt nói: "Sáng sớm ngày mai ngươi hãy suất quân đi, bên đại doanh Nam Viện cũng không thể luôn không có một người chủ sự. Sau khi đến hồ Lạc Già phải nhớ đừng xung đột quá mạnh với người Ninh. Nếu quân Ninh ở bên hồ Lạc Già lại tạo áp lực nữa, bên này cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."
Thiết Nhan vội vàng đứng lên nói: "Thần tuân chỉ, quân đội của thần đã sắp xếp thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi Nam Viện."
Tâm Phụng Nguyệt gật đầu: "Vậy thì cứ như thế đi, chuyện chọn người cứ quyết định theo danh sách của Thanh Thụ, ngày mai ngươi hãy đi... Ta phái người đi thương lượng với Võ Tân Vũ một chút, xem thử tỷ thí định ngày là khi nào, càng nhanh càng tốt."
Thanh Thụ nói: "Thần cứ cảm thấy người Ninh vẫn đang chờ cái gì đó."
Tâm Phụng Nguyệt nói: "Đi thúc giục, đừng để bọn họ đợi nữa ."
"Bệ hạ."
Thanh Thụ nói: "Nhưng quyền chủ động không nằm trong tay chúng ta. Người Ninh nói lúc nào ứng chiến thì chúng ta mới có thể dựng lôi đài này, đi thúc giục, người Ninh căn bản là sẽ không quan tâm."
Tâm Phụng Nguyệt im lặng một lát, thở dài rồi nói: "Vậy thì nói chuyện khác... Bộc Nguyệt có tin tức gì không?"
"Không có."
Thanh Thụ nói: "Phụng danh nghĩa của bệ hạ đã phái không ít người tìm kiếm ở chung quanh, không có tin tức gì."
Tâm Phụng Nguyệt hơi bực tức. Rốt cuộc Bộc Nguyệt này muốn làm gì, y thật sự tưởng là y có thể làm nên chuyện lớn gì?
Lão ta xua tay: "Hai người các ngươi cũng về đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Thanh Thụ và Thiết Nhan đồng thời đứng dậy thi lễ, sau đó đồng thời khom người rời đi. Thanh Thụ tùy tiện nói vài câu gì đó coi như là cáo biệt với Thiết Nhan, Thiết Nhan cũng chẳng muốn nói nhiều với gã ta. Sau khi tách ra, Thanh Thụ một mình về trong đại doanh của gã ta.
Đại doanh của gã ta là đại quân Nam Viện vừa mới điều từ Nam Viện tới, mà ở trung quân thì là Khất Liệt Quân vẫn có chiến lực cực kỳ đáng sợ đó.
Trước đó Thanh Thụ cũng chưa bao giờ nghĩ mình lại trở thành đại tướng quân của đại doanh Nam Viện nhanh như vậy. Đại tướng quân Tô Cái trước kia chính là mục tiêu trong lòng mỗi người trẻ tuổi trong quân đội Hắc Vũ, đó là một ngọn núi lớn.
Tạo Khất Liệt Quân trở thành đội ngũ đáng sợ có thể chống lại bắc cương trọng giáp thiết kỵ của Ninh quốc, khi Tô Cái ở vị trí đại tướng quân vẫn luôn chèn ép người Ninh, cho dù khi đó đối thủ của Tô Cái chính là bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê của Ninh quốc.
Sau khi quân Ninh bắc chinh, Khất Liệt Quân bị tổn thất một phần, bây giờ còn có khoảng ba vạn hai ngàn binh lực, nhưng không hề nghi ngờ gì, ba vạn hai ngàn người này ít nhất cũng có thể tùy tiện ấn đại quân sáu bảy vạn người kia của Thiết Nhan xuống sát đất.
Thanh Thụ vào lều lớn trung quân, một gã thân binh canh ở cửa cũng xoay người đi vào theo. Thanh Thụ vào trong sau đó tuỳ tiện tháo mũ sắt xuống ném qua một bên, quay đầu lại liếc mắt nhìn thân binh kia một cái: "Sư phụ ngươi vừa mới hỏi ngươi."
Thân binh đó lại chính là Bộc Nguyệt.
"Vậy đại tướng quân có nói cho ông ta biết ta ở ngay trong quân của ngươi không?"
Thanh Thụ ngồi xuống, liếc mắt nhìn Bộc Nguyệt một cái: "Lúc ngươi tìm đến ta, nói khi thời cơ đến sẽ cho ta lợi ích lớn nhất, sự kiên nhẫn của ta có hạn, ta sắp không đợi được thời cơ gì đó mà ngươi nói, cũng sắp không muốn biết lợi ích này rốt cuộc là gì rồi."
"Thật ra trong lòng đại tướng quân rất rõ ràng, cần gì phải hỏi ta?"
Bộc Nguyệt nói: "Đại tướng quân biết thật ra Tâm Phụng Nguyệt cũng không thật sự tín nhiệm ngươi, chỉ là lợi dụng ngươi mà thôi. Nếu ông ta thật sự để ý thì sẽ để ngươi lên lôi đài ư? Đại tướng quân giữ ta lại cũng là bởi vì ta hữu dụng, ta là người hiểu rõ Tâm Phụng Nguyệt nhất trên thế giới này."
Thanh Thụ thở ra một hơi: "Nếu không phải vậy, ngươi đã bị ta hạ lệnh loạn tiễn bắn chết từ lâu rồi. Kiếm kĩ của ngươi cao tới đâu cũng không cản được vạn tên cùng bắn một lúc. Đúng rồi... còn có một chuyện khiến ta rất tò mò, tại sao ngươi cứ phải vào quân doanh? Trước là vào đại doanh của Liêu Sát Lang, sau đó là tự mình tìm đến chỗ ta, ngươi đang trốn tránh cái gì?"
Bộc Nguyệt thầm chột dạ, không phải bởi vì bị Thanh Thụ nhìn thấu tâm tư nên mới căng thẳng, mà là chỉ cần nghĩ đến người Ninh kia là y liền căng thẳng. Trời đất rộng lớn này, chỉ có ở trong quân vạn thì y mới có thể cảm thấy an toàn.
"Bây giờ ngươi có thể nói rồi."
Thanh Thụ ép người về phía trước: "Bởi vì sự kiên nhẫn của ta đã sắp đến cực hạn."
Bộc Nguyệt im lặng một lát, quay lại khép kín rèm cửa lại rồi đi trở lại trước mặt Thanh Thụ, dùng giọng nói cực thấp: "Đại tướng quân, Hắc Vũ sắp loạn, ngươi bằng lòng giao vận mệnh cho người khác hay là nắm giữ trong tay mình? Bọn họ đều đã già, thời đại của bọn họ cũng đã qua rồi, tương lai sẽ là thiên hạ của người trẻ tuổi."
Y chỉ vào mình: "Ta hiểu rõ Tâm Phụng Nguyệt nhất, mà ngươi am hiểu việc lãnh quân nhất."
Tim của Thanh Thụ đập thình thịch: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Hắc Vũ không nên là Hắc Vũ già nua mục ruỗng, nên là trẻ trung hơn."
Bộc Nguyệt nói: "Ngươi biết trong lòng mình đang nghĩ gì đúng không, đại tướng quân?"
Thanh Thụ biết.
Bản thân gã ta vẫn luôn biết.
Trong lòng gã ta có dã vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận