Trường Ninh Đế Quân

Chương 964: Cải thảo của bá giả, không thể động vào được

Mỗi ngày thủ quân của Đồng Dương Đài đều đối diện với quân Ninh bên thành Tây Giáp, áp lực đương nhiên là lớn. Thiên hạ này, ngoại trừ người Hắc Vũ ở bắc cương ra, chỉ sợ không còn binh sĩ biên quân của bất cứ một quốc gia nào cảm thấy mình không thua khí thế khi đối đầu với quân Ninh. Mà một quốc gia phồn hoa cường đại hay không, so sánh biên thành cũng có thể nhìn thấy rõ mười mươi.
Đứng trên tường thành Đồng Dương Đài nhìn thành Tây Giáp ở hướng đông, cho dù cách tường thành thật cao cũng có thể nhìn thấy nóc nhà của một tòa lầu gỗ bên trong thành. Mà đứng ở bên thành Tây Giáp nhìn về phía Đồng Dương Đài, chỉ là một tòa thành đất vuông vức, trong thành đất cũng là một bãi lộn xộn.
Biên thành xây dựng kiên cố, thành Tây Giáp dùng tảng đá lớn và dài, bên trong là đầm đất, thành Đồng Dương Đài thì lại là đầm đất thuần túy. Nhắc tới Hậu Khuyết quốc cũng không thể nói là nghèo, Hậu Khuyết quốc thừa thãi ngọc đẹp, bán đi tứ phương, hơn nữa có một khối ngọc được gọi là băng phách ngàn năm, nghe đồn trong đó có thể mơ hồ nhìn thấy tinh hà lưu động, là vật báu vô giá, được quốc vương Hậu Khuyết giấu trong cung. Nơi thừa thãi ngọc như vậy cũng quý trọng và quan tâm như vậy đủ để thấy mức độ quý giá của băng phách.
Hậu Khuyết quốc không tính là nghèo, nhưng lương bổng cho biên quân thì kém xa Đại Ninh. Bên Đại Ninh, hàng năm chỉ riêng tiền phát đi biên quân tây cương đã ngang bằng mức thuế thu một năm của Hậu Khuyết quốc, đó căn bản là chuyện không phải so sánh được, mức chênh lệch không thể nào so sánh được. Nếu ngươi nhất quyết muốn so sánh Hậu Khuyết với Đại Ninh, vậy thì người Hậu Khuyết nhất định sẽ cảm thấy ngươi đang giở trò lưu manh.
Lại nhìn binh lính, chiến binh Đại Ninh áo giáp sáng loáng, bên Hậu Khuyết quốc này dưới cấp giáo úy chỉ có một một lớp bì giáp mỏng, thậm chí là giáp bông.
Chính bởi vì như thế nên biên quân Hậu Khuyết quốc sống rất khổ, cho nên ăn chặn thương đội qua lại vô cùng mạnh tay, chỉ cần đưa bạc là bọn họ sẽ cho đi, nếu không đưa thì muốn qua cửa là chuyện khó như lên trời.
Vàng là thứ không thường thấy, một túi vàng nhỏ có thể khiến cho người ta điên cuồng, có thể đưa ra lễ hào phóng như vậy, tất nhiên giáo úy biên quân thành Đồng Dương Đài cũng sẽ không cản trở, lối sống ở bên này như thế, ai cũng sẽ không hỏi đến.
Đoàn xe có hơn mười cỗ xe ngựa, ngay cả kiểm tra cũng không kiểm tra đã vào thành, chuyện này lại nói ra huyễn hoặc cỡ nào? Biên giới cũng không kiểm tra, nếu là ở bên Đại Ninh thì sớm đã bị hỏi tội rồi, đương nhiên cũng không thể phát sinh.
Một hàng xe ngựa dài vào Đồng Dương Đài. Trong thành có không ít khách điếm, kiến trúc bên trong thành cũng đều là lầu đất hai tầng, tuy rằng không có một tí liên quan đến phồn hoa cẩm tú, thoạt nhìn lầu đất treo cờ vải màu đỏ cũng là có một phong tình khác.
Dừng lại ở khách điếm lớn nhất, người giúp việc nhìn thấy thương đội quy mô lớn như vậy tất nhiên không dám chậm trễ, cười cười đi qua dắt ngựa. Không bao lâu sau tất cả hơn mười chiếc xe ngựa đều vào hậu viện khách điếm, hậu viện không nhỏ nhưng cũng đã có vẻ chật chội.
Thương đội có tổng cộng hơn trăm người, vung tay cũng hào phóng, trực tiếp bao trọn cả khách điếm, cho nhiều thêm một phần bạc.
Kiểu thương đội này sẽ dẫn theo không ít hộ vệ, mặc dù là vào trọ trong khách điếm thì buổi tối cũng sẽ để lại không ít người trông coi xe ngựa, đây là chuyện đã quen lắm rồi, đương nhiên người của khách điếm cũng sẽ không để ý. Nhưng chỉ sau nửa đêm khi người của khách điếm cũng đã ngủ, từng cái rương trên xe ngựa được mở ra, tất cả mọi người nấp trong rương đều lặng lẽ ra ngoài.
"Ninh chinh chiến tứ phương, trước giờ đều thắng bằng chiến pháp quang minh chính đại, chiến binh của Đại Ninh từ trước đến giờ cũng đều là khiến kẻ thù sợ trên chiến trường. Chúng ta không phải quân nhân, chúng ta cũng là người Ninh, cũng không phải chúng ta không quang minh, chúng ta đang dùng thủ đoạn của kẻ thù, bọn họ làm như thế nào thì chúng ta trả lại mà thôi."
Tất cả những người từ trong rương ra ngoài đều tụ tập ở bên trong chuồng ngựa, mọi người ngồi xổm ở đó, mượn ngựa để che chắn.
Người nói là một gã trẻ tuổi thoạt nhìn gầy gò nho nhỏ, có lẽ là bởi vì nấp ở trong rương lâu nên sắc mặt không tốt lắm, nhưng ánh mắt của gã lại cực kỳ sáng ngời.
"Người trên giang hồ luôn tiêu dao tự tại, là sự tiêu dao tự tại mà biên quân giết ra cho chúng ta, chúng ta sống ở nơi non xanh nước biếc, thưởng thức non sông tươi đẹp này, mới có thể mặc sức nói quy tắc giang hồ gì đó. Quy tắc?"
Người trẻ tuổi nói lớn hơn một chút: "Quy tắc chính là người khác ức hiếp tới cửa, chúng ta không thể chỉ chờ biên quân trút giận cho chúng ta. người của Quỷ Đạo môn Thiên Môn Quán, Hậu Khuyết quốc ẩn nấp trong thành Trường An giết đệ tử Đạo môn chúng ta, cho nên ta mới mang Đạo Kiếm ra ngoài Trường An. Tôn nghiêm của Đạo môn cũng là tôn nghiêm của Đại Ninh, thù phải báo, phải báo ở địa bàn của người Hậu Khuyết."
Đạo nhân trẻ đứng lên: "Vì các huynh đệ biên quân chúng ta, mở một đường."
"Vâng!"
Một đám đạo nhân trầm giọng đáp lại.
"Tuân lệnh quốc sư chân nhân."
Bọn họ đang đợi Tiểu Trương chân nhân hạ lệnh.
"Chia làm ba đội, một đội đi hướng tây, phía tây thành có bãi cỏ, cỏ khô mà kỵ binh biên quân Hậu Khuyết cần đều ở bên đó, còn dự trữ không ít lương thực, đốt nó đi."
"Một đội đi hướng bắc, phía bắc là phủ tướng quân biên quân Hậu Khuyết quốc, mang đầu của tướng quân biên quân về đến."
"Còn một đội, không có mục tiêu đặc biệt, cứ việc phóng hỏa ở các nơi quan trọng trong thành, càng nhiều càng tốt, chỉ trong đêm nay, biến Đồng Dương Đài thành một tòa thành hoang tàn."
Tiểu Trương chân nhân chắp tay: "Các vị, Đạo môn chính thống."
Mọi người chắp tay: "Thiên hạ một nhà."
"Giải tán!"
Sau một tiếng ra lệnh, hơn mười bóng đen tản ra bốn phía, giống như phi ưng lao vụt qua.
Thành Tây Giáp.
Hai người Thẩm Lãnh và đại tướng quân Đàm Cửu Châu đứng trên tường thành nhìn về phía tây. Thành Đồng Dương Đài ở phía tây quy mô đại khái bằng hai phần ba thành Tây Giáp, tuy là thành đất nhưng xây dựng cực kỳ kiên cố, trong thành có một vạn hai ngàn thủ quân Hậu Khuyết quốc. Quân lực của Hậu Khuyết quốc và Đại Ninh căn bản không ở cùng một cấp bậc, nhưng chính bởi vì như thế mà trong tòa biên thành gần Đại Ninh nhất này, người Hậu Khuyết đóng trú đương nhiên là đội ngũ đánh giỏi nhất.
"Khống chế trước?"
Đại tướng quân Đàm Cửu Châu nhìn thành Đồng Dương Đài ở phía tây, sau khi nghe Thẩm Lãnh nói xong liền ngây người ra: "Nhưng không có cớ xuất binh."
Tuy rằng trước giờ Đại Ninh đều không sợ đánh trận, nhưng tốt xấu gì cũng phải tìm một lý do chứ.
"Về lý do..."
Thẩm Lãnh liếc nhìn Đàm Cửu Châu một cái: "Năm ấy bệ hạ hạ chỉ nam chinh diệt Lâm Việt, nói là bởi vì sơn dương."
Khóe miệng Đàm Cửu Châu hơi giương lên: "Đúng vậy, trận chiến năm ấy tuy rằng ta không tham dự nhưng cũng biết rõ, tương tự như tình huống hiện tại. Khi đó người Lâm Việt cho rằng bọn họ có thể chống lại Đại Ninh, vì thế thông đồng cấu kết với hơn mười tiểu quốc có ý đồ hình thành liên minh đối kháng Đại Ninh. Chuyện thế này Lâm Việt không phải là đầu tiên, bên Hậu Khuyết này cũng không phải là cuối cùng, chỉ cần Đại Ninh cường đại, luôn cường đại, người muốn liên thủ đối kháng Đại Ninh sẽ không hết, dù sao đơn đả độc đấu thì chẳng ai làm được."
Cho dù tới bây giờ, thật ra ngay cả các bách tính Đại Ninh cũng không quá rõ nguyên nhân gây ra trận chiến diệt Lâm Việt, đại bộ phận mọi người cũng lười suy nghĩ, dù sao cũng chỉ là diệt một tiểu quốc mà thôi.
"Tìm mấy con dê về?"
"Bên này không thiếu dê, thiếu cải thảo."
Đàm Cửu Châu nói: "Dê có thể tùy tiện kiếm được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng gặm cái gì đây?"
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha.
Đàm Cửu Châu liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Quan trọng nhất là ý chỉ của bệ hạ chưa tới. Năm đó diệt Lâm Việt là bệ hạ định, chúng ta xuất binh với Hậu Khuyết..."
Đàm Cửu Châu không nói tiếp.
Lúc này Thẩm Lãnh mới tỉnh ngộ. Tuy rằng Đàm Cửu Châu không sợ đánh trận, nhưng dù sao ông ta cũng sắp lui xuống, chủ động xuất binh trước khi sắp vinh quy bái tổ, đối với Đàm Cửu Châu mà nói dường như không có ý nghĩa quá lớn. Lúc này, đối với Đàm Cửu Châu mà nói bình ổn là quan trọng nhất.
Đúng lúc này Đàm Cửu Châu cười nói: "Ngươi đừng cứ kiếm cớ ở dê mãi, cái cớ có sẵn thì ngươi không cần. Chớ không phải là ngươi đã quên hôm nay còn có người tung tin đồn ngươi có lòng tạo phản? Ngày mai sáng sớm, đại quân ra khỏi thành, tập trung hoả lực ở ngoài thành Đồng Dương Đài, bắt bọn họ giao ra kẻ đứng đằng sau xui khiến những người này, không giao được, chúng ta sẽ tự vào thành bắt."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Đàm Cửu Châu, nghĩ hóa ra mình đã hiểu lầm, đối phó với người Tây Vực, Đàm Cửu Châu mới là bá giả.
"Về nghỉ ngơi đi. Ta đã hạ lệnh phân phái ba vạn tân binh của tây cương võ khố cho ngươi, đã ở trong thành chờ ngươi nhiều ngày rồi, ngày mai sáng sớm ngươi đi đại doanh nhận binh."
Đàm Cửu Châu duỗi lưng một cái: "Ta lớn tuổi rồi, trời vừa tối đã dễ buồn ngủ, ta phải về ngủ trước đây. Quan trọng nhất là ta sắp phải về Trường An, trách khai chiến này đương nhiên là ngươi gánh vác, các đại nhân trong triều đình mắng cũng đương nhiên là mắng ngươi, người của Ngự sử đài sâm tấu cũng chỉ có thể là ngươi, ai bảo ngươi trẻ? Người trẻ tuổi, gánh nạn cũng phải nhiều hơn một chút mới được."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Cáo già."
Đàm Cửu Châu cười lớn ha ha: "Ta về ngủ đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Vừa mới nói xong thì bỗng nhiên bên cạnh có người giơ tay lên chỉ về phương hướng thành Đồng Dương Đài, nói: "Sao bên kia hình như bị cháy?"
Thẩm Lãnh và Đàm Cửu Châu đồng thời dừng lại, hai người nhìn sang hướng thành Đồng Dương Đài. Ánh sáng đỏ ở bên kia đã từ trong thành lan ra ngoài, có thể thấy được không phải một chỗ bốc cháy, ánh lửa cháy sáng trời đêm như vậy, cảm giác như một giây sau bầu trời sẽ biến thành than.
"Không phải người của ta."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Đại tướng quân biết đấy, ta tổng cộng cũng chỉ mang đến vài người."
"Cũng không phải người của ta."
Đàm Cửu Châu nói: "Lúc nãy đã nói để ngươi gánh nạn, sao động tác có thể nhanh như vậy chứ."
Thẩm Lãnh cười: "Cho nên..."
Đàm Cửu Châu: "Mặc kệ là người của ai."
Một lát sau, thành Tây Giáp nổi lên tiếng trống trận.
Không đến một canh giờ, chiến binh Đại Ninh trang bị chỉnh tề từ cửa tây thành Tây Giáp đi ra ngoài, đội ngũ đông đúc khí thế, giống như một con nộ long du hành trong đêm tối.
Thẩm Lãnh cưỡi chiến mã đi trong đội ngũ, thi thoảng giơ thiên lý nhãn lên nhìn về hướng thành Đồng Dương Đài. Ánh lửa bên kia càng lúc càng sáng, mới đầu cũng không nghĩ ra là đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc ra khỏi thành nhìn thấy những đạo nhân trong lều vải ở ngoài cửa thành, hắn đột nhiên hiểu ra.
"Làm bừa..."
Thẩm Lãnh lẩm bẩm nói một câu.
"Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi còn quan trọng hơn một tòa thành Đồng Dương Đài?"
Hắn quật ngựa, tăng tốc chạy đi.
Đại Ninh trước giờ đều sẽ không đợi sau khi bị người khác đánh đến mới đánh trả lại. Lúc trước diệt Lâm Việt, người đời đều nói Đại Ninh bá đạo không nói đạo lý, nhưng một trong những nguyên nhân Đại Ninh có thể càng ngày càng cường thịnh, chính là khi phát hiện thấy uy hiếp liền lập tức diệt trừ sự uy hiếp này. Người Lâm Việt cho rằng chỉ cần bọn họ còn chưa động thủ với Đại Ninh thì Đại Ninh sẽ không ngông cuồng động thủ với bọn họ, nhưng bọn họ đã sai rồi. Hẳn là người Hậu Khuyết vẫn không rõ quá khứ Lâm Việt bị diệt quốc, cho nên bọn họ cũng đã sai.
Chính như đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường nói... từng thế hệ người Ninh dốc hết toàn lực đạt đến độ cao có thể ngông cuồng không nói đạo lý, tất nhiên sẽ không gật đầu khi bị một đám người không cao bằng Đại Ninh chỉ vào mũi nói ngươi phải nói đạo lý. Ninh đã cao như vậy rồi, còn muốn phải nhìn sắc mặt của kẻ lùn để làm việc? Yếu không nhất định là đạo lý, nhưng mạnh nhất định là đạo lý, mạnh cũng có thể không đạo lý, khi mạnh đến mức có đạo lý hay không có đạo lý cũng đều là đạo lý, đó là bá.
Đại Ninh, tính từ lúc ban đầu, mỗi một thế hệ, việc ngoài miệng không nói nhưng thực tế là đang làm, chính là muốn trở thành bá giả.
Cải thảo của bá giả, không thể động vào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận