Trường Ninh Đế Quân

Chương 420: Nơi này thật thích

So với nam cương thì thời tiết ở đông cương bốn mùa rõ rệt, tuy rằng cũng nằm ven biển nhưng bớt nóng bức một chút, đến mùa đông còn lạnh hơn Trường An, gió biển thổi vào có thể làm cho người ta hoài nghi cuộc đời.
Có người nói mùa đông ở bắc cương ra ngoài cửa đi tiểu phải mang gậy, vừa tiểu vừa gõ.
Người ở đông cương thì ha ha, mùa đông chúng ta ra ngoài đi tiểu phải mang khăn mặt, vừa tiểu vừa lau mặt.
Tuyết bắc cương, gió đông cương, đều khiến cho người ta không phán đoán được.
Thành Triêu Dương thẳng về hướng tây bắc không đến năm trăm dặm chính là Bột Hải quốc, thi thoảng cũng sẽ có đói hải tặc Bột Hải quốc đói mờ mắt đến nỗi bí quá hoá liều, điều khiển thuyền đến hải vực Đại Ninh cướp bóc, mười lần thì cả mười lần đều bị Đao Binh bắt buộc đá ném xuống biển.
Đông cương không có nhiều chiến thuyền, nhưng Đao Binh đánh ra uy danh, ai cũng biết đừng ngông cuồng ở Đại Ninh, dựa theo quy định của Đại Ninh, đó là có tiền để kiếm.
Lúc đầu Đại Ninh mở thành Triêu Dương còn có một số người đến từ hải ngoại nghĩ là mình lợi hại, sau đó Đao Binh dựng một hàng cọc gỗ ở cổng thành Triêu Dương, cố thể dọa chết người, không còn có người nào dám ngông cuồng nữa.
Cọc gỗ cũng không có gì, trên mặt cọc gỗ treo đầu người.
Lý Tiêu Nhiên đang đợi, đương nhiên y sẽ không thật sự muốn tách đông cương mà trị, cho dù Bùi Đình Sơn có điên cũng sẽ không đồng ý với y, đừng nói là vương, để cho Bùi Đình Sơn làm hoàng đế thì lão ta cũng không dám làm như vậy.
Lý Tiêu Nhiên biết mình thế đơn lực mỏng, biết bản thân không có người trợ giúp giống như năm đó vẫn là một đứa trẻ bị người ta đưa đến bên ngoài thành Trường An. Tín Vương cha y không thể giúp y được cái gì, lão già đó, nếu đến thành Triêu Dương chỉ sợ đi dạo hết ba mươi hai thanh lâu trên đường Định Hải còn nhanh hơn cả y nữa, một nửa thời gian còn lại đương nhiên là dạo thêm một lượt nữa.
Bùi Đình Sơn bất động thì thôi, động thì không phải là một đông cương có thể thuyết phục được lão ta.
Cho nên Lý Tiêu Nhiên không vội, y cũng không phải là thật sự ngu ngốc, chỉ là một chút biểu hiện ra ngoài bộ dạng ngu ngốc một chút, mới khiến cho Tuần Trực yên tâm lợi dụng y, mà nếu y không phải bị lợi dụng, còn có thể lợi dụng ai?
Thành Triêu Dương, phủ đại tướng quân.
Bùi Đình Sơn tóc đã bạc trắng hai tay để trần luyện đao, đến độ tuổi này của lão ta vẫn dám xưng đông cương vô địch, tất nhiên không phải dựa vào uy danh ngày xưa, cho đến bây giờ, dù là bát đao tướng mà lão ta dốc sức bồi dưỡng cũng vẫn không một ai là đối thủ của lão ta.
Người già, đao không già.
Mưu sĩ Lạc Thành ôm trường sam của Bùi Đình Sơn đứng ở một bên, đợi Bùi Đình Sơn chém xong ba mươi sáu cái cọc gỗ to bằng bắp chân ở trong viện thì lập tức bắt đầu vỗ tay, ông ta đã vỗ tay rất nhiều năm, tiết tấu thời gian nắm vững hơn bất cứ ai.
"Lạc tiên sinh muốn nói gì?"
Bùi Đình Sơn tiện tay ném trường đao ra, thân binh lập tức tiếp được. Đao của lão ta rất đặc biệt, chuôi đao nửa mét, thân đao một mét, thanh đao này nếu bổ ra, cho dù đối diện là thiết giáp kỵ binh cũng có thể nhân mã đều đứt đoạn, so với mạch đao của tây cương Trọng Giáp còn ác liệt hơn, sắc bén hơn, vô tình hơn.
Chiến binh của Đại Ninh quen dùng trực đao, duy chỉ có đông cương Đao Binh quen dùng hoàn thủ đao có độ cong, Đao Binh không phải Bùi Đình Sơn huấn luyện ra, Đại Ninh lập quốc không lâu đã có, nhưng Đao Binh khi ở trong tay Bùi Đình Sơn thanh danh vang dội hơn hẳn, chín ngàn Đao Binh vạn dặm đến Trường An, hành động vĩ đại đó, đến nay ai có thể so sánh?
Bùi Đình Sơn ương ngạnh, nhưng có tư cách ương ngạnh, ngôi vị hoàng đế của đương kim bệ hạ là lão ta một thanh đao ổn định, ngoài cổng thành Trường An, lão ta ôm đao ngồi ở đó bất động như núi, mới có giang sơn xã tắc hai mươi năm bất động như núi của bệ hạ hiện tại.
Không phải là không có người từng khuyên Bùi Đình Sơn thu liễm một chút, Bùi Đình Sơn chỉ hỏi lại một câu: "Với công lao của ta, tại sao thu liễm?"
Đông cương đại tướng quân không ương ngạnh, ai ương ngạnh?
Lạc Thành cúi đầu trả lời: "Người của bên kia mấy tháng nay luôn muốn gặp đại tướng quân một lần, hôm qua đã nhận đồ theo lời dặn của đại tướng quân, đại tướng quân cũng đã gặp người một lần, nhưng đó tất nhiên không phải người quan trọng, chỉ là một con rối, thuộc hạ nghĩ, đại tướng quân có cần gặp người thật hay không?"
"Đám ô hợp." Bùi Đình Sơn hừ một tiếng: "Tiền cho bao nhiêu đều nhận bấy nhiêu, cái khác thì thôi, chút tiền đố cũng chỉ đủ để ta mắt nhắm mắt mở, còn muốn như thế nào? Về phần gặp cái gọi là người thật người giả, ta không có hứng thú, bọn họ cũng không đủ tư cách."
Bùi Đình Sơn khoác áo: "So với đám người tiểu nhân này, ta càng thấy hứng thú hơn là Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An."
Lúc nói câu này, trong lời nói có mũi đao.
Lạc Thành nói: "Bệ hạ cố ý tách thủy sư ra, chính là muốn để cho đại tướng quân biết đừng động đến Thẩm Lãnh đó. Có tin đồn nói Thẩm Lãnh là con của bệ hạ bị người ta đánh cắp năm đó, chỉ là tin đồn này vẫn chưa thể xác định thật giả, nếu như là thật, đại tướng quân quả thật cũng không thể tuỳ tiện động đến hắn."
"Con của bệ hạ bị đánh cắp?" Bùi Đình Sơn trầm mặc một lát: "Hắn phải, chẳng lẽ Mạnh Trường An cũng phải?"
Lão ta đi sang một bên rửa mặt, trên bàn bên cạnh để các loại thịt. Ở đông cương ai cũng biết Bùi đại tướng quân thích ăn thịt, thịt gì cũng thích ăn, lúc lão ta luyện công phải để thịt ở bên cạnh, lão ta chưa bao giờ ăn mì cũng không ăn cơm, mỗi bữa ăn chỉ ăn thịt.
Gắp một miếng thịt chín nhét vào miệng, Bùi Đình Sơn hỏi Lạc Thành: "Chắc ngươi biết, tại sao bệ hạ kính ta?"
"Bởi vì đại tướng quân công tại thiên thu."
"Không phải." Bùi Đình Sơn nói: "Thế nhân đều nói lúc trước bệ hạ vào Trường An tất cả đều là bởi vì ta mang chín ngàn Đao Binh bảo vệ, nhưng nếu ngươi cũng nghĩ như vậy, ta đoán là ngươi đang giả ngốc."
Lạc Thành cúi đầu mỉm cười: "Khi đó đại tướng quân đeo đao binh đi Trường An, là thuận thời thế."
"Đúng vậy, thuận thời thế." Bùi Đình Sơn miệng lúng búng nói: "Cho dù ta không đi, bệ hạ sẽ không phải là bệ hạ ư?"
Lão ta lau mỡ dính trên tay: "Sở dĩ bệ hạ kính ta, là vì ta thường xuyên khiến cho bệ hạ biết phân lượng của ta, cho nên ngược lại ta cũng ngóng đám yêu ma quỷ quái ẩn mình kia đều đến đông cương ta gây chuyện, chỉ có như vậy mới cho thấy ta phân lượng nặng hơn. Ý của bệ hạ là không được phép động đến Thẩm Lãnh, tất nhiên ta không thể bác bỏ tâm ý của bệ hạ, nhưng chẳng lẽ Bùi Khiếu cứ chết vô ích?"
Lão ta đi về phía thư phòng: "Cho nên vẫn phải để cho bệ hạ biết phân lượng của ta, muốn Thẩm Lãnh sống, vậy thì có người phải chết. Đông cương ổn bắc cương mới có thể vững vàng khai chiến, bệ hạ biết rất rõ đông cương quan trọng cỡ nào. Đao Binh chặn ở đây, người của Bột Hải quốc sẽ không thể nào tiếp viện cho Hắc Vũ, nếu chiến sự căng thẳng, Đao Binh chạy tới bắc cương không quá nửa tháng là có thể chém một đao ở Hổ Hứa Quan Hắc Vũ quốc, người Hắc Vũ đầu đuôi không thể chiếu cố nhau, đây mới là tầm quan trọng của Đao Binh... Cho nên, nếu ta xin bệ hạ một mạng người, bệ hạ cũng sẽ không phản bác ta."
Lão ta liếc mắt nhìn Lạc Thành: "Ta đã viết cho bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê một phong thư, mời ông ta sắp xếp Mạnh Trường An đại diện bắc cương đến đông cương ta luận bàn."
Lạc Thành thầm giật mình, đại tướng quân đây là đang đùa với lửa.
"Đại tướng quân... Lúc trước ở thành Trường An bệ hạ đã giết người suốt một đêm vì Mạnh Trường An."
"Đó là lúc trước." Bùi Đình Sơn cười: "Tại sao bệ hạ lại muốn đến đông cương? Mọi người đều nghĩ là bệ hạ có thể sắp không dung ta nữa rồi, nhưng chắc hẳn ngươi biết rõ, bệ hạ đến để trấn an ta, trấn an... Chẳng lẽ bệ hạ không hiểu, chỉ có đầu của Mạnh Trường An mới có thể trấn an ta?"
Lạc Thành không phản bác được.
Đại tướng quân bảo thủ, đây là chuyện ai cũng biết, đã nhiều năm như vậy, có khi nào đại tướng quân thật sự nghe qua lời người khác.
Lão ta luôn nói năm đó không có mình mang Đao Binh đến Trường An thì bệ hạ cũng sẽ là bệ hạ, nhưng nếu như không có chuyện đó, bệ hạ sẽ để yên cho lão ta bảo thủ ương ngạnh như thế?
"Ta biết ngươi muốn khuyên gì." Bùi Đình Sơn dừng bước chân lại: "Ta già rồi."
Lão ta quay lại liếc nhìn Lạc Thành: "Chẳng lẽ bản thân ta không biết ta đã già? Chẳng lẽ bệ hạ không biết đã ta già rồi? Không có gì bất ngờ xảy ra, đánh xong trận bắc cương, ta sẽ không còn là đại tướng quân của đông cương nữa, Đao Binh không phải là của ta, trước giờ đều không phải, thay một đại tướng quân, Đao Binh vẫn là Đao Binh... Sau khi Khiếu Nhi chết ta cũng nản lòng thoái chí, nếu bệ hạ muốn giao đông cương đại tướng quân cho người khác, vậy thì cho đi, ta không ngăn cản, nhưng thù của Khiếu Nhi phải báo."
Trong ánh mắt của lão ta lóe lên hàn quang: "Ta đã không còn muốn gì nữa."
Lạc Thành cúi đầu: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Bắc cương.
Máu rơi xuống mặt đất rất nhanh liền đông lại, giày ủng đạp bên trên phát ra âm thanh làm cho người ta có thể nổi da gà khắp người, thi thể nằm trên mặt đất không bao lâu đã mất hết tất cả hơi ấm, lạnh cứng đến mức giống như tảng đá, không đến khoảng thời gian nửa nén hương, trên mặt người chết có thể đóng một lớp băng.
Thế tử Lục Vương Lý Tiêu Thiện dùng sức hà mấy hơi sưởi ấm hai tay mình, trên tay toàn là máu của người Hắc Vũ, đã đông cứng rồi.
Gã ta nghiêng đầu nhìn Mạnh Trường An ở cách đó không xa, tên kia đang tìm kiếm trên thi thể người Hắc Vũ có thứ gì quan trọng hay không. Mọi người đều biết hành động vĩ đại mà gã hoàn thành vào thời gian trước, người Hắc Vũ cũng không ngốc, tất nhiên cũng biết, cho nên gần đây người Hắc Vũ cũng đang làm việc giống như vậy, không ngừng có thám báo tinh nhuệ người Hắc Vũ lẻn vào Đại Ninh muốn vẽ bản đồ, Đại Ninh đang chuẩn bị đánh trận này, người Hắc Vũ thì không ư?
Mà Mạnh Trường An chính là ác mộng của những thám báo Hắc Vũ này, không ai hiểu rõ lẻn vào như thế nào lựa chọn địa hình như thế nào hơn gã, không ai hiểu phương thức tác chiến của tinh nhuệ quy mô nhỏ hơn gã, cho nên những thám báo người Hắc Vũ này giống như đều đang làm việc ngay dưới mí mắt gã vậy, đến một nhóm, chết một nhóm.
Cái tên đó à, vẫn lạnh tanh như xưa, còn lạnh hơn cả đá bắc cương.
Lý Tiêu Thiện xoa xoa tay, xách một bình rượu mạnh đi đến bên cạnh Mạnh Trường An, dùng vai đụng vào vai Mạnh Trường An: "Lần thứ sáu rồi, ngươi đã cứu ta."
"Hy vọng không có lần thứ bảy."
Mạnh Trường An nhận rượu nốc một ngụm, dường như hoàn toàn không nghi ngờ trong rượu của Lý Tiêu Thiện có độc hay không.
Mới đến bắc cương chưa được một năm, Lý Tiêu Thiện như đã thay đổi thành một người khác.
Nếu lần đầu tiên Mạnh Trường An cứu mạng gã ta, gã ta vẫn chưa vì vậy mà thay đổi, vẫn oán hận, đã sáu lần rồi... Nếu không có Mạnh Trường An thì gã ta đã chết sáu lần. Gã vốn tưởng Mạnh Trường An xin bệ hạ đưa gã đến bắc cương là mưu đồ bất chính, hiện tại mới hiểu được sự trong sáng của Mạnh Trường An.
"Vẫn phải cảm ơn ngươi."
"Không cần, bất kỳ một chiến binh nào đi theo ta, ta đều sẽ cứu."
Mạnh Trường An chuyển bình rượu cho Lý Tiêu Thiện.
Lý Tiêu Thiện hỏi: "Tại sao muốn đưa ta đến bắc cương?"
"Chém giết, lạnh lẽo, tàn khốc, mỗi một giây đều cảm nhận cái chết." Mạnh Trường An liếc mắt nhìn thủ hạ ở chúng quanh: "Giống như bọn họ, chỉ có như vậy ngươi mới có thể trở thành một nam nhân chân chính, các huynh đệ thám báo tín nhiệm lẫn nhau mới có thể bảo vệ lẫn nhau, dựa vào nhau, không có tín nhiệm sẽ không có mạng, thế tử có khiếm khuyết, chắc hẳn thế tử rõ."
Tín nhiệm.
Chỉ là hai chữ này.
Đương nhiên, vẫn chưa đủ là nam nhân.
Lý Tiêu Thiện đeo bao tay dày cộp, kéo khăn len lên che nửa khuôn mặt: "Sau này trở về ta sẽ bỏ nàng ấy, mặc dù có chút khó xử cũng sẽ bị người khác cười nhạo, nhưng ta biết, đó mới là lựa chọn chính xác nhất, cho nàng ấy tự do, cho ta tự do, chúng ta vốn dĩ không nên đến với nhau, ta đã đánh nàng ấy, nhưng chưa từng đụng vào nàng ấy, việc làm đó quả thật rất không nam nhân, ta cảm thấy thật sự nhục nhã."
Bởi vì trên miệng quấn khăn rất dày, tiếng nói liền có vẻ mơ hồ không rõ, Mạnh Trường An quả thật không nghe được toàn bộ, quay đầu lại nhìn gã ta một cái: "Cái gì?"
Lý Tiêu Thiện cười cười: "Không có gì."
Gã ta đeo lại hắc tuyến đao: "Ngươi thích hợp với nàng ấy hơn ta."
Mạnh Trường An ngẩn người: "Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì?"
Lý Tiêu Thiện xoay người lên ngựa: "Ta muốn ở lại bắc cương mãi, nơi này... con mẹ nó thật thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận