Trường Ninh Đế Quân

Chương 205: Lang viên!

Có khoảng chừng hơn một vạn binh sĩ Cầu Lập quốc đã lên bờ, cảng thuyền Nha Thành vốn đã không lớn liền trở nên hơi chật chội, tuy rằng Nguyên Thanh Phong đã đang cực lực khống chế trật tự, nhưng thuyền quá nhiều khó tránh khỏi sẽ xuất hiện có chút không suôn sẻ, ngay lúc gã ta đã bắt đầu chuẩn bị bùng phát cơn giận thì nghe thấy tiếng tù và của người Ninh.
Ở một bên cảng thuyền xuất hiện rất nhiều chiến binh Đại Ninh mặc chiến giáp màu đen, đây không phải là quân phục màu xanh đậm của thủy sư. Trước đó Nguyên Thanh Phong đã từng cẩn thận nghiên cứu quân chế và chiến thuật của chiến binh Đại Ninh, cho nên trong giây phút giơ lên thiên lý nhãn thấy rõ ràng màu đen quân phục đã biết đó là quân Ninh có lai lịch gì.
"Lang viên!"
Nếu như nói người Cầu Lập đánh cho người Lâm Việt sợ, thủ quân yếu kém của hải cương Lâm Việt gặp người Cầu Lập như gặp sài lang, dễ dàng sụp đổ, vậy thì lang viên nam cương của Đại Ninh đánh cho Lâm Việt không còn gì, binh lính Lâm Việt gặp lang viên như gặp hổ báo, nghe tin đã sợ mất mật.
Ở một bên cảng thuyền là một khu rừng rậm, chỗ xa hơn nữa là một ngọn núi cũng không cao lớn tên là núi Song Đà, độ cao khoảng chừng trăm mét, giống như hai cái bánh màn thầu khổng lồ đặt ở đó, lang viên ẩn nấp ở ngay trong khu rừng rậm này.
Nguyên Thanh Phong trước giờ cũng không phải một người hay lơ là sơ suất, dù cho gã ta có chắc chắn tuyệt đối sẽ đánh được Nha Thành thì cũng sẽ không buông lơi cảnh giác, cho nên lúc lên bờ gã ta liền phái thám báo vào trong rừng tra xét qua một lượt, nhưng không có phát hiện gì, trong rừng một bóng người cũng không có.
Mà giờ phút này, lang viên đông nghịt từ trong rừng rậm kia đi ra giống như quỷ mị đột nhiên xuất hiện.
Đây cũng là lý do tại sao Nguyên Thanh Phong ngay lập tức liền đoán được đó là lang viên nam cương. Lang viên, linh động như vượn, hung tàn như sói đói. Đại bộ phận binh lính lang viên đều là được chọn lựa trong bộ tộc bản xứ ở nam cương Đại Ninh, những người này từ nhỏ đã sinh sống trong rừng rậm sống nhờ săn thú. Tộc Yếm của nam cương Đại Ninh phân tán ở trong núi lớn có nhiều cây cối, bất luận nam nữ đều giống như trời sinh đã có khả năng võ nghệ cao cường vậy.
Bọn họ đều là thợ săn cường đại giỏi ngụy trang, giỏi ấp náu, cây cối cung cấp cho bọn họ lá chắn bảo vệ thiên nhiên, bọn họ liền ẩn thân trên tàng cây. Nguyên Thanh Phong từng nghe nói, thám báo lợi hại nhất trong lang viên có thể ngồi trên một chạc cây chỉ to bằng ngón tay cũng sẽ không rơi xuống, sẽ càng không giẫm gãy hiện giờ xem như đã tận mắt xác nhận truyền thuyết nghe có chút huyền huyễn kia rồi.
Lúc trước hoàng đế Đại Ninh chính vì phát hiện khả năng sinh tồn cường đại này của người tộc Yếm, đã chiêu mộ rất nhiều dũng sĩ trong tộc Yếm huấn luyện nghiêm khắc. Đương nhiên lang viên không chỉ là người tộc Yếm, nhưng lại dựa theo phương thức giống người tộc Yếm đi săn để huấn luyện bọn họ.
"Rút về, thổi tù và bảo bọn họ lui về!"
Nguyên Thanh Phong khàn khàn giọng hô một tiếng.
Đâu còn kịp nữa?
Lang viên từ trong rừng rậm nhào đến giống như một thanh Khai Sơn Đao khổng lồ, hung hăng chặn ngang chặt đứt đội ngũ của người Cầu Lập, chí ít có hơn vạn binh lính Cầu Lập bị chặn ở giữa Nha Thành và chiến binh lang viên.
Trên tường thành Nha Thành, Thạch Phá Đang giơ tay ra: "Chúng ta đi."
Sau khi gã ra lệnh một tiếng, lang viên trên tường thành bất ngờ lao đến bên trên tường thành dùng cung tiễn liên nỏ áp chế một trận, động tác nhanh chóng, hơn nữa mức độ chuẩn xác của mũi tên bắn ra căn bản không phải những tên sương binh kia có thể so sánh được.
Đội chính thân binh Thạch Cảm hai tay nâng một cây giáo lớn đưa cho gã, Thạch Phá Đang nắm cây giáo lớn trong tay, một tên binh lính khác đưa qua một cuộn dây thừng, một đầu quấn vào gờ tường nhô ra, Thạch Phá Đang một tay cầm dây thừng trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống.
Ở phía sau gã, mấy trăm tên thân binh của gã cũng không thèm liếc nhìn những tên sương binh đang trợn mắt há hốc mồm kia, quấn dây thừng lên người từ trên tường thành chạy xuống, có mấy người đã thấy kiểu men theo tường thành chạy xuống thế này? Trong mắt người Lâm Việt, trong mắt người Cầu Lập, những gã lang viên kia giống như thần binh thiên giáng.
Bọn họ chỉ có mấy trăm người, đối diện là hơn vạn người Cầu Lập giống như con thú bị bao vây, nhưng bọn họ lại không có một vẻ sợ hãi gì trên mặt, dường như theo bọn họ thấy thì giết qua chính là chuyện đương nhiên, căn bản là sẽ không suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa bọn họ tuyệt đối sẽ không có người nào cho rằng giết qua như vậy là phí công chịu chết, bọn họ chỉ cảm thấy nên đi thu hoạch rồi.
"Giáo!" Thạch Phá Đang ra lệnh một tiếng.
Mấy trăm tên lang viên từ trên tường thành xuống dưới rút tiêu thương cắm sau lưng ra, gần như đồng thời phóng ra ngoài, mấy trăm cái thiết mâu rơi xuống trực tiếp đâm ra một lỗ hổng trên người Cầu Lập ở phía trước, tiêu thương đâm lên người phát ra tiếng động vang lên bên tai giống như củi gỗ nứt gãy, nếu cẩn thận phân tích thì sẽ khiến người ta sởn tóc gáy.
"Phong Thỉ!"
Sau khi tất cả bốn cái tiêu thương của mỗi người đều phóng ra ngoài thì bên phía người Cầu Lập đã có ít nhất mấy trăm người ngã xuống, trận hình của đội ngũ lõm vào một khối.
Ngay lúc người Cầu Lập còn chưa hết khiếp sợ để có phản ứng lại, mấy trăm tên thân binh kia đã hợp thành một Phong Thỉ trận, đầu nhọn mũi tên chính là Thạch Phá Đang. Gã cầm giáo lớn trong tay xông lên trước nhất, hai bên trái phải gã có một gã thân binh bảo vệ, cho nên Thạch Phá Đang căn bản là không lo lắng đến hai cánh.
"Giết!"
Mấy trăm người, giết ra khí thế thiên quân vạn mã.
Thạch Phá Đang một giáo quét ngang liền có hai cái đầu người bay lên giữa không trung, trong huyết vụ một người một giáo đột phá mà qua. Đội ngũ hơn vạn người của người Cầu Lập giống như một tấm ván gỗ lớn, mà mấy trăm người lang viên này thì giống như một cái đinh, hung hăng đóng vào.
Cây giáo lớn kia tung bay lên xuống. Độ nặng của cây giáo này nam tử bình thường múa vài cái đã là cực hạn hai cánh tay nhức mỏi, mà ở trong tay Thạch Phá Đang lại giống như là không có gì.
Người Cầu Lập ngay từ đầu đã bị đánh cho đơ người, lúc sực tỉnh lại thì bắt đầu nhào đến, dù sao nhân số cũng hơn đội ngũ Thạch Phá Đang nhiều lần, nhiều người có thế lớn, thế lớn thì có can đảm, nhưng kiểu phản ứng đó của lang viên giống như bọn họ không phải đối mặt với quân nhân, mà là một bãi ngô cắm ở đó, bọn họ chỉ cần không ngừng đốn hạ cây ngô là đủ rồi, mà trên thực tế bọn họ cũng là làm như vậy.
Nếu có thể nhìn xuống từ phía trên khoảng không sẽ có ảo giác đó là một người khổng lồ cầm một cái liềm rất lớn trong tay lia về phía trước, lia một cái, cây ngô đổ rạp xuống một tầng, lia một cái nữa, lại một tầng.
Mấy người Cầu Lập lao sang bên trái Thạch Phá Đang, mấy cây trường mâu trắng có giá thành chế tạo rẻ mạt đồng thời đâm tới, thân binh bên trái Thạch Phá Đang giơ tấm chắn lên chặn được 3-4 trường mâu cho Thạch Phá Đang, lực xung chấn cực lớn khiến hắn ta lùi một bước, tấm chắn bị đẩy ra, hai cây trường mâu khác đâm về phía mạn sườn Thạch Phá Đang, thân binh đi nhanh về phía trước đưa người sang chắn ở một bên Thạch Phá Đang, hai cây trường mâu đâm vào lồng ngực hắn ta, mà Thạch Phá Đang căn bản cũng không nhìn hắn ta, chỉ để ý đến phía trước.
Thân binh ngã xuống, người phía sau lập tức bổ sung vào ngay, nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, dùng mạng của mình bảo vệ hai cánh cho Thạch Phá Đang.
Đội ngũ mấy trăm người tốc độ đẩy mạnh cực nhanh, cho nên trường sóc đã không tiện thi triển ra, khoảng cách giữa người với người quá gần, giáo lớn dài gần hai mét tuy là lợi khí giết người, nhưng có vẻ hơi vướng víu.
"Đao!"
Thạch Phá Đang ném trường sóc trong tay về phía trước, trực tiếp xiên mấy người Cầu Lập thành kẹo hồ lô, giáo nặng như trọng nỗ, từ lồng ngực của người đầu tiên đi xuyên qua kéo theo thi thể trượt về phía sau, người thứ hai, người thứ ba, thứ tư... Một giáo đã xuyên chết bốn người.
Thân binh ở phía bên phải Thạch Phá Đang lập tức đưa hoành đao trong tay mình ra, hoàn toàn xem nhẹ, đồng thời một đao chém vào người Cầu Lập đang tới gần hắn ta, hắn ta quay hoành đao đưa chuôi đao cho Thạch Phá Đang, Thạch Phá Đang đưa tay túm lấy lập tức trường đao quét ngang cắt cổ hai người, mà thân binh đưa hoành đao cho gã thì bị người Cầu Lập ở bên cánh một đao chém chết.
Lúc hắn ta ngã xuống cũng không nói một lời, thậm chí ngay cả kêu đau cũng không có.
Thân binh kế tiếp lập tức bổ sung vào, đi theo bên cạnhThạch Phá Đang, Thạch Phá Đang nhanh hắn ta cũng nhanh, Thạch Phá Đang chậm hắn ta cũng chậm.
Công nghệ chế tạo hoành đao của Đại Ninh rất mạnh, lưỡi đao của hoành đao sắc bén và còn cứng rắn, nhưng chặt xương nhiều thì vẫn sẽ bị quằn, va chạm với binh khí của kẻ thù càng sẽ bị quằn. Thạch Phá Đang một mình đi trước bốn mươi sáu bước, lưỡi đao của hoành đao trong tay đã giống như răng cưa, mười ba người bị gã chém giết, ba thanh trường đao trong tay kẻ địch bị gã chém gãy
"Đao!"
Thạch Phá Đang ném hoành đao đã sắp gãy không còn sắc bén trong tay đi, khẽ vươn tay sang bên cạnh, lập tức liền có một thanh hoành đao đưa qua, binh sĩ đưa đao cho gã sẽ hoàn toàn không nghĩ đến việc mình không có đao thì làm sao ngăn trở sát chiêu của người Cầu Lập.
Đội ngũ mấy trăm người này tiến lên nhanh đến mức khiến kẻ khác líu lưỡi, những người Lâm Việt đứng trên tường thành Nha Thành nhìn mà sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy. Những người bọn họ vốn là binh sĩ nam cương Lâm Việt quốc gần như đều chưa từng giao thủ với lang viên Đại Ninh. Đô thành Lâm Việt bị công phá hoàng đế bị bắt, Lâm Việt quốc cũng đã không tồn tại, một vùng đất ở phía nam nhất này gần như không có chống cự đã đầu hàng toàn bộ, giờ này ngày này, bọn họ thấy được chiến lực đáng sợ của lang viên, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ có người cười nhạo những đồng bào trước đây bị lang viên đánh bại nữa.
Lại đi bốn mươi bước nữa, giết địch mười sáu người, hoành đao gãy cùn.
"Đao!"
Thạch Phá Đang khàn giọng nói, lập tức lại có một thanh đao đưa qua.
Mà ở phía đối diện, phó tướng lang viên tướng quân tòng tứ phẩm Bùi Bán Lâu do gã mang theo đang dẫn đại đội nhân mã chèn ép người Cầu Lập mất đi không gian sinh tồn. Nếu như nói mấy trăm người do Thạch Phá Đang dẫn dắt kia là một thanh đao hung hăng đâm vào, vậy thì gần vạn lang viên do Bùi Bán Lâu dẫn dắt chính là bức tường nặng chèn ép, che chắn ở phía trước, nghiền chết từng người từng người Cầu Lập dưới tường thành thịt nát.
Thạch Phá Đang chém giết đến đỏ con mắt đã không nhớ mình đã thay mấy thanh đao, thoáng chốc trước mắt đã hơi trống trải, gã thu đao dừng lại mới phát hiện mình đã dẫn theo thân binh đâm thủng đội ngũ người Cầu Lập, trước mặt là binh lính của gã, chiến binh lang viên ai nấy cũng đều chém giết đỏ cả mắt.
"Giết ngược về!"
Thạch Phá Đang xoay người, đội thân binh của gã lập tức tách ra hai bên mở rộng lỗ hổng trong đội ngũ của người Cầu Lập, Thạch Phá Đang xách hoành đao trong tay sải bước lớn đi trong thông đạo được mở ra, sau khi gã đi qua lang viên tụ lại một lần nữa trở lại là một mũi tên nhọn không có gì không phá nổi.
Người Cầu Lập sợ, thật sự sợ rồi, rõ ràng đều là nam nhân, tại sao lại không giống nhau?
"Tướng quân, bên phía cảng thuyền lại có đội ngũ Cầu Lập tăng viện đến."
"Đừng quan tâm." Thạch Phá Đang vẫn đi về phía trước: "Đâm thủng lần nữa, nhanh hơn người tăng viện của bọn chúng là được."
"Phù!"
Chiến binh lang viên đồng thời thét lên một tiếng, giống như sấm sét.
Lần này người Cầu Lập thảm hại hơn, bọn họ bị lang viên ép lui về phía tường thành Nha Thành, rất nhanh đã thành cảnh tượng người chen chúc người, càng về sau giữa người với người ngay cả khe hở cũng bị không còn, tất cả đều chen chúc ở đó, giống như bị một đàn cừu bị nhồi nhét trong chuồng đợi làm thịt vậy.
Sương binh ở trên tường thành cũng kịp phản ứng lại, cơ hội quá tốt thế này thì có thể nào buông tha? Mũi tên lông vũ dày đặc từ trên tường thành bắn xuống, người Cầu Lập chen chúc dưới tường thành giống như lúa mì đổ rạp xuống từng lớp từng lớp.
"Người của bọn chúng còn bao xa?" Thạch Phá Đang vừa chém giết vừa hỏi.
"Hai trăm bước!"
"Tiếp tục giết."
"Hiện tại bao xa?"
"Cách trăm bước!"
"Giết!"
"Hiện tại bao xa?"
"Cách ba mươi bước!"
"Theo ta giết ngược về!"
Thạch Phá Đang bỗng nhiên xoay người, gã chỉ tay về phía Nha Thành, phó tướng Bùi Bán Lâu lập tức dẫn theo mấy lớp chiến binh ở phía trước tiếp tục tiến lên chèn ép, mà mấy lớp chiến binh ở phía sau lập tức chuyển hướng ra vòng ngoài, Thạch Phá Đang thò tay ra lấy cây giáo lớn của mình, cây giáo gã ném đi sớm đã được thân binh nhặt trở lại.
"Đối diện còn có một đám khỉ Cầu Lập, theo ta đuổi bọn chúng chạy về biển."
"Hô!"
Từng lớp từng lớp chiến binh lang viên sải bước tiến về phía trước, nhịp bước đồng đều, tiếng bước chân như sấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận